Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)

Advertisement
Dù anh không có gì trong tay thì kiếp này tôi cũng nhất định phải nhận anh làm đại ca!

Nghe được những lời này, trong lòng tôi không chỉ cảm động mà còn dấy lên một cảm giác chua xót khó tả. Tôi nhìn vết thương được anh ấy quấn rất gọn gàng, đáp: "Tôi đã nói rồi, tất cả những gì tôi có cũng chính là của các anh em. Nếu như có một ngày, tôi muốn từ bỏ tất cả để đi làm việc khác thì tôi sẽ giao lại tất cả những thứ đó cho các anh em rồi tự do rời khỏi nơi này."

Tôn Nam Bắc cười, nói: "Anh Danh, tôi biết anh rất thương chúng tôi nhưng anh hãy nhớ kỹ rằng chúng ta là anh em cùng vào sinh ra tử. Nếu vạch rõ giới hạn tôi - anh thì đúng là trọng tình trọng nghĩa nhưng lại quá cứng nhắc. Tôi có thể liều mạng vì anh vì tôi biết rằng trong thời khắc tính mạng tôi gặp nguy hiểm thì anh cũng sẵn sàng bất chấp cả tính mạng mình để đến cứu tôi. Anh có thể hi sinh vì tôi nên tôi cũng có thể làm điều đó cho anh, cho nên..."

Nói đến đây, anh ấy vỗ vỗ vai tôi, hỏi: "Anh đã hiểu ý tôi chưa?"

Tôi nhìn anh ấy mỉm cười nói: "Người anh em, là do tôi đã quá cứng nhắc rồi."

Một tiếng "người anh em" tôi vừa nói đã khiến mắt anh ấy đỏ hoen.

Mạt Tang đứng bên cạnh đưa cho chúng tôi mỗi người một điếu thuốc. Tôi và Tôn Nam Bắc nhận lấy, anh ấy đang định châm thuốc cho tôi thì Mạt Tang đã nhanh tay dùng bật lửa châm cho tôi trước. Tôi hút một hơi rồi nói: "Cảm ơn chị, Mạt Tang."

Mạt Tang hờ hững đáp: "Điều nên làm thôi."

Chị ấy nói dứt lời liền giúp cả Tôn Nam Bắc châm thuốc, Tôn Nam Bắc bỗng dưng được Mạt Tang chăm sóc như vậy liền cười đùa vui vẻ: "Mạt Tang, em đúng là một người phụ nữ hiền thục."

Mạt Tang nhíu mày, điềm nhiên đáp: "Châm cho anh điếu thuốc mà đã được gọi là hiền thục? Vậy nếu sau này tôi làm cơm cho anh, chắc anh phải tôn tôi lên hàng thánh nữ như Tần Hương Liên nhỉ?"

Tôn Nam Bắc cười hì hì đáp: "Nếu em đồng ý đi theo tôi, tôi nào có nỡ để em phải xuống bếp? Tôi chắc chắn sẽ ngày ngày nấu cơm cho em, buổi tối rảnh rỗi chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ có rượu, có đồ ăn ngon rồi cùng nhau xem TV, thỉnh thoảng hút một điếu thuốc. Đó chẳng phải là cuộc sống thần tiên hay sao?"

Tôi cứ nghĩ Mạt Tang sẽ rất tức giận nhưng ai ngờ nghe xong những lời cợt nhả này chị ấy vẫn rất bình tĩnh. Tôi tò mò nhìn Mạt Tang, chỉ thấy chị ấy chậm rãi nhả ra một làn khói, ánh mắt trầm lặng y như lần đầu tiên tôi gặp chị.

Mạt Tang hờ hững đáp: "Từ nhỏ bố mẹ tôi đã ly hôn, chẳng ai muốn nuôi tôi. Họ đá tôi qua lại như một quả bóng rồi sau cùng bà ngoại phải nuôi tôi. Tôi sống trong cảnh vừa túng thiếu vừa tủi nhục. Khi học cấp 3, tôi có mối tình đầu, cũng là mối tình duy nhất. Người đó đối xử với tôi rất tốt. Nếu anh ấy có 10 đồng cũng sẽ cho tôi 9. Người đó thấy tôi gầy gò ốm yếu, sợ tôi ăn uống không đủ chất nên đã để dành tiền ăn cơm của mình, mỗi sáng mua cho tôi một cốc sữa đậu nành. Đến trưa sẽ mua cho tôi bánh bao nhân thịt. Sợ tôi từ chối, mỗi lần như vậy anh ấy đều lén lén lút lút như đi ăn trộm vậy. Sau này tôi phát hiện ra, rõ ràng anh ấy làm việc tốt nhưng lúc đó lại vô cùng lo lắng sợ hãi. Dáng vẻ của người ấy khi đó cả đời này tôi cũng không quên được."

Tôi nhìn Tôn Nam Bắc, đàn ông con trai bình thường khi nghe đến tình sử của cô gái mình thích thì đều không vui vẻ gì nhưng anh ấy thì khác. Tôn Nam Bắc nghe rất chăm chú, trong mắt đầy sự cảm thương. Tôi biết, nếu lúc đó anh ấy cũng ở bên cạnh Mạt Tang, thì anh ấy sẽ còn làm tốt hơn cả người con trai kia nữa.

Mạt Tang rít một hơi thuốc, tiếp tục nói: "Từ lúc tôi phát hiện ra việc đó, 2 chúng tôi đã nói chuyện với nhau. Từ lớp 10 đến tận năm 3 đại học, tròn 6 năm, nhờ anh ấy mà từ đứa con gái tự ti, tôi dần mở lòng, kết bạn với mọi người. Tôi còn có một người chị em rất tốt. Ai mà biết được, không tới nửa năm, anh ấy và người chị em tốt của tôi có tình cảm với nhau. Biết lúc đó anh ấy nói gì không? Anh ấy nói đã chán ngấy tôi rồi."

Chán ngấy sao?

Quả thực vừa thẳng thắn vừa đau lòng, tôi không biết từ đó đã khiến Mạt Tang tổn thương đến mức nào. Nhưng tôi biết rằng, một người có tuổi thơ bất hạnh bỗng nhiên gặp một người đối xử rất tốt với mình thì sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào người đó, coi người đó như sinh mạng, tự cho rằng người đó sẽ không bao giờ rời xa mình. Nên việc mà Mạt Tang đã trải qua đau chẳng khác nào tim bị khoét ra, hơn nữa còn là 2 người chị ấy thương yêu nhất cùng lúc phản bội.
Nói đến đây, Mạt Tang cụp mi mắt xuống, cúi đầu hút thuốc chẳng nói chẳng rằng. Tôn Nam Bắc dường như định nói gì đó nhưng tôi ngăn anh ấy lại. Tôi biết anh ấy định nói gì nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để nói những lời đó vì tôi biết Mạt Tang đang muốn dốc bầu tâm sự. Vào lúc này, không nên ngắt lời chị ấy.

Còn vẻ trầm mặc của chị ấy là do vết thương trong lòng một lần nữa bị xé ra. Tưởng như nó đã trở thành một vết sẹo nằm yên đó, tưởng rằng đã quên nhưng đôi khi tình cờ nhớ lại vẫn đau đến xé lòng.

Cuối cùng Mạt Tang cũng thoát khỏi miền ký ức đau buồn, chị ấy tiếp tục dùng vẻ điềm nhiên kể nốt câu chuyện của mình. Chị ấy điềm tĩnh như thể đó là câu chuyện của một ai khác.

Mạt Tang nói: "Thực ra tôi là một người phụ nữ rất truyền thống. Tôi cứ mơ mộng hão huyền rằng cuộc đời chỉ cần yêu một lần rồi có thể kết hôn, sinh con với mối tình đầu của mình. Sau đó tôi sẽ là một người vợ thảo hiền, một người mẹ dịu dàng, kiên nhẫn. Tôi từng mong sau khi tốt nghiệp sẽ có một lễ cưới. Tôi đã vì anh ta mà thay đổi cả quan điểm truyền thống của mình. Tôi vốn nghĩ con gái nên giữ mình đến khi kết hôn nhưng rồi cũng trao thân cho anh ta. Nhưng đến cuối cùng, những gì tôi nhận được là một kẻ bạc bẽo, là hai chữ chán ngấy. Có lẽ, dù là đàn ông hay phụ nữ, một khi đã thay lòng thì sẽ đòi lại hết thảy những ấm áp dịu dàng dành cho người họ từng yêu, cũng có thể dùng những lời tàn nhẫn nhất khiến đối phương đau đến chết đi sống lại."
"Khi học năm 4 đại học, tôi mất hết tất cả. Bà ngoại qua đời, bị người tôi yêu cùng với bạn thân nhất của mình vứt bỏ không thương tiếc. Hồi đó tôi nổi tiếng với biệt danh "kẻ bị ruồng bỏ". Đi tới đâu cũng có người nói tôi là đồ bỏ đi, có kẻ còn cho tôi tiền, hỏi tôi có muốn đi theo hắn hay không. Hắn nói dù gì tôi cũng đâu có ngây thơ trong sáng gì, tỏ vẻ thanh cao làm chi cho mệt. Từ hôm đó trở đi, tôi hận đàn ông, tôi không chấp nhận để bất cứ gã đàn ông nào bước vào cuộc đời tôi. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ sống cô độc đến già, già thì chết ở viện dưỡng lão, trẻ thì chết ở đầu đường xó chợ nào đó khi đang làm nhiệm vụ."

Nói đến đây, chị ấy cười nhưng sau cùng lại không nén được nước mắt, Mạt Tang nói trong nước mắt: "Đàn ông các người có quyền coi thường tôi thì tôi cũng có quyền không chọn các người, không phải sao?"
Nói đến đây, chị ấy nhìn sang Tôn Nam Bắc mắt đỏ hoe đang đứng ngây người ở đó. Ngạc nhiên là con người hay vui đùa cợt nhả như anh ấy nghe xong câu chuyện của Mạt Tang lại không hề ghét bỏ, bài xích chị ấy chút nào. Điều đó làm Mạt Tang hơi ngẩn người.

Hồi lâu sau, Mạt Tang nói: "Tôi kể câu chuyện này là muốn nói với anh nếu sau khi biết quá khứ của tôi mà anh vẫn còn thích tôi thì tôi đồng ý ở bên cạnh anh bởi tôi cũng rất thích anh. Tôi thích sự ngay thẳng nơi anh, thích sự đơn thuần nơi anh, thích sự nghĩa khí của anh nhưng nếu anh để ý đến quá khứ của tôi thì tôi khuyên anh nên từ bỏ tôi đi. Tôi nào phải viên ngọc không tì vết như nàng Bạch Tuyết, tôi chỉ là một trái táo độc với vô số vết nứt mà thôi."

Tôn Nam Bắc không nói gì, cúi đầu trầm mặc hồi lâu.
Mạt Tang khẽ thờ dài, dập tắt điếu thuốc đang hút dở. Chị ấy ngẩng mặt lên, hai dòng lệ lăn dài trên gò má, nói: "Quả nhiên..."

Giờ phút này đây, trong lòng tôi quả thực rất buồn. Cho dù tình cảm là chuyện riêng của 2 người nhưng tôi thực sự thấy Mạt Tang là một cô gái tốt. Chị ấy xứng đáng có được người đàn ông tốt nhất trên thế gian này.

Lúc này, Tôn Nam Bắc lấy từ trong túi ra một hộp trang sức. Trước sự kinh ngạc của tôi, anh ấy quỳ một chân xuống trước mặt Mạt Tang.

Mạt Tang cũng sửng sốt không kém, chị ấy cúi xuống. Tôn Nam Bắc bắt đầu nói: "Ngày hôm đó tôi đi qua cửa hàng trang sức, cặp nhẫn này đã lọt vào mắt xanh của tôi. Nó không phải đồ đắt tiền gì, cũng không đủ tinh xảo nhưng tôi vẫn cảm thấy nó rất hợp với em nên đã mua nó về. Biết đâu mèo mù vớ cá rán, biết đâu em lại yêu tôi, biết đâu em lại đồng ý ở bên cạnh tôi? Như vậy chẳng phải tôi sẽ có cơ hội tặng nó cho em sao? Tôi còn nghĩ rằng tôi phải dành tặng em một biển hoa lãng mạn hoặc mua cho em một căn nhà. Bắt chước những người nổi tiếng, tôi sẽ lấp đầy căn nhà đó bằng bóng bay, rải đầy cánh hoa hồng trên nền đất và tặng em một chiếc bánh kem thật lớn hoặc là kem vani mà em thích. Tôi sẽ lén bỏ chiếc nhẫn này vào đó. Khi em tìm thấy nó, tôi sẽ quỳ một chân trước mặt em và tất cả mọi người, dõng dạc hỏi em có bằng lòng lấy tôi làm chồng hay không?”
Nước mắt Mạt Tang rơi lã chã, Tôn Nam Bắc cũng khóc theo, anh ấy nói: "Nhưng sau cùng, tôi không đủ thời gian để chuẩn bị hết những thứ lãng mạn đó vì tôi thực sự rất nóng lòng, rất nóng lòng muốn cưới em về làm vợ, muốn che chở cho em. Tôi không còn cách nào, chỉ đành đánh liều một phen. Có lẽ sau này tôi sẽ không thương em đủ nhưng nếu kẻ nào mắng em, tôi sẽ đánh hắn một trận đến khi hắn phải gọi em là "bà nội" mới thôi. Ai dám động đến một ngón tay của em, tôi sẽ nện cho hắn tứ chi bất động."

"Mấy lời đường mật này...ai mà chẳng nói được." Mạt Tang vừa gạt nước mắt vừa nói.

Nhìn 2 người bọn họ khóc nức nở, tôi cũng thấy vô cùng cảm động.

Tôn Nam Bắc gật đầu nói: "Đúng vậy, lời đường mật ai cũng nói được nhưng tôi lấy hạnh phúc cả đời mình ra để thề với em, đời này kiếp này tôi sẽ chỉ nói những lời đó cho mình em nghe. Có lẽ tôi sẽ không yêu em được đến khi biển cạn đá mòn nhưng tôi sẽ yêu em đến khi tôi trút hơi thở cuối cùng."
Mạt Tang nói với vẻ đầy tủi thân: "Nhưng bọn họ đều gọi tôi là đôi giày rách, là thứ bỏ đi."

Một người có vẻ ngoài luôn mạnh mẽ như Mạt Tang mà trái tim thực ra lại rất yếu mềm. Vì lời giễu cợt của những kẻ luôn tự cho mình là đúng mà tự ti đến nỗi thu mình lại. Chị ấy nói hận đàn ông nhưng thực ra không phải, đó chỉ là cách chị ấy bảo vệ bản thân mình mà thôi.

Tôn Nam Bắc xoa đầu Mạt Tang rồi cười, nói: "Nếu em là đôi giày rách thì tôi sẽ là miếng vá, chúng ta quả là xứng đôi. Nhưng em nào phải đôi giày rách, em là cô gái đáng yêu nhất, đơn thuần nhất trên thế giới này. Những kẻ đó đều bị mù mắt nên mới không trân trọng em, đó là mất mát của bọn chúng. Những kẻ lăng mạ em, là những kẻ ăn phải phân. Em không thể ngăn những kẻ thích ăn phân ăn phân được đúng không? Nhưng em cũng chưa từng vì bị tổn thương mà làm tổn thương người khác, em không đổ hết trách nhiệm cho tất cả đàn ông trên thế gian này. Em chẳng qua chỉ là không may gặp phải một tên khốn nạn mà thôi. Em sai ở đâu chứ?"
Tôn Nam Bắc thật thà nói: "Thực ra, tôi còn phải cảm ơn tên ngu ngốc đó đã bỏ rơi em. Nếu hắn không ra đi thì tôi nào có cơ hội gặp được em rồi yêu em?"

Mạt Tang không nói gì, nước mắt cứ rơi không ngừng.

Tôn Nam Bắc giơ chiếc nhẫn lên trước mặt Mạt Tang, nói: "Tôi đã tỏ tình xong rồi đấy. Bây giờ, xin hỏi Mạt Tang - cô gái xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất thế giới có muốn lấy tôi làm chồng của em hay không?"

Mạt Tang gật đầu nói: "Em đồng ý."

Tôn Nam Bắc vui mừng lồng chiếc nhẫn vào tay Mạt Tang, tay anh ấy rất run, chắc chắn là đang vô cùng lo lắng. Khi chiếc nhẫn đã được đeo vào tay Mạt Tang, anh ấy nói: "Mạt Tang, cảm ơn em đã cho anh cơ hội. Gặp được em anh mới biết trên đời này quả thực có thứ gọi là yêu đến chết mê chết mệt."

Mạt Tang khóc nhiều đến mức giọng nói bị nghẹn lại, đáp: "Em cũng vậy."
Tôi cảm thấy khung cảnh trước mắt rất mơ hồ. Màn cầu hôn này diễn ra đột ngột quá, Mạt Tang đồng ý cũng đột ngột quá nhưng nó diễn ra rất tự nhiên, dường như nó đến đúng lúc nó cần đến, không sớm không muộn, giống như khi tình yêu gõ cửa tìm đến.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement