Chờ Người Nói Yêu Tôi (full)

Advertisement
"F**k! Còn có loại người như thế này này!" Trì Gia uống ly trà nóng đến nửa ly, cắn ống hút liền bắt đầu mắng "Ngay cả người yêu cũ còn chưa tính toán tìm đến lại còn có người nào đó tới cửa kiếm chuyện, thật là không biết lấy dũng khí từ đâu ra."

Nghe Giản Dịch nói chuyện Hướng Hoài Thư tự tìm đến cửa kiếm chuyện xong. Đây là lần đầu tiên Trì Gia gặp được loại người mặt dày như thế này. Nếu là mở một cái tài khoản đem post lên mạng, phỏng chừng có thể nhận được một trận tiếng mắng.

"Tiểu Dịch, người này chính là điển hình ăn không được quả nho nói quả nho bị chua. Chính mình không tốt, liền ước gì người dân toàn thế giới đều cùng nàng không tốt. Nhìn nàng vì tình cảm mà đỏ mắt, làm giống như cái oán phụ nơi khuê phòng vậy." Trì Gia vươn một ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, khinh miệt mà nói "Loại xích lõa tiểu nhân này, chính là tới gây chuyện thị phi, cậu không cần để ý đến cô ta."

"Chính là......" Hướng Hoài Thư vô cớ gây rối, ngược lại Giản Dịch cũng không khó chịu mà chú ý đến, nàng càng để ý những lời Hướng Hoài Thư nói với nàng "Chính là Vân Hân và Tô Tịnh Nhiên............"

"Làm sao vậy?"

Giản Dịch nói thẳng với Trì Gia những băn khoăn trong lòng nàng "Bọn họ giống như còn liên lạc, ngày Lễ Tình Nhân hôm đó không phải mình đột nhiên trở về sao... Mình trùng hợp nhìn thấy Tô Tịnh Nhiên từ trong nhà Vân Hân đi ra......"

"Thế thì còn gì nữa!" Trì Gia trực tiếp vỗ lên bàn, nàng liền một hơi trở nên phẫn nộ. "Sao lúc ấy cậu không chất vấn bọn họ?!"

"Lúc ấy mình không biết mối quan hệ của bọn họ......" Giản Dịch cũng chỉ nghe Hướng Hoài Thư nói với mình mới biết được. Nàng vốn cho rằng Vân Hân và Tô Tịnh Nhiên cũng chỉ là đồng nghiệp bình thường, thậm chí còn có chút mối quan hệ cạnh tranh "Cho nên không để ý......"

Nghe Giản Dịch nói như vậy, Trì Gia cảm thấy trên đầu nàng mơ hồ hiện lên "chiến lược".

"Vậy căn cứ những lời cậu nói, Tô Tịnh Nhiên và Vân Hân cùng là viên chức cao cấp trong công ty, không chỉ có trong công tác mà còn thường xuyên ngấm ngầm liên hệ. Trong khoảng thời gian này Vân Hân luôn đặc biệt tăng ca, khi trở về còn mang theo mùi hương nước hoa xa lạ?" Tư thái này của Trì Gia tuyệt đối có tiềm chất trở thành thám tử hơn nữa chuyên môn điều tra những loại chuyện xuất quỹ ngoại tình.

"Sai rồi! Chuyện nước hoa là một hiểu lầm!" Giản Dịch nhanh chóng bác bỏ tin tức sai lệch của nàng.

Trì Gia gõ gõ lên đầu nàng "Nhìn cậu khẩn trương vậy, coi như là hiểu lầm thì cũng có hiềm nghi."

Nói thật, Trì Gia cảm thấy Giản Dịch thật đúng là rất bình tĩnh. Nếu Cảnh Nhuế dám như vậy thì bản thân nàng đã sớm ồn ào tám trăm lần đòi chia tay.

"Tiểu Gia, cậu cảm thấy mình phải làm sao bây giờ? Mình muốn tìm chị ấy để nói chuyện......"

"Nói! Đương nhiên phải nói!" Trì Gia chính là cất giấu một bụng "ý nghĩ xấu xa", từng chút từng chút một nói với Giản Dịch: "Trước hết đem chuyện họ Hướng tới tìm cậu, thêm mắm thêm muối mà nói với chị ấy, sau đó liền trực tiếp chất vấn về mối quan hệ của chị ấy cùng Tô Tịnh Nhiên, đem những gì cậu nhìn thấy ngày hôm đó cùng những lời muốn nói kể ra hết. Chuyện này là Vân Hân đuối lý, cậu làm ầm ĩ một chút cũng không sao."

"......Làm ầm ĩ?" Giản Dịch lắc đầu, nàng chỉ cảm thấy là có khúc mắc gì đều cần phải nói chuyện đến nơi đến chốn. Tận đáy lòng nàng vẫn tin tưởng Vân Hân, Vân Hân không có khả năng là người như vậy.

"Đương nhiên đến làm ồn ào một chút, tăng thêm hương vị cho tình yêu." Trì Gia vỗ tay một cái, nói đạo lý rõ ràng "Hơn nữa chuyện này quả thật cậu bị ủy khuất, nhẫn nhịn để làm gì. Tiểu Dịch cậu cứ như vậy rất dễ bị người khác khi dễ, biết không?"

"Mình......" Giản Dịch cúi đầu "Vân Hân sẽ không khi dễ mình......"

"Cậu nha!" Trì Gia lắc đầu, bất đắc dĩ mà ghé vào trên bàn, nàng là người ngoài cuộc nhìn vào cũng sốt ruột. Giản Dịch chính là mười phần buồn bực, ngoài miệng nói không sao cả, không ngại nhưng quay đầu lại liền trốn trong chăn trộm khóc "Tức giận thì cứ nói thẳng ra, tự bản thân mình cất giấu buồn bực trong lòng không khó chịu hả?"

"Ừ.''

"Cậu nghe mình, đêm nay đừng trở về ở chỗ mình mà ngủ, chờ Vân Hân chủ động tới tìm cậu, cậu liền nói chuyện với chị ấy." Trì Gia lôi kéo tay của nàng "Mặc kệ chị ấy có giải thích như thế nào, cậu cũng không cần lập tức tha thứ cho chị ấy. Người đều là đi tìm đường chết*, không khó dễ một chút thì không biết quý trọng."

*Người đều là đi tìm đường chết: Địa ngục không lối lại cứ thích đâm đầu vào:)

Trì Gia nghĩ như vậy, khó trách năm bữa nửa tháng lại cãi nhau với Cảnh Nhuế.

"Nhưng mà......"

"Đừng nhưng nhị, cậu cứ coi như đây là cuộc khảo nghiệm cho chị ấy. Nếu chỉ chút khảo nghiệm này chị ấy cũng không vượt qua được, mình cũng không yên tâm mà đem cậu giao cho chị ấy."

Dưới ba tấc lưỡi của Trì Gia có "hiểu chi dĩ lý, động chi dĩ tình"*, Giản Dịch đóng gói một số hành lý, buổi tối thật sự đi sang bên kia. Trì Gia ở thành phố S thuê một căn hộ nhỏ có một phòng ngủ một phòng khách, nơi đây là thời gian ăn tết Cảnh Nhuế giúp nàng tìm.

*Hiểu chi dĩ lý, động chi dĩ tình: Dùng đạo lý để cho người ta hiểu rõ, dùng cảm tình để đánh động trái tim của người khác.

Thời điểm Giản Dịch đi, vừa lúc đụng phải Cảnh Nhuế. Cảnh Nhuế không phải mỗi ngày đều ở bên này, công chuyện ở thành phố L còn chưa có xử lý tốt hết tất cả. Chỉ là mấy ngày này tới thành phố S để lựa chọn, chuẩn bị mở cửa hàng mới.

"Tiểu Dịch, sao em lại tới đây?" Cảnh Nhuế thấy Trì Gia dẫn Giản Dịch vào nhà, trong tay Giản Dịch còn lôi kéo theo rương hành lý nhỏ.

"Lâu lắm không gặp, bạn bè thân thiết nói chuyện với nhau một đêm không được a." Trì Gia trắng mắt liếc Cảnh Nhuế một cái, sau đó giúp Giản Dịch đem rương hành lý nhỏ vào phòng ngủ.

Cảnh Nhuế nhìn thấy trợn tròn mắt, chỉ có một gian phòng ngủ, chỉ có một cái giường, chẳng lẽ buổi tối ba người ngủ cùng nhau? Giản Dịch không biết Cảnh Nhuế cũng ở bên nhà Trì Gia, đột nhiên liền cảm thấy bản thân dư thừa, nghĩ đi nghĩ lại lại nói với Trì Gia "Tiểu Gia... Mình thấy mình vẫn nên trở về đi......"

"Đừng mà ~" Trì Gia giữ chặt Giản Dịch, nhìn nhìn Cảnh Nhuế "Cảnh Nhuế chị ấy ngủ ở sô pha là được."

"Trì Gia......" Cảnh Nhuế trừng nàng.

"Chị có ý kiến gì sao!" Trì Gia lại tiếp tục trừng mắt, bày ra một bộ dạng lão nương không sợ, "Tiểu Dịch rất vất vả mới tới một lần, chị lại để cho khách ngủ ngoài sô pha sao?!"

"Tiểu Gia, đừng như vậy."

"Không có việc gì --, cậu cứ nghe mình."

Nói xong Trì Gia liền bước vào phòng ngủ, đổi chăn nệm mới.

"Chị Cảnh Nhuế, em......" Giản Dịch cảm thấy như vậy là đang quấy rầy gia đình người khác, đặc biệt ngượng ngùng.

Cảnh Nhuế bảo Giản Dịch ngồi xuống sô pha, rót cho nàng một ly nước ấm "Sao đêm nay em không về nhà, Vân Hân không ở nhà sao?"

Giản Dịch lắc đầu.

Cảnh Nhuế là người làm ăn, đương nhiên am hiểu nhất chính là nhìn mặt của người khác mà đoán ý. Ngày thường Giản Dịch là một cô gái rất hay cười, hôm nay xem biểu cảm trên mặt nàng giống như người khác thiếu nàng năm trăm vạn "Có phải giận dỗi Vân Hân hay không? Cậu ấy biết em không về nhà sao?"

"Không có." Giản Dịch ngẩng đầu cười gượng một chút, thoạt nhìn cần có rất nhiều cố gắng mới có thể nở nụ cười này.

Trong miệng Giản Dịch nửa câu đều không hỏi ra. Lúc này rương hành lý cũng đều đã dọn qua, vừa nhìn liền biết không phải ở lại ngắn hạn, còn nói không phải giận dỗi. Cảnh Nhuế dứt khoát đi gọi điện cho Vân Hân, vừa đúng lúc này, Trì Gia gọi Giản Dịch đi vào trong phòng ngủ.

"Vân Hân, cậu và Tiểu Dịch làm sao vậy?"

Lúc này Vân Hân còn ở bên ngoài, không biết Giản Dịch không về nhà "Cái gì làm sao vậy?"

"Cậu nói xem? Cô nương nhà cậu cũng đã kéo theo rương hành lý đến nhà Trì Gia bên này, nhìn dáng vẻ muốn ở lại lâu dài......" Cảnh Nhuế bất đắc dĩ mà nói, thật là phong thuỷ thay phiên luân chuyển. Lần trước nàng và Trì Gia ở nhà người ta lăn lộn mấy ngày, hiện tại lại đến phiên Vân Hân và Giản Dịch tới lăn lộn.

"Em ấy sao lại đến ở nhà các cậu......" Vân Hân nhớ tới mấy ngày nay Giản Dịch đều rầu rĩ không vui, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì, cố tình cái hũ nút này luôn đem mọi chuyện giấu hết trong lòng "Chờ lát nữa mình liền tới."

Bên này Vân Hân vừa mới ngắt điện thoại của Cảnh Nhuế, lập tức lại gọi điện cho Giản Dịch. Ngày thường chỉ vang lên ba tiếng thì bên kia đã nhận rồi nhưng lần này lại không phải.

Giản Dịch nắm lấy di động, nhìn thông báo Vân Hân gọi đến, Trì Gia ở một bên "cảnh cáo": "Trước tiên đừng nhận, chờ chị ấy gọi mười tám cuộc hãy nhận."

Giản Dịch gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình, chuông vang lên bảy tiếng mới nhận, sau đó bên cạnh liền truyền âm thanh của Trì Gia thở dài tiếc rèn sắt không thành thép.

"Tiểu Dịch, em hiện tại đang ở đâu?"

Giản Dịch dựa lưng vào tường phòng ngủ, bất an mà trả lời "Em đang ở bên chỗ Tiểu Gia, đêm nay không về......"

"Vì sao?"

Giản Dịch không nói được vì sao, liền không nói lời nào. Vân Hân đơn giản nói thẳng "Hiện tại chị đến đón em."

Nghe được Vân Hân nói muốn đến đây, Giản Dịch liền lên tiếng "Ừ."

Trì Gia nhìn bộ dạng cùng ngữ khí của Giản Dịch khi gọi điện thoại, ngoan giống như một tiểu bạch thỏ liền muốn nàng tùy tâm tùy hứng một phen. Thật là đầu gỗ, dạy như thế nào cũng dạy không được.

"Giản Dịch! Cậu có thể có tiền đồ một chút không?!" Chờ Giản Dịch ngắt điện thoại, Trì Gia liền hung hăng mà đánh sau ót nàng một cái.1

"Mình đã đáp ứng với chị ấy, không thể không nhận điện thoại của chị ấy." Lúc ấy Vân Hân nói đây là ước nguyện sinh nhật của cô, Giản Dịch nhớ kĩ.

"Cậu...... Vậy chờ lát nữa chị ấy tới, đêm nay cậu đừng đi cùng chị ấy, nghe không? Nếu chị ấy thật sự để ý đến cậu, đừng nói là đi một chuyến, ba chuyến bốn chuyến cũng đều chịu tới." Lúc trước Cảnh Nhuế vì đuổi theo Trì Gia cũng là chạy hơn mười chuyến, đều từ thành phố L đuổi tới thành phố S.

Buổi tối mười giờ, có người gõ cửa. Trì Gia chạy tới mở một cửa, quả nhiên là Vân Hân.

"Tiểu Dịch ở chỗ này sao?"

Trì Gia tức giận mà nói "Đúng vậy, chính là đang buồn bực đây!"

"Vân Hân cậu đã đến rồi..." Cảnh Nhuế tiến lên nhéo lên cái eo Trì Gia một cái, bà cô già nhà nàng chính là thích gây phiền phức không sợ phiền toái "Trì Gia, em lại đây cho chị."

"Em ấy đang ở phòng ngủ." Cảnh Nhuế nói với Vân Hân, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ một chút.

Vân Hân đẩy cửa phòng ngủ ra nhìn thấy Giản Dịch đang ngồi ở ghế trên cúi đầu nghịch nghịch ngón tay, vừa nghe thấy động tĩnh, Giản Dịch ngẩng đầu lên.

"Tiểu Dịch......" Vân Hân đi đến trước mặt Giản Dịch, nhìn hành lý ở một bên "Đây là có chuyện gì?"

Giản Dịch thở sâu, sau đó đứng lên "Vân Hân, em có chuyện muốn nói với chị......"

"Cái gì?"

"Hướng Hoài Thư tới tìm em, cô ấy cùng em...... cùng em nói về một số chuyện quá khứ của chị." Tay Giản Dịch túm lấy một góc áo lông, hơi nhíu mi, giương mắt lên mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt Vân Hân, lại đọc không ra cô đang suy nghĩ gì.

Vân Hân sớm biết rằng mục đích của Hướng Hoài Thư không đơn thuần như vậy nhưng không nghĩ cô ấy lại có thể nhàm chán như vậy mà đến tìm Giản Dịch. Khả năng có một số việc nói cho cùng cũng không tránh khỏi được, đây cũng là một cơ hội "Cô ấy nói với em về chuyện bọn chị, lúc đi lưu học sao?"

"Chị và Tô Tịnh Nhiên......"

"Chị và Tô Tịnh Nhiên đã từng yêu nhau, bốn năm trước đã chia tay."

Vân Hân rất hào phóng mà thừa nhận, giống như là ở thừa nhận một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn. Môi Giản Dịch run rẩy "Chị tổ chức triển lãm tranh là vì cô ấy, xuất bản Họa Tập là vì cô ấy, từ bỏ vẽ tranh cũng là vì cô ấy, đúng không?"

"Ừ......" Giản Dịch dùng lời không nhẹ không nặng lại một lần nữa đem những hồi ức cũ sâu trong đáy lòng Vân Hân khơi dậy lên.

Đôi chân mày của Giản Dịch đã nhíu chặt hơn, trong ánh mắt tràn đầy thấp thỏm, cũng không biết nhìn hướng nào cuối cùng hoảng hốt lại nhìn vào đôi mắt Vân Hân, lập tức đôi mắt đều cảm thấy đặc biệt không thoải mái. Chớp mắt một cái liền đỏ "Chị có phải hay không...... Còn thích Tô Tịnh Nhiên?"

"Đồ ngốc, em nói bậy gì đó......" Vân Hân duỗi tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng xung quanh lông mày nàng "Đều đã qua."

Lúc trước Vân Hân chịu vì Tô Tịnh Nhiên mà trả giá nhiều như vậy, nhất định là thực sự yêu Tô Tịnh Nhiên. Nhưng cho dù như vậy cũng sẽ chia tay, vậy giữa nàng và Vân Hân thì sao đây? Giản Dịch không dám nghĩ tiếp nữa, cúi đầu cái mũi chua xót, liền muốn khóc.

Một giọt nước mắt treo trên đôi hàng mi của Giản Dịch, giây tiếp theo liền rơi xuống, Vân Hân lau đi cho nàng "Sao không tin tưởng chị như vậy...... Em tình nguyện tin lời người ngoài nói, cũng không muốn tin tưởng chị sao? Em còn muốn biết cái gì, chị đều nói cho em."

"Chị lúc trước yêu cô ấy đến như vậy...... như vậy." Thời điểm chính miệng mình nói ra Vân Hân yêu người khác, lòng Giản Dịch cảm thấy cực kỳ đau nhói, nước mắt càng không khống chế nổi "Vì sao lại còn muốn chia tay......"

"Em muốn biết sao?" Thẳng đến khi Vân Hân nghe Giản Dịch hỏi vấn đề này, trên mặt mới có một chút thất thần "Bởi vì sau khi cô ấy về nước, cùng người chị cùng cha khác mẹ của chị ở bên nhau......"

Lúc trước nhìn thấy Trình Tân nắm tay nữ nhân khác, Vân Hân khắc chế không được mà tặng cho hắn một bạt tay. Đúng là bởi vì bản thân đồng cảm với Giản Dịch đã từng trải qua những chuyện như mình cho nên cô mới an ủi Giản Dịch như vậy, thậm chí đem nàng đưa về nhà.

Nghe đến đó, trong nháy mắt Giản Dịch an tĩnh lại, cảm thấy vấn đề bản thân vừa mới yêu cầu cô giống như đang xé rách vết thương cũ năm xưa trong lòng Vân Hân. Mặc dù trên mặt Vân Hân không có quá nhiều thống khổ nhưng Giản Dịch cảm thụ được trong lòng cô rất khổ sở.

"Vân Hân, em......" Giản Dịch tiến lên ôm lấy Vân Hân, nhìn thấy Vân Hân khổ sở so với bản thân khổ sở còn khó chịu hơn, nàng dùng tay vuốt ve sau lưng Vân Hân, càng ôm càng chặt.

"Tiểu Dịch, em biết vì cái gì sao?" Vân Hân vuốt ve đầu nàng để đầu nàng tựa lên vai mình "Vì sao chị không muốn nói với em về thân phận trước đây của chị, vì sao không muốn đề cập với em về những bức tranh sơn dầu đó. Bởi vì đối với chị mà nói những thứ đó không phải là những hồi ức tốt đẹp của chị. Chị càng không muốn những thứ kia luôn là rào chắn chắn ngang trong mối quan hệ của hai chúng ta. Nói cho cùng vẫn là chị không tốt, chị hẳn là nên nói rõ với em sớm hơn một chút."

"Không phải...... Là em không đúng, em hẳn nên nói hết mọi chuyện với chị, không nên không thể hiểu được mà cáu kỉnh......" Vân Hân đã vất vả đến vậy, còn muốn cô đi khắp nơi tìm mình.

"Đừng khóc." Vân Hân nâng mặt nàng lên lau hết nước mắt cho nàng "Em khẩn trương chính là để ý đến chị, chị vui vẻ còn không kịp --"

"Vâng......" Vân Hân càng nói như vậy nàng càng muốn khóc, trong miệng nói ừm, còn sụt sịt cái mũi, nghẹn ngào.

"Còn khóc... Tiểu Dịch, buổi tối cùng chị trở về đi."

Giản Dịch gật gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu "Chị không được lén liên hệ với Tô Tịnh Nhiên!"

"Chị bao giờ có liên hệ với cô ấy?"

"Vân Hân, chị gạt em!" Giản Dịch không hài lòng, ngày hôm đó tận mắt nàng đã nhìn thấy vậy mà Vân Hân cư nhiên còn chối "Ngày Lễ Tình Nhân hôm đó, em thấy cô ấy đi ra từ nhà chị......"

"Ngày đó là mẹ chị mang cô ấy đến." Lễ Tình Nhân? Vân Hân nhớ lại ngày hôm đó, hẳn lần Dương San và Tô Tịnh Nhiên cùng nhau đến, cố tình Giản Dịch chỉ có thấy một mình Tô Tịnh Nhiên. Thấy Giản Dịch bán tín bán nghi, Vân Hân đơn giản từ trong túi áo khoác lấy di động ra "Nếu em không tin, hiện tại chị có thể gọi điện thoại cho mẹ, vừa lúc hai ngày này bà muốn chị mang em về ăn cơm, em cũng nên nói chuyện với mẹ đi."

Vân Hân như vậy làm cho mình cảm thấy bản thân bụng dạ hẹp hòi. Giản Dịch cầm lấy di động của cô nhét vào trở lại, tiếp tục ôm cô "Em tin tưởng chị còn không được sao!"

"Vì chuyện này, mấy ngày liên tiếp em đều không để ý đến chị?"

"Em sai rồi......" Giản Dịch nhanh chóng nhận sai, nàng là "bị vợ quản nghiêm" không thể so được với Trì Gia. Nếu là thật sự nghe lời Trì Gia mười ngày nửa tháng không để ý tới Vân Hân, phỏng chừng Vân Hân còn chưa giận thì Giản Dịch đã đem bản thân bức cho đến điên rồi

Vân Hân cúi đầu tới gần nàng, cố ý hỏi "Còn gì nữa không?"

"Còn có......" Giản Dịch nâng nâng đầu, đôi môi của các nàng giống như dán lại chung một chỗ. Tiếp theo, Giản Dịch cái gì cũng không nói, chỉ là chậm rãi nhắm hai mắt lại để cho nụ hôn của cô rơi trên môi mình.

Cửa bị kéo ra một tí, Trì Gia và Cảnh Nhuế song song ghé vào khe hở ở cánh cửa "bỉ ổi" mà trông ngóng. Vừa mới bắt đầu còn đứng nói chuyện, sau khi nói lại ôm chặt lấy nhau, ôm ôm xong lại hôn nhau.

Trì Gia nhìn dưới chân Giản Dịch, giống như "tiểu sói đói" giống như dán chặt mà hôn lên môi Vân Hân, liền biết lần đánh cược với Cảnh Nhuế này tám phần thua, nàng nghiến răng nghiến lợi: Giản Dịch, cậu còn có một chút sự tức giận nào không!

Vừa lúc nãy khi Vân Hân và Giản Dịch ở trong phòng ngủ nói chuyện, Cảnh Nhuế thuận tiện tìm Trì Gia đánh cược, nói nếu đêm nay Giản Dịch cùng Vân Hân trở về thì nàng thắng, buổi tối Trì Gia ngủ sô pha; nếu Giản Dịch không cùng Vân Hân trở về thì Trì Gia thắng, bản thân thành thành thật thật ngủ ở sô pha, tuyệt đối không nói nửa câu oán hận.

Nàng vừa nãy đều đã nói với Giản Dịch một ngàn tám trăm lần, đêm nay nhất định không cần cùng với Vân Hân đi về. Trì Gia nghĩ thầm, hẳn là không có gì vấn đề lớn, đầu óc nóng lên liền đáp ứng với Cảnh Nhuế. Nhưng cuối cùng...... Giản Dịch thật sự phải xin lỗi sự tính nhiệm của mình đối với nàng...

"Trì tiểu thư, buổi tối ngoan ngoãn ngủ sô pha đi."

Cảnh Nhuế và Trì Gia dựa vào cửa nhỏ giọng tranh cãi.

"Ai nói cậu ấy nói sẽ đi." Trì Gia vẫn mạnh miệng, không đến thời khắc cuối cùng nhất định không nhận thua "Em đem cậu ấy giữ lại chị cũng thua như thường!"

"Nhìn người ta đều đã như vậy..." Cảnh Nhuế hướng Trì Gia làm một chút động tác hôn môi "Em liền tích chút đức đi."

"Chị chờ xem."

Giản Dịch mở cửa phòng ngủ, liền nhìn đến Trì Gia và Cảnh Nhuế chen ở cửa, khiếp sợ.

"Trò chuyện tốt rồi nha......" Trì Gia và Cảnh Nhuế vừa cười vừa lùi ra sau một chút để Giản Dịch và Vân Hân bước ra ngoài.

"Buổi tối quấy rầy các cậu, hiện tại bọn mình liền trở về."

Vân Hân mới mở miệng, Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia cười đến "sáng lạng", trong miệng còn làm bộ "Đúng không, có chuyện gì chỉ cần ngồi xuống nói chuyện cho rõ thì cũng sẽ giải quyết được hết. Tiểu Dịch, không còn tức giận nữa?"

"Không tức giận ~" Giản Dịch kéo cánh tay Vân Hân, cười lắc đầu.

Lúc này đến phiên Trì Gia bùng nổ, nàng liếc mắt xem xét cái sô pha nhỏ bé kia, bản thân mình nằm trên đó thì chân cũng không thể duỗi thẳng ra được, ngủ cả đêm sẽ đòi mạng người!

"Tiểu Dịch!" Trì Gia nhanh chóng giữ chặt một bên cánh tay của Giản Dịch "Đêm nay đừng đi ~"

"Mình vẫn nên cùng Vân Hân trở về đi, không làm phiền cậu và chị Cảnh Nhuế." Nhà Trì Gia chỉ có một giường chẳng lẽ thật sự để Cảnh Nhuế nằm trên ghế sô pha. Hơn nữa so với cùng Trì Gia ngủ chung một giường, Giản Dịch vẫn là muốn cùng Vân Hân ngủ chung một giường hơn.

"Tiểu Dịch! Đêm nay mình có rất nhiều lời muốn nói với cậu! Thật sự, đã lâu không gặp cậu, đặc biệt nhớ cậu! Cậu đêm nay ở lại đây đi, chỉ đêm nay thôi!" Trì Gia gắt gao ăn vạ cũng không tin năn nỉ ỉ ôi còn không dùng được.

Giản Dịch nghiêm trang mà trả lời: "Không phải chúng ta mỗi ngày đều gặp mặt nhau sao? Cậu muốn nói cái gì thì buổi tối nhắn tin cho mình, bọn mình đi trước. Chị Cảnh Nhuế, gặp lại sau ~"

"Gặp lại sau, trên đường cẩn thận ~" Cảnh Nhuế ở một bên nghe các nàng nói chuyện, cười đến không khép miệng được. Trì Gia và Giản Dịch xúm lại với nhau thật sự rất tuyệt. Núi cao còn có núi cao hơn, Giản Dịch ngây ngốc, ngược lại trị được Trì Gia.

Trì Gia đều đi theo hai người kia đến hành lang, nhìn bóng dáng của các nàng còn không quên gọi một tiếng "Tiểu Dịch --"

Sau đó nàng nhìn thấy Giản Dịch ngừng lại, tưởng có hy vọng không nghĩ tới người ta ngồi xổm xuống buộc lại dây giày, ngay cả đầu cũng không quay lại còn kéo cánh tay Vân Hân vừa nói vừa cười, chỉ thiếu điều chưa nhảy nhót.

"Đã đánh cược thì phải chịu thua, đêm nay em ngủ trên sô pha chị ngủ trên giường."

"Cảnh Nhuế!" Không ăn cứng vậy Trì Gia liền mềm, vì thế học bộ dạng ngoan ngoãn giống như cô vợ nhỏ của Giản Dịch thường ngày đối với Vân Hân nắm cánh tay Cảnh Nhuế, còn đung đưa, mềm giọng nói, uốn éo kêu một tiếng "Chị Cảnh Nhuế ~~~~"

"Tiểu Gia, muốn ngủ giường đúng không?" Trên mặt Cảnh Nhuế tươi cười như gió xuân ấm áp.

"Vâng vâng ~~~~" Trì Gia tiếp tục "làm nũng đến chết người".

Một giây sau Cảnh Nhuế thu hồi lại nụ cười nói "Không có cửa đâu."

"Cảnh Nhuế, xem như chị lợi hại! Em nói cho chị biết, chị cũng đừng cho em tóm được cơ hội!"

Trì Gia tức giận còn kém chưa nhảy khắp nhà, đặt mông ngồi xuống trên sô pha, cái tư thế gì đều không được vì thế Trì Gia đứng dậy, đẩy cửa phòng ngủ. Cảnh Nhuế thật ra rất biết hưởng thụ, tắm rồi thoải mái dễ chịu mà nằm xuống ở trên giường. Vừa nghe thấy Trì Gia tiến vào, Cảnh Nhuế ngồi dậy "Ngủ sô pha, đừng nghĩ lên giường."

"Hừ, ai muốn lên giường cùng chị ngủ!"

Trì Gia tức giận đi đến tủ đồ lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, lựa lựa đồ...... Cảnh Nhuế mềm cứng không ăn, dùng mỹ nhân kế thì không chừng sẽ mắc câu đi, nghĩ lại Trì Gia cầm vài món quần áo đi phòng tắm.

Nửa giờ sau, cửa phòng ngủ lại mở ra, Cảnh Nhuế lại ngẩng đầu "Lăn đi sô pha......"

Còn chưa nói xong, giọng nàng đã nghẹn lại. Nàng thấy Trì Gia mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, hàng nút cài chỉ được một nửa, lộ ra bộ ngực cùng chiếc bra màu đen. Phía dưới chỉ mang một cái quần lót nhỏ, trên chân dẫm một đôi giày cao gót làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp.

Trì Gia vừa đến gần, Cảnh Nhuế đã nghe thấy một cỗ mùi vị nước hoa "Buổi tối còn mang giày cao gót lại còn nước hoa, em định câu dẫn ai đây?"

"Nhà này còn có ai ở?" Trì Gia vừa đi vừa đem giày cao gót cởi ra, nói thẳng chủ đề "Câu dẫn chị."

Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm vào bộ ngực bị che phân nửa của nàng "Chất lượng nội y không tệ, có khe."

"Chị không thể nói ra được từ ngữ nào đẹp đẽ sao?" Vì cái khe này, Trì Gia ở toilet tốn ước chừng hơn mười phút, cuối cùng còn dùng phấn đánh bóng mới có hiệu quả "Thời gian giống như khe ngực của nữ nhân, chồng chất liền sẽ có."

Nói xong Trì Gia chuẩn bị bò lên trên giường, nàng cũng không tin Cảnh Nhuế không động tâm.

"Cái gì mà lời nói đẹp đẽ, chỉ vì được lên giường ngủ, em đến nỗi này sao?" Cảnh Nhuế vẫn không để mình bị đẩy vòng vòng "Đi xuống đi xuống, ngủ trên sô pha."

"Có lầm hay không!" Trì Gia gãi đầu "Em đã mặc thành vậy, chị có phải bị lãnh đạm hay không!"

Coi như nàng có dũng khí, Trì Gia thừa nhận, ngủ sô pha thì ngủ sô pha, nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Cảnh Nhuế nào có tính lãnh đạm chỉ là đang cố nén đấy thôi, đặc biệt khi nhìn thấy cặp chân kia của Trì Gia, nàng đứng dậy đi theo sau Trì Gia. Trì Gia vừa mới kéo cửa ra, Cảnh Nhuế liền từ phía sau giữ tay nàng lại, lại kéo vào phòng.

"Đi nhanh như vậy làm gì?" Cảnh Nhuế đem Trì Gia đè trên tường "Sợ chị ăn em hả."

Lúc này, Trì Gia cảm thấy nếu bản thân không làm được chút gì thì thật xin lỗi chiều cao chênh lệch của nàng và Cảnh Nhuế. Nàng xoay người đem Cảnh Nhuế đè ở trên tường, cúi đầu "Đến tột cùng là ai ăn ai "

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement