Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)

Advertisement
Lúc Bào Văn đi vào, tôi đang chăm chú tìm quần áo mà chúng tôi phải mang theo trong tủ quần áo, cô ta hỏi tôi thu dọn thế nào rồi? Tôi cầm trên tay mấy bộ quần áo vừa người để lên giường, nói thu dọn gần xong rồi.

Hai chúng tôi dù sao cũng không phải đi du lịch, cho dù có mang theo đồ thì đến lúc đó cũng chưa chắc đã lấy ra mặc được, cho nên thật ra không cần phải mang theo nhiều.

Bỏ quần áo vào túi hút chân không xong, tôi để quần áo của cả hai vào trong túi của mình. Lúc này, tôi quan sát Bào Văn, thấy cô ta đã nhìn thấy chỗ cốc nước bị đổ, tôi vẫn giả vở như không nhìn thấy gì, vẫn nghiêm túc kiểm tra đồ đạc.

Nhanh chóng, Bào Văn trầm giọng nói: "Chỗ nước này sao lại bị đổ thế này?"

Tôi tò mò ngẩng đầu lên, hỏi: "Sao thế?"

Nói xong, tôi nhìn cốc nước, kêu "chết rồi" một tiếng, rồi đi tới, nói: "Chết rồi, anh vừa rót cốc nước, để ở đó để lát nữa uống thuốc. Nhưng không sao, chắc thuốc không sao đâu".

Bào Văn cầm chiếc bình lên, nói: "Anh không vặn chặt nắp bình, thuốc đều bị ẩm hết rồi".

"Mẹ kiếp, đen thật". Tôi nhíu mày than oán: "Khi nào chúng ta xuất phát?"

Bào Văn nhìn đồng hồ, nói còn một tiếng nữa, tôi bảo vậy chúng ta tranh thủ đến bệnh viện trước, lấy ít thuốc, nếu không ngộ nhỡ lúc đang làm nhiệm vụ, chứng đau đầu của tôi lại tái phát thì phiền.

Bào Văn không hề nghi ngờ gì, bởi vì đây vốn chỉ là chuyện rất nhỏ, cộng thêm cô ta đã rất tin tưởng tôi rồi, cho nên cô ta không hề nghi ngờ tôi một chút nào. Cứ như vậy, chúng tôi kiểm tra lại túi của mình một lần nữa, sau đó lái xe đến bệnh viện trước.

Vì để tránh có người kiểm tra xe, Bào Văn đã thiết kế một cái hộc bí mật, túi của chúng tôi đều được để trong cái hộc đó, bên trên có bày ít đồ đánh lừa khứu giác của chó săn, rồi mới yên tâm xuất phát.

Nửa tiếng sau, chúng tôi tới bệnh viện, sau khi tôi và Bào Văn đến bệnh viện, vừa đi được mấy bước, hai chúng tôi cùng đồng thời dừng lại, bởi vì chúng tôi cùng lúc phát hiện ra có người đang theo dõi, Tôi và Bào Văn nhìn nhau, cô ta nói: "Anh vào gặp bác sĩ đi, em qua bên đó xem sao".

Tôi gật đầu, nắm chặt tay cô ta, dịu dàng nói: "Em cẩn thận nhé, anh sẽ nhanh chóng ra gặp em".

"Vâng". Bào Văn ừ một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng của cô ta, khuôn mặt đã đeo lại mặt nạ giấu đi một nụ cười lạnh lẽo. Bệnh viện này bốn phía đều có người của Lục Hiểu Phong, chúng tôi đã từng nói, nếu như tôi có chuyện gấp đến tìm ông ấy mà có cả Bào Văn đi theo, người của ông ấy sẽ giả vờ làm người đang theo dõi chúng tôi, dụ Bào Văn rời khỏi, để tôi và ông ấy có cơ hội được gặp riêng. Cho nên người ban nãy vốn dĩ là cố ý để chúng tôi phát hiện ra.

Sau khi Bào Văn đi khỏi, tôi không dám dây dưa một giây phút nào, vội chạy đến văn phòng của Lục Hiểu Phong, ông ấy đã nhận được tin tức rồi, lập tức mở cửa, sau khi tôi đi vào mới cẩn thận đóng cửa lại, hỏi tôi có chuyện gì mà gấp gáp đến gặp ông ấy vậy? Tôi kể lại chuyện tôi đã phát hiện ra phòng vũ khí dưới tầng hầm của Bào Văn, ông ấy nghe xong, vô cùng xem trọng chuyện này.

Tôi nói: "Nếu như Vân Nam không đủ người, bọn chúng giữ lại nhiều vũ khí ở đây như vậy căn bản chẳng có ý nghĩa gì, cho nên cháu đoán, Vân Nam chắc chắn có một đội quân của Bào Văn, những người này đang âm thầm đợi chờ trong bóng tối, chuẩn bị cho một vở kịch lớn, từ việc Bào Văn bảo cháu tham gia vào trò chơi ở sân huấn luyện có thể thấy, cô ta có dã tâm rất lớn với Vân Nam, cháu sợ cô ta sẽ ra tay với chú Hướng, cho nên mới vội chạy qua đây nói với chú một tiếng".

Lục Hiểu Phong gật đầu, nói: "Yên tâm, chú sẽ thông báo cho ông ấy, còn nữa, có thể từ phòng vũ khí mà liên tưởng được đến điểm này, cháu giỏi lắm".

Tôi không nói gì, ông ấy hỏi tôi có phải có gì muốn nói không? Tôi gật đầu, nói thẳng: "Cái chết của Vương Tuấn, rốt cuộc là như thế nào ạ? Hai nam một nữ ở đó, có phải là có một người là người của chúng ta không? Có phải là người phụ nữ kia không?"

Lục Hiểu Phong nhíu mày, thản nhiên nói: "Phải".

Nghe đến đây, trái tim tôi trầm xuống, tôi hít một hơi thật sâu, nói: "Cháu biết rồi".

Lục Hiểu Phong hỏi: "Ngoài chuyện đó ra, cháu không còn chuyện gì muốn hỏi chú nữa sao?"

Tôi lắc đầu, hỏi cái gì? Cứ cho là sự việc giống như tôi nghĩ, có người vì để trừ khử Vương Tuấn mà hi sinh bản thân mình, tôi có tư cách gì để trách Lục Hiểu Phong, bọn họ là hi sinh vì bố tôi, hơn nữa người kia bản thân cũng đã chuẩn bị trước mình làm vật hi sinh rồi, không phải sao? Tất cả những gì họ làm đều là vì bố tôi, tôi vừa cảm kích vừa áy náy, tôi có tư cách gì để chất vấn họ?
Tôi nói: "Hãy hậu đãi người nhà của người đó ạ".

Nói xong, tôi cầm "đơn thuốc" mà Lục Hiểu Phong vừa kê xong rời khỏi phòng bệnh, đi lấy thuốc.

Đằng sau, Lục Hiểu Phong nói: "Chú biết tính cách của cháu, cháu không thích có sự hi sinh như vậy, nhưng bọn chú cũng không còn cách nào khác, chỉ cần đạt được mục đích, bọn chú đều nguyện hi sinh cả tính mạng của mình, nguyện thân bại danh liệt, Tiểu Danh, chú rất cảm kích cháu đã không ngăn cản hay phê phán cách làm của bọn chú".

Tôi không quay đầu lại, trong lòng buồn bã. Mặc dù biết xã hội này hiểm ác tăm tối, mặc dù sớm đã nhìn rõ mặt tối của con người, nhưng khi gặp phải chuyện thế này, tôi vẫn rất khó khăn để lãnh đạm coi như không có gì, dù sao, đó là một sinh mạng đang sống, người phụ nữ đó, cô ấy có lẽ còn trong trắng hơn bất cứ người nào, lại phải mang theo danh tiếng dơ bẩn như vậy rời khỏi thế giới này, đời người thật sự không công bằng.
Đang miên man suy nghĩ thì Bào Văn đến, tôi vội vàng thu lại tâm tư hỗn loạn của mình, hỏi: "Là kẻ vào vậy?"

Bào Văn thản nhiên nói: "Không đuổi kịp, để đối phương bỏ chạy mất rồi, xem ra có lẽ đã có người để mắt đến chúng ta, em cảm thấy có khả năng cao nhất là đám người Tống Giai Âm".

Tôi nhíu mày hỏi: "Tống Giai Âm? Là nữ quân nhân sáng nay đó à? Cô ta rốt cuộc là ai?"

Bào Văn dường như không muốn nhắc nhiều đến Tống Giai Âm với tôi, dù sao tôi và Tống Giai Âm cũng có tình cảm sâu đậm như vậy, cho dù biết tôi đã mất trí nhớ rồi, cô ta cũng không dám mạo hiểm, dẫu gì trong mấy bộ phim thần tượng tình cảm, chuyện người mất đi trí nhớ sau khi gặp lại người mình yêu thì hồi phục lại cũng có rất nhiều.

Thấy cô ta không nói gì, tôi nói: "Sao không nói gì thế?"
Bào Văn lắc đầu, nhíu mày nói: "Cô ta là quân nhân, anh cũng thấy rồi, quân nhân với lính đánh thuê chúng ta vốn dĩ là kẻ thù không đội trời chung, điều phức tạp hơn là, cô ta là bạn gái của tay Trần Danh kia, chúng ta và Trần Danh lại có mối quan hệ hợp tác, cho nên nếu như cô ta ra với chúng ta, thì chúng ta phải nể mặt Trần Danh nên cũng không thể phản kích lại được".

Tôi trầm giọng nói: "Bạn gái của Trần Danh? Nhưng không phải em nói Trần Danh thích em sao?"

Bào Văn giật mình phát hiện ra mình đã nói sai, ngại ngùng ho khan một tiếng, nói: "Đàn ông mà, chẳng phải đều như vậy sao, chân trong chân ngoài. Trần Danh con người này càng hơn thế, bên cạnh anh ta lúc nào cũng có mỹ nữ vây quanh, chỉ cần thích là nhất định sẽ phải có được, nhưng những chuyện này Tống Giai Âm không biết, bởi vì bối cảnh của Tống Giai Âm rất sâu xa, nếu như ở bên cô ta, cuộc đời Trần Danh có thể được nâng cao lên vài bậc, cho nên hắn chắc chắn không thể chọc giận Tống Giai Âm".
Tôi giả vờ gật đầu đã hiểu, cô ta sợ tôi nghĩ nhiều, nắm cánh tay tôi nói: "Trước đây em nói không quen cô ta, chẳng qua là bởi vì không muốn để anh biết những chuyện này thôi, em sợ anh sẽ bị ảnh hưởng bởi quan điểm tình yêu của tên đàn ông thối tha kia, cũng muốn tay trái ôm một cô tay phải ôm một cô, đến lúc đó em thật sự không biết tìm ai để khóc nữa".

Tục ngữ nói, một lời nói dối sẽ phải che đậy bằng vô số những lời nói dối khác, Bào Văn bây giờ chính là đang trong trạng thái như vậy, từ lúc cô ta bắt đầu nói dối tôi, sau đó cứ liên tiếp nói dối để che lấp, còn tôi vì mê hoặc cô ta, nên vẫn chọn hoàn toàn tin tưởng từng câu của cô ta, thỉnh thoảng hoài nghi cũng chỉ là vì để mê hoặc cô ta hơn.

Tôi âu yếm vuốt tóc cô ta, dịu giọng nói: "Em đúng là ngốc nghếch, nếu như em đã lựa chọn anh, thì phải hiểu anh là người đàn ông thế nào chứ., trong mắt anh thủy chung chỉ có một mình em thôi".
Bào Văn cười hạnh phúc, tôi nói: "Được rồi, sắp đến lúc xuất phát rồi, anh đi lấy thuốc, lấy xong thì chúng ta nhanh chóng xuất phát, đừng để làm chậm trễ nhiệm vụ".

Bào Văn cười nói: "Được".

Như vậy, chúng tôi lấy thuốc xong thì rời khỏi Vân Nam, đi tới Hàng Châu.

Trải qua một ngày di chuyển, chúng tôi đã thuận lời từ Vân Nam đến Hàng Châu, mặc dù tôi đã từng đến Hàng Châu, nhưng vẫn rất lạ lẫm với nơi này, chỉ có thể đi theo Bào Văn. Bào Văn và tôi ở một khách sạn gần hồ Tây tên là Pháp Vân An Mạn. Khách sạn này nằm bên trong một ngôi chùa, xung quanh là núi, dọc đường đi đều là cây cổ thụ, nước chảy róc rách, hoa dại nở rộ rực rỡ, các tòa nhà và sân hiên đều hết sức thú vị, phòng của khách sạn có phong cách cổ xưa nho nhã, hệ thống bảo an rất tốt, bảo vệ là những hòa thượng luyện tập võ công trên núi, tính bảo mật rất chặt chẽ.
Đứng ở đỉnh núi, tôi nhìn theo những con chim bay ra từ trong rừng cây, hít một hơi không khí trong lòng, thầm nghĩ sớm biết ở Hàng Châu có nơi tốt thế này, lúc đó tôi nên đưa Tống Giai Âm và Đoàn Thanh Hồ tới đây. Nhưng bây giờ nghĩ lại những chuyện này cũng vô dụng, khuôn mặt này của tôi nếu như điều trị không tốt, tôi thật sự không biết cả đời này của mình có còn mặt mũi để gặp lại hai người đó nữa không.

Đang suy nghĩ miên man thì Bào Văn đi đến bên cạnh tôi, nói: "Trần Danh bọn họ cũng ở đây".

Tim tôi trầm xuống, chấm dứt những suy nghĩ phức tạp, nhìn cô ta hỏi: "Hắn ở đâu".

Vừa mở miệng, tôi đột nhiên có chút ảo não, bởi vì tôi không khống chế tốt cảm xúc của mình, trong giọng nói lại để lộ ra sự vội vàng và sát khí nồng đậm.

Bào Văn híp mắt, tôi không đợi cô ta hỏi, liền giả vờ đoán xem cô ta đang định nói gì, lập tức ngăn cô ta nói: "Anh biết em định nói gì, anh sẽ cố gắng khống chế tính tình của mình, chỉ là vừa nghĩ đến tên khốn ấy cứ mơ tưởng đến em, còn bảo Tráo Tử lấy mạng của anh, anh liền hận không thể lập tức băm vằm hắn thành trăm mảnh. Nhưng em yên tâm, anh sẽ ghi nhớ lời của em, bố nuôi cũng không dám đụng đến Trần Danh, anh càng không thể làm gì hắn".
Nói đến đây, tôi trầm giọng nói tiếp: "Không phải anh sợ hắn, mà là bởi vì anh lo cho mọi người thôi".

Nghe được câu này, Bào Văn như trút được gánh nặng, cô ta nói: "Anh hiểu được là tốt, chỉ là thật sự để anh phải chịu ấm ức rồi".

"Vì em, ấm ức nào cũng không thành vấn đề". Tôi âu yếm nói.

Dù sao mấy câu tình cảm cũng không tốn tiền, Bào Văn muốn nghe, tôi đương nhiên phải dốc hết sức nắm bắt từng cơ hội để nói rồi. Còn Bào Văn sau khi nghe những lời này của tôi, mặt mày hớn hở, sự tối tăm trong ánh mắt cũng lập tức biến mất, cô ta nhìn thời gian, cùng với lúc đó, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng pháo hoa, mặc dù ở đây chắc hẳn là cấm bắn pháo hoa, nhưng trước mặt quyền lực tuyệt đối, cái gọi là cấm đoán đó được coi là gì chứ?

Bào Văn thản nhiên nói: "Đi, đi gặp Trần Danh".
Tim tôi thót lên, cảm giác máu trong cơ thể đang kêu gào sôi sục lên, tôi phải hít thở sâu mấy lần, điều chỉnh lại tâm trạng, rồi mới đuổi theo Bào Văn.

Chúng tôi đến phòng ăn, được một vị hòa thượng dẫn vào một phòng riêng, khi chúng tôi vừa vào đại sảnh, tôi liền cảm thấy có vô số ánh mắt thăm dò đang đổ dồn lên mình, tôi nhẹ nhàng quét mắt một lượt căn phòng, rõ ràng phát hiện những người đang ngồi ăn ở đây đều không phải người bình thường, trên người mỗi người đều mang một loại tà khí dày đặc, khiến tôi kinh ngạc hơn là tôi lại gặp một vài khuôn mặt quen thuộc ở đây, tôi rất chắc chắn, có mười mấy người là người của Tráo Tử.

Trong lòng nảy sinh ra một luồng sát khí lạnh lẽo, giây phút này, tôi thề nhất định phải diệt trừ tất cả mười mấy con người này, bởi vì tôi biết, sự tồn tại của những người này đang uy hϊếp sự an nguy của mấy người Tôn Nam Bắc, có thể gϊếŧ được kẻ nào hay kẻ đó. Chỉ là, tôi làm thế nào mới có thể gϊếŧ hết bọn chúng mà người khác không hề hay biết đây?
Vừa nhìn thấy cánh của của phòng riêng, tôi không dám nghĩ nhiều nữa, đi theo Bào Văn vào trong.

Vừa bước vào, tôi liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đến nỗi khiến tôi cảm thấy từng lỗ chân lông đang ớn lạnh, tôi nhìn thấy khuôn mặt đó giống hệt tôi, thầm nắm chặt nắm đấm, khi chúng tôi bước vào, hắn cũng nhìn tôi không chớp mắt, trong ánh mắt có sự khiêu khích, có sự giễu cợt, ánh mắt đó khiến mặt tôi nóng bừng lên, tôi biết hắn đang chế nhạo tôi vô dụng, mặc dù tôi đã "mất trí nhớ" rồi, hắn vẫn không nhịn được muốn giễu cợt tôi.

Tôi rất vui mừng vì khuôn mặt của mình đã bị mặt nạ che mất, nếu không sắc mặt tôi có thể đã bán đứng tôi rồi. Đang nghĩ thì tên Trần Danh giả kia đột nhiên cười, nói: "Văn Văn, em đến rồi à, tôi nhớ em lắm đấy".
Nghe câu này, tôi giật mình, thấy tên Trần Danh giả đang ve vãn nhìn Bào Văn, tôi thầm nghĩ không phải hắn hích Bào Văn thật chứ? Biếи ŧɦái thích biếи ŧɦái, đúng là thực sự có thể đấy.

Bào Văn nhíu mày, nhìn tôi một cái, đang định nói gì đó, thì tôi lạnh lùng nói: "Anh Trần, mong anh tự trọng".

Tên Trần Danh giả nhíu mày nhìn tôi một cái nói: "Ồ, vị này là ông chồng mặt quỷ của Văn Văn à? Ngại quá, anh mang cái mặt nạ hề kia, làm tôi cứ tưởng anh là tên hề đó, không nhận ra anh, không cẩn thận đã để lộ ra tình ý của tôi với vợ anh, mong anh không để bụng".

"Anh..." Tôi hận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhanh chóng có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, lãnh đạm xa cách nói: "Anh đừng quên là chúng tôi tới đây để làm gì, đừng quên anh đang có việc cần nhờ đến tôi".
Nghe câu này, Trần Danh giả cười ha ha, nói: "Tôi cần nhờ đến anh? Ha ha ha, Thật đúng là chuyện mắc cười! Anh hề, anh đừng quên anh là sát thủ, đừng quên trên thế giới này sát thủ không phải chỉ có mỗi mình anh, tôi bảo anh gϊếŧ người cho tôi, là tôi đang nể mặt anh, nếu như tôi gọi người khác, anh sẽ không còn tác dụng nữa, chỉ là một tên vô dụng! anh hiểu chưa? Cho nên anh phải quỳ xuống cảm ơn đại ân đại đức này của tôi mới đúng!"

Tôi nhìn tên Trần Danh giả, dây là người anh em song sinh của tôi thật sao? Mặc dù hai chúng tôi chưa từng gặp nhau, nhưng tôi đã làm gì sai? Hắn lại hận tôi như vậy? Tôi biết hắn lúc đó bị mẹ tôi "bóp chết", chuyện đó rất không công bằng với hắn, nhưng mẹ tôi là bất đắc dĩ mới phải làm vậy, tôi tin bà ấy đau đớn hơn bất cứ ai, cho dù hắn không thể hiểu không thể tha thứ, nhưng việc báo thù này có phải quá quá đáng không? Nói thế nào thì chúng tôi cũng là anh em máu mủ ruột thịt không phải sao?
Vừa nghĩ như vậy tôi vừa phẫn nộ tới mức muốn gϊếŧ người, tôi lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy, anh mời sát thủ khác đi".

Tên Trần Danh giả nghe vậy, sắc mặt trầm xuống một chút, Bào Văn nắm chặt lấy cánh tay tôi, ra hiệu bảo tôi đừng nói nữa, tôi không để ý đến cô ta, tiếp tục nói: "Nếu như anh thật sự có thể mời sát thủ khác, vậy tại sao lại có thể để một "tình địch" như tôi đây chiếm ưu thế chứ? Trần Danh, tôi không có ý định đối địch với anh, nhưng nếu như anh làm việc quá đáng, đừng trách tôi trở mặt vô tình".

Thật ra tôi rất hiểu, tên Trần Danh giả thật sự hoàn toàn có thể mời người khác, hơn nữa sát thủ ở tổ chức giỏi hơn tôi có rất nhiều, thậm chí điều mà Bào Văn đã từng nói rằng "tất cả sát thủ thực hiện nhiệm vụ đều đã chết rồi" cũng chỉ là một cái cớ mà thôi, bọn chúng muốn tôi phải ra tay, bởi vì bọn chúng muốn giày vò tôi, muốn tận mắt nhìn thấy con của kẻ thù là tôi đây bị chúng đùa giỡn xoay tròn ra sao, vì để đạt được mục đích biếи ŧɦái của bọn chúng, bọn chúng tuyệt đối sẽ không chọn người khác thực hiện nhiệm vụ.
Cho nên, tôi mới dám nói như vậy. Quả nhiên, sau khi tôi nói xong, mặt Trần Danh tối sầm lại, tôi nghĩ lúc này hắn nhất định hận nỗi không thể hất đổ chiếc bàn, nhưng hắn không làm vậy mà cười nói: "Anh là sát thủ, dễ tức giận như vậy cũng không tốt".

Tôi thản nhiên nói: "Anh có ý gì?"

Trần Danh giả cười, nói: "Tôi ban nãy chỉ muốn thử anh một chút thôi, muốn xem xem cảm xúc của anh liệu có dễ bị lay động không, nói thật, anh khiến tôi rất thất vọng".

Tôi lãnh đạm nói: "Anh yên tâm, tôi có thể khống chế rất tốt cảm xúc của mình, vốn dĩ rơi vào bẫy của anh hoàn toàn là bởi vì anh quá đáng ghét, là người đàn ông đáng ghét nhất mà tôi đã từng gặp".

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement