Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)

Advertisement
Lần này, tôi chính một ông vua chân chính quay về, trong thế lực thế giới ngầm đã không còn ai có thể giở trò với tôi, hơn nữa tôi cũng đã quyết định rồi, bất luận làm người đứng đầu của Nam Kinh, tôi cũng sẽ không cho phép hắn chỉ tay năm ngón với tôi.

Vừa về đến Nam Kinh, việc đầu tiên là tôi đến bệnh viện mà Thẩm Nặc Ngôn đang nằm, vừa vào bệnh viện, tôi đi thẳng đến phòng bệnh, trong lúc đi vừa hay gặp Vương Mộng Như đang xách cặp lồng cơm đi về hướng phòng bệnh, tôi đang định gọi cô ấy, những nghĩ lại thì lập tức thôi không gọi nữa.

Đợi đến sau khi Vượng Mộng Như vào trong phòng bệnh, tôi cẩn thận đi đến, lúc này hai người anh em đang canh chừng phòng bệnh vừa nhìn thấy tôi, lập tức chào hỏi, tôi ra hiệu "im lặng", đi đến thì thầm nói: "Các cậu vất vả rồi, những anh em khác đâu?"

Một người trong đó cũng thấp giọng nói: "Phân bố ở các góc khác trong bệnh viện hết rồi, Tôn đại ca đã dặn dò, mặc dù tên Vương Khải Uy xong đời rồi, nhưng ai có thể bảo đảm sẽ không có một Vương Khải Uy thứ hai chứ, cho nên bảo mọi người hết sức cảnh giác canh gác trong bệnh viện để bảo vệ anh Thẩm."

Tôi cười nói: "Cậu ta đúng là suy nghĩ chu đáo, haizz, mấy ngày nay Vương Mộng Như và anh Thẩm của cậu tình cảm thế nào rồi?"

Hai người họ dường như không ngờ được tôi lại tinh quái như vậy, hai người nhìn sau, sau đó một người thì thầm nói: "Anh Thẩm không ngừng ra mánh khóe theo đuổi người ta, tìm mọi cách trêu trọc Vương Mộng Như đến không chịu nổi, bây giờ hai người mới hôn môi, chưa làm gì khác, có khi là ở bệnh viện cũng không tiện lắm."

Tôi thầm nghĩ ở bệnh viện thì có gì mà không tiện chứ, lúc Quách Đức Cao bị gãy chân phải nằm viện mà vẫn tình cảm mãnh liệt vô cùng, suốt cả đêm không ngừng nghỉ. Có điều nghĩ lại thì suy nghĩ thô tục như vậy tôi cũng không tiện nói với hai người, tôi cười nói: "Hai cậu thật xấu tính, lại đi nhìn trộm bọn họ hôn nhau, cẩn thận sau khi anh Thẩm của các cậu biết được sẽ chặt hai chân của các cậu đó."

Nói xong, tôi bảo họ đi nghỉ ngơi, sau đó tôi đứng ở cửa sổ, cẩn thận nhìn lén qua khe hở của rèm cửa, đằng sau là hai cặp mắt kinh ngạc, tôi quay mặt lại, chỉ thấy hai người bảo vệ đang nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt như đang muốn nói: "Anh không phải đang nhìn lén đó chứ?"

Tôi ngại ngùng sờ mũi, đuổi hai người bọn họ nhanh chóng rời đi.

Bọn họ cười rồi rời đi, tôi lại quay lại nhìn vào phòng bệnh. Lúc này trong phòng bệnh, Thẩm Nặc Ngôn đang nằm trên giường bệnh, vui vẻ nhìn Vương Mộng Như cười, Vương Mộng Như thì đang nâng cao giường của anh ấy lên, mở hộp cơm ra, bày biện thức ăn ra cho anh ấy, không biết là đang nói cái gì.

Sau đó, cô ấy đưa một đôi đũa cho Thẩm Nặc Ngôn, lúc Thẩm Nặc Ngôn cầm lấy tôi đũa thì đồng thời cũng tóm lấy tay của cô ấy, sau đó cúi đầu xuống hôn lên tay cô ấy, Vương Mộng Như đột nhiên đỏ ửng hai gò má, trừng mắt nhìn anh ấy một cái rồi rút tay về.

Thẩm Nặc Ngôn âu yếm nhìn cô ấy, hai người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, tôi thầm nghĩ nếu như hai người bây giờ có thể hôn nhau một cái thì tốt biết bao? Vừa nghĩ đến điều này thì tôi thấy đột nhiên Vương Mông Như đứng lên, hôn lên môi Thẩm Nặc Ngôn một cái, sau đó đỏ mặt bỏ chạy ra ngoài cửa, tôi nhanh chóng đến chỗ cửa ra vào, lúc cô ấy vừa mở cửa ra thì tôi đang đứng dựa vào cửa, tươi cười nói: "Chị dâu, chị chuẩn bị chạy đi đâu vậy?"

Vương Mộng Như vừa nhìn thấy tôi thì đầu tiên là sững sờ, sau đó vui mừng, cuối cùng đỏ mặt, trừng mắt nhìn tôi hỏi: "Ai là chị dâu của anh chứ? Nói lung tung cái gì vậy?"

Tôi cười nói: "Haizz, chị dâu chuẩn bị chối bỏ sao? Rõ ràng vừa nãy chị còn hôn Nặc Ngôn, lẽ nào chị......"

Không đợi tôi nói hết, Vương Mộng Như liền đỏ bừng mặt hung dữ đá vào chân tôi một cái, tức giận nói: "Anh lại dám nhìn lén à!"
Tôi kêu lên đau đớn, cúi đầu nhìn đôi giày thể thao màu trắng dưới chân cô ấy nói: "Còn nói không phải chị dâu của tôi? Chị xem chị quan tâm đến Nặc Ngôn nhiều như vậy, vì để chăm sóc cho anh ấy, ngay đến đôi giày cao gót yêu thích nhất của mình cũng không đi nữa, sao vậy, sợ lúc anh ấy ngủ thì tiếng giày đi lại của chị làm anh ấy tỉnh giấc chứ gì?"

Sắc mặt của Vương Mộng Như càng đỏ hơn, trong phòng bệnh, Thẩm Nặc Ngôn cười nói: "Nhóc con, biết cô ấy là chị dâu của mình rồi mà còn bất lịch sự thế à, cẩn thận không tôi đánh anh đấy."

Tôi thôi không trêu trọc Vương Mộng Như nữa, tránh người sang một bên, để nhường lại đường đi cho cô ấy, cô ấy lườm tôi một cái rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, sau khi cô ấy đi, tôi đi vào trong phòng, đến bên giường trêu nói: "Xót hả?"
Thẩm Nặc Ngôn cười lớn nói: "Đúng thế, xót, tôi khó khăn lắm mới theo đuổi được cô ấy, anh đừng dọa cho cô ấy sợ chạy mất, nếu không anh cũng xong đời với tôi đấy."

Tôi hừ một tiếng, nói: "Anh đừng giả vờ, anh mới theo đuổi cô ấy được bao lâu? Còn nữa, anh đừng có quên nếu không phải do tôi bảo cô ấy đến chăm sóc anh, thì chắc giờ anh chỉ có thể theo đuổi nữ y tá thôi nhỉ."

Thẩm Nặc Ngôn nghe vậy, cười ha ha nói: "Anh em, tôi biết anh thương tôi nhất mà."

Anh ấy nói xong rồi nhìn tôi từ đầu xuống chân hỏi: "Không bị thương gì chứ?"

Tôi nói: "Vết thương nhỏ thôi, bây giờ đã đỡ nhiều rồi, anh thế nào? Bây giờ đã đỡ hơn chưa? Bác sĩ nói thế nào?"

Thẩm Nặc Ngôn cười nói: "Thể chất cơ thể tôi rất khỏe mạnh, anh còn không biết sao? Bác sĩ nói tốc độ hồi phục của tôi rất nhanh, sắp được ra viện rồi."
Tôi lắc đầu nói: "Không được, tôi không cho phép anh ra viện, anh bắt buộc phải ở lại dưỡng thương thật tốt rồi tính."

Thẩm Nặc Ngôn vừa định phản bác, tôi liền nói: "Đừng nói thêm mấy lời vô nghĩa nữa, tôi quyết định vậy cũng không định nói với anh, lát nữa chị dâu đến tôi sẽ nói với chị dâu."

Thẩm Nặc Ngôn lập tức bày ra bộ dạng đầu hàng, nói: "Coi như anh giỏi. Đúng rồi, chị Đoàn đâu? Tôi nghe nói chị ấy bị thương, có nghiêm trọng không?"

Tôi nói: "Cũng khá nghiêm trọng, cũng may chị ấy có thể chịu được, đổi lại là người phụ nữ khác có lẽ đã nằm liệt giường không dậy được rồi."

Nói đến đây, tôi lại thở dài một hơi, Thẩm Nặc Ngôn hỏi tôi thở dài vì chuyện gì? Tôi không trả lời, anh ấy chỉ vào tôi nói: "Không nói tôi cũng biết, anh chẳng phải đang lo lắng sao? Ba người phụ nữ đều tốt như vậy, anh sợ mất bất cứ ai trong số họ, anh đều sẽ rất buồn."
Trái tim tôi chùng xuống, nói: "Không phải là ba người phụ nữ, mà là hai người phụ nữ."

Nghe thấy được sự chán nản của tôi, Thẩm Nặc Ngôn nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tôi cúi đầu, mân mê ngón tay, cố gắng để giọng điệu của mình nghe không quá gay go, nói: "Chị Thủy mất trí nhớ rồi, không nhớ ra tôi nữa, ông Nhĩ hỏi tôi có muốn hồi phục lại trí nhớ cho chị ấy không, tôi cũng đã từ chối rồi, tôi nghĩ, có lẽ cả đời này chị ấy cũng không thể nhớ được, chị ấy là vì một tên vô dụng nên mới bị thương đến mức phải vào viện."

Thẩm Nặc Ngôn không nói gì, đưa tay ra vỗ vỗ vào vai tôi, coi như là một sự an ủi câm lặng, tôi nhìn anh ấy cười, nói: "Nếu như đây là sự sắp đặt của số mệnh thì tôi tin đây là kết cục tốt nhất rồi."

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, tôi quay người lại thấy Tôn Nam Bắc đang đi về phía tôi, vui mừng ôm chặt lấy tôi, nói: "Anh Danh, cuối cùng anh cũng về rồi."
Tôi cũng ôm lại Tôn Nam Bắc, cười nói: "Những ngày này anh đã vất vả nhiều rồi."

Tôn Nam Bắc lắc đầu nói: "Không vất vả, vì chuyện của anh Danh, một chút cũng không vất vả, chỉ là có chút hơi ngại, liên quan đến chuyện của Tam gia......"

Nói đến đây, cậu ta tức giận nói: "Là do anh không nói gì với tôi, làm tôi suýt chút nữa là hại Tam gia rồi, nếu như Tam Gia có bất trắc gì thì tôi làm sao đền tội?"

Tôi cười lớn, không khách sáo nói: "Anh làm gì có cái năng lực đó, cho nên tôi mới không lo lắng chút nào."

Tôn Nam Bắc lập tức chửi thề một câu, tôi giả vờ không vui nói: "Được thôi, dám mắng tôi. Tôi vốn dĩ định nói với anh một tin tức mới của chị Tang, nhưng mà bây giờ tôi lại thấy không muốn nói với anh nữa rồi."

Tôn Nam Bắc vừa nghe vậy, lập tức chắp tay cúi đầu khom lưng nói: "Anh Danh, à không, đại nhân, xin anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân......?"
"Cái quái gì thế?"

"Thật đáng chết, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng giận tôi nữa mà, kẻ tiểu nhân này nguyện cả đời này xin làm thân trâu ngựa cho anh, đi theo phục tùng anh, cúc cung tận tụy đến lúc chết mới thôi."

Nhìn Tôn Bắc Nam xu nịnh tôi, tôi cười khổ bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tôi nói với anh là được chứ gì? Tôi phát hiện ra... chị Tang có thể cũng có tình ý với anh đó."

Nghe được câu này, vẻ mặt Tôn Bắc Nam kinh ngạc hỏi: "Anh nói cái gì?"

Tôi nói: "Tôi nói chị Tang rất có thể cũng thích anh. Trước đây tôi nói dối chị ấy, nói có một người phụ nữ khác thích anh, còn nói tôi sẽ giúp đối phương bật đèn xanh, sau đó chị ấy ngây người ra, ngây ngốc cả nửa ngày ấy chứ."

Tôn Nam Bắc vừa nghe vậy, cũng ngẩn ngơ vô cùng bất ngờ, sau đó mới kích động hỏi tôi: "Có phải mấy ngày trước không?"
Tôi gật đầu, anh ấy đột nhiên nắm chặt nắm tay, vui sướng hét to lên, sau đó nói: "Bảo sao mấy ngày trước đột nhiên cô ấy lại chủ động gọi điện thoại cho tôi? Còn quan tâm tôi, hỏi tôi ăn cơm chưa, còn nói trời chuyển lạnh rồi, lúc đó tôi vẫn ngu ngốc hỏi cô ấy "Chuyển lạnh thì sao chứ", cô ấy nghe xong liền tắt điện thoại luôn, haizz, tôi thật ngu quá, cô ấy chắc chắn là muốn nhắc tôi nhớ mặc thêm quần áo ấm."

Nhìn Tôn Nam Bắc ngờ nghệch ngốc nghếch, tôi không nhịn nổi cười, thầm nghĩ Mạt Tang lúc đó chắc chắn cũng biết mình đã thích tên ngốc này rồi.

Tôn Nam Bắc hào hứng hỏi tôi: "Anh Danh, anh nói tôi có nên chủ động đi hỏi cô ấy không?"

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy nói: "Anh điên à? Anh muốn để một người con gái chủ động thừa nhận cô ấy thích anh trước sao? Anh thế nào cũng phải tỏ tình trước với người ta trước chứ."
Tôn Nam Bắc vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, tỏ tình, tôi phải tỏ tình trước."

Nhìn bộ dạng hạnh phúc của anh ấy, trong lòng tôi cũng cảm thấy vô cùng dễ chịu, đến bây giờ, anh ấy và Thẩm Nặc Ngôn đều đã có được hạnh phúc viên mãn, là anh em của họ tôi cũng thật lòng mừng thay cho họ, tiếp theo chắc sẽ đến lượt Tam gia và An An, không biết đến khi nào thì cặp đôi oan gia đáng yêu đó mới đâm hoa kết trái đây.

Đang nghĩ thì điện thoại của tôi rung lên, liếc nhìn hai người đang nói chuyện nhiệt tình kia một cái, tôi đi sang một bên nghe điện thoại, sau đó thấy một âm thanh như giọng của một người máy vang lên nói: "Muốn biết bí mật của Đoàn Thanh Hồ không? Đến quán cà phê duy nhất trước cửa bệnh viện. Tôi không có kiên nhẫn đâu, nhanh lên."

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement