Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)

Advertisement
Nhóc điên của tôi, từ giờ về sau, cô ấy không nhớ được tôi là ai nữa rồi.

Lúc này, điện thoại tôi reo vang, tôi cầm lên xem, là ông Nhĩ gửi cho tôi bức ảnh, trong ảnh, Tô Nhược Thủy nằm ở đó, bà Tô đứng cạnh giường đút cơm cho cô ấy, ánh nắng bên ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu lên hai gương mặt tươi cười, hình ảnh ấm áp lòng người thế đó.

Đây chắc là bức ảnh chụp ban ngày, nhìn nụ cười không lẫn chút đau buồn nào của Tô Nhược Thủy, nghĩ đến cô ấy lúc bên cạnh tôi, trong mắt vẫn luôn có chút buồn thương không thể xua tan, trái tim tôi đau đớn, có lẽ, quyết định của tôi là đúng, cô ấy không có tôi có thể sống vui vẻ hơn.

Tối hôm nay, tôi hút hết điều này đến điếu thuốc khác, cảm giác cả người sắp bị bao trùm bởi mùi thuốc, đợi đến khi thuốc lá trong phòng bị tôi hút hết rồi, tôi đứng dậy đi ra ban công, ngồi khoanh chân ở đó, trong đầu là quá khứ đẹp đẽ không sao xua đi được.

Đợi đến khi bầu trời dần sáng lên, tôi cầm chai bia vẫn luôn đặt cạnh chân lên, giơ về phía thủ đô, nói: "Vì tình yêu cuối cùng phải mất đi của chúng ta."

Nói xong, tôi uống cạn.

Sáng sớm đầu đông, gió có cảm giác lạnh thấu xương, tôi ngồi trên đất, nhìn về nơi xa, từng chút từng chút thu lại nỗi buồn của mình, chuẩn bị dùng trạng thái tốt nhất đón một ngày mới.

Phía sau vang lên tiếng mở cửa, tôi không ngoảnh lại, vì tôi biết có bọn Mạt Tang, người lạ không thể vào phòng tôi, tôi nghĩ bụng, tay lần mò một chai bia chưa mở nắp khác, cầm lên, vừa định bật nắp, thì tay lại bị một bàn tay xinh đẹp ấm áp nắm chặt.

Ngửi hơi thở quen thuộc, nhìn cặp chân dài được bao bọc bởi quần bò, tim tôi đập như trống trận, tôi từ từ ngẩng đầu lên, đập vào mắt tôi là gương mặt xinh đẹp tuyệt trần cười tươi như hoa, tôi há miệng, còn chưa nói gì, cô ấy đã cúi người xuống, đặt môi lên cánh môi lạnh lẽo đầy mùi rượu và thuốc lá của của.

Dù tôi đã là người có kĩ thuật hôn cao siêu, nhưng hôn môi với cô ấy, tôi vẫn không nhịn được mặt đỏ tim đập, hai tay nắm chặt.

Tống Giai Âm.

Tôi lẩm nhẩm tên cô ấy trong lòng, thả lỏng tay, chai bia đổ xuống đất, tôi ôm lấy cô ấy, làm sâu thêm nụ hôn khó có được này.

Gió sáng sớm đầu đông dường như đột nhiên mang theo chút ấm áp.

Không biết hôn bao lâu, Tống Giai Âm mới đẩy tôi ra, cô ấy nhìn tôi, cười khẽ nói: "Anh hút bao nhiêu thuốc, uống bao nhiêu bia thế?"

Nghe thấy thế, mặt tôi đỏ bừng, nhìn đôi môi ướŧ áŧ của cô ấy, tôi ấp úng nói: "Xin lỗi, anh... quên mất mình chưa đánh răng."

Tống Giai Âm khom lưng vân vê tai tôi, cười tít mắt nói: "Đáng yêu thật, tai đỏ rồi."

Tôi cảm thấy mặt càng đổ hơn rồi, cứ có cảm giác mình đang bị người đẹp ghẹo.

Tống Giai Âm giơ tay ra nói: "Đứng dậy đi, không sao, dù có chuyện gì thì em cũng sẽ đứng bên cạnh anh."

Tôi nhìn cô ấy, nói: "Em biết việc Tô Nhược Thủy mất trí nhớ đúng không?"

Tống Giai Âm gật đầu, tôi lại hỏi: "Sao em lại đến Hàng Châu?"

"Vì anh." Tống Giai Âm nói chắc như đinh đóng cột: "Vì an ủi đồ ngốc yếu đuối là anh."

Tôi nắm lấy tay Tống Giai Âm, ôm chặt cô ấy trong lòng, dịu dàng nói: "Anh không sao, đi đến bước này, mọi đau khổ anh đều có thể chấp nhận, mọi mất mát anh đều có thể đối mặt, anh chỉ muốn chút thời gian để bình tâm lại, muốn ghi nhớ cẩn thận anh và cô ấy trong quá khứ, sau đó, anh sẽ như lúc trước, tiếp tục tiến bước về mục tiêu của anh, lời hứa của anh và em, anh không dám quên, không thể quên, tấm lòng của em, anh cũng sẽ không phụ!"

Tống Giai Âm chậm rãi ôm lấy tôi, nhẹ nhàng nói: "Trần Danh."

"Ừ?" Tôi cố gắng hấp thu hơi ấm trên người cô ấy, cảm giác cái lạnh cả đêm của mình bị xua đi hết, tôi nhìn chân trời, lúc này mặt trời ngày đông đang dần lên cao, ráng màu đang trải khắp bầu trời, màu sắc rực rỡ, ấm áp khiến người ta ngẩn ngơ, tôi nghe thấy giọng Tống Giai Âm vừa khẽ khàng vừa dịu dàng nói: "Hôm nay cho mình nghỉ một ngày đi, coi như là ở bên em."
Tôi buông mí mắt mệt mỏi xuống, nói: "Được."

Tống Giai Âm nói nhỏ: "Vậy anh đi nghỉ trước đi, ngủ một giấc dậy, chúng ta cùng đi chơi."

Mặc dù không có tâm trạng, nhưng tôi biết Tống Giai Âm muốn khiến tôi nhẹ lòng, nên tôi vẫn cố tưởi tỉnh hơn, gật đầu, kéo tay cô ấy chạy lên giường, tôi nói: "Em ở đây với anh, như ở quê anh ấy."

Tống Giai Âm gật đầu, sau khi tôi nằm xuống, đắp chăn, nắm lấy tay cô ấy, thì nhìn cô ấy nói: "Sao mỗi lần lúc anh bất lực, khó chịu nhất, em đều có thể xuất hiện bên anh đúng lúc vậy chứ?"

Tống Giai Âm dùng một cánh tay khác kéo góc chăn cho tôi, nói: "Có lẽ là số mệnh."

Nghe thấy thế, tôi không nhịn được cười, tôi nói: "Ban đầu em định bao giờ gặp anh?"

Tống Giai Âm nói khẽ: "Chưa chắc, nhưng nhất định không phải lúc nãy."

Cũng có nghĩa là vì không nhẫn tâm nhìn tôi buồn như vậy, nên mới xuất hiện sao? Trong lòng ngọt ngào vô cùng, tôi hỏi cô ấy sao lại biết tôi thế này? Cô ấy chỉ tòa nhà đối diện, nói: "Em ở đối diện anh, cao hơn anh một tầng, dùng ống nhòm, có thể lúc nào cũng thấy được anh đang làm gì."
Tôi trêu chọc: "Thì ra em là kẻ cuồng nhìn trộm."

Tống Giai Âm nghịch ngợm chớp mắt, nói: "Đúng, chỉ có điều dáng vẻ của anh Trần đúng là không đẹp lắm."

Tôi lẩm bẩm: "Nếu biết em nhìn trộm anh, thì anh chắc chắn vừa vào đã lột sạch, cho em nhìn thân hình hoàn mỹ của anh, biết đâu em sẽ bị anh làm cho mê mẩn, tối qua chạy đến sà vào lòng anh luôn."

Nói đến đây, tôi không nhịn được bật cười, Tống Giai Âm véo mũi tôi, nói: "Nhìn anh nhây thế này, em cũng yên tâm rồi."

Cơn buồn ngủ ập đến, tôi khép hờ mắt nhìn gương mặt mỉm cười của Tống Giai Âm, tim đập thịch một cái, nói: "Anh bây giờ hình như hơi hiểu lời em nói ngày trước rồi."

Tống Giai Âm nhếch mày nói: "Lời gì?"

Tôi không nói gì, trong lòng lại dâng lên cảm xúc phức tạp. Trước đây cô ấy từng nói, một ngày nào đó tôi sẽ hiểu mình muốn cái gì nhất, người không nỡ bỏ nhất là ai, tôi hình như có đáp án rồi, nhưng tôi lại không bỏ được một người khác, tôi không biết cuối cùng mình có thể giữ được người ấy không, hay là sẽ đánh mất người ấy...
Mơ màng nghĩ, tôi bất giác chìm vào giấc ngủ, khi tôi tỉnh dậy, hương thơm đồ ăn nồng nàn ập vào mũi, bụng cũng kêu ọc ọc, tôi đứng dậy nhìn, chỉ thấy trên bàn trà bày một cái nồi nhỏ, cái nồi đang sôi ùng ục, một mùi thơm bay ra từ bên trong, bên cạnh nồi nhỏ đặt mấy đĩa đồ ăn, có xiên thịt cừu, có thịt bò, có mấy loại rau như nấm, đây là muốn ăn lẩu à?

Nhà vệ sinh có tiếng nước chảy rào rào, tôi đứng dậy chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh, đi đến nơi tôi thấy Tống Giai Âm đang rửa hai đĩa rau, thấy tôi dậy rồi, cô ấy nói: "Dậy rồi à? Em hầm canh xương sườn làm nước lẩu, chúng ta ăn lẩu được không?"

Tôi gật đầu nói: "Nghe em hết."

Tống Giai Âm mang rau đã rửa sạch đi, rồi nói: "Anh đánh răng rửa mặt đi, em đi xem canh thế nào."

Tôi nói được, thấy cô ấy ra khỏi nhà vệ sinh, ánh mắt lại không nhịn được nhìn theo cô ấy, lúc này căn phòng bị tôi làm cho lộn xộn cực kì sạch sẽ, nếu là nhân viên tạp vụ đến dọn thì tôi có ngủ say đến mấy cũng cảm nhận được, nên nhất định là Tống Giai Âm dọn dẹp, vì cũng chỉ có cô ấy làm gì trong phòng tôi, thì tôi cũng đều thấy yên lòng.
Tôi không nhịn được nghĩ, nếu lấy Tống Giai Âm về, trong nhà nhất định sẽ sạch sẽ, thoáng mát cả ngày.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, tôi đi ra, Tống Giai Âm chỉ vào chỗ đối diện cô ấy, nói: "Qua ăn đi."

Tôi bước đến ngồi xuống, nhìn bó hoa được cô ấy cắm trong bình, nói: "Đẹp thật. Nhưng sao em lại nghĩ đến việc tặng hoa hồng cho anh?"

Tống Giai Âm cười nói: "Vì em cảm thấy, hoa hồng có thể làm một người phụ nữ vui, đương nhiên cũng có thể khiến đàn ông vui, để biến người đàn ông em vừa ý trở thành của em, em không ngại tốn tâm tư bày chút lãng mạn."

Tôi áy náy nói: "Nhưng đó là việc đàn ông bọn anh nên làm."

Tống Giai Âm nhếch mày, đặt một miếng sườn vào bát tôi, nói: "Sao? Có ai quy định chỉ có đàn ông được trêu gái? Không cho ngự tỷ ghẹo trai à?"

Nghe thấy thế, tôi không nhịn được bật cười, tôi nói: "Chỉ cần em không chê anh chảnh, ngày nào anh cũng cho em ghẹo."
Tống Giai Âm giục tôi mau ăn đi, nói nguội rồi mất ngon. Tôi gật đầu, nhét sườn vào miệng, vừa ăn vừa hỏi cô ấy tại sao lại nghĩ đến việc nấu lẩu ở khách sạn? Cô ấy ung dung nói thế mới giống cuộc sống chứ đúng không?

Tôi gật đầu nói: "Đúng, thế mới giống cuộc sống, tình cảm dịu dàng ẩn trong sự bình dị, vợ nấu ăn cho chồng, chồng gắp đồ ăn, múc canh cho vợ."

Tống Giai Âm hờn dỗi lườm tôi một cái hỏi: "Vợ gì? Anh vẫn chưa thông qua xét duyệt đâu đấy."

Nghe thấy thế, tôi không nhịn được nói: "Chẳng phải em đã hôn anh rồi sao? Vẫn chưa thông qua xét duyệt?"

Tống Giai Âm nhếch mày, hỏi: "Em hôn anh bao giờ? Anh có bằng chứng không? Có ảnh không?"

Nhìn cô ấy tinh nghịch đáng yêu, tim tôi rối loạn, tôi đứng bật dậy, cô ấy kinh ngạc nhìn tôi, tôi rút điện thoại ra, mở máy ảnh, sau đó cúi đầu hôn cô ấy, giơ tay lên chụp một bức, cô ấy ngậm cười nhìn tôi, từ từ nhắm mắt lại, tôi buông điện thoại xuống, ôm lấy mặt cô ấy, hôn sâu...

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement