Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)

Advertisement
Lúc tôi đang định lái xe đi thì đột nhiên có người mở cửa xe ở bên ghế lái phụ ra. Tôi kinh ngạc quay sang thì thấy anh Phát đang lao về phía tôi định nổ súng thì một viên đạn lao tới, xuyên qua nóc xe trúng vào ngực anh ta. Tôi nhìn ra bên ngoài thì thấy tên xạ thủ đó đang nâng súng lên một lần nữa.

Tôi không nghĩ ngợi gì thêm mà đạp mạnh chân ga, lái xe thật nhanh thoát khỏi đó. Cùng lúc đó, tôi cảm thấy vô cùng vui mừng vì anh Phát đã hứng thay mình một phát đạn. Tôi nói với anh Phát: "Không phải tôi muốn gϊếŧ anh, là tự anh lao ra đấy nhé".

Anh Phát cười khổ sở. Từ nụ cười của anh ta, tôi nhận ra vẻ buồn bã và oan ức, anh Phát hỏi: "Tên kia, cậu là người của nhà nước đúng không?"

Tình hình anh Phát rất không ổn, máu không ngừng chảy ra. Nếu cứ để như vậy, chắc chắn anh ta sẽ mất mạng. Tôi nhìn anh Phát, phát hiện ra anh ta không hề quan tâm đến vết thương của mình mà đang nhìn tôi với ánh mắt tha thiết. Lúc đó, tôi có một dự cảm rất mạnh mẽ rằng anh Phát cũng là một gián điệp nằm vùng!

Dù biết suy nghĩ này rất hoang đường nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy như vậy. Tuy nhiên, sau đó anh Phát đã cho tôi biết câu trả lời.

Tôi nói thằng: "Không sai, tôi đúng là người của chính phủ, nhưng bây giờ không phải như vậy nữa rồi. Anh cũng thấy đấy, giờ tôi đã trở thành đồ bỏ đi. Chính phủ không cần tôi, tổ chức xã hội đen cũng không thu nạp tôi".

Từ một con cờ được trọng dụng, nay lại trở thành một kẻ ai cũng muốn gϊếŧ. Tôi cảm thấy cuộc đời mình thật "buồn cười", vừa đáng buồn vừa đáng cười. Nhưng tôi đã từng nói, tôi không muốn làm con cờ trong tay kẻ khác, càng không muốn làm một kẻ bỏ đi mà muốn làm người điều khiển ván cờ này. Dù vận mệnh có xoay vần tôi thế nào thì điều này vĩnh viễn không thay đổi.

Anh Phát nghe xong đột nhiên nước mắt giàn giụa đáp: "Tôi biết ... tôi cũng vậy ... "

Tôi lặng người, ý anh Phát là anh ấy và tôi đều giống nhau, đều là gián điệp nằm vùng sau khi xong nhiệm vụ thì bị vứt bỏ, trở thành một "phế phẩm"? Tôi đang định hỏi anh ấy đã có việc gì xảy ra thì anh Phát ngẩng đầu lên trăng trối: "Hình Ái Quốc, ông hại tôi quá thảm", sau đó tắt thở.

Hình Ái Quốc? Người này là ai? Tôi không biết, nhưng tôi dám chắc đó là một nhân vật không phải dạng vừa đâu.

Lúc này, đằng sau có rất nhiều chiếc ô tô khác đang đuổi theo tôi. Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện có vài chiếc xe đã sắp đuổi kịp đến nơi. Tôi nhẫn tâm đẩy anh Phát ra khỏi xe. Lúc đẩy anh ấy xuống, tôi nhìn thấy trên gương mặt anh ta hàng lệ vẫn chưa khô. Tôi thề với lòng rằng nhất định sẽ báo thù cho anh Phát!

Sau khi đẩy anh Phát xuống, thông qua kính chiếu hậu, tôi phát hiện ra thi thể anh ấy lộn nhào mấy lần, cản trở đường đi của mấy chiếc xe đang đuổi theo tôi, khiến vài chiếc xe phải vội vã phanh lại, vài chiếc phải vòng qua, nhưng ít nhiều, chiếc xe nào cũng phải giảm tốc độ. Tôi nhân cơ hội này cắt đuôi được đám người đuổi theo mình.

Tôi lái xe rất nhanh, trong đầu tua đi tua lại cảnh tượng ban nãy, nghĩ đến việc anh Phát không màng tính mạng lao lên đỡ đạn cho tôi và lời trăng trối của anh ấy trước khi chết. Tôi đột nhiên nhận ra, có lẽ lúc đó không phải anh ấy lao về phía tôi để hại tôi mà là muốn bảo vệ tôi. Nếu không có anh Phát thì tôi đã chết rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng tôi vô cùng áy náy và cảm kích. Ý chí muốn báo thù cho anh Phát ngày càng mạnh mẽ hơn.

Lái xe một lúc lâu mới tới ngoại thành, tôi nhìn thấy tất cả lối vào thành phố đều đã bị phong tỏa, nơi đâu cũng nhìn thấy cảnh sát. Tôi dừng xe lại bên đường, nhảy xuống khỏi xe rồi nhanh chóng luồn vào một con hẻm nhỏ. Có lẽ sự việc hôm nay đã lan truyền rất nhanh, cho dù bây giờ là một hai giờ chiều nhưng trên đường phố rất vắng vẻ. Điều đó càng giúp tôi dễ ẩn nấp hơn.
Tôi nhanh chóng tiến về phía trước, tránh né mấy người đi đường. Sau cùng, tôi đi tới một nhà vệ sinh công cộng. Tôi vào trong đó xử lý vết thương một chút, sau đó vì sức cùng lực kiệt nên tôi ngồi yên trong nhà vệ sinh. Tôi chảy rất nhiều máu, cánh tay bị trúng hai viên đạn, cộng thêm một vết thương có sẵn từ trước là tổng cộng ba vết, ở chân có thêm hai vết nữa. Tổng cộng năm vết thương trên người tôi không được cầm máu kịp thời khiến tôi bị mất máu quá nhiều. Mặc dù đã cố gắng băng bó vết thương lại nhưng tôi vẫn cảm thấy mình không còn chút sức lực nào, đến thở thôi cũng khó khăn.

Tôi lần tìm điện thoại, tôi vốn mang theo ba chiếc điện thoại. Trong đó một chiếc để liên lạc với Bào Văn, nhưng chiếc điện thoại đó đã bị tôi vứt trong một thùng rác ven đường. Một chiếc khác dùng để liên lạc với Giai Âm nhưng cũng đã bị tôi thủ tiêu. Hiện tại, trên người tôi chỉ còn một chiếc điện thoại dùng để liên lạc với Lục Hiểu Phong.
Đã đến bước đường này, vậy mà tôi lại phải cầu cứu Lục Hiểu Phong. Nói thật, tôi cảm thấy vô cùng ngại ngùng, cũng vô cùng áy náy. Tôi biết ông ấy và những người anh em của bố tôi đều kì vọng rất nhiều ở tôi. Vậy mà, tôi lại thành thứ đồ bỏ đi như ngày hôm nay, thực sự tôi đã phụ lại sự tín nhiệm và kì vọng của họ.

Lục Hiểu Phong bắt máy rất nhanh, ông ấy tỏ ra bất ngờ trước cuộc điện thoại đường đột của tôi. Tôi biết ông ấy ngạc nhiên như vậy là bởi trước lúc tới thủ đô tôi đã nói chúng tôi không nên liên lạc với nhau trong thời gian này, càng không cho phép người của ông ấy bí mật đi theo tôi bởi như vậy rất dễ bị cấp trên ở thủ đô phát hiện. Ai ngờ cuối cùng tôi lại là người chủ động liên lạc với Lục Hiểu Phong trước.

Thấy tôi không nói không rằng, Lục Hiểu Phong lo lắng hỏi: "Trần Danh, có phải cháu gặp khó khăn gì không? Cháu cứ nói với chú, chú sẽ nghĩ cách giúp cháu".
Thấy Lục Hiểu Phong lo lắng cho mình, trong lòng tôi vô cùng cảm động. Tôi cũng biết sự việc đang nguy cấp, lúc này liêm sỉ không giải quyết được vấn đề, cho nên tôi nói thẳng luôn. Tôi kể với Lục Hiểu Phong tất cả mọi chuyện tôi đã gặp phải. Sau khi tôi nói xong, Lục Hiểu Phong trầm mặc một hồi lâu. Tôi nói: "Chú, cháu xin lỗi. Cháu đã làm chú thất vọng rồi".

Lục Hiểu Phong trầm giọng xuống, đáp: "Cháu nghĩ chú thực sự quan tâm đến những chuyện đó sao? Đối với chú việc cháu có thể sống tiếp đã là niềm vui lớn nhất rồi. Cũng phải trách chúng ta quá lơ là, lại thêm tin tức từ thủ đô không đầy đủ nên chúng ta cứ nghĩ cháu đã thực hiện nhiệm vụ nằm vùng thành công rồi, ai ngờ cháu lại vướng vào những rắc rối này. Ôi! Chú có lỗi với cháu. Chú đã không nắm được thông tin chuẩn xác, hại cháu suýt mất mạng. Đây là lỗi của chú, là lỗi của chú!"
Thấy Lục Hiểu Phong tự trách mình như vậy, trong lòng tôi vô cùng cảm động, nói: "Chú Lục, chú đừng nghĩ như vậy. Cháu biết chú đã làm hết sức. Hơn nữa, cấp trên cảnh giác như vậy, đâu có dễ tra ra thông tin? Không phải cháu đã an toàn rồi sao? Bây giờ quan trọng nhất là nghĩ cách giải quyết.

Lục Hiểu Phong trầm mặc hồi lâu rồi đáp: "Cháu bị thương nhiều như vậy, không nên ở lại thủ đô mạo hiểm nữa. Thế này đi, cháu hãy nói cho chú biết cháu đang ở đâu. Chú sẽ nhờ mấy người anh em của chú ở thủ đô đến đón cháu rồi đưa cháu về Vân Nam, để cháu dưỡng thương. Còn những việc khác, đợi cháu hồi phục rồi nói sau".

Tôi trầm giọng, đáp: "Không được, cháu sẽ không rời khỏi đây như thế này".

"Tiểu Danh, tính mạng của cháu quan trọng hơn tất thảy".

"Nhưng đối với cháu, rời khỏi đây có nghĩa là nhận thua. Chú à, cháu vĩnh viễn sẽ không chịu thua. Nhưng chú cứ yên tâm, cháu không dại gì mà đùa với tử thần, cháu sẽ hành động cẩn thận. Có điều, chú vừa nói chú có mấy người anh em ở đây sao?"
"Đúng vậy".

Tôi cười đáp: "Vậy là được rồi, bây giờ cháu chỉ cần một nơi dưỡng thương mà thôi. Vẫn phải nhờ chú liên hệ với anh em của mình đến đón cháu, giúp cháu tìm một nơi an toàn để tĩnh dưỡng. Ngoài ra, cháu phiền chú giúp cháu điều tra xem Tống Giai Âm và Tô Nhược Thủy hiện giờ tình hình ra sao. Đúng rồi, chú cũng hãy giúp cháu điều tra người tên Hình Ái Quốc".

Lục Hiểu Phong đồng ý ngay, sau đó ông ấy hỏi tôi đang ở đâu. Tôi cho Lục Hiểu Phong biết vị trí của mình, ông ấy bảo tôi đợi một chút rồi cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, tôi nhắm mắt lại một cách nặng nề. Mặc dù đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng nhớ lại cảm giác bị ép đến mức tính mạng ngàn cân treo sợi tóc vẫn khiến tôi muốn phát điên. Bây giờ nghĩ lại, ý muốn gϊếŧ sạch lũ khốn kiếp kia vẫn sôi sùng sục.
Tôi siết chặt nắm đấm, cố gắng điều khiển cảm xúc của bản thân, thầm nghĩ chắc chắn sẽ có một ngày tôi gϊếŧ chết Trương Toàn và Trần Danh giả.

Ngồi trong nhà vệ sinh công cộng đợi rất lâu, tôi dần ngủ thϊếp đi vì mệt mỏi. Không biết bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài. Tiếng bước chân rất nhẹ nhưng tôi vẫn nghe thấy. Các giác quan của tôi bỗng chốc trở nên bén nhạy, nhưng đến lúc đó tôi mới cảm thấy cơ thể mình rất khó chịu. Đầu tôi ong ong, mắt hoa lên, toàn thân không có chút sức lực nào lại còn rất nóng. Tôi nghĩ thầm không lẽ mình lại đen đủi như vậy, bị sốt ngay lúc này sao?

Đang mải suy nghĩ thì tôi nghe thấy tiếng người bước vào. Qua kẽ hở bên dưới cánh cửa, tôi nhìn thấy có hai người đang tiến về phía mình. Tôi lập tức lần tìm súng, cả cơ thể căng lên đề phòng. Nhưng hai người đó không đi thẳng đến chỗ tôi mà đi tới những buồng vệ sinh bên cạnh xác định là ở đó không có ai rồi mới đi tới chỗ tôi.
Tôi vịn tay vào tường, từ từ đứng dậy. Một trong hai người đó cất tiếng hỏi: "Thiếu gia, anh ở trong đó sao?"

Thiếu gia? Tôi thần người, không đáp. Đối phương vội vã nói tiếp: "Chúng tôi chính là người mà Lục tiên sinh phái tới đón anh".

Anh ta nói rồi bắt đầu gọi điện thoại cho ai đó. Chỉ một lát sau, tôi nghe thấy tiếng Lục Hiểu Phong vọng ra từ trong điện thoại. Ông ấy nói: "Trần Danh, cháu có đó không? Nếu có thì lên tiếng trả lời chú. Quách Xuân và Quách Lâm đều là người cháu có thể tin tưởng, cháu hãy đi theo họ".

Tôi thở phào nhẹ nhõm đáp: "Cảm ơn chú Lục, chú lại vất vả vì cháu rồi".

Nói rồi, tôi chậm rãi mở cửa buồng vệ sinh. Trước mắt tôi là hai người có lẽ lớn hơn tôi vài tuổi. Nhìn thấy tôi, hai người họ cung kính gọi "thiếu gia". Tôi đáp: "Cứ gọi tôi Nhĩ Hải là được rồi, đừng khách sáo như vậy".
Hai người họ cũng biết thân phận của tôi hiện giờ là Nhĩ Hải. Họ có lẽ cũng là người thoải mái, không câu nệ tiểu tiết nên cũng gọi thẳng tên tôi luôn. Sau đó, hai người họ dìu tôi ra khỏi đó. Lúc ấy, hai người đều nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.

Tôi hỏi: "Các anh nhìn gì vậy? Tôi rất kỳ quái sao?"

Hai người họ đều lắc đầu. Người bên trái vừa cao vừa gầy, có đôi mắt to hai mí cười rồi nói với tôi: "Nhĩ Hải, chào cậu. Tôi là Quách Xuân, còn đây là em trai tôi, Quách Lâm".

Quách Lâm mặc dù cũng cao và gầy nhưng lại khác Quách Xuân ở đôi mắt một mí nhỏ. Có lẽ hai người họ, một người giống bố, một người giống mẹ.

Quách Lâm cũng không cởi mở như Quách Xuân mà có vẻ hơi rụt rè. Anh ấy nhìn tôi cười thay lời chào hỏi.

Hai người họ đưa tôi ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, dìu tôi lên xe. Tôi vốn cho rằng họ sẽ đến đón tôi bằng một chiếc xe tầm thường để không ai chú ý tới rồi lén lút đưa tôi rời khỏi đây. Ai ngờ bọn họ cho tôi ngồi lên ghế sau của một chiếc xe đắt đỏ. Quách Xuân bảo Quách Lâm dìu tôi, còn anh ấy thì lái xe.
Tôi không khỏi tò mò hỏi: "Các anh làm thế này có phải hơi khoa trương quá không?"

Có ai từng thấy một tên tội phạm bỏ trốn mà lại ngồi trên một chiếc Bentley giá hơn 2 triệu nhân dân tệ đường đường chính chính đi qua bao nhiêu chốt kiểm soát không? Tôi thì từng thấy rồi, bởi đó chính là tình cảnh của tôi lúc bấy giờ.

Quách Xuân cười đáp: "Nhĩ Hải, cậu yên tâm. Không có ai dám điều tra chiếc xe này đâu".

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement