Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ - Trương Húc Đông (full)

Advertisement
Mễ Tuyết cứng họng không biết nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào Trương Húc Đông. Nhưng Trương Húc Đông lại làm như không hề nhìn thấy anh mắt của cô ấy, tiếp tục nói: “Sau này Tuyết Nhi chủ động bày tỏ ý mến mộ với tôi. Tôi là người chỉ chịu nhẹ nhàng không chịu cứng. Nhìn thấy cô ấy dốc hết lòng hết dạ ra vì tôi, nên tôi cũng miễn cưỡng thử xem sao!”

Đổng Tâm Lăng Hắc Hoàng cười nói: “Tuyết Nhi, không ngờ cậu ấy vậy mà lại chủ động à?”

Rồi cô nhìn về phía Trương Húc Đông, có chút khó chịu nói: “Nhưng Trương Húc Đông anh cũng thật sự là một kẻ ngốc trong chuyện tình cảm. Tuyết Nhi nhà tôi là một cô gái tốt như vậy, có bao nhiêu người đều tranh giành muốn có Tuyết Nhi nhà tôi, miếng thịt đã tới tận môi rồi vậy mà anh lại không ăn, tôi còn phải nghi ngờ là giới tính của anh có vấn đề đấy!”

“Cái người xấu xa này, đừng có nói lung tung, anh cũng đừng nghe cậu ấy bịa chuyện, mình làm vậy khi nào chứ.” Mễ Tuyết buồn bực giải thích.

“Đúng vậy, cô đừng nói nhảm. Khuynh hướng của tôi tuyệt đối không có vấn đề gì đâu. Nếu cô không tin tôi, cô có thể hỏi Tuyết Nhi, tôi là một trai thẳng, vô cùng thẳng.” Trương Húc Đông nhấn mạnh.

“Anh muốn chết à, cái tên lưu manh như anh đang nói cái gì vậy, làm sao tôi biết được.” Mặt Mễ Tuyết đỏ bừng lên, trong cơn giận của cô ấy còn có chút nghịch ngợm.

“Người đẹp Đồng, nếu cô không tin tôi, cô có thể tới thử xem, tôi chắc chắn là một trai thẳng.” Trương Húc Đông cười xấu xa nói.

Đổng Tâm Lăng có hơi sửng sốt, trong lòng cũng chấn động trong giây lát, một lúc sau mới phản ứng lại được, có chút thẹn thùng nhìn Trương Húc Đông và nói: “Tuyết Nhi nhà chúng tôi nói hoàn toàn không sai, anh đúng thật là một tên lưu manh, ngay cả người bạn thân nhất của Tuyết Nhi cũng không buông tha. Thực ra, tôi cũng không quan tâm, điểm quan trọng là Tuyết Nhi nhà sẽ ghen mất. Ha ha…”

“Hả...” Trương Húc Đông bị nói đến mức có hơi không biết làm sao, người đó thật sự muốn thử sao? Anh thật sự không dám làm như vậy. Anh biết rất rõ thân phận của Mễ Tuyết, còn Đổng Tâm Lăng đừng nhìn bề ngoài là một ngôi sao. Nhưng ai biết người đứng sau lại là một nhân vật lớn đến cỡ nào? Nếu cô cũng có một ông chú lợi hại hoặc đại loại như điều đó, vậy thì anh đã thực sự chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.

Nghĩ đến đây, Trương Húc Đông nói: “Tôi có chút không hiểu. Nếu như hai người đã là anh thân của nhau, tại sao hai người lại ở Bắc Kinh và người kia lại ở Tỉnh Đài? Hình như bắn đại bác cũng không tới nữa?”

Đổng Tâm Lăng cười “ha ha” nói: “Tôi cũng là người ở thành phố Bắc Kinh. Hai chúng tôi đã chơi với nhau từ hồi còn ở trường mẫu giáo rồi lên đến cấp ba. Sau đó, cậu ấy thi đậu vào trường đại học tốt nhất ở Trung Quốc, còn tôi thì đến học viện Điện ảnh Bắc Kinh. Mấy năm nay rèn luyện, nên tôi đã có một chút ít thành tựu.” Thật ra lời của cô nói không nói rõ ràng, cô trở thành ngôi sao có còn một mục đích khác nữa, đó là muốn xem làng giải trí hỗn loạn đến thế nào, sẵn tiện để cho vị trưởng bối trong nhà sửa đổi lại một ít.”

“Chút ít thành tựu sao?” Trương Húc Đông sửng sốt nói: “Nếu theo như lời cô nói, thì chắc là hai người chỉ vừa mới tốt nghiệp đúng chứ, tại sao cô vừa mới tốt nghiệp đã có được vị thế như hiện tại rồi? Chẳng lẽ lúc còn ở trường cô đã nổi tiếng rồi sao. Cô dựa vào cái gì để nổi tiếng thế?”

Mễ Tuyết đã quen biết Trương Húc Đông, nên biết rằng chắc chắn câu tiếp theo sẽ cay độc đến mức khiến Đổng Tâm Lăng thương tích đầy mình, nên cô ấy lập tức nói: “Trương Húc Đông, anh không được phép nói nhảm, Tâm Lăng của tôi rất trong sáng đấy.”

Trương Húc Đông cười khổ nói: “Đã đến giờ cơm tối rồi, hai người vẫn chưa ăn gì phải không? Đi thôi, tôi sẽ mời hai người một bữa thịnh soạn.”

“Cảm ơn.” Đổng Tâm Lăng khách sáo nói: “Mặc dù tôi rất muốn ăn bữa cơm thịnh soạn của anh, nhưng chúng tôi đã đặt đồ ăn rồi, hơn nữa nếu tôi ra ngoài sẽ gây ra rất nhiều phiền phức không đáng có.”

Nghĩ lại cũng đúng, Đổng Tâm Lăng là một ngôi sao nổi tiếng nhà nhà đều biết, cô thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh, một khi đi ra ngoài nói không chừng sẽ lại bị phóng viên và người hâm mộ bao vây, còn Trương Húc Đông cũng là một người có tiếng tăm, nghĩ đến tình hình trong khách sạn ngày hôm qua, đến bây giờ Trương Húc Đông vẫn cảm thấy rằng đó là một cơn ác mộng xua mãi không đi.

Sáng hôm sau, Trương Húc Đông lại dậy rất sớm, sau khi chạy bộ và tập luyện với Đổng Tâm Lăng, sau khi kết thúc thì anh cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, nhưng sau khi trở về khách sạn gột rửa hết mọi ô uế, mặc dù không nhiều như lần trước nhưng cũng vô cùng khủng bố. Điều này khiến Trương Húc Đông hoàn toàn không hiểu đây là chuyện gì, cơ thể của mình rốt cuộc thì tại sao lại dơ bẩn như vậy!

Sau khi ăn sáng vội vàng, Mễ Tuyết đã lái xe đi mất rồi, Trương Húc Đông đành phải bắt taxi đến công trường để xem tình hình, thật tình cờ lại đụng phải Mục Thiết Phong đang lái một chiếc xe du lịch đến. Vừa nhìn thấy Trương Húc Đông, Mục Thiết Phong đã kính trọng và nói: “Anh Trương, anh đi đâu tôi đưa anh đến đó cho!”



Trương Húc Đông cũng không khách sáo, leo lên xe, rồi cười nói: “Ca phẫu thuật của con trai anh thành công chứ?”

“Rất thành công, bây giờ đã chuyển sang phòng bệnh bình thường rồi. Anh Trương, lần này thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Anh là ân nhân của tôi, nếu không có tiền của anh, con trai của tôi chỉ sợ là đã âm dương cách biệt vói tôi rồi!” Mục Thiết Phong chân thành cảm thán nói.

“Tiền còn có thể quý hơn mạng sống sao, có thể cứu mạng thì tốn bao nhiêu tiền cũng đáng cả. Chỉ cần con trai của anh không sao là được rồi.” Trương Húc Đông nói: “Nhân tiện, chuyện mở một khu kinh doanh du lịch tôi phải làm phiền anh đi làm rồi. Dù sao thì anh đã làm trong ngành này lâu rồi, cũng đã quen với những đường đi nước bước trong đó, biết được địa điểm du lịch nào có tiềm lực kinh doanh tốt, chuyện tiền bạc anh cứ gọi điện thoại cho tôi, có được không?”

“Được.” Mục Thiết Phong gật đầu một cái mạnh và nói: “Anh Trương đã cứu mạng con trai tôi, cũng tức là đã cứu sống hai cha con tôi. Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ giải quyết êm đẹp.”

“Được.” Trương Húc Đông lấy từ trong lòng ra chi phiếu, rồi viết lên đó bốn triệu, nói: “Đây là tiền để anh phụ trách giai đoạn đầu, anh cứ nhắm mà làm, tôi tin tưởng anh có thể làm tốt.”

“Nhiều tiền như vậy à?” Mục Thiết Phong ngạc nhiên nhìn mấy con số trên tờ chi phiếu, hỏi: “Cảm ơn anh Trương đã tin tưởng, nhưng chúng ta mới có duyên gặp nhau một lần, anh không sợ tôi lấy số tiền này rồi trốn luôn đi sao?”

Trương Húc Đông nhàn nhạt cười và nói: “Tôi tin rằng mình có mắt nhìn người rất chính xác, nếu như tôi lo lắng anh sẽ trốn đi, tôi đã sẽ không giao cho anh rồi, hơn nữa nếu tôi đã có thể giao cho anh, nghĩa là tôi cũng có thể lấy lại. Nếu như anh thực sự chạy mất, vậy thì đó là lỗi của tôi đã nhìn nhầm người, không thể trách ai khác được.” Thực ra, Trương Húc Đông chỉ cần nói một lời, Mục Thiết Phong cầm số tiền này cũng không thể chạy trốn được, hơn nữa kết cục của anh ta cũng sẽ rất thảm hại.

“Anh Trương đã tin tưởng tôi như vậy, hơn nữa còn giúp tôi một chuyện lớn như thế. Cả đời này của tôi đều sẽ nhớ đến ơn anh. Nếu tôi thật sự làm vậy, thì tôi còn tệ hơn cả một con thú. Anh cứ yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi!” Mục Thiết Phong vỗ ngực nói.

Trương Húc Đông gật đầu và nói: “Tôi đương nhiên là tin tưởng anh rồi. Anh cũng không cần phải quá tiết kiệm. Nếu đã làm thì chúng ta phải làm tốt nhất, to nhất. Tốt nhất là có thể ký hợp đồng với dự án khu du lịch hồ Nhật Nguyệt. Về phía chính phủ tôi sẽ nghĩ cách giải quyết. Tôi cũng sẽ kêu người đi mua xe du lịch. Anh phụ trách tuyển một số tài xế cũ là được, tôi tin rằng anh làm việc lâu như vậy thì chắc mạng lưới quan hệ cũng không có vần đề gì đâu. Còn về việc đãi ngộ, chúng ta cũng không thể keo kiệt hơn các công ty cùng ngành, ngoài mức lương cứng hàng tháng thì cho những người lái xe đó thêm khoảng năm trăm nhân dân tệ.”

“Không cho thêm cũng không sao. Anh em quen biết bao nhiêu năm tôi tin rằng mình có thể lôi kéo được. Dù sao thì cũng có khuôn mặt già nua này của tôi mà.” Mục Thiết Phong tỏ ra tự tin vô cùng khi nói đến phương diện này.

“Không cho thêm cũng không sao. Anh em quen biết bao nhiêu năm tôi tin rằng mình có thể lôi kéo được. Dù sao thì cũng có khuôn mặt già nua này của tôi mà.” Mục Thiết Phong tỏ ra tự tin vô cùng khi nói đến phương diện này.

“Anh em là anh em, tiền là tiền, tôi không thể lôi anh vào được. Hơn nữa bây giờ ra ngoài lái xe cũng không dễ dàng gì, một ngày không biết phải chạy bao nhiêu chuyến, chúng ta chỉ cần kiếm ít tiền hơn là được, việc gì phải bòn rút tiền của tài xế? Cứ làm theo lời tôi nói cho mỗi người thêm một ít.” Trương Húc Đông hào phóng nói.

“Anh em là anh em, tiền là tiền, tôi không thể lôi anh vào được. Hơn nữa bây giờ ra ngoài lái xe cũng không dễ dàng gì, một ngày không biết phải chạy bao nhiêu chuyến, chúng ta chỉ cần kiếm ít tiền hơn là được, việc gì phải bòn rút tiền của tài xế? Cứ làm theo lời tôi nói cho mỗi người thêm một ít.” Trương Húc Đông hào phóng nói.

Mục Thiết Phong có chút run rẩy nhìn tấm chi phiếu trong tay, ông ấy run rẩy không phải vì sợ hãi mà là vì phấn kích và hạnh phúc. Ông chủ của mình không những là một người lương thiện, mà còn là một nhà kinh doanh tốt bụng biết suy nghĩ cho người khác. Một ông chủ như vậy mới xứng đáng để nhân viên bán mạng làm việc, lúc này ông ấy đã hạ quyết tâm, nhất định phải theo Trương Húc Đông chăm chỉ làm việc, ông ấy tin rằng ông chủ mới này nhất định sẽ không đối xử tệ với ông ấy.

Nói rồi, ông ấy lái xe du lịch đến công trường, Trương Húc Đông muốn trả tiền cho Mục Thiết Phong, dù sao thì chuyện trả tiền xăng này có thể xem là trả cho mình sau này, nhưng Mục Thiết Phong lại lập tức từ chối: “Anh Trương, không cần đâu. Làm sao tôi có thể lấy tiền của anh cho được!”

“Chuyện nào ra chuyện nấy, con của anh bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện rất cần tiền, làm sao tôi có thể để anh trả được. Hơn nữa loại xe du lịch này chạy một chuyền hao gấp đôi xe taxi, hai trăm này anh cứ giữ lấy đi.” Trương Húc Đông nhét vào vô lăng cho ông ấy.

Thấy Trương Húc Đông đã như vậy rồi, Mục Thiết Phong cũng không tiện tiếp tục từ chối nữa, ông ấy nói: “Anh Trương, khi nào anh quay về? Có cần tôi đến đón anh không?”

“Không cần đâu, anh đi bận việc của mình trước đi, tôi cũng không biết khi nào mình mới về nữa, nói không chừng là rất muộn, nói không chừng là nhìn một cái tôi đã quay về liền.” Trương Húc Đông xua tay nói.



Mục Thiết Phong kính cẩn đưa danh thiếp, rồi nói: “Anh Trương, nếu anh có cần gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước đây.” Sau khi Trương Húc Đông gật đầu, ông ấy lập tức xoay người rời khỏi bến cảng.

Chuyện vận chuyển tại bến cảng là ưu tiên hàng đầu và Trương Húc Đông cũng rất chú ý, điều này sẽ quyết định điểm mấu chốt cho toàn bộ nhiệm vụ. Sau khi vào bên trong, anh nhìn thấy bóng dáng bận rộn của công nhân và nghe thấy tiếng ồn ào của máy móc đang hoạt động, có hới chói tai.

Khi nhân viên bảo vệ ở cửa nhìn thấy Trương Húc Đông, bởi vì ngày hôm qua anh ta đã gặp rồi, anh ta cũng đã biết thân phận của Trương Húc Đông, nên khi gặp anh liền nhanh chóng chào hỏi. Trương Húc Đông khẽ gật đầu hỏi: “Cô Hàn có ở đây không?”

“Tổng giám đốc Hàn đi ra ngoài giải quyết công việc vẫn chưa quay về.” Nhân viên bảo vệ thành thật trả lời: “Tổng giám đốc Trương, anh cứ vào bên trong ngồi một lát! Tôi sẽ gọi điện cho tổng giám đốc Hàn và nói là anh tới.”

“Không cần đâu, tôi chỉ đến để xem qua thôi.” Trương Húc Đông nói: “Anh có thể làm việc của mình. Tôi sẽ đi vòng quanh một lát rồi đi.”

“Vâng, tổng giám đốc Trương.” Nhân viên bảo vệ gật đầu và quay trở lại vị trí làm việc của mình.

Trương Húc Đông khẽ gật đầu, nhân viên bảo vệ này có phong thái của anh năm xưa, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, khi bước vào công trường, các công nhân đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, không ngờ ông chủ lớn vậy mà lại đích thân tới nơi này. Trương Húc Đông cũng mỉm cười đáp lại.

Sau khi dạo quanh công trường, Trương Húc Đông ngồi xuống văn phòng được xây dựng tạm thời bên cạnh. Trong văn phòng có mấy người, đều là chủ thầu, bởi vì mới đến tỉnh Đài, cho nên Trương Húc Đông đã giao cho người của 14K phụ trách công trình lần này, đây có thể coi như là nể mặt Từ Hoa Quốc.

14K đương nhiên sẽ đích thân thực hiện và còn để công trình cho các chủ thầu địa phương. Trên thực tế, vì công trình được thuê ngoài nên Trương Húc Đông và Hàn Băng Băng cũng không phải lo lắng quá nhiều, nhưng Trương Húc Đông coi việc vận tải cảng là cốt lõi chuyện này, vì vậy anh mới để Hàn Băng Băng theo dõi tiến độ của công trình, không được xảy ra bất cứ sai sót nào.

Vài chủ thầu đang chơi bài, trông rất nhàn nhã tự tại, lúc Trương Húc Đông chỉ liếc nhìn anh một cái, hiển nhiên bọn họ không biết thân phận của Trương Húc Đông, cũng không quá quan tâm.

Trương Húc Đông cau mày nói: “Rất rảnh sao? Công nhân bên ngoài đang bận việc, mấy người đi ra ngoài mua một ít bánh ngọt và mì gói cho công nhân rồi quay về. Sau này mỗi ngày công nhân đều phải ăn một ít gì đó. Mấy người theo dõi tiến độ công trình kỹ càng cho tôi, bất cứ ai cũng không được xảy ra vấn đề gì, lập tức cút ngay cho ông đây.”

“Anh là ai? Từ khi nào mà đến lượt anh lên tiếng thế!” Một người đàn ông to lớn nhìn Trương Húc Đông bằng ánh mắt khinh thường và nói.

“Không biết tôi sao? Vậy thì tôi sẽ cho anh biết.” Ngay khi Trương Húc Đông vừa nói xong, ánh mắt của anh lóe lên một tia lạnh lùng, anh bước tới túm lấy cổ người đàn ông to lớn, rồi đập mạnh xuống mặt bàn.

“Làm công trình của ông đây, thì mẹ nó phải bỏ tâm tư vào. Cho rằng ông đây trả tiền ra thuê mấy người đến để giải trí à? Nếu như muốn làm qua loa rồi lấy tiền, tôi khuyên các người hãy lo đến việc có tiền nhưng không có mạng để xài đi.” Trương Húc Đông đá cái bàn bay lên, chỉ ra bên ngoài nói: “Cồn không đứng lên làm việc cho ông đây à!”

Cho dù những nhà thầu phụ này có ngu ngốc đến đâu, bọn họ cũng có thể đại khái đoán ra được thân phận của Trương Húc Đông, người đàn ông to lớn đó ôm lấy cái đầu đi đập, máu tươi đang chảy không ngừng, một tay ôm đầu, rồi khom lưng cúi xin lỗi, vào lúc Trương Húc Đông nói câu cút đi, anh ta mới chạy trốn khỏi hiện trường.

Có vài người chạy đến chỗ chủ thầu đang ở cửa nhìn nhau, có người hỏi: “Người này lai lịch là gì? Sao lại hung dữ như vậy? Nói vài câu không hợp ý đã động tay rồi!”

Nhân viên bảo vệ tưởng là có chuyện gì đó, liền chạy vào văn phòng nhìn một cái, cười nói: “Các ông chủ, mọi người vẫn không biết anh ấy là ai sao? Anh ấy là chủ tịch của tập đoàn Đông Thăng. Công trình này là do người ta bao thầu cho 14K. Thân phận có thể đơn giản được à? Tối thấy lần này các anh đã nhặt được một món hời lớn rồi!”

Mấy tên chủ thầu sau một hồi sợ hãi, đều âm thầm toát mồ hôi hột, xem ra bọn họ không thể lười biếng như vậy được nữa.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement