Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)

Advertisement
Tô Nhược Thủy vậy mà lại nói cô ấy muốn làm kẻ điên trong tình yêu, câu nói này như một liều thuốc gây tê, khiến chút cẩn thận dè chừng trong lòng tôi, những nghi ngờ với cô ấy tê dại, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc mỹ mãn.

Tô Nhược Thủy cứ mê mẩn nhìn tôi như thế, tôi có thể cảm nhận được tình cảm đậm sâu trong đôi mắt cô ấy, nhẹ nhàng cài lọn tóc mai bên tai cô ấy ra sau tai, dịu dàng nói: "Em không cần chị làm người điên, em chỉ muốn chị sống thật tốt. Chị Thủy, em cũng rất nhớ chị."

Tô Nhược Thủy nhảy cẫng lên, chồm lên người tôi, vui vẻ cười, tôi cũng cười, ôm eo cô ấy xoay trên không, tiếng cười khanh khách của cô ấy cứ như âm nhạc êm tai nhất trong đêm tối, xoa dịu những cảm xúc không vui tích lũy bao lâu nay trong lòng tôi. Lúc này đây tôi mới nhận ra, thì ra dù tôi có đề phòng cô ấy thế nào, thì tình yêu với cô ấy cũng chưa bao giờ ít đi. Mỗi một câu nói, mỗi một hành động nho nhỏ của cô ấy đều có thể khiến tôi vui vẻ, hớn hở.

Cười xong, quậy xong, tôi đặt Tô Nhược Thủy xuống, cô ấy dựa vào lòng tôi, dịu dàng nói: "Em trai tân nhỏ, đưa chị về nhà được không?"

Tôi nói không được, giờ rất nhiều người muốn đối phó với tôi, một mình cô ấy ở nhà rất không an toàn, nên bảo cô ấy theo tôi về Cẩm Tú.

Tô Nhược Thủy nhón chân, nói khẽ bên tai tôi: "Vậy sau khi chúng ta làm xong việc "nên làm" rồi lại đi chỗ khác, được không?"

Giọng cô ấy quyến rũ vào tận xương, hơi thở thơm như hoa lan phả ra khiến cả người tôi nổi da gà, tôi nhìn vẻ mặt cực kỳ có tính ám chỉ của cô ấy, sự ấm áp trong lòng kia bỗng chốc bị gió lạnh thổi tan đi không ít. Không kìm được mà nghĩ đến việc chúng tôi vừa gặp lại, cô ấy đã vội vàng muốn "dụ dỗ" tôi làm việc kia, thực sự là vì yêu tôi sao?

Tô Nhược Thủy đẩy cánh tay tôi, nũng nịu nói: "Sao? Có phải em không thích chị nữa không? Giờ cơ thể chị không còn chút hấp dẫn nào với em rồi."

Cô ấy nói rồi cố ý ưỡn bộ ngực căng tròn, nhìn tôi với vẻ oán trách, một tay thì vẽ vòng tròn trước người tôi, khiến cả trái tim tôi ngứa ngáy. Tôi đè nén chút xao động trong lòng xuống, vỗ đầu cô ấy, nói: "Sao thế được chứ? Có điều tối nay em uống nhiều rượu quá, hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút."

Tô Nhược Thủy bình tĩnh nhìn vào tôi, đôi mắt xinh đẹp như nhìn thấu tôi, mãi sau, cô ấy cười khúc khích, rõ ràng là nụ cười xinh đẹp, nhưng lại có cảm giác đau thương, cô ấy nói: "Em trai nhỏ có phải đang nghi ngờ chị không? Tưởng chị đến lừa em, đúng không?"

Tô Nhược Thủy luôn rất thông minh, nên bị cô ấy nhìn thấu tâm sự, tôi cũng không kinh ngạc, nhưng lại vô cùng ngượng ngùng, tôi muốn giải thích gì đó, ai ngờ Tô Nhược Thủy lại gài tóc mai ra sau tai, dáng vẻ chẳng buồn để ý, nói: "Chị biết trước em sẽ không tin chị, nhưng không sao, chị sẽ chứng minh cho em thấy, "chị yêu em", ba chữ này không hề giả dối."

Nói xong, cô ấy xoay người đi về phía trước, nhìn bóng dáng cô đơn của cô ấy, lòng tôi đau đớn.

Lúc này, Tô Nhược Thủy ngoảnh lại mỉm cười, hỏi: "Làm gì thế? Không phải nói muốn đến Cẩm Tú sao? Đi thôi."

Tôi gật đầu, đi về phía Tô Nhược Thủy. Cô ấy đưa hành lý cho tôi, nói: "Cầm đi."

Tôi ngoan ngoãn nhận hành lý, Tô Nhược Thủy đi bên cạnh tôi, ngâm nga một bài hát tiếng Quảng Đông, có vẻ vô tư lự. Tôi không nhẫn tâm phá hỏng bầu không khí này, nhịn rất nhiều lời muốn nói, vẫn không lên tiếng.

Hai chúng tôi cứ đi bộ như thế đến Cẩm Tú, hiếm khi cô ấy đi bộ cả đoạn đường với giày cao gót, nhưng lại không than mệt, vẫn cứ là vẻ mặt vui vẻ. Tôi hỏi cô ấy có mỏi chân không? Cô ấy cười nói không mỏi, còn nói chỉ cần có tôi bên cạnh thì cô ấy đi giày hơn mười centimet đi đến chân trời góc bể cũng không thấy mỏi.
Một câu nói tình cảm đơn giản, nhưng dường như đã không thể khiến tôi rung động nữa.

Không lâu sau, chúng tôi đến tầng thượng, khi tôi mở cửa ra, đập vào mắt là hình ảnh Đoàn Thanh Hồ và Tam gia đang chơi cờ, tim tôi thắt lại, nuốt nước miếng nói: "Tam gia, chị, em về rồi."

Đoàn Thanh Hồ chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ nhàng quét mắt nhìn gương mặt Tô Nhược Thủy, không dừng lại lâu mà thu lại đường nhìn luôn, lạnh nhạt nói: "Về rồi thì tốt."

Tam gia thản nhiên nói: "Tối nay tôi ở văn phòng, nếu không chê thì cô Tô ở phòng của tôi đi."

Tô Nhược Thủy không khách sáo nói: "Vậy cảm ơn Tam gia nhé."

"Không có gì." Tam gia lạnh nhạt trả lời một câu, nói với Đoàn Thanh Hồ: "Mai chúng ta tiếp tục, tối nay em nghỉ sớm đi."

Đoàn Thanh Hồ gật đầu, vì thế Tam gia đứng dậy rời đi, Đoàn Thanh Hồ thì về phòng mình, từ đầu chí cuối, chị ấy đều không nhìn tôi lấy một cái, lòng tôi cô đơn, rất sợ chị ấy sẽ cứ thế mà xa cách tôi.
Tô Nhược Thủy đột nhiên giơ tay ra lắc trước mắt tôi, tôi tỉnh táo lại, nhìn cô ấy, cô ấy hơi cau mày. Gương mặt tràn ngập lo lắng, dè dặt hỏi: "Trần Danh, em thích cô ta à?"

Tôi thót tim, vội nói đó là chị tôi, bảo Tô Nhược Thủy đừng nghĩ linh tinh.

Lời này là nói cho Tô Nhược Thủy nghe, cũng là nói cho chính tôi nghe.

Tôi dẫn Tô Nhược Thủy vào phòng của Tam gia. Căn phòng rõ ràng đã được dọn dẹp, đồ của Tam gia được mang đi hết rồi, Tô Nhược Thủy đột nhiên đá vali hành lý trong tay tôi ra xa, kéo tôi nhảy lên giường, không đợi tôi kịp phản ứng, cô ấy đã nằm bò lên người tôi, hôn môi tôi. Mỗi một dây thần kinh trên người tôi đều căng cứng lại, muốn đẩy cô ấy ra, nhưng sự tiếp xúc mềm mại, ấm áp, hương vị quen thuộc ấy lại khiến tôi muốn ngừng mà không được.
Không biết hôn bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, tôi đã đổi khách thành chủ, đè Tô Nhược Thủy bên dưới, cô ấy nhìn tôi với gương mặt tình cảm, nói: "Em trai tân nhỏ, thích không?"

Tôi không trả lời vấn đề của cô ấy, mà ngang ngược nói: "Chị Thủy, em không còn nhỏ nữa rồi, nhớ kĩ sau này gọi tên em."

Tô Nhược Thủy cười khanh khách nói: "Em trai tân nhỏ của chị lớn rồi, trở thành Trần Danh của chị rồi."

Tôi bóp mũi cô ấy một cách cưng chiều, bảo cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, sau đó rời khỏi phòng, trước khi đi, tôi rõ ràng có thể thấy được sự thất vọng trong mắt cô ấy, nhưng chỉ có thể vờ như không thấy.

Một đêm trằn trọc khó ngủ.

Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Tôn Nam Bắc gọi điện cho tôi, nói là như chúng tôi đoán, hàng loạt bảo vệ của Công ty bảo vệ Bình An đã từ chức, còn nói người phụ trách của công ty lập công ty bảo vệ mới, có lẽ là muốn kéo những người này đi, hỏi tôi định bao giờ thì giải quyết việc này?
Tôi nói tôi sẽ qua ngay, sau đó thì dẫn Đoàn Thanh Hồ đến Bình An. Lúc đến nơi, có một nhóm đàn ông mặc đồng phục, ngăn nắp gọn gàng đứng ở cửa, một người đàn ông gầy còm đứng phía trước bọn họ, người đàn ông đó ngậm điếu thuốc, bộ dáng cao ngạo, đắc ý. Trên bậc thang ở chỗ không xa thì có Tôn Nam Bắc đứng, anh ấy lúc này bực mình nhổ nước miếng với người đàn ông ngậm điếu thuốc.

Người đàn ông ngậm điếu thuốc này tôi biết, hắn tên là Vương Tuấn Kiệt, là người phụ trách của Công ty bảo vệ Bình An, hành xử ngông cuồng, tự cao tự đại, nhỏ nhen, có thù tất báo.

Tôn Nam Bắc thấy tôi đến thì vội vàng tiến lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nó, thằng chó này cố ý, một tiếng trước những người này cùng nộp đơn từ chức, tôi tưởng họ sẽ đi ngay, ai ngờ họ lại đứng ở cửa công ty chúng ta, tôi đuổi họ đi cũng không chịu. Tôi hỏi Vương Tuấn Kiệt sao thế, anh đoán xem hắn nói gì?"
Tôi nói: "Chắc chắn hắn nói đợi tôi đến hắn mới bảo họ đi, hắn chỉ muốn cho tôi thấy, tôi lấy được công ty cũng vô ích, những người này chỉ thừa nhận hắn chứ không thừa nhận tôi, hắn mới là sếp của họ, đúng không?"

Tôn Nam Bắc kinh ngạc nhìn tôi, mãi sau mới giơ ngón tay cái với tôi, nói: "Anh Danh, anh đúng là liệu sự như thần, hắn nói thế đó, nếu không phải không đánh được hắn thì mẹ nó tôi đã tẩn cho hắn một trận rồi."

Tôi bảo Tôn Nam Bắc đừng nóng vội, lúc này, Vương Tuấn Kiệt xua tay, hét lên: "Các anh em, chúng ta đi thôi."

Hắn nói xong, những người đó liền xoay người đều tăm tắp, ngẩng đầu sải bước rời đi.

Thấy thế, tôi chậm rãi đến phía trước đám người kia, họ dừng lại, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt hung dữ. Tôi nói: "Tôi không duyệt cho các anh đi, hôm nay, các anh đừng hòng đi!"
Nghe được câu này, Vương Tuấn Kiệt cười khẩy nói: "Mồm thối thật, còn hơn cả mùi chân của bố mày, nhưng mày có tư cách gì mà chặn đường bọn tao? Mày tưởng mày là ai? Con rể nhà họ Tống? Tao khinh! Đại ca của bọn tao? Tao khinh!"

Tôi lạnh nhạt nhìn Vương Tuấn Kiệt một cái, trầm giọng nói: "Tao không chắn đường mày, mày muốn cút đi đâu thì cút đến đó."

Sắc mặt Vương Tuấn Kiệt khó coi, tức giận trừng tôi, tôi không để ý hắn, mà nhìn mỗi một người có mặt ở đây, lạnh lùng nói: "Nghe nói rất nhiều người trong các anh đều từng là bộ đội? Kỷ luật nghiêm ngặt? Có nguyên tắc?"

Đám người này nghe ra được sự mỉa mai trong lời tôi, không nhịn được mà trợn trừng mắt.

Tôi cười khẩy nói: "Sao? Cảm thấy tôi đang chế nhạo các anh? Các anh cũng không xem lại xem việc mình làm. Có cần tôi nhắc nhở các anh, các anh ký hợp đồng lao động hai năm với công ty, công ty mới thành lập một năm, giấy trắng mực đen trên hợp đồng viết rõ, các anh nếu nghỉ việc trước khi hết hạn thì chính là vi phạm hợp đồng, phải bồi thường hai trăm nghìn? Tiền đâu? Không trả đã muốn đi?"
Vương Tuấn Kiệt khinh thường nói: "Thì ra là muốn tiền à? Trần Danh, họ ký hợp đồng với tao, giờ họ đi theo tao, không tính là vi phạm hợp đồng."

Tôi nhìn gã Vương Tuấn Kiệt gợi đòn này, nhắc nhở hắn: "Họ ký hợp đồng với Công ty bảo vệ Bình An, chứ không phải Vương Tuấn Kiệt."

"Tao nói là tao thì chính là tao, Trần Danh, đừng có rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt!" Vương Tuấn Kiệt hung dữ nói.

Tôi muốn chính là thái độ ngông cuồng này của hắn, tôi nhìn những bộ đội giải ngũ trước mặt nói: "Các anh cũng nghĩ vậy?"

Một vài người không nhịn được cau mày, có vẻ đã nhận ra sự không hợp lý trong hành vi của mình, tôi nhanh chóng chớp cơ hội nói: "Các anh phần lớn đều là người hiểu chuyện, hiểu lý lẽ, hôm nay Trần Danh tôi nói thẳng ở đây, tôi mới là người phụ trách của Công ty bảo vệ Bình An, trước khi hợp đồng hết hạn, các anh chỉ có thể nghe lời tôi."
Vương Tuấn Kiệt âm hiểm nói: "Trần Danh, chỉ dựa vào cái mặt ẻo lả của mày, dựa vào đâu mà muốn thống lĩnh những người này?"

Tôi nhìn hắn, hỏi: "Thế mày dựa vào cái gì?"

Vương Tuấn Kiệt cao ngạo nói: “Dựa vào việc bố mày giỏi đánh nhau!"

Tôi bật cười, nói: "Vậy được, chúng ta đấu một trận, tao thắng, mày cút đi cho tao, tao thua, mày dẫn đám người này cút, thế nào?"

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement