Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)

Advertisement
Hướng Thượng nói nhìn tôi thận trọng giống như bố tôi vậy, ông ấy không những không để ý mà còn cảm thấy vui mừng. Vừa nghe vậy, đột nhiên tôi chết sững người ở đó. Mặc dù trước đó tôi cũng có đoán rằng ông ấy có thể cùng một phe với bố tôi và Lục Hiểu Phong, nhưng khi đích thân nghe thấy ông ấy nói vậy, tôi vẫn cảm thấy vô cùng bất ngờ, đồng thời, trong lòng còn thấy vô cùng cảm động.

Tôi đi vào trong nhà kho, nhìn Hướng Thượng với sự kính trọng và thiện cảm, nói: "Chú Hướng, cháu cảm ơn chú".

Hướng Thượng cười lớn nói: "Chú nghe Hiểu Phong nói nhất định cháu sẽ cảm ơn chú, còn nói mấy tháng nay ông ấy nghe cảm ơn nhiều đến nỗi lỗ tai đã chai sạn cả rồi, chú cứ tưởng ông ấy đùa, bây giờ xem ra là thật rồi, cháu đó, vẫn còn khách sáo với chúng ta vậy sao?"

Tôi liền lắc đầu nói: "Không, chú hiểu lầm rồi ạ, cháu chỉ là không kìm được sự cảm động, bố cháu đã mất nhiều năm như vậy rồi, các chú vẫn nỗ lực chiến đấu để rửa oan cho bố cháu, thậm chí còn không tiếc đặt bản thân mình vào trong nguy hiểm, tình cảm sâu sắc này cháu ngoài nói được câu "cảm ơn" ra thì căn bản không biết nên làm thế nào để báo đáp".

Hướng Thượng sau khi nghe xong thì tâm tình rất tốt, ông ấy đi tới nắm lấy tay tôi, nói: "Thằng nhóc này, không cần khách sáo với chú như vậy, cái mạng này của chú là được bố cháu năm đó nhặt về, chú rửa oan cho ông ấy là điều nên làm, đi thôi, xem chú Hướng của cháu chuẩn bị cho cháu món quà gì".

Tôi cười nói vâng, sau đó vừa đi vừa trò chuyện với ông ấy. Điều tôi tò mò nhất là, nếu như ông ấy là anh em của bố tôi, nhưng Bào Văn dường như lại không hề hay biết? Lẽ nào Bào Văn biết, nhưng không nói với tôi, lần này cô ta đưa tôi tới đây là muốn xem xem phản ứng của Hướng Thượng với tôi, muốn xem xem liệu Hướng Thượng có biết thân phận thật sự của tôi hay không, liệu có giúp tôi hay không ư?

Nếu như tôi đoán đúng thì sự việc rắc rối rồi, Bào Văn rất có thể sẽ phát hiện ra Hướng Thượng đối xử với tôi rất tốt, ngộ nhỡ vì vậy mà nghi ngờ thì tiêu rồi.

Nhìn thấy sự lo âu của tôi, Hướng Thượng an ủi tôi nói không sao, bởi vì Bào Văn và người đứng sau lưng cô ta quả thật không biết mối quan hệ giữa ông ấy và bố tôi. Hóa ra, ban đầu khi bố tôi cứu ông ấy, ông ấy đang suýt nữa thì rơi vào con đường lạc lối của người đứng đầu ở Vân Nam, còn bố tôi lại là một người lính đặc chủng ưu tú, bố tôi đã chỉ cho ông ấy một con đường đi đúng đắn, khiến ông ấy được sống lại, thậm chí lên được cả vị trí ngày hôm nay, cho nên ông ấy vẫn luôn rất biết ơn ân tình của bố tôi.

Nhưng ông ấy nói, bố tôi khi đó không nghĩ rằng bản thân mình đã làm được nhiều chuyện tài giỏi như vậy, thậm chí ngay đến cả tên họ cũng không để lại mà cứ thế rời khỏi Vân Nam, trở về thủ đô. Đến khi ông ấy tìm ra được bố tôi là ai, khi ông ấy đích thân đến thủ đô để tìm gặp bố tôi cảm ơn, thì nhận được tin tức bố tôi đã chết oan nơi đất khách quê người.

Hướng Thượng còn nói với tôi, từ khi nhận được tin tức đó, ông ấy đã tin là bố tôi bị người khác vu oan, bố tôi quang minh chính đại như vậy, hơn nữa ông ấy còn yêu mẹ tôi như thế, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn trở về bên mẹ tôi, không có lí do gì để làm thế cả.

Nói đến đây, Hướng Thượng nghiến chặt răng, nắm chặt nắm đấm kích động nói: "Chú thành lập sân huấn luyện ngoài trời này là vì muốn mời chào những người có hứng thú với phương diện này, những người có năng lực mạnh mẽ có thể dốc sức cho chú, có thể lợi dụng sân huấn luyện này để gϊếŧ những kẻ thù của bố cháu, thật sự là một niềm vui khiến người khác vừa bất ngờ vừa hưng phấn! Chú nghĩ, nhất định là bố cháu phù hộ cho chú, để chú có thể bỏ một chút sức lực vì ông ấy!”
Nghe đến đây, trong lòng tôi thật sự rất cảm động, tôi không cầm được mà nghĩ lại quãng thời gian làm lính đặc chủng ở thủ đô, cấp trên ở đó của bố tôi, cũng chính là chỉ huy của tôi, luôn miệng nói tưởng nhớ bố tôi, nhưng lại không tin rằng bố tôi bị oan, thật sự khiến tôi rất thất vọng. Rõ ràng tất cả những gì bố tôi đã làm ông ta đều được chứng kiến, nhưng ông ta không muốn tin thái độ làm người của bố tôi.

Ngược lại những người anh em mà bố tôi quen biết ở thế giới ngầm, bất luận là Lục Hiểu Phong, Hướng Thượng hay là Vương Duy, bọn họ đều kiên định không thay đổi với niềm tin vào bố tôi, mặc cho thời gian sát cánh với ông ấy rất ngắn, ngắn đến mức ngay đến tên của bố tôi cũng không biết, nhưng bọn họ vẫn tin tưởng bố tôi. Từ ngày đó ông ấy đã bắt đầu điều tra chuyện này, cuối cùng sau khi điều tra ra được một vài khuôn mặt, thì lại bị mấy người Lục Hiểu Phong ngăn cản lại, Lục Hiểu Phong nói ông ấy còn tiếp tục điều tra sẽ làm liên lụy đến bản thân mình, không để cho ông ấy một mình liều lĩnh hành động nữa, nên ông ấy đành nhẫn nhịn, dựa theo yêu cầu của mọi người mà âm thầm xây dựng lên sân huấn luyện dã ngoại này.
Giờ khắc này, tôi thật sự thay bố tôi cảm động không hết, tôi thậm chí còn cảm thấy, sai lầm lớn nhất cả đời này của ông là "cải tà quy chính", nếu như ông vẫn cứ tiếp tục là vua của thế giới ngầm, tôi tin rằng vận mệnh của ông ấy hoàn toàn có thể được thay đổi. Nhưng đó là quyết định vì tình yêu, cho nên tôi tôn trọng ông, cũng kính phục ông.

Nghĩ đến đây, tôi lau nước mắt, nhìn lên trời, thầm nói trong lòng: "Bố, bố xem, bố có nhiều anh em tốt tin tưởng bố như vậy, bố nên cảm thấy vui mừng đúng chứ? Con trai vì có một người bố như bố mà cũng cảm thấy rất tự hào".

Lúc này Hướng Thượng ngồi xổm xuống, nhấc hai miếng gạch lát nền ra, đập vào mắt là một cánh cửa sắt, cửa sắt được dùng hệ thống khóa vân tay, tôi đột nhiên hiểu ra, hóa ra cái nhà kho nhỏ này chỉ là vật ngụy trang mà thôi, thật ra ông ấy đang muốn dẫn tôi đến nơi khác, là ở dưới tầng hầm.
Cửa sắt nhanh chóng mở ra, trước mắt là một cầu thang rất dài, hai người chúng tôi đi xuống dọc theo cầu thang này, đập vào mắt tôi là một dòng chữ rõ ràng: "Phòng vũ khí". Trong phòng vũ khí này, được đặt ngay ngắn trật tự các loại dao, kiếm, côn nhị khúc, nhưng nhiều hơn cả vẫn là súng, các loại súng lục, súng bắn tỉa, súng máy hạng nặng v.v. Nhất thời khiến tôi hoa cả mắt.

Hướng Thượng cười nói: "Mỗi một đồ trong này đều là những vũ khí cực kỳ lợi hại, quà mà chú muốn tặng cho cháu chính là cháu cứ tùy ý lựa chọn bất cứ thứ gì ở đây".

Ông ấy nói rồi cầm lên một khẩu súng máy liên thanh, nói: "Chú rất muốn tặng cháu cái này, nhưng chú biết cháu cầm thứ này đi không tiện, cho nên thôi đành bỏ lại, nhưng cháu yên tâm, sau này cháu cần cứ nói với chú, bất luận cháu đang ở đâu, kể cả là ở núi Himalaya, chú cũng sẽ phái người dùng máy bay trực thăng mang đến cho cháu".
Tôi cười nói: "Chú Hướng, thật sự cảm ơn chú".

"Ô, cháu lại cảm ơn chú rồi". Hướng Thượng ra bộ buồn bực nói.

Tôi cười rộ lên, tôi thật sự không biết bản thân bao lâu rồi chưa được cười thoải mái như thế, nhìn Hướng Thượng, tôi nghĩ đến một người anh em khác của bố tôi là Vương Duy, không biết bây giờ ông ấy thế nào? Tên Trần Danh giả kia liệu có làm khó ông ấy không?

Kiềm chế tâm tư, tôi quan sát tỉ mỉ mỗi loại vũ khí, cuối cùng chọn một con dao nhỏ. Con dao nhỏ này gấp lại chỉ như ngón tay cái của tôi, nhưng tính chất thì hoàn mỹ, lưỡi dao mỏng như cánh ve, nhưng lại sắc bén vô cùng, lưỡi dao phảng phất như vô số cây kim bạc xếp lại với nhau vậy, tôi tin là dùng con dao này mà cắt vào da thịt người thì cũng đơn giản như cắt vỏ trái cây mà thôi.

Nhìn con dao này, trong lòng tôi đột nhiên hoảng hốt, không khỏi nghĩ đến con dao găm thủ công tinh xảo hoàn mỹ, đẹp như khuôn mặt của chị ấy mà chị ấy đã tặng tôi, đến nay chắc đã biến mất theo dòng thời gian rồi nhỉ?
Hướng Thượng đi tới, tò mò hỏi: "Sao thế? Thích con dao găm này hả?"

Tôi gật đầu, nói: "Con dao này dễ dàng mang theo, không dễ bị phát hiện ra, hơn nữa lưỡi dao sắc bén, vận dụng dễ dàng, sẽ là một vũ khí sát thương mạnh, là vật phù hợp nhất trong những trận vật lộn giáp lá cà, cháu muốn nó".

Hướng Thượng gật đâu, nói: "Cháu thật có mắt nhìn, con dao này là bố cháu tặng cho chú, bao nhiêu năm rồi, chú vẫn cất giấu cẩn thận, cho đến hôm nay, chú mới đặt nó ở đây, vì là muốn xem cháu có chọn nó hay không, thật bất ngờ... đúng là trong mông lung luôn có sự định trước!"

Nghe vậy, tôi cúi đầu chăm chú nhìn con dao nhỏ này, phảng phất như tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn cương nghị của bố tôi thông qua nó vậy, tôi từ từ nắm chặt con dao trong lòng bàn tay, trong lòng nghĩ coi như đây là một di vật của bố tôi đi, không ngờ có một ngày tôi sẽ có được nó, thật tốt.
Hướng Thượng lúc này nói chúng tôi nên đi thôi, nếu không người khác sẽ nghi ngờ. Tôi gật đầu, cùng ông ấy rời khỏi phòng vũ khí, đúng lúc chúng tôi chuẩn bị rời khỏi nhà kho thì Hướng Thượng cầm đến một chiếc hộp, bảo tôi giấu đi cùng với con dao, rồi nói với tôi bảo tôi mang chiếc hộp đi, trong hộp là quà mà ông ấy muốn tặng tôi. Tôi tò mò mở hộp ra, phát hiện bên trong là một tấm thẻ kim loại màu đen, ông ấy nói có tấm thẻ kim loại này, tôi có thể đến đây bất cứ lúc nào, thực hiện các loại huấn luyện, cũng có cơ hội rèn luyện bản thân cường tráng hơn.

Tôi biết, tấm thẻ này là để tôi dễ nói chuyện với Bào Văn, chỉ là bọn Dương Quang Minh không chắc chắn sẽ thích món đồ này, vẫn còn cách cái gọi là "quà lớn" một khoảng cách nữa.

Ai biết Hướng Thượng nói ông ấy cố ý như vậy, sau đó ghé vào tai tôi nói nhỏ mấy câu, tôi cười híp mắt nói: "Ý kiến hay, cứ như vậy Bào Văn căn bản sẽ không nghi ngờ hai chúng ta".
Tấm thẻ này trong mắt người bình thường rất quý giá, nhưng đối với mấy người Dương Quang Minh mà nói chẳng có một chút hứng thú nào, cho nên cho dù bọn hắn có thắng trận đấu thì Hướng Thượng thế nào cũng không thể dùng tấm thẻ này để làm "phần thưởng lớn" cho hắn, điều này không cần tôi nói Bào Văn cũng sẽ hiểu, cho nên, khi cô ta nhìn thấy cái mà được gọi là "quà lớn" này, nhất định sẽ cho rằng Hướng Thượng đã lén đổi phần thưởng, là một hành động biến tướng coi thường chúng tôi, cộng thêm lúc thi đấu, quyết định của ông ấy lúc lựa chọn đội ngũ thế nào, rõ ràng bên ngoài có ý thiên vị cho Dương Quang Minh, tổng hợp tất cả lại, cô ta nhất định sẽ cho rằng Hướng Thượng không coi tôi ra gì, đây là một cách che giấu rất tốt cho mối quan hệ của chúng tôi.
Hướng Thượng gật đầu, trước khi rời khỏi căn phòng, ông ấy vỗ vỗ lên bả vai tôi, cẩn thận dặn dò, nói: "Cháu phải bảo vệ tốt cho mình, bất luận khi nào, cháu đều phải lấy tính mạng mình làm trọng, hiểu chưa?"

Tôi nghiêm túc vâng lời, nói: "Cháu hiểu rồi, chú Hướng, chú cũng nhất định phải cẩn thận, đừng để bọn chúng phát hiện ra".

“Chú biết rồi, chúng ta đều phải cố gắng, bởi vì có người đang đợi được gặp chúng ta mà". Hướng Thượng ý tứ hàm xúc nói.

Tôi không nghĩ nhiều, tưởng rằng người mà ông ấy nói là những anh em tốt khác của bố tôi, không giấu được sự vui mừng, tôi thật sự rất muốn biết, những người anh em tốt của bố tôi còn lại trên đời này, rốt cuộc có bao nhiêu người!

Hướng Thượng sâu sắc nhìn tôi một cái, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Lần này, tôi cảm giác được ông ấy có điều gì đó không nói với tôi, nhưng tôi đã đi ra ngoài rồi, Bào Văn đã nhìn thấy, cho nên tôi không còn thời gian để hỏi thêm nữa, chỉ có thể xanh mặt đi thật nhanh về phía Bào Văn.
Bào Văn nhìn thấy sắc mặt tôi không tốt, hỏi tôi có chuyện gì? Tôi đưa chiếc hộp cho cô ta, cô ta vừa mở ra xem, lấy ra tấm thẻ màu đen, vẫn chưa nói thì thì đã nghe thấy Dương Quang Minh đối diện phát ra một tràng cười cợt, nói: "Đây không phải là "phần thưởng" mà chú Hướng nói đấy chứ?"

Hướng Thượng cười híp mắt nói: "Sao vậy? Đây là thẻ tập luyện miễn phí cả đời của sân huấn luyện chỗ chúng tôi đấy, tiểu tử cậu có rồi nên không thấy trân quý, đâu có nghĩa là Nhĩ Hải cũng không cần đâu? Nhĩ Hải, tôi nói đúng không?"

Tôi đanh mặt không nói gì, Hướng Thượng cười ha ha, nói: "Xem ra có người coi thường quà của tôi rồi".

Bào Văn nhẹ nhàng vỗ cánh tay tôi để an ủi, tôi chỉ có thể giả vờ đành chấp nhận nói cảm ơn, Hướng Thượng cười tủm tỉm rồi rời đi, Dương Quang Minh vẻ mặt châm chọc cười cợt nhìn tôi, làm như tôi trông giống một tên ăn mày vậy. Hắn không hề biết, kỳ thực hắn mới là kẻ bị chúng tôi xoay vòng vòng, lý do ban nãy là do tôi và Hướng Thượng cùng thương lượng mà ra, bây giờ xem ra đã có được tác dụng che giấu rất tốt rồi.
Đang nghĩ thì nhóm người Tô Quảng Hạ từ phía xa trên núi đi xuống, nhanh chóng đến bên cạnh chúng tôi, Tống Giai Âm nhìn thấy Bào Văn, Bào Văn cũng nhìn thấy cô ấy, khoảnh khắc này, hai người phụ nữ đều đột nhiên bất động, thăm dò nhìn chằm chằm đối phương, trong ánh mắt như có tia lửa phát ra vậy.

Lúc này tôi giả vờ thân thiết hỏi: "Vợ à, người quen của em à?"

Một tiếng "vợ" khiến ánh mắt của Tống Giai Âm thay đổi, còn Bào Văn vốn bình tĩnh lại đột nhiên xuất hiện thần sắc hoảng loạn, nắm chặt tay tôi nói: "Không quen, chúng ta đi thôi".

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement