Chế tạo hào môn – Hoắc Khải (full 730 chap + ngoại truyện) – tiểu thuyết tác giả: Hứa Đệ

Advertisement
Nếu Hoắc Khải biết Cố Phi Dương đang nghĩ về

chuyện đó lúc này thì sẽ cảm thấy thế nào, có lẽ là sẽ cảm

khái suy nghĩ của mấy người phụ nữ thật quá tân tiến rồi.

“Thật ra cũng không tốt như anh nói… Cố Phi Dương

có chút ngại ngùng, khiêm tốn nói.

“Không cần tự coi nhẹ mình, cô nên tận dụng hết

những ưu thế của cô, chăm chỉ làm việc. Tôi tin rằng

không lâu nữa, cuộc sống của cô sẽ trở nên tốt hơn”,

Hoắc Khải cổ vũ nói.

Nhìn ánh mắt chân thành của anh, trái tim của Cố Phi

Dương không ngừng loạn nhịp.

Một lúc sau, cô ra sức gật đầu, nói: “Tôi sẽ cố gắng!”

“Cố lên!“ Hoắc Khải cười nói. Rồi quay lại tập trung

nấu ăn.

Dáng vẻ bận rộn nấu cơm của anh làm cho người khác

thấy an lòng, khiến Cố Phi Dương không nén nổi suy nghĩ,

nếu thời gian có thể vĩnh viễn ngừng lại ở giây phút này

thì tốt rồi.

Nhưng đây chỉ là một ảo tưởng vĩnh viễn không trở

thành hiện thực. Cô cũng không thể cứ mong ước những

điều viển vông như thế.

Một giờ sau, Hoắc Khải đã nấu xong mấy món mà

Nhạc Văn Văn thích ăn, lau bếp một lượt, rửa nồi, sau đó

mới rửa tay sạch sẽ rồi nói: “Nấu xong rồi đây, hai người

ăn đi cho nóng, tôi về nhé”.

Cố Phi Dương đang chuẩn bị lấy đũa, nghe thấy thế thì

sững người: “Anh không ăn cùng sao?”

“Không được rồi, bây giờ tối nào con nhóc Đường

Đường kia cũng muốn ăn món khoai tây xào của tôi, nếu

không lại la ầm lên. Nếu tôi mà không quay lại, thì sợ là bà

nội nhỏ của tôi sẽ quậy đến long trời lở đất mất”.

Vẻ yêu chiều cô bé Đường Đường hiện rõ trên khuôn

mặt của Hoắc Khải là sự yêu thương chân thật phát ra từ

đáy lòng.

Cho dù đến chết, Hoắc Khải cũng sẽ không quên

được một nửa cây xúc xích kia.

“Chú Lý, chú muốn đi à? Con không muốn chú đi!”

Nhạc Văn Văn đang do dự không biết ăn sườn xào chua

ngọt hay ăn cá chép sốt tỏi trước, nghe thấy thế thì vội

vàng đứng dậy, giữ chặt áo của Hoắc Khải.

Hoắc Khải ngồi xuống, cười nói với cô bé: “Chú đi rồi

sẽ trở lại. Lần sau muốn ăn gì, cháu nói với Đường Đường

là được rồi”.

“Chỉ cần cháu nói với cậu ấy thì chú nhất định sẽ đến

sao?”

“Đương nhiên, chỉ cần mẹ cháu không thấy phiền”.

Nhạc Văn Văn vội vàng quay lại nhìn Cố Phi Dương,

hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không thích chú Lý tới đây thường xuyên

sao?”

Cố Phi Dương sao lại không thích chứ. Cô vẫn luôn bất

giác hi vọng Hoắc Khải có thể đến nhà mình nhiều hơn,

không nói đến điều gì khác, ít nhất có đàn ông trong nhà

thì căn nhà sẽ không đến nỗi lạnh lẽo như vậy.

Nhưng đang ở trước mặt Hoắc Khải, cô lại ngại nói

thẳng ra nên chỉ có thể nói: “Chúng ta không thể làm

phiền chú Lý nhiều đâu con. Nhưng nếu con nhớ Đường

Đường, chúng ta có thể mời chú Lý và Đường Đường cùng

đến ăn cơm. Đến lúc đó, không chỉ chú Lý có thể làm món

ngon cho con ăn mà con cũng có thể làm bánh quy tặng

Chủ.

“Vui quá! Chú Lý, mẹ đồng ý rồi! Vậy chú mau đi đi!”

Nhạc Văn Văn vui mừng nói.

Hoắc Khải biết đó chỉ là lời nói ngây thơ của trẻ con

chứ không có ý gì khác. Cô bé muốn vội vàng đuổi người

đi là để nhanh chóng được gặp mặt lần sau nên chỉ cười

rồi đứng lên, nói với Cố Phi Dương: “Vậy tôi đi trước nhé,

hai mẹ con ăn cơm đi”.

Cố Phi Dương tiễn anh ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Cảm

ơn anh Lý, làm phiền anh nhiều quá, thật không biết nên

báo đáp anh thế nào”.

“Không phải chuyện gì cũng cần báo đáp, bản chất

của loài người là đặc tính giao tiếp xã hội và sống quần tụ,

giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên”. Hoắc Khải nói.

Cố Phi Dương cũng không nói nhiều, càng không hỏi

Hoắc Khải tại sao không đi giúp những người khác cần

giúp đỡ mà lại tới đây giúp cô.

Rất nhiều người đàn ông yêu thích vẻ ngoài của cô,

ánh mắt say mê của họ luôn khiến cho Cố Phi Dương cảm

thấy ghê tởm.

Vậy nên cho dù cuộc sống có bao nhiêu khổ cực, cô

cũng chưa từng tiếp nhận tình cảm của bất kỳ người đàn

ông nào.

Còn khi Hoắc Khải ở bên cô, trong mắt chỉ có chỉ có

sự tán thưởng, trong lời nói chỉ có sự động viên. Tình cảm

như vậy rất đơn thuần và trong sáng, không cần phải nghỉ

ngờ.

Chỉ cần Hoắc Khải không biểu hiện những “đặc điểm”

giống như những người đàn ông khác, Cố Phi Dương sẽ

mãi mãi không nghỉ ngờ anh.

Hai người vừa nói vừa đi xuống lầu, đưa mắt nhìn

người đàn ông rời đi, Cố Phi Dương đứng ở chân cầu

thang một lúc lâu, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng

lưng anh nữa mới quay người đi lên nhà.

Về đến nhà, Đường Đường còn đang tỏ ra giận dỗi

Hoắc Khải vì anh không đưa cô bé đi tìm bạn học của

mình. Hoắc Khải phải làm thêm một phần thạch sương

sáo mới có thể khiến cô bé vui vẻ.

Vốn dĩ chủ nhật, Ninh Thần phải đưa Hoắc Khải đến

chỗ Phan Tư Mễ, nhưng Phan Tư Mễ lại gọi điện thoại

đến, nói hôm nay không cần đưa Hoắc Khải đến mà chỉ

cần nói chuyện với Ninh Thần.

Ninh Thần không rõ đã xảy ra chuyện gì, trong điện

thoại cũng không nói rõ, nên cô đành phải đưa Đường

Đường đến nhà Ninh Ngọc Lâm.

Còn Hoắc Khải thì đã tới công ty sau cuộc gọi của Cơ

Hương Ngưng.

“Thứ Hai? Tại sao lại sớm thế?” Hoắc Khải không hiểu

hỏi.

Theo quy định trước đây, ngày thăng cấp bảng xếp

hạng của nhà họ Cơ là vào thứ Tư cuối cùng của tháng

Tư.

Nhưng năm nay không biết tại sao, bây giờ mới thứ

Hai của tuần thứ ba đã bắt đầu rồi.

Cơ Hương Ngưng là một trong những người nhất định

phải thăng cấp nên đương nhiên phải về nhà họ Cơ một

chuyến. Cô gọi Hoắc Khải tới là để thông báo cho anh

việc này, đồng thời, thảo luận những công việc cụ thể tiếp

theo.

Việc thăng chức chủ yếu để kiểm tra năng lực và hiệu

quả công việc trong nhiệm kỳ. Nhưng việc này, Cơ Hương

Ngưng có thể tự mình xử lý.

Có duy nhất một chuyện cô không nắm chắc, chính là

lần thăng chức này do Cơ Xuyên Hải làm người tiến cử,

đến lúc đó, chắc chắn sẽ chiu rất nhiều sư chỉ trích.

Bây giờ trong mắt cô, Hoắc Khải đã trở thành người có

thể giải quyết mọi phiền phức, nên khi trong lòng cảm

thấy bất an liền gọi anh đến để thương lượng một chút.

“Những chỗ để họ có thể làm khó cô cũng không

nhiều. Tôi tin rằng chỉ cần cô cẩn thận đối phó thì đều có

thể thuận lợi vượt qua” Hoắc Khải nhíu mày nói: “Chỉ duy

nhất một chuyện khiến tôi cảm thấy không ổn, là ngày

thăng chức lại tổ chức sớm hơn một tuần, chắc chắn là có

gì đó khuất tất’

“Có phải nguyên nhân từ Cơ Xuyên Hải không?”, Cơ

Hương Ngưng hỏi.

“Cô chưa gọi điện cho ông ta à?”

“Tôi đã hỏi rồi, ông ta nói không biết”.

Hoắc Khải nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì trước tiên

không cần lo, cô chuẩn bị tốt những sổ sách giấy tờ liên

quan, đề phòng họ gây khó dễ trên phương diện này. Còn

lại thì đi bước nào tính bước đó, đến lúc đó tôi sẽ tính

cùng cô, thêm sự giúp đỡ của Cơ Xuyên Hải, có lẽ không

có vấn đề gì”.

Có câu nói này của anh, Cơ Hương Ngưng cũng yên

tâm rồi. Cô gật đầu nói: “Vậy được, tôi chuẩn bị tài liệu.

Anh quay về nói với Ninh Thần một tiếng, ngày mai đến

nhà họ Cơ với tôi, chắc phải mất mấy ngày mới có thể

quay lại”.

Hoắc Khải gật đầu đồng ý. Sau khi rời công ty, anh

không về nhà ngay mà thuận đường đi ra chợ, chọn hai

con gà mái tơ rồi dùng dây thừng buộc chặt, xách đến

nhà Triệu Vĩnh An.

Mấy ngày nay, anh rất ít đến thăm nhà vị giáo sư già.

Hoắc Giai Minh lại thường xuyên đến làm phiền, cho đến

hôm qua vì có việc khác nên mới tạm thời rời đi.

Ông gác cổng nhìn thấy Hoắc Khải, tỏ vẻ vui mừng,

nói: “Đến rồi à, giáo sư, Lý Phong đến rồi. Cậu này, đến thì

đến, lại còn đem theo hai con gà này làm gì”.

Ông ta đang nói thì Triệu Vĩnh An đang làm việc trong

luống rau đứng thẳng lên, liếc mắt nhìn Hoắc Khải sau đó

hừ một tiếng, nói: “Tôi còn tưởng phải gọi điện mời cậu

đến, thì cậu mới biết đến đây cơ đấy”.

Tất nhiên Hoắc Khải nhìn ra được, Triệu Vĩnh An đang

nói đùa, nên anh cười rồi nói: “Tôi đang cảm thấy ngại quá

nên mang chút quà đến biếu ông”.

Triệu Vĩnh An nhìn hai con gà mái, nói: “Làm gì đấy,

cậu muốn hầm canh gà cho tôi bồi bổ thân thể à? Người

ta biếu quà không phải là cây đào mừng thọ bằng vàng thì

cũng là chuỗi hạt tử đàn ngàn năm. Cậu thì tốt rồi, lần thứ

nhất biếu sách nấu ăn, lần thứ hai biếu gà mái, lần thứ ba

không biết có phải là muốn biếu mì chính cho tôi không?

Hoắc Khải bật cười, nói: “Gà này không phải để cho

ông hầm canh. Chỉ là tôi cảm thấy vườn rau tuy lớn nhưng

lại không có gà chạy bộ, rõ ràng là không hợp lý lắm. Vậy

nên, đế ông nuôi hai con gà mái này cho chúng rảnh rỗi

bắt sâu, sản xuất ít phân gà, có lợi cho tuần hoàn của hệ

sinh thái”.

Triệu Vĩnh An nghe thấy thế thì ngẩn người. Đây là lần

đầu tiên có người biếu ông gà, lại để nghị để ông nuôi.

Nuôi mèo nuôi chó, thậm chí nuôi ngựa ông đều

không thấy có gì lạ, nhưng nuôi gà thì khiến ông cảm thấy

rất mới mẻ.

Ai đến nhà của Triệu Vĩnh An cũng đều tận lực tỏ vẻ

bản thân có địa vị. Có trình độ cao hơn một chút được

không? Ngay cả Hoắc Giai Minh cũng thường xuyên thể

hiện ra như vậy.

Chỉ có Hoắc Khải, đồ mà mỗi lần anh mang đến biếu

đều gây ngạc nhiên cho ông.

Nhưng, phong cách làm việc của anh lại rất hợp với

khẩu vị của Triệu Vĩnh An.

Ông giáo sư cười lớn, nói: “Được rồi. Hồi tôi còn trẻ

cũng đã từng nuôi một thời gian. Sau này chúng đẻ trứng,

cậu qua mà lấy nhé, miễn phí”.

“Vậy hai con gà mái này, tôi cũng không lấy tiền ông

vậy”, Hoắc Khải trả lời.

Triệu Vĩnh An lại cười sảng khoái: “Cậu nhóc này,

không bao giờ chịu thiệt. Được, chúng ta không ai nợ ai

nhé. Cậu đã đến rồi, vừa đúng bữa cơm thì ở lại ăn cơm

nhé. Tôi đích thân xuống bếp làm cho cậu một bát mì rau

xanh, măng tây xào”.

Hoắc Khải cũng không từ chối, đến là để tạo mối quan

hệ với Triệu Vĩnh An thêm sâu sắc nên ông ấy đã chủ

động mời thì cũng phải vui vẻ mà nhận lời.

Cùng lúc này, Ninh Thần từ phòng khám của Phan Tư

Mễ đi xuống lầu, chuẩn bị đi qua chỗ Ninh Ngọc Lâm.

Cô không chú ý đến, bên chiếc xe hơi phía đường đối

diện, ánh mắt lạnh lẽo của mấy gã đàn ông đang nhìn

chằm chằm vào cô.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement