Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)

Advertisement
Bào Văn đưa vali cho tôi, bảo tôi là muốn ở thì ở, không muốn thì cút, ánh mắt toàn sự chán ghét.

Xem ra người phụ nữ này hận tôi thật rồi. Nghĩ cũng phải, dù sao tôi đã gϊếŧ người bố thân yêu nhất của cô ấy. Dù tình cảm có sâu đậm đến đâu, e là cũng bị chuyện này làm phai nhạt hết.

Không biết tại sao, trong lòng tôi lại cảm thấy hơi rầu rĩ.

Tôi nhận vali, sờ chiếc vali, nghĩ đến đồ bên trong vali đều là của em gái tôi cảm thấy được an ủi một chút, nói: “Cho dù thế nào, tôi cũng phải thay mặt em gái cảm ơn cô.”

Nói xong, tôi đặt vali sang một bên, ngồi xuống cùng Thẩm Nặc Ngôn, nhìn Vương Khải Uy nói: “Nghe nói ông Vương là người Thượng Hải. Sao bỗng dưng lại muốn tới Nam Kinh chúng tôi phát triển thế? Không lẽ ở Thượng Hải không có nơi để ông phát triển nên chạy tới vùng nhỏ bé này?”

Vươn Khải Uy sao lại không biết tôi đang mỉa mai ông ta chứ. Nhưng ông ta vẫn thản nhiên cười, nói: “Phải, cậu Trần sẽ không giận tôi đến đây cướp địa bàn chứ?”

Tôi lắc đầu nói: “Đương nhiên là không rồi. Dù sao cho dù ông có cướp thế nào thì cuối cùng cũng chỉ là công cốc thôi.”

Vương Khải Uy nghe tôi nói, cười rộ lên: “Tôi đã nghe cậu Diệp nói cậu là người thích mạnh miệng nhất từ lâu. Xem ra danh bất hư truyền. Đáng tiếc, giành lấy giang sơn không thể chỉ dựa vào cái mồm không được. Chàng trai trẻ, tôi khuyên cậu nên nói ít đi mà làm nhiều hơn.”

Tôi hờ hững cười đáp: “Chỉ sợ tôi mà nghiêm túc thì ông Vương lại chịu không nổi.”

Vương Khải Uy cười nói: “Tôi có gì mà chịu không nổi? Chút thủ đoạn đó của cậu không đáng nhắc tới. Nhưng, dùng để chơi cho đỡ chán thì cũng được.”

Tôi cười nói: “Ông Vương nói tôi thích mạnh miệng. Nhưng về khoản này rõ ràng ông còn hơn cả tôi một bậc. Trần Danh tôi khâm phục.”

Vương Khải Uy lạnh lùng cười, không nói nhảm với tôi nữa mà nâng ly rượu lên, nói với Bào Văn: “Cô Bào Văn, mong cô thượng lộ bình an.”

Bào Văn nâng ly, hờ hững nói: “Cảm ơn ông Vương. Ông Vương, tôi giao hết tài sản của bố tôi cho ông, cũng hi vọng ông đừng quên lời hứa của hai chúng ta.”

Vương Khải Uy cười to, đáp: “Đương nhiên rồi. Tôi đợi ngày cô áo gấm trở về. Đến lúc đó, chỉ cần cô muốn, ở Nam Kinh này chắc chắn sẽ có phần của cô.”

Bào Văn từ từ đưa mắt sang nhìn tôi, trầm giọng nói: “Nếu ngày tôi trở về, cậu vẫn chưa chết thì tôi nhất định sẽ không để cho cậu sống.”

Tôi đón lấy ánh mắt tràn đầy hận thù ấy, đáp: “Cô muốn gϊếŧ tôi thì cứ ở lại Nam Kinh gϊếŧ tôi bất cứ lúc nào cũng được, sao lại phải đi xa? Bào Văn rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô yên tâm để dì Trần một mình đơn độc ở Nam Kinh này ư?”

Bào Văn không tiếp lời tôi. Tôi quan sát sắc mặt cô ấy, tôi cứ có cảm giác việc cô ấy đi quá đột ngột, giống như đã được lên kế hoạch sẵn vậy. Rốt cuộc cô ấy muốn đi đâu? Và định làm gì?

Không biết tại sao trong lòng tôi vô cùng bất an.

Diệp Phong nhìn tôi, nói: “Trần Danh, mày không nhận ra bọn tao đều không chào đón mày sao? Mày cứ mặt dày ở lại đây không thấy mất mặt à?”

Tôi nói: “Không sao. Tôi là ông chủ của Cảnh Minh. Mấy người là khách quý, tôi nên ngồi đón tiếp mới phải.”

Diệp Phong cười khẩy nói: “Đừng giả vờ nữa. Tao biết mày muốn xem xem bọn tao rốt cuộc định đối phó mày thế nào, đúng không? Ngoài ra, mày còn đang đợi người khác nữa. Bởi vì vừa nãy mày mới nhìn đồng hồ hai lần. Tao nghĩ chắc mày rất tò mò chuyện vì sao bố tao đến bây giờ vẫn chưa đến phải không? Tao có thể nói cho mày biết, mày có đợi cả đời cũng không đợi được ông ta đến đâu.”
Nghe xong trong lòng tôi giật thót. Bỗng nhiên Diệp Phong lấy súng ra chĩa vào tôi. Tôi cười khẩy nói: “Nổ súng đi. Một mình tao đổi lấy mấy người bọn mày, cũng không tính là lỗ.”

Vương Khải Uy nắm lấy tay Diệp Phong, thản nhiên cười nói: “Diệp thiếu gia, tôi tặng cậu khẩu súng này không phải để cậu bắn lung tung.”

Diệp Phong để súng lên bàn, nhìn tôi khinh bỉ, nói: “Tôi chỉ muốn thử xem người nào đó phản ứng thế nào thôi.”

Tôi thản nhiên cười, nói: “Không nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của tao khiến mày thất vọng rồi. Xin lỗi nhé.”

Diệp Phong cười mà không nói gì, đôi mắt nhìn tôi như rắn độc. Lúc này, điện thoại tôi reo lên, là Tam gia gọi. Trong lòng tôi dấy lên một dự cảm không lành. Tôi vừa ấn nghe đã nghe thấy giọng Tam gia hơi sốt ruột, nói: “Trần Danh, xảy ra chuyện rồi.”
Mắt tôi long sòng sọc nhìn Diệp Phong, thấy anh ta đang cười như điên. Sau đó, tôi nghe thấy Tam gia nói: “Diệp Vân Sơn đang đi giữa đường thì bị tai nạn. Tài xế thì tới đồn cảnh sát tự thú, nói là do cậu sai khiến. Bây giờ cậu mau chóng rời khỏi Cảnh Minh, tránh tạm đi.”

Tôi nói nhỏ “Được.” rồi cúp điện thoại. Tôi nhìn Diệp Phong, nói: “Vì lợi ích cá nhân mà không ngần ngại tiễn bố ruột mình xuống suối vàng. Diệp thiếu gia đúng là không từ thủ đoạn, tính cách máu lạnh vô tình của mày khiến tao phục sát đất!”

Tôi vẫn cứ tưởng đám người Bào Văn và Vương Khải Uy đến đây là định gây chuyện ở Cảnh Minh. Vì thế tôi mới ở đây, định điều khiển đại cục, tương kế tựu kế. Còn tôi gọi Diệp Vân Sơn tới đây, chẳng qua chỉ để dọa Vương Khải Uy một phen. Để ông ta biết ở Nam Kinh tôi là người quyết định. Hơn nữa có Diệp Vân Sơn thì Vương Khải Uy cũng không dám làm gì. Nhưng tôi không ngờ rằng mục tiêu của bọn chúng không phải tôi, không phải Cảnh Minh mà lại là Diệp Vân Sơn!
Ai ngờ được bọn chúng lại dám ra tay với Diệp Vân Sơn? Cho dù tôi muốn đối phó với Diệp Vân Sơn thì cũng sẽ dùng cách theo pháp luật mà không phải “ám sát” thô bạo kiểu này. Nhưng con trai ruột ông ta lại dùng cách này để dồn ông ta vào chỗ chết. Nếu ông ta mà biết e là chết không nhắm mắt.

Tiếng cười của Diệp Phong ngày càng to, ngày càng điên cuồng. Anh ta nói: “Ông ta đáng chết! Ông ta hại chết mẹ tao, hại chết người con gái của tao! Ông ta đáng chết!”

Xem ra đoạn video lần trước đã châm ngòi thù hận bao nhiêu năm nay của Diệp Phong. Tôi mỉa mai: “Mẹ mày chết bao nhiêu năm nay rồi mày cũng đâu có ra tay với bố mày. Vì người phụ nữ khác mà dồn bố mày vào chỗ chết. Mày đúng là hiếu thảo quá. Bây giờ tao mới nhận ra đấy. Chị tao không thích mày đúng là chuyện sáng suốt nhất rồi.”
Diệp Phong bị tôi chọc tức. Anh ta đập bàn đứng dậy, gào lên: “Con đàn bà thối tha! Tao sẽ bắt nó phải trả giá vì dám chọc ghẹo tao.”

“Mày nghĩ mày có cơ hội à?” Tôi gằn giọng nói: “Diệp Phong, khi mày lên kế hoạch sát hại bố mày thì mày đã triệt đường sống của chính mình rồi! Mày tưởng tao giữ cái mạng chó của mày lại làm gì? Chẳng qua là vì bố mày vẫn còn giá trị lợi dụng. Bây giờ, mày chẳng có chút giá trị nào hết! Thứ chờ đợi mày chỉ có con đường chết.”

Diệp Phong cười điên dại: “Thế mày gϊếŧ tao đi. Không phải mày cho tay bắn tỉa mai phục tứ phía à?”

Nói xong, hắn chỉ vào trán mình: “Mày bắn vào sọ tao đây này. Gϊếŧ tao đi, lấy đầu tao đi tế mộ “anh Đậu” của mày ấy. Mày dám sao?”

Nghe Diệp Phong nhắc tới anh Đậu, lòng tôi lại xót xa đau đớn. Tôi lạnh lùng nhìn anh ta như một thằng hề, nói: “Bây giờ tao không gϊếŧ mày. Nhưng trong vòng mười ngày, tao nhất định sẽ lấy cái mạng chó của mày!”
Tôi vừa dứt lời, Thẩm Nặc Ngôn nói: “Trần Danh, các anh em đã sẵn sàng.”

Tôi gật đầu, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Sau khi cúp máy với Tam gia, Thẩm Nặc Ngôn bắt đầu nhắn tin cho các anh em chuẩn bị. Đây cũng là lí do tôi ở đây kéo dài thời gian.

Tôi đi ra đến cửa, quay người lại nhìn Diệp Phong, lúc này anh ta đang dùng súng chĩa vào tôi. Tôi biết anh ta hận không thể gϊếŧ tôi ngay lập tức, nhưng anh ta lại không có cái gan đó. Bởi vì nếu anh ta dám thật thì người của tôi sẽ ra tay trước khi anh ta làm thế.

Tôi nói: “Tôi nhắc nhở các người một câu nữa. Nếu như các người thêm mắm thêm muối vào chuyện lần này thì tôi khuyên các người tốt nhất đừng làm bừa. Chuyện tôi tới đây tất cả đều biết. Tôi rất sẵn lòng lôi mấy người xuống bùn.”

Nói xong, tôi nhìn xoáy vào Bào Văn. Cô ấy quay mặt đi, mái tóc ngắn che cả nửa khuôn mặt. Tôi không nhìn rõ nét mặt của cô ấy thế nào. Tôi kéo vali rời khỏi phòng. Lúc này dưới tầng đã có một đám cảnh sát xông vào. Tôi và Thẩm Nặc Ngôn men theo con đường nhỏ trên tầng hai đi xuống, tới con ngõ nhỏ của Cảnh Minh. Bấy giờ Tôn Nam Bắc đã lái xe đợi sẵn ở đó, tôi lên xe, Tôn Nam Bắc hỏi: “Anh Danh, Mạt Tang bảo anh tới khách sạn của cô ấy. Có đi không? Tôi nghĩ chúng ta tránh ở ngoài thì tốt hơn.”
Tôi lắc đầu, nói: “Không cần. Cứ đến đó đi. Đây là chứng cứ tôi không có ở hiện trường. Phải rồi, Nam Bắc, anh bảo Nặc Ngôn lái xe. Anh báo cho người phụ trách Cảnh Minh xóa đoạn camera có tôi đi vào Cảnh Minh đêm nay đi.”

Tôn Nam Bắc giao xe cho Thẩm Nặc Ngôn. Thẩm Nặc Ngôn lái xe ngay tới khách sạn. Tôn Nam Bắc thì đáp: “Được.”

Tôi gọi điện ngay cho Tiểu Thái. Sau khi nối máy, tôi nói: “Tiểu Thái, bây giờ em xâm nhập vào hệ thống di động của Diệp Vân Sơn, xóa hết lịch sử cuộc gọi và tin nhắn giữa anh và ông ta đi. Đừng để lại bất kì dấu vết gì.”

Tiểu Thái đáp: “Vâng anh Danh. Còn cần gì nữa không?”

Tôi đáp: “Thế thôi. Những chuyện khác đợi tới khách sạn rồi nói.”

Cúp điện thoại, Tôn Nam Bắc nói thuộc hạ của anh ấy đã làm xong việc tôi giao. Tôi gật đầu, trầm giọng nói: “Tên lái xe đi tự thú kia không thể nào chỉ nói mồm là tôi sai bảo hắn. Chắc chắn hắn sẽ nói với cảnh sát là tôi lừa Diệp Vân Sơn tới Cảnh Minh để ông ta ra ngoài. Sau đó phục kích ông ta giữa đường. Vì thế cảnh sát mới đến Cảnh Minh bắt tôi nhanh thế được. Nhưng khi tôi xóa hết chứng cứ liên lạc với Diệp Vân Sơn và xuất hiện ở một nơi khác, lời khai của hắn sẽ có vấn đề, cũng không đủ chứng cứ để khẳng định lời khai của hắn.”
Thẩm Nặc Ngôn trầm giọng nói: “Nói thì là vậy. Nhưng hắn đã vu oan cho anh thì chắc chắn không chỉ đơn giản lấy lịch sử cuộc gọi và tin nhắn giữa hai người làm chứng cứ, tôi e hắn còn có chứng cứ khác. Nhưng hắn có chứng cứ gì mới được?”

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement