Chờ Người Nói Yêu Tôi (full)

Advertisement
"Đúng vậy, tôi là bạn gái của em ấy."

Trước mặt mọi người, giữa thanh thiên bạch nhật họ Cảnh lại có thể hôn mình. Trì Gia dời thân mình cách xa nàng, cảm giác cục diện này còn có thể cứu vãn một chút, tiếp tục bày ra dáng vẻ tự nhiên nói, "Cảnh tiểu thư, chị đừng nói giỡn."

"Trì Gia......" Cảnh Nhuế đã thấy qua da mặt dày nhưng chưa từng gặp qua người có da mặt dày đến mức này, nói dối cũng không hề chớp mắt. Cảnh Nhuế rất muốn xem nàng có thể tiếp tục giả bộ đến khi nào. Nàng trực tiếp vuốt đùi Trì Gia, ngay trước mặt nam nhân kia bắt đầu tán tỉnh, "Nếu tịch mịch liền tới tìm chị a, cần gì phải tìm nam nhân thúi......"

"Cảnh Nhuế chị điên rồi......"

Trì Gia kích động, giống như biến thành một người khác, lớn tiếng mắng nàng. Điểm quan trọng là khi Cảnh Nhuế tới gần nàng, vừa nói vừa dùng chóp mũi, thời điểm đôi môi cọ vào mặt nàng, nàng cư nhiên lại động tâm.... nàng lại có thể đối với loại cảm xúc này động tâm.

Khả năng không phải Cảnh Nhuế điên rồi, mà chính bản thân Trì Gia điên rồi. Nếu không có những người khác, hiện tại nàng thật sự muốn cởi hết quần áo của Cảnh Nhuế.

Chuyện này ngay cả Bành Vũ Yến ở thành phố L đều nhìn đến trợn tròn mắt, chuyện gì vừa diễn ra đây? Nhìn bộ dạng vừa dính người lại vừa tán tỉnh của Cảnh Nhuế anh liền cảm thấy có chút phản cảm, nhíu mày mắng Cảnh Nhuế: "Cô bệnh tâm thần a, có ghê tởm hay không......"

Khi câu này nói ra, không khí hoàn toàn thay đổi...

"Anh mới bệnh tâm thần!!"

Người mắng chửi không phải Cảnh Nhuế mà là Trì Gia. Trì đại tiểu thư nói ra những lời ấy giống như sư tử hống, sau đó vỗ tay lên bàn, cà phê đều bị chấn động mà văng ra. Nàng không quen thấy ánh mắt của nam nhân này khi nhìn các nàng, lớn lên một bộ dạng văn nhã thế nhưng miệng lại thối như vậy.

"Nàng là bạn gái tôi thì thế nào? Không phải loại người đáng ghê tởm như anh!"

Trì Gia trực tiếp gỡ cái tròng kính ném lên bàn, tính cách của nàng trời sinh vốn là nữ hán, không thể giả bộ thành bộ dạng văn nhã cặn bã, Trì Gia kéo tay Cảnh Nhuế, "Cảnh Nhuế, chúng ta đi!"

Cứ như vậy, hai người nắm tay nhau, dẫm giày cao gót vạn phần phách lối mà đi ra cửa chính của nhà hàng lưu lại một đám người bắt đầu ríu rít nhàn ngôn toái ngữ.

"Tôi chỉ đùa một chút cô làm gì nghiêm túc như vậy?" Cảnh Nhuế nói như vậy, ngầm thừa nhận bản thân mình tối hôm nay rất quá đáng.

Trì Gia không trả lời nàng, hiện tại cũng không có tâm tư cùng nàng nói giỡn, trực tiếp kéo Cảnh Nhuế vào một con hẻm nhỏ ỷ vào khí lực của mình lớn mà đem nàng ấn ở trên tường, không nói hai lời liền hôn lên môi nàng, cùng môi lưỡi của nàng dây dưa một chỗ.

Lúc nàng vừa bắt đầu hôn, Cảnh Nhuế liền nhịn không được đồng dạng kịch liệt mà đáp lại, vuốt ve eo rồi đến thân nàng nàng cơ hồ quên đi bản thân. Nụ hôn giữa các nàng chưa từng có ôn nhu qua lần nào, luôn là mang theo một cỗ hung hăng, mãnh liệt tựa như một cuộc chiến mà không ai muốn nhận thua.



Trì Gia ngậm môi dưới của nàng, hung hăng cắn nàng, nhưng Cảnh Nhuế cư nhiên không có thả ra, tiếp tục dùng sức hôn, thẳng đến một lần nữa nàng đành buông vũ khí đầu hàng.

Hai phút sau, Cảnh Nhuế dùng tay sờ sờ vào cánh môi bị Trì Gia cắn, "Em có ý tứ gì......"

"Cảnh Nhuế, chị có phải đã yêu tôi hay không......"

Trì Gia đã hy vọng nàng nói ''đúng'' đến dường nào, sau đó bản thân mình liền có thể nói, tôi cũng yêu cái đồ nhà giàu mới nổi chị rồi, sau đó liền không cần tiếp tục làm ầm ĩ xuống.

Nhưng mà......

"Trì tiểu thư ít tự mình đa tình."

"Vậy vừa nãy chị có ý tứ gì, phá hoại tôi khiến tôi mất phiếu cơm dài hạn."

"Nam nhân kia là... phiếu cơm dài hạn? Cô đang xem mắt?"

Trì Gia chịu không nổi, rốt cuộc chịu không nổi mối quan hệ thật thật giả giả của nàng cùng Cảnh Nhuế, nàng xác thật có chơi đùa với Cảnh Nhuế chỉ có điều...

"Được, Cảnh lão bản, tôi đã chơi đủ rồi không muốn tiếp tục chơi nữa về sau đừng lại đến trêu chọc tôi, đồ hỗn đản!"

"Trì Gia, cô đứng lại!"

Từ khi bắt đầu quen biết Trì Gia Cảnh Nhuế thật sự nhìn nàng không vừa mắt. Chỉ cần nàng xuất hiện, không khí trong vòng phạm vi mấy dặm dường như không được sạch sẽ. Nhưng kể từ ngày đó đánh bậy đánh bạ mà hôn Trì Gia mối quan hệ của các nàng liền chậm rãi thay đổi, đến bây giờ, ngay cả đấu khẩu cũng biến thành một loại quan tâm.

Cảnh Nhuế không phủ nhận vừa nãy khi nhìn thấy bộ dạng Trì Gia ở bên trong nhà hàng bảo hộ trước mặt nàng, vì mình mà mắng người, vì mình mà nói chuyện nàng đã cảm động......

"Trì tiểu thư, không phải chỉ là một phiếu cơm dài hạn thôi sao cùng lắm thì tôi bù lại cho em một phiếu."

Trì Gia nghe không hiểu ý tứ của lời này lắm, "A?"

Cảnh Nhuế nắm lấy tay nàng không cho nàng đi, "Tôi cho em phiếu cơm dài hạn."

"Cái gì?!"

"Về sau nếu em phá sản liền dùng thẻ của tôi, tôi sẽ đưa em ăn cơm, đưa đi dạo phố, cùng em lên giường, đưa đón đi làm, làm bạn gái tôi em có hại sao?"

Thổ lộ một cách tràn ngập mùi vị tiền như thế này, giống y chang mong muốn trong lòng Trì Gia, họ Cảnh rõ ràng là thích mình, còn cãi bướng,

"Chị? Làm bạn gái chị?"

Cảnh Nhuế đã hạ thấp mặt mũi nói những lời này, sẽ không có khả năng sẽ nói lại lần thứ hai, vì thế buông tay nàng ra, "Không muốn vậy thôi."

Trì Gia đứng tại chỗ bất động đẩy nàng đi nàng cũng không đi, "Ở cạnh người giàu lắm tiền vì cái gì tôi phải đi? Những lời chị mới vừa lời nói, hiện tại đã đổi ý?!"

"Xem ra...... Trì tiểu thư rất mong muốn?"

Nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc này của nàng Trì Gia cảm thấy bản thân đã tự hạ thấp mình, mặt mũi cũng không giữ lại được chút gì thế nhưng ngoài miệng còn giận dỗi nói hai câu," Tự dát vàng cho bản thân mình, tiền ấy có phải là tiền dơ bẩn không..."



Nháo đủ rồi, Cảnh Nhuế cũng không muốn cùng nàng tiếp tục ầm ĩ nữa. Có thể đây là lần đầu tiên các nàng chính thức nói chuyện với nhau như vậy, "Trì Gia, chị là nói nghiêm túc, chúng ta ở bên nhau đi."

Ít nhất lần tách xa nhau nữa tháng này, Cảnh Nhuế không ít lần nhớ về nàng có thể phải đợi đến thời điểm mất đi thì mới biết quý trọng.

"Cảnh Nhuế, chị đã thích tôi... Đúng không?" Trì Gia rất muốn nghe chính miệng nàng thừa nhận, muốn nghe lời thổ lộ chính thức.

"Đúng, tôi thích em, em dám nói em không thích tôi sao?" Cảnh Nhuế dựa ở trên tường bày ra một bộ dạng chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.

"Tôi...... Tôi thích chị, đó là vinh hạnh của chị." Một khắc cuối, Trì Gia còn muốn mạnh miệng.

"Cảnh Nhuế, nhớ kỹ lời chị nói......"

Hai người đứng trong cơn gió lạnh ở một con hẻm nhỏ ôm nhau, lúc này chỉ là một cái ôm đơn thuần nhưng lại chứa cảm xúc mãnh liệt, cứ thế sưởi ấm cho nhau. Trì Gia nhắm mắt ôm nàng, cằm gác ở trên vai nàng, khóe mắt có chút ướt, khi Cảnh Nhuế vừa mới nói thích mình, đôi mắt nàng thực sự đã ướt.

Kỳ thật, chỉ cần bỏ đi chút hấp tấp yên tĩnh suy nghĩ kỹ một chút có lẽ sẽ thấy được đáp án mà mình mong muốn nhất. Cảnh Nhuế vuốt ve lưng nàng, lại lặp lại một lần, "Giúp em cà thẻ, bồi em ăn cơm, đưa em đi dạo phố, cùng lên giường, đưa đón đi làm......"1

Trì Gia đem nàng ôm chặt hơn, "Tôi nói không phải câu này......"

"Câu nào?"

"Chị nói chị là nghiêm túc."

*

Cuối tháng 12 thành phố S đã hoàn toàn bước vào mùa đông.

Giản Dịch rảo bước trên con đường đầy lá, xào xạc xào xạc rung động, hai hàng cây bên đường đều đã trụi lủi chuẩn bị để đón một trận tuyết mới.

Nàng đẩy cửa kính của một nhà hàng Trung Quốc, máy sưởi bên trong nhà hàng đã sưởi ấm thân thể cứng ngắc vì bị đông lạnh của nàng.

"Tiểu thư, xin hỏi đi mấy người?"

"Hai người."

Giản Dịch đi theo nhân viên phục vụ đến một bàn ăn hai người, cởi áo khoác trên người xuống rồi khoác lên trên thành ghế ngồi. Nàng chỉ mặc một kiện áo lông màu nâu nhạt, nhiệt độ trong phòng khá ổn định nên mặc một kiện áo lông cũng đủ giữ ấm.

Ly trà lúa mạch mới đem ra còn bốc lên hơi nóng, nàng ủ ở lòng bàn tay, vào mùa đông nàng rất thích loại cảm giác ấm áp lan ra từ lòng bàn tay này, giống như việc nàng thích được nắm tay Vân Hân vậy. Rất nhanh đã đến 11 giờ rưỡi, từ hướng cửa Giản Dịch rốt cuộc cũng nhìn thấy được một bóng dáng quen thuộc, nàng rất nhanh đứng dậy, trực tiếp đi qua, hướng người nọ vẫy vẫy tay, "Giáo sư Dương ~"

"Giản Dịch, cô thiếu chút nữa không nhận ra em."Giáo sư Dương nhìn cô gái trước mắt trang điểm nhẹ nhàng, phong cách cùng với Giản Dịch nữa năm trước hoàn toàn khác nhau khiến người khác cảm giác mới mẻ, "Quả nhiên khi đã đi làm không giống như trước, chúng ta mới nửa năm không gặp đi?"

"Đúng vậy lão sư, chúng ta đã nửa năm không gặp." Giản Dịch biết được giáo sư Dương gần đây tới thành phố S tham gia hội thảo nghiên cứu cho nên mới cố ý liên hệ nàng, dù sao khi học đại học giáo sư Dương đã không ít lần chỉ đạo giúp đỡ nàng, ra khỏi cổng trường đại học cơ hội gặp mặt liền có thể đếm được trên đầu ngón tay, thật sự khó có được.

"Hiện tại em đang làm ở đâu?"

Vài chén trà nóng cùng với phong cách nói chuyện của giáo sư Dương, Giản Dịch cảm thấy thời gian giống như quay ngược trở về thời đại học, thân thiết mà lại tràn đầy hoài niệm.

"Tuổi còn trẻ mà có thể tiến Runner, Giản Dịch, cô thực xem trọng em, làm rất tốt ~"



Giản Dịch tiến vào Runner cũng không có cảm thấy tự hào như vậy. Nàng biết nhất định là nhờ có Vân Hân giúp nàng, dù không nhiều thì cũng là ít. Chuyện này nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng. Nàng đã tìm Vân Hân nói qua rất nhiều lần, nhưng Vân Hân nói với nàng thay vì cứ rối rắm vì nó không bằng tự làm ra chút thành tích chứng minh bản thân mình.

Giản Dịch muốn từ chức đi cơ hội khác nhưng Vân Hân nói cũng có đạo lý, đi nơi khác là vì theo đuổi cơ hội tốt hơn, nếu không có năng lực nắm chắc những công việc vậy thì vẫn nên làm đến nơi đến chốn để tích lũy vốn liếng.

Cho nên nàng không có rời Runner, vẫn là ở dưới tầm mắt bạn gái làm việc. Giản Dịch cũng thực sự nỗ lực mà công tác, nàng không muốn làm Vân Hân thất vọng. Vân Hân tốt như vậy, nàng sợ hãi khoảng cách giữa các nàng càng ngày càng xa.

Cơm mới ăn đến một nửa, tiếng chuông di động của Giản Dịch vang lên, có một tin nhắn chưa đọc. Hôm nay vì mời giáo sư Dương ăn cơm, Giản Dịch đã xin nghỉ đi ra ngoài, nàng lo lắng là chuyện công ty, vì thế lập tức nhìn tin nhắn:

- - Tan tầm đến trước văn phòng của chị, buổi tối cùng nhau ăn cơm. 【 lão bà 】

Thì ra là Vân Hân, Giản Dịch nhìn giáo sư Dương, lễ phép nói, "Giáo sư, thật ngại quá, em trả lời tin nhắn trước~"

Sau cái lần từ thành phố L trở về, Giản Dịch liền nhớ kỹ, đến từ 【 lão bà 】 điện thoại reo lên cần phải nhận trong vòng ba tiếng chuông, nhận được tin nhắn từ【 lão bà 】 phải lập tức trả lời.

- - Ừm ~

"Chuyện công tác, rất bận đi?"

Giản Dịch đem điện thoại để lại trên bàn, màn hình khóa vẫn còn sáng lên, "Vẫn tốt--"

Giáo sư Dương không cẩn thận thấy được màn hình khóa, là một bức tranh sơn dầu, đặc biệt quen mắt như đã từng thấy qua, cười nói, "Giản Dịch, em thích tranh của Vân Hân vẽ như thế a, ngay cả màn hình khóa cũng là nó."

"Cái gì?" Giản Dịch không quá nghe rõ, chuẩn xác chính là nghe không rõ, nhưng cảm thấy những lời này rất kỳ quái, giống như nghe được tên Vân Hân.

"Tranh sơn dầu của Vân Hân a ~ nói cũng lạ, em quen biết Vân Hân như thế nào?" Lúc trước, khi Vân Hân đột nhiên liên hệ với mình, Dương giáo sư rất giật mình. Cô và Vân Hân nhiều nhất chỉ là quen sơ qua, đã qua nhiều năm như vậy lại đột nhiên nhớ tới thì ra là vì một học sinh của mình.

Lúc trước khi ở Anh quốc, Vân Hân có tổ chức triển lãm tranh ở Luân Đôn liền có chút danh tiếng, đừng nói ở trường học, cơ hồ mọi người ai cũng biết đến cậu ấy.

"Cô...... Cô nói bức tranh này...... là của Vân Hân?"

"Nàng là một truyền kỳ, tuy rằng ngành học chính của nàng là MBA, nhưng ở phương diện hội họa quả thật rất có thiên phú. Bởi vì các tác phẩm của nàng đều kí tên là Yuna.S, cho nên tất cả mọi người đều gọi nàng là Y.S, nhưng sau khi cô về nước, cô cũng không có chú ý nhiều về nó lắm......"

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement