Chờ Người Nói Yêu Tôi (full)

Advertisement
"Tiểu Dịch......"

Từ Kế gõ lên cửa kính văn phòng Bộ phận Thị trường sau đó mở cửa ra. Trong văn phòng chỉ còn lại có một mình Giản Dịch ở lại tăng ca, chỉ là nàng đang dùng tay chống cằm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, giống như đang thất thần, cũng không có nghe được tiếng mình kêu nàng.

Giản Dịch còn đang suy nghĩ, nếu chủ động liên hệ với Vân Hân, nàng nên nói cái gì đây? Đây mới là vấn đề lớn nhất, nàng không am hiểu cách làm người chủ động, ở phương diện tình cảm nàng càng không biết cách biểu đạt, đều là người khác đẩy một chút, nàng liền đi một bước.

"Tiểu Dịch?" -Từ Kế lại gọi một tiếng, giọng nói đề cao lên vài phần.

"A?"

Giản Dịch ngẩng đầu, mới phát hiện trong văn phòng vẫn còn có người khác, bất quá hiện tại đã hơn 8 giờ tối:

"Cậu vì sao còn chưa về?"

"Buổi tối tăng ca, vừa mới đi đến bên này, nhìn thấy đèn trong văn phòng còn sáng, liền tới đây nhìn xem, không nghĩ tới cậu còn ở công ty."

Từ Kế nhìn chồng văn kiện ở trên bàn làm việc của nàng:

"Như thế nào... Gần đây công việc rất nhiều sao? Giữa trưa cũng không thấy cậu đi ăn cơm......"

Từ khi nghỉ cuối tuần trở về, Giản Dịch rốt cuộc cũng không cùng mình đi ăn cơm chung nữa, hơn nữa thấy nàng cả ngày ít khi nói cười, giống như đã xảy ra chuyện gì.

"Vẫn tốt......"

Đều do bản thân làm sinh hoạt cá nhân với phương diện công tác lẫn lộn với nhau, Giản Dịch nâng trán lắc đầu, lại cười khổ cùng Từ Kế nói:

"Công tác còn có chút việc chưa chuẩn bị tốt, cậu đi trước đi."

"Mình chờ cậu, dù sao cũng đã đến giờ này rồi."

Từ Kế nói, liền sải bước chân hướng chỗ Giản Dịch đi tới, kéo lấy chiếc ghế ở bên cạnh Giản Dịch, trực tiếp ngồi xuống. Nhìn dáng vẻ, rõ ràng là không có ý nghĩ sẽ lập tức rời đi.

"Có khả năng sẽ rất khuya, cậu vẫn nên đi trước đi."

"Vậy mình đây càng không thể đi rồi, đã rất muộn, một người phụ nữ như cậu trở về sẽ không an toàn. Mình đưa cậu về. Cậu cũng không ăn cơm chiều đi, chờ lát nữa tan tầm, chúng ta cùng đi ăn?"

Trong lòng Từ Kế hẳn là đã đoán được Giản Dịch sẽ cự tuyệt, lập tức tìm một cái lý do:

" Mình nhớ rõ lần trước cậu còn nói muốn mời mình ăn cơm......"

Giản Dịch tính toán cự tuyệt, nhưng nghe Từ Kế nói như vậy... Lần trước ở Starbucks thiếu hắn một bữa cơm, trong lòng nàng vẫn luôn nhớ kỹ, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội trả lại cho Từ Kế ân tình này. Bất quá hôm nay mời hắn cũng tốt, trong lòng mình cũng đỡ phải suy nghĩ mãi về chuyện này:

"Được, lát nữa cùng đi, chờ tôi một chút."

Sắp đến cuối tháng mười, ông trời giống như bị động kinh, có lúc đột ngột lạnh, ban ngày hơn mười, hai mươi độ, đến buổi tối khả năng cũng chỉ còn lại mấy độ. Thành phố S nằm ở phía Bắc, nhiệt độ tổng thể thấp hơn so với thành phố L rất nhiều, mùa đông bên này, hẳn là lạnh lắm, giống như hiện tại Giản Dịch mới bước xuống dưới lầu công ty, liền cảm giác được một cơn gió lạnh thổi qua.

Bất tri bất giác, rất nhanh đã tròn hai tháng kể từ khi nàng tới thành phố S, nàng quen biết Vân Hân hẳn là đã năm tháng. Lúc vừa mới quen biết người kia một quãng thời gian ngắn, khi đó đang là thời điểm nóng nhất trong năm. Vân Hân ăn mặc luôn đặc biệt tùy tiện, mặc áo ba lỗ và mang giày thể thao, giống như cái gì cũng không quan tâm, lẳng lặng mà ngồi trước quầy bar. Rất nhiều người đến LEFT uống cà phê, kỳ thật chỉ là muốn nhìn thấy Vân Hân...... Một trận gió thu thổi tới, Giản Dịch ôm ôm cánh tay, phát giác bản thân lại nghĩ tới Vân Hân.

"Thành phố S chỉ có mùa hè và mùa đông, không có mùa thu, về sau ở văn phòng cậu nhất định phải chuẩn bị nhiều hơn một cái áo khoác, thời tiết như vậy, đặc biệt rất dễ bị cảm mạo."

Từ Kế sóng vai cùng nàng đi tới, trong miệng nói luyên thuyên không ngừng, nhưng Giản Dịch tựa hồ còn đang suy nghĩ một số chuyện, thấy nàng ôm cánh tay, liền hỏi:

"Lạnh không?"

Hai từ này thật ra Giản Dịch nghe được:

"Cũng tạm ổn......"

Từ Kế thấy nàng ăn mặc đơn bạc, vì thế đem áo lạnh của mình cởi xuống, khoác lên người cho nàng.

"Không...... Không cần......" -Giản Dịch muốn cởi ra.

"Không có việc gì, mình chịu lạnh được." -Từ Kế đỡ bả vai nàng.

"Lạnh không?" -Ngày đó Vân Hân cũng hỏi mình như thế.

"Lại đây...... Để chị ôm một chút."

Như thế nào lại nghĩ đến những chuyện xảy ra giữa nàng và Vân Hân, giống như có thể nhớ đến ba ngày ba đêm cũng không hết. Giản Dịch ép buộc bản thân không cần nghĩ tiếp nữa. Nàng nắm chặt di động trong tay. Nếu như nhớ đến như vậy, vì sao ngay cả dũng khí chủ động liên lạc với chị ấy cũng không có.

Từ nơi khác trở về, Vân Hân không có trực tiếp về nhà, mà đi đến công ty, muốn kiểm tra lại phần tư liệu chuẩn bị trình bày trong cuộc họp sáng mai. Vân Hân đem xe đậu ở bãi đỗ xe ngoài trời của tổng công ty Runner. Cô đi công tác ba ngày, vô thanh vô tức mà biến mất ba ngày, Giản Dịch liền ba ngày cũng không có liên lạc với cô. Có chút tình cảm, có phải bản thân mình đã quá cưỡng cầu hay không?

Giản Dịch, em đến tột cùng là nghĩ như thế nào......

Vừa mới xuống xe, chưa đi được bao xa, Vân Hân liền thấy được cách đó không xa Giản Dịch đang đi cùng Từ Kế. Từ Kế đỡ bả vai nàng, tự tay khoác áo của mình lên cho nàng, bọn họ còn thấp giọng nói cái gì đó......

Bước chân Vân Hân cũng không có ngừng lại, tiếp tục hướng đến công ty mà đi tới.

"Xin chào Vân tổng --"

Từ Kế hướng Vân Hân cười chào hỏi.

"Ừm."

Vân Hân nhàn nhạt mà gật đầu, nhìn thoáng qua Giản Dịch ở bên cạnh. Nàng khoác áo khoác của nam, thân hình có vẻ càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn.

Giản Dịch ban đầu vốn cúi thấp đầu liền ngước lên. Nàng nhìn thấy được Vân Hân, cách mình không đến một thước. Ba ngày trước các nàng còn thân mật như vậy, ba ngày sau liền giống như xa cách vạn dặm, Giản Dịch mở miệng thở dốc muốn gọi cô:

"Vân......"

Nhưng Vân Hân cứ vậy liền bỏ đi, giống như không nghe thấy gì, Giản Dịch cũng chưa thấy rõ biểu tình trên mặt cô, hoặc có thể nói là trên mặt Vân Hân căn bản không có biểu tình, cùng với bóng lưng của cô bây giờ trông thật lãnh đạm, tựa như một người xa lạ, thậm chí so với người xa lạ còn xa cách hơn.

Trong lòng nhói lên một chút, chính là thời điểm Vân Hân vừa mới rời đi, Giản Dịch cảm giác trong lòng bản thân giống như đang bị ai nhéo, cho nên...... Cho nên rốt cuộc cần phải làm gì bây giờ, nàng dùng mu bàn tay che miệng mũi, sau đó......

"Tiểu Dịch? Cậu gần đây......"

Từ Kế cúi đầu thấy hốc mắt nàng hồng hồng:

"Tại sao cậu lại khóc?"

"Tôi không có......"

Giản Dịch quay người đi, không muốn cho người khác nhìn đôi mắt của nàng.

"Là ai khi dễ cậu?"

Vốn không đến mức rơi lệ, nhưng người bên cạnh cứ nói, nước mắt Giản Dịch liền theo khóe mắt chảy xuống, Từ Kế đưa cho nàng tấm khăn giấy:

"Lau một chút, đừng khóc, có cái gì có thể cùng tôi nói."

"Từ Kế......"

Giản Dịch cảm giác được hắn muốn đi qua ôm mình, không muốn cùng người khác tiếp xúc gần gũi, nàng vội vàng dùng tay đẩy hắn ra.

"Em không thích hắn, vậy cự tuyệt đi, em không cự tuyệt, chính là tự cho hắn cơ hội."

"Em đó, là muốn làm tức chết chị sao?"

"Đồ ngốc này, đến khi nào mới có thể thông suốt..."

Trong đầu Giản Dịch hiện tại đều là những lời ngày đó Vân Hân nói với mình. Vì cái gì khi nhắc tới Từ Kế cô sẽ tức giận, hiện tại đã hiểu rồi, mới phát hiện ra mọi thứ có thể rõ ràng rành mạch như vậy.

"Trừ bỏ công tác, về sau chúng ta không cần gặp nhau."

Giản Dịch cởi áo khoác trả lại cho Từ Kế. Từ giờ trở đi, nàng cần nên học cách từ chối một người, thời điểm nên cự tuyệt không thể do dự.

"Ngay cả bạn bè cũng không thể làm được sao?"

"Đồng nghiệp cũng là bạn bè, cậu rất tốt, nhưng... nhưng tôi không thích cậu."

Kỳ thật cắn răng một cái, có một số lời nói cũng không khó nói đến như vậy. Đừng luôn nghĩ vấn đề có xấu hổ hay không, nói ra trong lòng ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

"Như thế nào lại đột nhiên nói như vậy..........................''

Từ Kế cố ý mỉm cười để che dấu sự xấu hổ.

Có lẽ những lời này rất đơn giản, nhưng đối với Giản Dịch mà nói, nàng đã cố lấy hết mọi dũng khí:

"Tôi đã gặp được người tôi thích, người đó vừa vặn cũng thích tôi, cậu hiểu chưa?"

"Tôi....."

Lời nói kế tiếp của Từ Kế nghẹn lại trong cổ họng. Lúc trước hỏi nàng có phải hay không có bạn trai, nàng vẫn luôn phủ nhận, nhưng cũng chưa từng trực tiếp cự tuyệt mình, hắn còn tưởng rằng mình có cơ hội:

"Kỳ thật......Cậu nên nói sớm với mình một chút."

Giản Dịch hốc mắt chứa đầy những giọt lệ, cúi đầu cười:

"Tôi gần đây cũng mới biết được."

"Là người bạn kia......"

Giản Dịch gật đầu: "Ừm.''

"Kỳ thật cậu rất nhiều lần có nhắc đến hắn với tôi, tôi liền cảm thấy...... hai người sẽ ở cùng nhau."

Từ Kế đột nhiên nghĩ tới, ngày đó ở Starbucks, Giản Dịch không ăn cơm chiều, ở bên trong chờ người đó ước chừng tận hai tiếng rưỡi, có người nào nguyện ý để bạn gái mình chịu loại ủy khuất này:

"Người đó đối với cậu tốt sao?"

"Người đó đối với tôi quả thật rất tốt."

Giản Dịch trả lời rất nhanh, hơn nữa đại não nhận định đây là một vấn đề không cần phải suy nghĩ nhiều. Vân Hân đối với nàng rất tốt. Sau khi quen biết Vân Hân, mặc kệ trải qua cái gì, cô cũng luôn ở bên cạnh bồi nàng. Thì ra lúc ban đầu Giản Dịch cho rằng mọi thứ chỉ là trùng hợp, nhưng trải qua mấy ngày nay miên man suy nghĩ, rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận. Vì cái gì mà Vân Hân vẫn luôn xuất hiện bên cạnh mình vào thời điểm bản thân yếu ớt nhất:

"Thật sự rất tốt...... Chỉ là tôi vẫn không phát hiện ra."

Trên mặt nàng rất tự nhiên mà toát ra biểu tình tôi sẽ không gạt cậu, Từ Kế cảm thấy bản thân đã lo lắng dư thừa:

"Thực xin lỗi, trong khoảng thời gian này đã làm cậu bối rối."

"Là tôi không nói rõ ràng, ngại quá."

"Hai người thực may mắn, có thể đồng thời cùng thích đối phương."

"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được."

"Chúc hai người hạnh phúc."

Tiễn Từ Kế về, Giản Dịch nhìn vào tòa cao ốc trụ sở đã tối đen một mảnh. Nàng lại quay trở về, Vân Hân vừa mới về công ty, sẽ ở trong văn phòng sao? Giản Dịch vội vàng chạy đến thang máy, ấn nút đến văn phòng của Vân Hân ở tầng trệt, tim đập nhanh, lo sợ bất an.

"Vân Hân, mấy ngày nay chị đã đi đâu......"

"Vân Hân, chị đừng nóng giận......"

"Em và Từ Kế không có quan hệ......"

"...... Ngày đó... Ngày đó chỉ là quá bất ngờ......"

"...Em nghĩ... Em thích chị......"

"......"

Giản Dịch ở thang máy suy nghĩ rất lâu, chờ lát nữa gặp mặt, muốn cùng Vân Hân nói cái gì đó, đinh, thang máy đến tầng trệt rồi. Chính là khi Giản Dịch vừa đi ra, nguyên cả một tầng đều chìm trong bóng tối đen kịt......

================================

Trong phòng tràn ngập mùi cồn, Vân Hân ngồi ở trên thảm phòng ngủ, uống một ly rượu rồi lại một ly, Whisky như cảm thấy tâm tình Vân Hân không tốt, không ồn cũng không nháo, ngoan ngoãn mà nằm ở bên cạnh Vân Hân. Có lẽ mấy ngày nay ở bên ngoài đi công tác quá mệt mỏi, hơn nữa còn có những sự tình lộn xộn ngày đó, cũng chưa từng nghỉ ngơi thật tốt, Vân Hân cứ như vậy uống đến say mèm, dựa vào tường ngủ.

Giản Dịch ở trong phòng đi qua đi lại, Vân Hân vì sao không nhận điện thoại của nàng, thật sự chị ấy đã giận nàng rồi sao?

Di động Vân Hân bị ném ở trên giường vang lên âm thanh chấn động, Whisky ghé vào mép giường nhìn màn hình di động sáng lên, tung ta tung tăng đi đến bên cạnh Vân Hân mà kêu lên: "Gâu Gâu Gâu".

Hai mắt Vân Hân lim dim, nửa mở ra, mới phát hiện là có điện thoại tới. Cô sờ đầu Whisky, sau đó nâng thân thể mỏi mệt đứng dậy cầm di động.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement