Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)

Advertisement
Không biết có phải vì cùng nhau trải qua sinh tử hay không, giây phút nhìn thấy Đoàn Thanh Hồ, tôi lại có cảm giác cách một cuộc đời, tiếp theo là cảm giác lúng túng.

Tôi tức giận trừng mắt nhìn ông Nhĩ, ông ấy đang cười giống như một con mèo vừa ăn vụng xong. Khi tôi trợn mắt lên, ông lão liền nói: “Cô gái, nấu xong đồ nhắm rượu chưa?”

Đoàn Thanh Hồ gật đầu nói nấu xong rồi, ông Nhĩ vui vẻ nói: “Vậy thì được, tôi đi ống rượu ăn thịt đây, không làm phiền hai người trẻ tuổi yêu đương nữa.”

Nói xong, ông Nhĩ rời khỏi căn phòng. Đoàn Thanh Hồ lại chậm chạp đi vào, chị ấy nói với tôi là tính cách của ông Nhĩ cởi mở, bảo tôi đừng để ý đến ông ấy.

Có vẻ như Đoàn Thanh Hồ đã quen thân với ông Nhĩ rồi. Tôi rất có thiện cảm với ông lão đó, nên không so đo chuyện vừa nãy bị ông ấy trêu, mà tỉ mỉ quan sát Đoàn Thanh Hồ.

Tuy từ lâu tôi đã biết Đoàn Thanh Hồ không trang điểm cũng rất xinh đẹp, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến khuôn mặt giấu sau lớp trang điểm đậm lại thuần khiết như vậy. Khác với vẻ quyến rũ khi chị ấy kẻ mắt đậm, chị ấy lúc này trông giống một bông hoa sen đỏ thanh cao nở trên chiếc lá xanh trong làn nước trong veo, sự trong sáng lẫn trong nét xinh đẹp, cho dù là bông sen mới nở rộ cũng không so được với chị ấy.

Bị tôi nhìn như vậy, khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Đoàn Thanh Hồ đỏ lên, chị ấy nói khẽ hỏi: “Trên mặt tôi có gì à?”

Tôi gật đầu, chị ấy tò mò hỏi tôi đó là thứ gì? Tôi nói: “Trên mặt chị viết bốn chữ ‘nghiêng nước nghiêng thành’.”

Nghe thấy lời này, Đoàn Thanh Hồ cười lên và nhìn tôi nói: “Cậu bạo dạn quá nhỉ, dám đùa với chị cậu.”

Tôi cười ngốc nghếch, Đoàn Thanh Hồ lại không cười, mà rất nghiêm túc hỏi tôi dự định sau này.

Tâm trạng vốn dĩ đang nhẹ nhõm của tôi đột nhiên trở nên nặng nề. Tôi nhớ lại chuyện đã trải qua ở Nam Kinh, cho dù chỉ là ký ức thì những lời sỉ nhục, những nỗi đau thấu xương, đặc biệt là sự tuyệt vọng và yếu ớt khi đối diện với cao thủ, đều làm tôi cảm thấy sợ hãi. Cơ thể tôi run lên vì chuyện này, tôi nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em phải trở nên mạnh mẽ, em phải trở về Nam Kinh, em phải giành lại thứ thuộc về em!”

Sau khi dừng lại một lát, tôi áy náy nói: “Còn nữa, nếu em gái em biết tin em đột nhiên mất tích thì bệnh của nó biết phải làm sao? Em còn phải chữa bệnh cho nó, em là chỗ dựa duy nhất của nó, em không thể sụp đổ được!”

Tôi cũng từng muốn chết đi vì tuyệt vọng, tuy tôi cũng biết bản thân hèn mọn nhỏ bé, có thể mãi mãi không đấu lại được những người trong thế giới của Bào Văn. Nhưng tôi không cam lòng với việc tôi thua như vậy, tôi cũng không cho phép bản thân sụp đổ. Vì tôi đã nói là phải đi tìm Tô Nhược Thủy, phải cho Đoàn Thanh Hồ cuộc sống bình yên, tôi đã nói là tôi phải đến thế giới của Tống Giai Âm, phải sóng vai với cô ấy, ngắm phong cảnh của cô ấy, tôi và anh Đậu phải cùng nhau đến chỗ cao của Nam Kinh, ngạo nghễ nhìn cố đô đối xử vô cùng cay nghiệt với chúng tôi.

Những lời hứa hẹn, những tham vọng ẩn sâu trong đáy lòng tôi không bị mài mòn vì sự áp bức và thất bại lần này, ngược lại nó còn có sức sống giống như cỏ dại. Nếu ông trời đã định sẵn rằng chỉ có người có thân phận, có gia thế mới có thể đứng vững ở trong thành phố đầy sóng gió này, thì Trần Danh này muốn nói với tất cả rằng tôi không tin ông trời! Tôi không tin số phận! Tôi chỉ tin bản thân mình!
Đương nhiên, tôi không phải thằng ngốc, tôi biết nếu chỉ chữa lành vết thương rồi quay lại thì chắc chắn là tôi tự tìm đến cái chết. Tôi nghĩ, nếu có một ngày tôi có thể đánh bại Nhất Diệp Phù Bình, cho dù Lý Cô Tiếu đến thì đã sao chứ? Lúc đó Nam Kinh đã là thiên hạ của tôi, chẳng lẽ tôi còn sợ người từ nơi khác như ông ta? Ông ta có giỏi giang ở Vân Nam thì đã sao chứ? Ông ta có thể mang theo mấy nghìn người đến đấu với tôi chắc?

Cho nên, tôi phải trở nên mạnh mẽ, chỉ có bản thân thật sự trở nên mạnh mẽ mới không đến mức lần nào cũng trở thành thịt cá cho kẻ khác.

Nghĩ đến đây, tôi nắm chặt tay lại, nhìn Đoàn Thanh Hồ và nghiêm túc nói: “Chị ơi, khi nào vết thương của em lành, chị dạy võ cho em được không?”

Đoàn Thanh Hồ hờ hững nói: “Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, có điều cậu đã trưởng thành, muốn gặt hái được kết quả gì còn phải phụ thuộc vào năng khiếu của cậu.”
Tôi cũng biết bây giờ luyện võ thì hơi muộn, tôi cũng không nghĩ đến việc sẽ giỏi võ như Nhất Diệp Phù Bình, nhưng ít nhất tôi sẽ không để ai bóp nát tôi cũng được.

Tôi nói tôi sẽ cố gắng.

Đoàn Thanh Hồ gật đầu rồi nói: “Tôi đợi đến ngày cậu đứng lên.”

Tôi nghiêm túc gật đầu và nói: “Vâng, em không chỉ phải đứng lên từ trên giường, em sẽ đứng lên ở Nam Kinh!”

Đoàn Thanh Hồ cười nói: “Tôi còn sợ chuyện lúc trước sẽ gây ra ám ảnh tâm lý cho cậu. Nhìn thấy cậu tràn đầy ý chí thế này là tôi yên tâm rồi. Trần Danh, đời người vốn là một đường cong, có trầm có bổng mới là viên mãn, bây giờ cậu chịu bao nhiêu khổ sở, cuộc sống sau này sẽ cho cậu bấy nhiêu quà tốt.”

Tôi hứng thú nói: “Hiếm lắm mới thấy chị nói thế này.”

Đoàn thanh Hồ cau mày nhìn tôi nói: “Tôi không an ủi cậu, tôi chỉ nói cảm xúc của mình, nếu không thì sao tôi có thể gặp cậu chứ?”
Tôi sửng sốt, ngây ngốc nhìn Đoàn Thanh Hồ, tôi thấy cảm động vô cùng. Tôi luôn cảm thấy Đoàn Thanh Hồ gặp tôi là chuyện đen đủi nhất trong cuộc đời của chị ấy. Nhưng tôi không ngờ là chị ấy lại thấy tôi là quà tặng cuộc sống ban cho chị ấy.

Lúc này Đoàn Thanh Hồ đứng dậy nói: “Đói rồi phải không? Tôi đi bưng đồ ăn cho cậu, cậu nghỉ ngơi một lúc đi.”

Tôi gật đầu, nhìn chị ấy quay người rời đi, tâm trạng rất lâu không thể bình tĩnh được.

Sau khi ăn cơm xong, tôi mượn điện thoại của ông Nhĩ gọi điện thoại cho em gái tôi. Điều khiến tôi vui mừng là nó không biết chuyện xảy ra với tôi ở Nam Kinh. Xem ra đám người Bào Văn không làm khó nó, không biết là vì họ thấy không cần thiết, hay là đám người Tam gia bảo vệ nữa…

Tôi nói dối em gái tôi là tôi sắp đi Sơn Tây làm, có thể sẽ không thể gặp được nó trong thời gian dài, tôi dặn dò nó chú ý sức khỏe, còn dặn dò nó không được dễ dàng tin lời người khác. Việc gì cũng phải cẩn thận, không đến tình huống bất đắc dĩ, tôi thật sự không muốn nói chuyện này với em gái tôi, nhưng tôi rất sợ có người sẽ cố tình tiếp cận nó.
Sau khi đồng ý với tôi, em gái tôi lo lắng hỏi: “Sao anh lại đột nhiên muốn đi Sơn Tây thế? Có chuyện gì xảy ra với anh rồi phải không?”

Tôi vội vàng nói: “Con bé ngốc này, em còn không biết tính tình anh trai em sao? Chúng ta là người thật thà an phận, anh có thể xảy ra chuyện gì? Em đừng nghĩ lung tung nữa, anh phải đi làm việc đây. Em cố gắng học cho tốt, lát nữa anh gửi tiền cho cô, bảo cô mua đồ ăn ngon, quần áo đẹp cho em. Bây giờ tiền anh kiếm được không ít, em muốn mua gì cứ nói với cô, hoặc gọi điện cho anh, biết không?”

Em gái tôi nói với vẻ rất ngoan ngoãn: “Em biết rồi, em không cần đồ ăn ngon, quần áo đẹp. Em chỉ muốn anh khỏe mạnh, anh nhất định phải chăm sóc bản thân, khi nào em thi đại học, anh nhất định phải về đấy, anh không ở bên cạnh em, em thấy không yên tâm.”
Nghe em gái nói, trong lòng tôi cảm thấy ấm áp và an tâm giống như có dòng nước róc rách chảy qua. Nhưng tôi cũng rất áy náy, tôi đã nói là khi nào em gái tôi thi đỗ đại học, tôi sẽ đến mộ của bố mẹ tôi đốt pháo cả buổi sáng, an ủi linh hồn ở trên trời của họ.

Em gái tôi quyến luyến cúp điện thoại, tôi nhìn điện thoại, trong lòng thấy hơi buồn bã. Số nó vốn dĩ đã không tốt, tôi còn luôn làm liên lụy đến nó. Cho dù đến bây giờ nó vẫn chưa có vết thương thực chất nào, nhưng những người nhìn tôi như hổ đói nhìn mồi giống nhưng quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể tấn công con cá nhỏ tự do là em gái tôi.

Ông Nhĩ đang ăn chuối ở một bên cười híp mắt nói: “Ranh con, cậu giống anh trai rồi đấy.”

Tôi không nói gì mà chỉ cười, tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại cho anh Đậu thì ông Nhĩ nói giống như là đã đoán được: “Tốt nhất là cậu đừng liên lạc với người ở Nam Kinh, khi nào vết thương của cậu lành hãy liên lạc.”
Tôi hỏi ông ấy tại sao với vẻ hơi khó hiểu. Ông ấy nói: “Tất cả người ở Nam Kinh đều tưởng cậu đã chết rồi, đó là nguyên nhân đám anh em của cậu có thể sống. Nhưng đám người đó không ngốc, họ không nhìn thấy xác của cậu chắc chắn sẽ nghi ngờ. Có khi những người anh em kia của cậu đã bị theo dõi, cậu đột nhiệt liên lạc với họ, chỉ sợ cậu sẽ đẩy họ vào cảnh nguy hiểm.”

Câu nói của ông Nhĩ đã nhắc nhở tôi, tôi chỉ có thể bỏ điện thoại xuống, chỉ là tôi vẫn rất lo cho nhóm của anh Đậu. Tôi mà đi thì thế lực của Tống Giai Âm chắc chắn sẽ không cho tôi làm chủ nữa. Còn nhóm của anh Đậu thì phải đối mặt với sự áp bức của Bào Văn và sự báo thù mãnh liệt của nhà họ Dương, nhà họ Cao, chắc chắn hoàn cảnh của họ rất khó khăn.

Nghĩ đến đây, tôi liền muốn trở nên mạnh mẽ, suy nghĩ muốn trở về càng kiên định hơn. Tôi rất muốn bản thân có thể khỏe lại ngay lập tức, sau đó trở thành cao thủ tuyệt thế, trở về đạp vào mặt đám người của bào Văn, sau đó mở ra một con đường rộng mở với nhóm người của anh Đậu.
……

Thời gian thấm thoát thoi đưa, ba tháng sau, tôi đã có thể đi lại, sau đó tôi bắt đầu việc huấn luyện. Tuy từ lâu tôi đã nghĩ là phải chịu khổ, nhưng tôi không ngờ là lại khổ thế này. Hơn nữa Đoàn Thanh Hồ hóa thân làm cô giáo rất nghiêm khắc, huống chi còn có ông Nhĩ còn hung dữ hơn chị ấy.

Ban đầu tôi còn tưởng ông Nhĩ chỉ là một bác sĩ y thuật giỏi chút thôi, tôi chưa từng nghĩ ông ấy cũng biết võ, hơn nữa còn giỏi hơn Đoàn Thanh Hồ, ông ấy dạy tôi rất nghiêm khắc.

Chỉ là, tuy việc huấn luyện khô khan nhàm chám, nhưng ngày nào cũng được ăn cơm Đoàn Thanh Hồ nấu, có quan hệ rất thân thiết với chị ấy, tôi cảm thấy hài lòng khác thường. Chỉ là cùng với việc tôi càng ngày càng có năng lực, mong muốn quay về cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Thời gian đã trôi qua một năm, một năm nay tôi gần như không liên lạc với thế giới bên ngoài. Lại thêm nơi chúng tôi sống là một ngọn núi hoang sơ vắng vẻ, cho nên về cơ bản không nhìn thấy người qua lại, đồ ăn cũng toàn là rau củ ông Nhĩ tự trồng và động vật hoang dã săn bắt từ trong rừng núi.
Hôm nay khi ăn cơm tối tôi nói: “Cháu muốn về Nam Kinh.”

Bàn tay cầm đũa của ông Nhĩ dừng lại, ông ấy nói với vẻ hơi quyến luyến: “Cậu muốn đi nhanh như vậy sao?”

Tôi biết ông Nhĩ không nỡ để tôi đi, thực ra sống cùng với ông ấy lâu như vậy, tôi cũng không nỡ đi. Tôi đã coi ông ấy là ông nội ruột của mình, nghĩ đến sự chăm sóc của ông ấy cho tôi, trong lòng tôi liền rất ấm áp. Nhưng bây giờ tôi chưa thể sống cuộc sống an nhàn này được.

Tôi nói: “Không nhanh đâu ông Nhĩ ơi, cháu đã tận hưởng cuộc sống vô lo vô nghĩ một năm rồi. Cháu buộc phải quay về, đòi lại công bằng cho với người cháu quan tâm, cho bản thân cháu.”

Nói đến đây, giọng điệu của tôi trở nên tinh ranh: “Nhưng ông Nhĩ, nếu ông không nỡ để cháu đi thì quay về với bọn cháu đi. Ông sống ở ngọn núi tồi tàn này thì có niềm vui gì? Đến Nam Kinh cháu đưa ông nhảy quảng trường, đi quyến rũ bà lão.”
Nghe thấy lời này, ông Nhĩ “nhổ” vào tôi và nói: “Ranh con, đừng tưởng ông đây không biết cậu muốn nhờ tôi đối phó với Nhất Diệp Phù Bình. Tôi nói cho cậu biết, không có cửa đâu!”

Ý đồ của tôi bị vạch trần, tôi gãi đầu với vẻ hơi ngại ngùng: “Mỗi thứ một nửa, cháu thật sự muốn đón ông ra ngoài hưởng phúc.”

Ông Nhĩ cười nói: “Ranh con, cậu có suy nghĩ này là ông Nhĩ đã hài lòng rồi. Nhưng tôi đã hứa với một người là đời này không can thiệp vào chuyện của giang hồ rồi.”

Tôi hơi thất vọng, nhưng tôi cũng biết là mỗi người có sự theo đuổi khác nhau, nên tôi cũng không miễn cưỡng ông ấy. Chỉ là trong lòng tôi luôn thấy rất khó hiểu, đó là rốt cuộc hắn là ai, người cứu tôi là ai? Khi tôi hỏi ra vấn đề này, ông ấy nói với vẻ bí ẩn: “Thời gian sẽ cho cậu đáp án.”
Tôi bất lực mắng một câu “ông lão chết bầm”, ông Nhĩ lấy chân đá tôi, tôi nhanh chóng tránh sang một bên, ông ấy giận dữ: “Ranh con, trốn cũng nhanh đấy.”

Tôi cười hì hì nói: “Ông Nhĩ, là ông dạy giỏi.”

Sau khi dừng lại một lát, tôi nói tiếp: “Đương nhiên cũng có liên quan đến thiến phú hơn người của cháu.”

Tôi nói xong, ông Nhĩ và Đoàn Thanh Hồ đều cười lên, tôi nhìn chị ấy, nghĩ đến việc hai chúng tôi lại sắp bắt đầu kề vai chiến đấu, tuy nguy hiểm chồng chất nhưng tôi vẫn tràn đầy mong đợi.

Lúc này Đoàn Thanh Hồ hỏi tôi: “Sợ không?”

Tôi cười với chị ấy và nói: “Không sợ, bởi vì có chị ở đây.”

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement