Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu - tác giả Tiểu Thanh Tân

Advertisement
Dạ vâng, thể theo yêu cầu của các bạn và vì được 5 thanks rồi nên khuyến mại thêm chương này ạ. ^__^

Editor: Táo đỏ phố núi

"Em đã đi đâu?" Vừa thấy bóng dáng của cô xuất hiện, Nhiếp Tử Phong chờ ở trong phòng đã lâu vội đứng dậy nghênh đón. Nhìn cô gầy hơn rất nhiều so với trước, khuôn mặt cũng tái xanh đi, anh cảm thấy đau lòng và thương xót.

Nhiếp Tử Vũ thoáng nhìn anh một cái, nhếch môi lên, mỉa mai anh: "Đi đâu ư? Anh đã quên rồi à? Không phải em vẫn luôn ở bên cạnh anh sao?"

"Vũ Vũ, đừng như vậy mà, anh biết mình sai rồi." Anh nhìn ánh mắt lạnh lùng và đau thương của cô, lại càng cảm thấy áy náy. "Muốn đánh muốn mắng gì cũng tùy em hết, anh chỉ cần em bình tĩnh nghe anh giải thích thôi, được không?" Anh kéo cổ tay của cô muốn cô ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại không một chút lưu tình rút tay của mình ra.

"Không có gì để giải thích hết, tất cả chân tướng đều giống như những gì em đã nhìn thấy." Anh ôm người phụ nữ kia rất thân thiết ở trong phòng làm việc, tình cảnh kia không thể xoá nhoà khỏi tâm trí của cô, mỗi lần nhớ tới là lòng cô lại quặn thắt lại. Lequy don.

"Vũ Vũ, đó là bởi vì..." Nhiếp Tử Phong muốn giải thích, nhưng mà anh chưa kịp nói hết câu thì Nhiếp Tử Vũ đã lạnh lùng cắt ngang lời anh muốn nói.

"Đừng nói là do cô ta có gương mặt và cách trang điểm giống em thì anh cho rằng đó là em! Nếu thực sự anh nghĩ như vậy, thì càng khiến cho em ghê tởm anh thôi!" Cô không hề che giấu sự thất vọng về anh, trên khuôn mặt xinh đẹp kia tràn đầy sự oán hận đối với anh!

Chỉ vì có gương mặt giống nhau, mà anh lại xem người phụ nữ khác là cô. Chuyện này cũng đủ hiểu là anh không yêu cô, không hiểu về cô! Nếu như đổi lại là cô gặp chuyện này, cô khẳng định là mình sẽ không nhận nhầm, bởi vì mỗi cử chỉ hành động của anh đều khắc sâu vào trong lòng cô, không thể xoá nhoà.

Lời nói của Nhiếp Tử Vũ khiến cho Nhiếp Tử Phong cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh không thể cãi lại, bởi vì quả thật anh đúng là như thế. Mặc dù cảm thấy có cái gì đó không đúng nhưng mà anh lại dễ dàng cho qua, cho nên mới xảy ra chuyện ngày hôm đó.

Nhìn vẻ mặt ảm đạm không chút tia sáng nào của anh, Nhiếp Tử Vũ không khỏi cười nhạo thành tiếng, nhân tiện lại nói: "Nếu như anh thực sự chỉ yêu thích mỗi gương mặt của em, thì thật ra người phụ nữ kia rất thích hợp với anh!"

Nuốt những lời giải thích vào trong bụng, vẻ mặt Nhiếp Tử Phong khốn khổ nhìn vẻ kiên định của Nhiếp Tử Vũ, khúm núm nói: "Vậy phải làm như thế nào em mới bằng lòng tha thứ cho anh?"

Tha thứ, ôi... Nghe thấy câu nói này của anh, trong lòng Nhiếp Tử Vũ như đang rỉ máu. Diễn dan lê quỳ don.

Nhìn lại quá khứ, từ đầu đến giờ, những chuyện sai lầm anh đã làm với cô còn ít ư? Đã hiểu lầm cô bao nhiêu lần? Cô vì anh mà rơi biết bao nhiêu nước mắt? Cô lần lượt tha thứ cho anh, nhưng mà đổi lại được cái gì? Là việc anh không ngừng hiểu lầm và tạo nên những vết thương lòng cho cô.

Cô yêu anh, nhưng điều này cũng không có nghĩa là sau khi bị anh gây tổn thương xong cô lại tha thứ cho anh!

Nghĩ vậy, Nhiếp Tử Vũ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Điều em muốn là anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu em, có thể nhớ từng hành động hay thói quen nhỏ nhất của em, chứ không phải là một người đàn ông luôn miệng nói yêu em rất nhiều, nhưng lại lăn lộn trên giường với một người đàn bà khác! Chỉ vì người đàn bà kia có khuôn mặt giống em như đúc!"

Mấy ngày nay khó khăn lắm mới che giấu được vết thương, giờ lại bị vạch trần, máu tươi chảy ra đầm đìa, đau đớn tới mức cô sắp rơi lệ. Cô không nhìn ánh mắt đau xót của Nhiếp Tử Phong đang nhìn mình, cố tỏ ra lạnh lùng, thản nhiên nói: “Em đã đăng ký ở lại trong trường rồi, ngày mai sẽ chuyển vào đó.” Nói xong, cô nở nụ cười đau khổ xoay người muốn đi lên trên lầu, nhưng mà chưa đi được hai bước đã nghe thấy ở phía sau “cộp cộp" một tiếng, giọng nói của anh vang lên.

“Anh sai rồi, là do anh ngu ngốc, anh khốn nạn, anh đã xem người phụ nữ kia thành em, cho dù em oán hận anh như thế nào đi nữa, anh cũng đều chấp nhận hết, bởi vì tất cả những chuyện này là do anh tự tìm lấy. Nhưng mà điều duy nhất anh muốn cầu xin em là xin em đừng đi, đừng rời khỏi anh.”

Anh không muốn cô rời đi! Cho dù là không nhìn thấy cô một giây thôi anh cũng không chịu được! Anh không muốn mất cô, thực sự không muốn!

Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ khẽ xoay người sang chỗ khác. Nhưng mà khi tầm mắt của cô nhìn thấy anh, trong chớp mắt kia, đôi mắt của cô khẽ run lên, một cảm giác rung động khẽ tràn lên ánh mắt. Táodo diễndanf leequys đon.

Hai chân của anh gập lại, dùng ánh mắt cầu xin để nhìn mình, vẻ mặt tràn đầy sự hối hận, không phải là Nhiếp Tử Phong thì còn ai vào đây? Nhưng mà, Nhiếp Tử Vũ không thể tin được cảnh tượng mà cô nhìn thấy trước mặt này!

Đã quen sống an nhàn sung sướng, từ nhỏ đã mang trên mình ánh hào quang người thừa kế của "Tập đoàn Nhiếp Phong", luôn tỏ ra kiêu ngạo với người khác, nhưng mà lúc này người đàn ông kia đã quăng đi sự kiêu ngạo của mình, quỳ xuống cầu xin cô đừng rời khỏi anh, đây thật sự là anh sao? Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc.

Nói Nhiếp Tử Vĩ không cảm động là nói dối, nhưng mà cô tự nói với mình, không nên khinh địch mà tha thứ cho anh một cách dễ dàng như vậy.

“Anh đứng lên đi, đừng để cho em có cảm giác mình là tội nhân.” Ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cô cắn chặt hàm răng, cố gắng nuốt những giọt nước mắt sắp tràn khỏi bờ mi.

“Trừ khi em nói em không rời khỏi, nếu không anh sẽ không đứng lên!” Nhiếp Tử Phong kiên quyết! Kiêu ngạo, tự tôn gì gì đó cũng không quan trọng bằng cô! Nếu quả thật bắt anh quỳ ở đây một tuần rồi cô mới chịu tha thứ cho anh, vậy thì anh cũng đồng ý quỳ.

Vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc, khiến cho Nhiếp Tử Vũ biết là anh không chỉ nói cho có mà thôi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô không mở miệng đáp ứng, anh cũng không đứng dậy, hai người cứ giằng co như vậy.

Nhiếp Tử Vũ cắn răng, nhíu mày lại do dự một lát, lúc cuối cùng cô định buông tha, thì một giọng nói chói tai vang lên từ phía sau, cắt ngang lời nói định nói ra khỏi miệng của cô.



"Các con đang làm cái gì!"

Giọng nói uy nghiêm quen thuộc khiến cho Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ cùng sửng sốt, hai người nghe thấy vậy cùng quay đầu lại nhìn, thì thấy mẹ Nhiếp mặc bộ quần áo màu xanh ngọc rất quý phái đang đứng ở cửa nhìn hai người với vẻ mặt khiếp sợ, mà phía sau của bà thì Dịch Minh Lan cũng há hốc miệng ra nhìn.

Một cảm giác bất an lan tràn từ dưới lòng bàn chân lên, trong lòng Nhiếp Tử Vũ run sợ, nhưng chưa kịp mở miệng thì mẹ Nhiếp đã bước chân đi về phía bọn họ.

“Tử Phong, con… con đang ….” Cảm giác khiếp sợ không đủ để hình dung tâm trạng của bà ngay lúc này. Hai mắt của bà thất thần nhìn Nhiếp Tử Phong vẫn đang quỳ dưới đất, không hề vì nhìn thấy mình mà thay đổi sắc mắt, một lúc lâu mới nói ra được một câu đầy đủ: “Con… Con tại sao lại phải quỳ xuống như vậy? Còn không mau đứng lên.”

Nói xong, muốn cúi người xuống để đỡ anh đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng mà lại bị Nhiếp Tử Phong lạnh lùng gạt đi.

"Không cần lo cho con!" Ánh mắt của Nhiếp Tử Phong kiên định nhìn Nhiếp Tử Vũ, nâng cằm của mình lên, dùng giọng nói kiên định không cho người khác nghi ngờ gì nói: “Nếu như em không đồng ý với anh, vậy thì anh vẫn cứ quỳ! Anh nói được làm được!”

Không tìm thấy câu trả lời từ Nhiếp Tử Phong, mẹ Nhiếp đành quay qua tìm câu trả lời từ Nhiếp Tử Vũ.

"Vũ Vũ, đến cuối cùng thì đã có chuyện gì xảy ra!” Giọng điệu của bà ngoại trừ nghi hoặc còn có một chút giận dữ.

"Con...”

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement