Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)

Advertisement
Sự khen ngợi mà Tô Quảng Hạ dành cho tôi khiến mọi người thèm muốn vô cùng. Dù sao thì Tô Quảng Hạ cũng là nam thần bách chiến bách thắng trong lòng họ. Có thể chống đỡ qua mười giây đồng hồ dưới tay anh ấy, còn nhận được lời khen thế này, lúc về có thể khoe khoang cả đời ấy chứ.

Tô Quảng Hạ cho tôi về lại hàng ngũ, sau đó gọi người khác tiến lên. Lúc này, tôi nghe thấy mấy cậu lính đặc chủng thông thường đứng gần đó xem bắt đầu bàn tán. Có người khen tôi giỏi, cũng có người lại nói: “Nhĩ Hải đánh được như thế cũng có gì lạ đâu? Cậu quên là cậu ta chỉ có mỗi khả năng cận chiến là nổi bật thôi à? Chẳng hiểu là lãnh đạo nghĩ thế nào nữa. Nếu tính tổng thể, cậu ta cũng chẳng có chỗ nào hơn người. Vì cái gì mà cậu ta được đặc cách cho vào danh sách mười người cho đội trưởng Tô chọn chứ?”

Một người khác lập tức nói: “Be bé cái miệng thôi, đừng để người ta nghe thấy. Còn nữa, cậu ta là dạng vào nhờ quan hệ mà. Tôi nghĩ cấp trên cũng là bị ép nên mới cho cậu ta vào danh sách thôi”.

Nghe thấy những lời này, mấy người nhóm Thân Thành Hoa đứng gần tôi đều tức giận. Tôi nói mình không sao. Ngay từ lúc đầu tôi đã hiểu được rằng mình không thể có được sự tôn trọng và công nhận của tất cả mọi người. Dù sao thì, bất kể là một tập thể ra sao, trong đó luôn sẽ có người tốt và có những kẻ tiểu nhân tự cho bản thân là đúng. Tôi nào có phải là nhân dân tệ, đáng để ai ai cũng thích sao?

Huống hồ, cho dù có là tiền, thì dạng tiền xu lẻ một tệ cũng có rất nhiều người chê đó thôi.

Trương Nhất Sơn phẫn nộ nói: “Chỉ có mỗi anh mới nhịn được thôi, nếu là dạng nóng tính như tôi thì.. chắc chắn đã lôi cậu ta ra để tập luyện rồi”.

Tôi thản nhiên đáp: “Thì người ta nói cũng đúng mà, không phải sao? Đúng là tôi chỉ có mỗi đánh cận chiến là ổn”.

Nghe nói như vậy, Trương Nhất Sơn, Thân Thành Hoa và cả Dương Nhất Phàm đồng thời liếc xéo tôi đầy khinh thường. Người khác thì không, chứ họ thì biết rất rõ về khả năng bắn súng của tôi. Tôi còn nhớ rõ, lần đầu tiên dùng súng trước mặt họ, cả ba người đã vây tôi vào đập cho một trận, bảo tôi là sinh ra để đả kích họ.

Vậy nên mới bảo, mỗi lần nghe có người bảo tôi chỉ có mỗi năng lực đánh đấm, ba người đều dùng ánh mắt thương hại mà nhìn người bị che mắt kia.

Tôi còn đang suy nghĩ thì Tô Quảng Hạ đã loại hai người liên tiếp. Hai người này là hai đội trưởng của đội khác, thực lực rất mạnh. Thấy bản thân không còn hi vọng vào được đội ngũ của Tô Quảng Hạ, cả hai đều lộ ra sự ủ rũ.

Mắt thấy người thứ ba cũng sắp bị quật ngã xuống đất, vẻ mặt của ba người Trương Nhất Sơn nặng nề hẳn. Tôi nhỏ giọng nói: “Tôi bảo này, Tô Quảng Hạ thích nhất là tấn công người khác. Tới lúc đấu, cứ dụ anh ấy ra chiêu, sau đó cứ thế mà né là được”.

“Thế mà cũng được à? Tôi sợ anh ấy sẽ cảm thấy chúng ta không dám đánh. Cho dù có chịu qua được mười giây thì sợ cũng sẽ bị coi thường thôi”. Trương Nhất Sơn thì thào đáp.

Tôi cười bất đắc dĩ: “Ngốc ạ! Anh cứ chạy thì cũng có sao đâu? Anh nghĩ là mình đang chạy khỏi tay ai hả? Đây là Tô Quảng Hạ đấy. Anh có kỹ năng tránh được sự truy kích của anh ấy đã là trâu bò lắm rồi biết không? Hơn nữa, khi ở chiến trường, chạy trốn cũng là một kỹ năng sống. Nếu không có khả năng trốn chạy vượt trội, chưa biết chừng chết quéo luôn tại chỗ ấy chứ”.
Lúc này, Tô Quảng Hạ đã bắt đầu đánh với người tiếp theo. Cho đến giờ vẫn chỉ có mình tôi là qua được vòng tuyển chọn đầu tiên, qua hai người nữa là tới Dương Nhất Phàm rồi.

Dương Nhất Phàm hít sâu một hơi, trông có vẻ rất căng thẳng. Tôi muốn nói gì đó, nhưng cũng hiểu rằng dù mình nói gì cũng không khiến áp lực giảm bớt được. Hơn nữa, thực ra tôi cũng rất lo lắng. Tôi thực sự muốn cùng họ tiến vào chiến đội của Tô Quảng Hạ. Chỉ là tôi cũng biết rất rõ, tuy rằng họ đều đã trở nên lợi hại hơn, nhưng trước Tô Quảng Hạ thì vẫn chưa là gì cả. Đừng nói tới họ, e là ngay cả tôi cũng không có cách nào để chống chịu được quá mười phút trước anh ấy. Năng lực chiến đấu của người này biếи ŧɦái kinh khủng.

Tôi đang nghĩ lan man thì Tô Quảng Hạ đã chỉ vào Dương Nhất Phàm: “Cậu, bước ra khỏi hàng cho tôi”.

Dương Nhất Phàm hít sâu một hơi, tiến lên một bước, miệng hô: “Có”.

Tô Quảng Hạ vừa định cất lời, người vẫn yên lặng đứng xem một bên là Tống Giai Âm bỗng nói: “Để em đi”.

Nghe nói như vậy, tất cả mọi người đều ngây ra, đến cả lãnh đạo cũng có phần ngạc nhiên. Chỉ có mình Tô Quảng Hạ là như biết trước cô ấy sẽ nói vậy, anh ấy đáp một câu có lệ: “Không cần đâu”.

Tống Giai Âm nhướng mày cười cười, trông thì như là vô hại, vậy nhưng tất cả chúng tôi đều dựng hết cả tóc gáy. Cảm giác như thể bị một con rắn hoa vô cùng xinh đẹp nhìn chằm chằm vậy.

Tôi nghe thấy Tống Giai Âm thản nhiên nói: “Đội trưởng Tô, anh đang xem thường năng lực của em, cảm thấy em không đánh được như anh à?”

Tô Quảng Hạ nhíu nhíu mày, đáp một cách khó xử: “Anh không có ý đó, chẳng qua em là con gái…”
“Con gái? Sao đội trưởng Tô lại kỳ thị giới tính thế?” Tống Giai Âm đột nhiên cười rộ lên, hai mắt chớp chớp.

Không thể không nói rằng nụ cười của Tống Giai Âm đã mê hoặc tất cả mọi người ở đây. Vào giờ phút này, không một ai lên tiếng. Tất cả đều ngây ra mà nhìn Tống Giai Âm, trong mắt tràn ngập sự ái mộ cuồng nhiệt.

Tôi cau mày. Tống Giai Âm sẽ không tự dưng mà muốn đi giao đấu với mấy người Trương Nhất Sơn. Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ cô ấy đã biết được ý của tôi nên muốn giúp nới tay, giúp họ qua được vòng này đó chứ?

Dù cho Tô Quảng Hạ có là người cứng rắn thế nào thì khi bị Tống Giai Âm dùng đôi mắt long lanh nhìn chăm chú, vẫn không nhịn được mà đỏ mặt: “Nếu đã thế thì xin mời sĩ quan Tống”.

Nói xong, Tô Quảng Hạ cũng lùi về phía sau mấy bước, sau đó tức giận trừng mắt với tôi.
Lườm tôi mà làm gì? Tôi tủi thân chết đi được, trong lòng lại càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình. Biết Tống Giai Âm muốn để Dương Nhất Phàm, Trương Nhất Sơn và Thân Thành Hoa cùng tiến vào đội của Tô Quảng Hạ với mình, tôi cảm động cực kỳ. Nhưng tôi cũng biết rõ, nếu thực lực của họ quá kém, hẳn là Tống Giai Âm cũng sẽ không vì họ mà mở cửa sau.

Lúc này, Dương Nhất Phàm hưng phấn nói nhỏ: “Sĩ quan người đẹp tự mình so chiêu với tôi. Mọi người nói xem, có phải cô ấy vừa ý với vẻ đẹp trai ngời ngời của tôi rồi không?”

Tôi liếc mắt, đang định chọc anh ấy thì chợt nghe Trương Nhất Sơn thì thào: “Đây là chuyện cười hay nhất tôi được nghe năm nay đấy”.

“Phụt”. Tôi và Thân Thành Hoa đều không nhịn được mà bật cười.

Dương Nhất Phàm không để ý tới chúng tôi nữa mà vui vẻ bước tới đối diện Tống Giai Âm. Có điều vui vẻ gì thì vui, một khi đã tiến vào trạng thái quyết đấu, anh ấy vẫn thu phần cảm xúc riêng này lại, nghiêm túc hẳn lên.
Tống Giai Âm bình thản nói: “Bắt đầu đi”.

Nghe vậy, Dương Nhất Phàm bèn lao lên tấn công đầy mạnh mẽ. Hai nắm đấm chia thành cao thấp, một nhắm tới huyệt Thái Dương, một nhắm thẳng tới động mạch chủ trên cổ.

Tôi giật mình, thầm nhủ đúng là ác quá. Mặc dù biết anh ấy không thể đánh thắng được Tống Giai Âm, nhưng tôi vẫn cứ thấy lo.

Tống Giai Âm dễ dàng tránh được đòn tấn công của Dương Nhất Phàm, hơn nữa còn nhanh chóng bắt được lấy hai tay đối phương. Cô ấy dịch sang trái một bước, cả người xoay một vòng đẹp đẽ như thiên nga trắng. Hai tay Dương Nhất Phàm bị cô ấy túm lấy, vặn xoáy kêu lên răng rắc. Thân thể anh ấy bay lên không trung, không ngờ là bị cô ấy tóm gọn chỉ trong một chiêu, quật luôn xuống đất.

Trái tim tôi chùng xuống, chỉ sợ Dương Nhất Phàm không đứng dậy được. Thế nhưng sau khi chạm đất, anh ấy nhanh chóng lộn một vòng, không những tránh được một cước của Tống Giai Âm mà còn thuận thế lao lên, tiếp tục tấn công cô ấy.
Trương Nhất Sơn tặc lưỡi: “May mà anh ấy không thương hoa tiếc ngọc đấy. Thực lực của người đẹp sĩ quan này mạnh quá”.

Tôi không kìm được mà bật cười: “Cố gắng lên nha, cô ấy không phải phụ nữ đâu”.

Trương Nhất Sơn kinh ngạc nhìn tôi: “Thế thì là gì? Đậu má, không phải là chuyển giới đấy chứ?”

Nghe câu này, tôi suýt nữa thì tức hộc máu. Mà thính lực của Tống Giai Âm tốt như thế, làm sao mà không nghe thấy mấy câu này được. Lực trên tay cô ấy đột ngột mạnh lên. Dương Nhất Phàm cũng cảm nhận được, lập tức lùi ra thật xa, cuối cũng vất vả lắm mới qua được bài kiểm tra.

Tôi thầm nhủ: Trương Nhất Sơn ơi là Trương Nhất Sơn, Nhất Phảm suýt bị anh hại chết rồi đó.

Trương Nhất Sơn vẫn chẳng hay biết gì, vẫn vui vẻ vỗ tay vì Dương Nhất Phàm, đồng thời hỏi tôi: “Nói nghe coi, có phải cậu biết được tin gì không? Cô ấy có phải đàn ông chuyển giới không?”
Tôi tức giận đáp: “Xùy, ý của tôi là: Cô ấy không phải là phụ nữ, cô ấy là nữ thần”.

Chỉ một câu này đã khiến hai má Tống Giai Âm đỏ lên, đến cả hai tai trắng nõn cũng đỏ hẳn lên, trông cực kỳ đáng yêu.

Trương Nhất Sơn liếc xéo tôi: “Má nó, làm hết hồn”.



Tiếp theo, Trương Nhất Sơn và Thân Thành Hoa cũng thuận lợi thông qua. Tuy rằng Tống Giai Âm rất cẩn thận, nhưng tôi có thể nhận ra được, cô ấy vẫn có nhẹ tay đi.

Tô Quảng Hạ nhìn bốn người chúng tôi và nói: “Tuy bốn ngươi đã qua được vòng đầu tiên, nhưng cũng đừng vui mừng quá sớm. Bởi vì vẫn còn vòng thứ hai, thứ ba đang chờ!”

“Rõ!” Mấy người chúng tôi hô to, trong giọng nói mang theo sự hưng phấn khó giấu.

Tô Quảng Hạ vừa lòng gật đầu, thản nhiên đáp: “Tốt lắm. Hạng mục thứ hai là kiểm tra thể lực. Mọi người nghe rõ đây, tôi muốn mọi người đem theo phụ tải năm mươi ki lô gam, vượt qua ngọn núi cách đây không xa, sau đó quay trở về. Chỉ cần có thể về trong thời gian nửa tiếng, tôi sẽ tính là đạt”.
Nghe bảo cần hoàn thành nhiệm vụ này trong nửa giờ, sắc mặt chúng tôi đều xấu đi. Phải biết rằng với mức phụ tải như vậy, nếu chạy thì sẽ càng lúc càng mệt. Mà từ nơi này đến ngọn núi đó, cả đi cả về ít nhất cũng khoảng mười cây số. Nếu không mang nặng thì binh lính bình thường cũng chỉ có một số ít nổi trội là về kịp trong vòng ba mươi phút. Lính đặc chủng là những người được chọn ra từ trong đó, cho nên ba mươi phút thì vẫn miễn cưỡng hoàn thành được. Nhưng nếu có phụ tải, việc quay về chỉ trong ba mươi phút là không thể nào.

Đương nhiên, những chuyện này đều không làm khó được tôi. Dù sao thì tôi cũng đã trải qua cuộc huấn luyện còn khinh khủng hơn cả thế này, hơn nữa ông Nhĩ cũng từng nói tôi là loại trời sinh nên tham gia vào quân ngũ. Một ngày nào đó, sẽ không ai có thể vượt qua được tốc độ của tôi. Nhưng mà, mấy người Trương Nhất Sơn liệu có thể làm nổi không? Thực lòng mà nói, tôi rất lo lắng.
Tôi hít sâu một hơi, tai nghe thấy Thân Thành Hoa nói: “Mẹ nó, liều thôi”.

Bốn người chúng tôi chồng tay lên nhau: “Dũng cảm tiến lên, quyết không từ bỏ. Bốn người chúng ta, không được thiếu ai hết!”

“Không được thiếu ai!”

Cả bốn kêu lên vang trời. Mà sự cảm xúc mạnh mẽ và nhiệt huyết của chúng tôi cũng đã lan ra những người xung quanh. Bọn họ thi nhau cổ vũ cho chúng tôi, đều mong chờ chúng tôi có thể thành công mà trở về. Vào giờ phút thiêng liêng này, ngay cả những người không ưa tôi cũng bỏ xuống khúc mắc trong lòng.

Lãnh đạo gọi người lấy phụ tải ra cho chúng tôi đeo lên người. Tiếng súng từ phía Tô Quảng Hạ vang lên, tất cả cùng nhau ra sức tiến về phía ngọn núi kia.

Tôi không kìm lại một chút nào, nhanh chóng vọt lên thật xa. Thân Thành Hoa đang ở phía sau mắng lên vài câu: “Đậu má, vừa bắt đầu đã lao như điên. Thằng nhóc này, không định chừa lại tí sức nào cho đoạn cuối à?”
Trương Nhất Sơn bảo: “Đội trưởng, anh còn lạ gì cái thằng này nữa? Thể chất biếи ŧɦái bỏ xừ, dù có chạy hết cỡ thì về cuối cùng không tèo được đâu”.

Dương Nhất Phàm mắng: “Mẹ nó! Dù sao thì với tốc độ của chúng ta chắc cũng không qua được vòng này, chi bằng cùng nhau hợp sức lại cạp lấy thằng nhóc này cho rồi”.

Tôi buồn bực quay đầu lại hô: “Các anh giai ơi, có thời gian nói chuyện thế thì nhanh lên xíu được không?”

Ba người họ liếc nhìn nhau, đồng thanh hô: “Đệch, xử nó!”

Thấy cả ba liều mạng lao về phía mình, tôi cảm thấy vô cùng vui mừng. Tôi biết họ đều là những người có nghị lực to lớn, vậy nên chắc chắn có thể kiên trì đi theo sau tôi. Tôi bắt đầu kỳ vọng, kỳ vọng rằng họ cũng có thể giống như tôi, tiến tới một tương lai mới!

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement