Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)

Advertisement
Đứng dưới tòa nhà của đơn vị, chú vệ sĩ đưa chìa khóa xe cho tôi, nói: “Đại tiểu thư đã căn dặn, đây là xe để cậu sử dụng ở Thủ đô. Hành lý của cậu đã được đặt lên xe rồi”.

Tôi đưa mắt theo hướng nhìn của chú ấy, thấy một chiếc Audi trên con đường đối diện. Đó là dòng xe không quá đắt tiền, biển xe trông cũng xoàng. Ở nơi tập trung tầng lớp giàu có như Thủ đô, loại xe này có lẽ vô cùng mờ nhạt giữa những chiếc xe khác, không chút nổi bật, rất hợp với thân phận của tôi.

Tôi nói tiếng cảm ơn rồi cầm lấy chìa khóa xe. Sau khi lên xe, tôi nhìn thấy một chiếc ba lô không thấm nước đặt trên ghế phó lái. Tò mò mở ra xem, tôi phát hiện trong ba lô có mấy món đồ như đèn cồn, cồn đỏ, thuốc tiêu viêm, gạc… còn có một bộ quần áo ngủ và một đôi dép mới tinh. Chắc hẳn là Tống Giai Âm chuẩn bị cho tôi. Tấm bằng lái xe để trong ngăn kéo phía trước cũng do cô ấy chuẩn bị. Ngắm nhìn những vật dụng này khiến tôi cảm thấy thật ngọt ngào. Đó là cảm giác được quan tâm săn sóc bởi người phụ nữ mình yêu. Cũng chính cảm giác ấy đã khiến tôi vơi đi cơn giận vì Trần Danh giả, còn giúp tâm trạng tôi bình tĩnh đến lạ thường.

Sau khi xếp gọn đồ dùng, tôi mới lái xe rời đi. Tôi chạy đến một khách sạn gần đó để mướn phòng. Sau khi bước vào phòng, tôi lập tức lấy chiếc điện thoại mà Bào Văn đã đưa cho tôi. Vừa khởi động điện thoại, đập vào mắt tôi là mười mấy cuộc gọi nhỡ. Xem ra, việc mất tin tức của tôi đã khiến Bào Văn rất bất an. Nghĩ cũng phải, dù sao thì Tống Giai Âm cũng là kẻ thù truyền kiếp trong mắt cô ta. Tuy tôi luôn thể hiện mình chỉ yêu sâu sắc Bào Văn, cô ta vẫn sẽ cảm thấy căng thẳng và không có cảm giác an toàn. Suy cho cùng, vì cướp được từ tay kẻ khác, nên cô ta lại càng sợ đánh mất tôi.

Tiếng chuông vang lên, cuộc gọi được kết nối. Đầu dây bên kia là tiếng hét giận dữ của Bào Văn: “Tại sao anh không nghe điện thoại của em?”

Tôi không ngờ cô ta lại cáu giận đến mức này. Ngẩn ra vài giây, những lời giải thích đã được tôi chuẩn bị từ trước bỗng không biết phải nói từ đâu. Tôi lập tức nhớ ra, chẳng phải trước đây tính tình Bào Văn đã biếи ŧɦái, điên rồ và hay gắt gỏng như vậy sao? Chỉ vì cô ta ngụy trang quá tốt, còn tôi thì lại nhất thời quên mất chuyện này thôi. Đúng là bất cẩn quá.

Bào Văn như thể nhận ra sự thất thố vừa rồi của mình, giọng nói bèn trở nên có phần tủi hờn: “Xin lỗi chồng. Vừa nãy em có hơi lo lắng, kích động quá. Em không cố ý nổi cáu với anh đâu”.

Tôi cười lạnh lùng, thầm nghĩ thế này mới đúng chứ. Bào Văn, cô phải đóng vai một người phụ nữ dịu dàng, tuyệt đối đừng tháo lớp mặt nạ này quá sớm, bằng không màn kịch này đâu còn thú vị nữa.

Khẽ thở dài, tôi nói: “Vợ à, anh biết em sốt ruột và rất lo cho anh. Nhưng bây giờ anh đang ở Thủ đô, phải chơi trò chơi này cùng con đàn bà Tống Giai Âm đó. Nếu như không cẩn trọng, anh rất dễ rơi vào tình thế không thể vãn hồi. Thế nên, anh không thể thoải mái nghe điện thoại của em được. Em nên hiểu cho anh, nhé?”

Bào Văn ấm ức đáp: “Em biết rồi. Xin lỗi anh”.

“Ngoan. Anh không trách em đâu. Hôm nay Tống Giai Âm đưa anh đi gặp bố cô ta và Hồ Cẩm Tú”. Tôi nhỏ giọng thầm thì, ra vẻ cẩn thận như đang tiết lộ chuyện cơ mật.

Bào Văn có phần kinh ngạc, hỏi lại: “Gì cơ? Cô ta đưa anh đi gặp họ rồi sao? Một nhân vật nhỏ bé như anh, sao lại có tư cách gặp hai người quyền lực như vậy được? Cô ta nghĩ sao thế nhỉ? Bọn họ đã nói gì với anh?”

Tôi gạt cô ta: “Chẳng nói gì cả. Nhưng bọn họ có vẻ rất xem trọng chuyện này, còn hứa rằng nếu anh có thể hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ thăng hai cấp bậc quân hàm cho anh. Họ còn bảo anh đến làm cảnh vệ cho Hồ Cẩm Tú”.

Bào Văn lạnh lùng cười: “Xem ra bọn họ không hề nghi ngờ thân phận của anh”.

Tôi bèn đáp: “Phải. Nếu không thì họ đã không đặt nhiều hy vọng vào anh như vậy. Nhưng có chuyện này, anh nghĩ mãi vẫn không hiểu”.

“Chuyện gì?”

“Thủ đô cũng có lính đặc chủng ưu tú mà. Vì sao họ cứ phải gọi anh từ Đông Bắc đến đây kia chứ? Em không cảm thấy bọn họ vẽ vời quá hay sao?”
Yên lặng vài giây, Bào Văn mới đáp: “Có lẽ bọn họ cảm thấy lính đặc chủng ở Thủ đô đều quen mặt, sợ bị phát hiện”.

Cách giải thích này thật ra không hợp lý. Thân phận lính đặc chủng rất đặc thù. Kể cả người nhà cũng chỉ biết họ là lính chứ không biết cụ thể họ ở đội nào hay đang thực hiện nhiệm vụ gì, huống chi là người ngoài. Hơn nữa, lính đặc chủng cũng không phải chỉ có vài trăm người, không hiếm đến mức một trên mười nghìn. Muốn tìm một gương mặt lạ lẫm để nằm vùng là chuyện dễ dàng. Thế nhưng, để tìm một người khiến đối phương và bọn người Bào Văn đều tin tưởng thì rất khó. Mà tôi, vừa khéo lại sở hữu thân phận như thế - phía Tô Quảng Hạ xem tôi là một lính đặc chủng xuất sắc, phía Tống Vân Hải tuy luôn đề phòng và cảnh giác, nhưng vì tôi hành sự không chút kẽ hở, nên họ vẫn khá tin tưởng tôi.
Thế nên, tôi vẫn luôn nghi ngờ một chuyện. Đó chính là chuyện tôi được đưa đến Thủ đô để thực hiện nhiệm vụ, do có người đứng sau giật dây. Mà người này chắc chắn cùng một giuộc với bọn Tống Vân Hải. Vừa nãy, Bào Văn khi nghe đến câu nghi ngờ của tôi đã chần chừ mất một giây. Chỉ một giây này thôi, nhưng cách một chiếc điện thoại, tôi vẫn cảm nhận được khi đó cô ta đang nín thở. Điều này chứng tỏ giây phút đó cơ ta đang rất căng thẳng. Nhưng vì sao lại căng thẳng chứ? E là vì cô ta sợ tôi nhận ra chuyện đó.

Vậy, ai là người có khả năng điều tôi từ Đông Bắc đến đây, có quyền quyết định để tôi làm nội ứng? Địa vị của kẻ này chắc chắn không thấp, thậm chí có thể rất cao. Hay thậm chí, địa vị của người này còn có khả năng ngang ngửa Tống Giang Sơn. Nếu ngay cả Tống Giang Sơn và Hồ Cẩm Tú đều biết việc tôi là Trần Danh và tôi không hề mất trí nhớ, vậy kẻ quyền lực kia liệu có biết hay không?
Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy sống lưng lạnh toát. Nếu kẻ này biết tôi không mất trí nhớ, vậy sao lại giấu bọn người Bào Văn? Mà nếu như Bào Văn biết tôi không hề mất trí nhớ, thế thì tại sao không vạch trần tôi?

Tôi càng nghĩ càng lo, thầm nghĩ phải lập tức liên lạc với Tống Giai Âm và nói chuyện này cho cô ấy biết. Thất thần lâu như vậy nên tôi không nghe rõ Bào Văn ở đầu dây bên kia đã nói những gì. Bào Văn bảo cô ta vừa nói rất nhiều, nhưng sao tôi lại không có chút phản ứng nào thế.

Sợ cô ta nghi ngờ, tôi bèn bảo: “Anh không tập trung nghe, vì đang suy nghĩ một chuyện”.

Bào Văn có chút căng thẳng hỏi lại: “Anh nghĩ gì vậy?”

Tôi đáp: “Trước đây anh từng kể rồi nhỉ, anh nghi ngờ bọn người Tô Quảng Hạ đã biết được thân phận nội gián của anh. Bây giờ cảm giác nghi ngờ ấy càng ngày rõ rệt, thậm chí khiến anh có chút lo lắng”.
“Anh lo lắng chuyện gì?”

“Anh lo rằng tất cả chỉ là một âm mưu mà đối phương bày ra để anh bước vào. Họ muốn lợi dụng anh để tóm gọn tất cả người của tổ chức chúng ta. Nếu thật sự là thế, vậy chúng ta gặp nguy hiểm rồi”.

Vừa dứt lời, dường như tôi đã nghe thấy tiếng Bào Văn khẽ thở ra một hơi. Tôi biết mình lại vừa qua mặt cô ta thêm lần nữa. Lúc này chắc chắn Bào Văn đang rất đắc ý vì tôi chưa đoán được kẻ đứng sau là ai, lại còn suy nghĩ theo hướng hoàn toàn ngược lại. Mà hướng suy nghĩ này, rõ ràng rất có lợi để cô ta sai khiến tôi.

Bào Văn trầm giọng, nói: “Chồng này, anh đừng lo quá. Em sẽ thuật lại chuyện này cho bố nuôi. Nếu chuyện đúng như anh đoán, phía bố nuôi nhất định sẽ điều tra ra được”.

Nếu kẻ đứng sau Tống Vân Hải điều tra được cả chuyện cơ mật này, vậy người đó chắc chắn có địa vị cao như tôi suy đoán. Lòng tôi bất giác chùng xuống: “Được, có tin tức gì thì báo lại với anh nhé. Anh mệt rồi, phải tắm rồi đi ngủ đây”.
Lúc này, Bào Văn bèn đổi giọng nũng nịu hỏi tôi: “Mà chồng ơi, anh đang ở đâu thế? Nhớ anh quá, em muốn đến tìm anh”.

Mẹ nó, con hồ ly tinh này lại muốn đến vắt kiệt sức tôi rồi. Tôi rất bực mình, nhưng giọng nói vẫn mang đầy vẻ bất lực: “Vợ này, anh cũng nhớ em chứ. Nhưng em ráng nhịn một chút. Nếu như chuyện đúng như anh dự đoán, vậy rất có thể bây giờ anh đã bị giám sát toàn diện rồi. Nếu hai chúng ta gặp nhau trong thời gian này, e rằng sẽ khiến người ta nắm thóp được rồi lời ra tiếng vào. Mà khách sạn anh đang ở bây giờ là do Tống Giai Âm sắp xếp. Anh rất nghi ngờ những người ở đây đều là người của cô ta. Em mà đến đây thì sẽ gặp nguy hiểm. Tuy anh rất muốn chung chăn gối cùng em, nhưng anh lại càng muốn em an toàn ẩn nấp ở nơi mà bọn họ không tìm được”.
Thấy Bào Văn lặng thinh, tôi bèn cất tiếng hỏi: “Không vui sao? Nhớ anh đến vậy à? Vậy ngày mai, anh sẽ dành thời gian để lén ra gặp em, được chưa?”

Nếu ở thời điểm hiện tại tôi vẫn bằng lòng mạo hiểm đến gặp Bào Văn, vậy thì trong lòng Bào Văn, hành động này chứng tỏ tôi rất yêu cô ta. Điều này không chỉ giúp Bào Văn thôi nghi ngờ tôi, mà còn khiến cô ta ‘bình tĩnh’ lại, không hành động theo cảm tính nữa. Quả nhiên, Bào Văn bèn đáp lời ngay: “Thôi vậy. Anh nói đúng, bây giờ chúng ta gặp nhau sẽ rất nguy hiểm. Sao em có thể vì ham muốn cá nhân mà làm ảnh hưởng đến kế hoạch chứ?”

Tôi nói: “Vẫn là vợ anh thông minh hiểu chuyện. Đợi đến khi làm xong nhiệm vụ, anh sẽ xin nghỉ phép. Sau đó đưa em ra nước ngoài chơi thỏa thích, được không nào?”

Bào Văn tươi cười đầy hài lòng: “Chỉ cần anh có lòng nghĩ như vậy thôi thì em đã thấy thỏa mãn rồi. Thôi, anh nghỉ ngơi sớm đi. Em sẽ gọi cho bố nuôi để báo với ông ấy về tình hình bên này”.
Sau khi cúp máy, tôi lập tức gọi điện cho Tống Giai Âm và thuật lại suy đoán của mình cho cô ấy biết. Nhưng bất ngờ là cô ấy lại nói với tôi một chuyện khiến tôi thấy khó hiểu vô cùng: “Chuyện này do chú Hồ đích thân ra quyết định, trừ phi ông ấy có vấn đề…”

Trái tim tôi chùng xuống. Không lẽ, Hồ Cẩm Tú mới thật sự là gián điệp? Không, không thể nào. Nếu thật sự kẻ đó là Hồ Cẩm Tú, vậy sao ông ấy lại để tôi năm lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch của ông ấy cơ chứ? Đặc biệt là kế hoạch này còn nhằm vào Tống Giang Sơn. Quan hệ của hai người họ tốt như thế, sao ông ấy có thể là kẻ nhúng tay đằng sau?

“Không thể là ông ấy được”.

Tôi quả quyết. Ngờ đâu ở đầu dây bên kia, Tống Giai Âm cũng đồng thanh nói câu ấy cùng tôi.

Không sai. Nếu như kẻ đó là ông ấy, tên nội ứng như tôi đã chết từ lâu rồi. Vấn đề xuất hiện rồi đây, vậy rốt cuộc kẻ đứng đằng sau là ai?

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement