Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)

Advertisement
Là sống hay chết, để ông trời quyết định.

Khi tôi nảy ta suy nghĩ này, thật lòng rất khó chịu. Cảm giác khó chịu này còn dữ dội hơn lúc tôi bị Bào Văn bắt nạt. Khi ấy, tôi chưa từng có chuyện gì suôn sẻ, nhưng lần này thì khác. Tôi đã rất vất vả để bước được bước đầu tiên trên con đường thành công, còn nghĩ rằng: "Một khi có quyền thế, một bước lên mây", không ngờ chỉ là một giấc mộng. Mùi vị này khiến người ta bứt rứt quá.

Mọi người ngạc nhiên nhìn tôi, ngay cả Vân Tam Thiên cũng hơi bất ngờ nhìn tôi. Tôi mỉm cười với anh ấy và nói: "Tam gia đã cho một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi một cơ hội, với tôi ân tình đó đã rất lớn. Tôi không dám để Tam gia lại vì tôi mà mạo hiểm, chỉ có một chuyện, hi vọng Tam gia có thể giúp tôi."

Vân Tam Thiên im lặng trong giây lát, bỗng thở dài, tôi biết tiếng thở dài này có ý nghĩa gì. Anh ấy và tôi giống nhau, đều thỏa hiệp. Anh ấy nói: "Cậu nói đi."

Tôi nhìn lướt qua mặt sẹo, Vân Tam Thiên nhíu mày nói: "Anh có thể mang cậu ấy đi, nhưng tôi có vài lời muốn nói với cậu ấy."

Mặc dù Mặt sẹo ngang ngược, nhưng đó là vì hắn có lý, hơn nữa là sau lưng hắn còn có chỗ dựa. Nhưng muốn đối cứng với Vân Tam Thiên thì hắn ta không có lá gan đấy. Thế nên hắn ngoan ngoãn đưa người của mình ra cửa quán bar và nhìn chằm chằm tôi từ xa. Chỉ có dì Tuyết đứng trước tôi, đi cũng không được, không đi cũng không được, vẻ mặt căng thẳng, sợ tôi vạch trần bà ta.

Tôi đến bên cạnh Vân Tam Thiên, đưa một tấm thẻ ngân hàng cho anh ấy, liếm môi nói: "Tam gia, trong thẻ này có sáu trăm nghìn, tôi để dành chữa bệnh cho em gái tôi. Trong trường hợp tôi không còn sống trở về, nhờ anh giao tấm thẻ này cho em ấy nói với nó là tôi phải đi xa, đã đổi số điện thoại. Nói là tôi đã thề ngày nào còn chưa là thành công, thì sẽ không liên lạc với nó."

Vân Tam Thiên nhìn tấm thẻ ngân hàng, hai tay trang trọng cầm nó. Gương mặt lộ vẻ nghiêm túc hiếm có, nói: "Tôi chắc chắn sẽ giao cô ấy."

Tôi mỉm cười và nói "cảm ơn", lấy ra một điếu thuốc đưa cho anh ấy, lại đưa cho mỗi anh em đây một điếu, ngại ngùng nói: "Tôi không mời mọi người hút loại thuốc ngon nhất được, mong mọi người đừng chê. Những ngày qua tôi vô cùng cảm ơn sự chăm sóc của các anh."

Nói xong tôi bật bật lửa châm thuốc cho từng người, tôi cũng tự rít một hơi. Sau đó cầm chiếc túi đeo chéo tôi vừa mua hôm nay lên. Bởi vì có rất nhiều kẻ thù nên trong túi tôi đã để một số thứ như con dao, bột vôi, đeo nó lên người, thẳng lưng đi tới chỗ mặt sẹo.

Tôi còn chưa tới nơi, Hùng Tử đã đi đến đạp tôi một cước, trước đó cơ thể tôi đã bị thương, bị gã đạp một cước đã ngồi bệt trên mặt đất. Đám người Hùng Tử ha ha cười lớn, tên mặt sẹo vẫy tay, ý bảo hai người giữ lấy tôi.

Tôi như một con chó chết bị bọn họ ném vào một chiếc xe Santana rách nát. Hùng Tử ngồi bên cạnh tôi, lấy ra một con dao, cười tủm tỉm hỏi tôi: "Thằng ranh, hôm qua mày ngông cuồng lắm cơ mà? Sao hôm nay lại ỉu xìu thế này?"

Tôi phớt lờ gã, gã vỗ dao vào mặt tôi, thẹn quá hóa giận hỏi tôi sao lại không nói chuyện. Mặt sẹo ngồi phía trước lái xe nói: "Hùng Tử, đừng để ý cậu ta nữa, chỉ là một thằng bụi đời, chắc bây giờ đang sợ hãi không nói nên lời."

Hùng Tử cười ha ha, tát vào mặt tôi rồi mắng "đồ hèn", hoàn toàn quên mất tối qua hắn đã hèn nhát khúm núm thế nào dưới chân tôi.

Bọn người Hùng Tử đưa tôi đến một nhà xưởng bị bỏ hoang, lôi tôi xuống xe, mang đến một cái ghế để trói tôi trên đấy. Tôi lập tức ngã xuống đất, giả vờ không đứng dậy nổi, nói: "Anh ơi, xin anh hãy tha cho em."
Tôi biết mình làm như vậy rất mất mặt, nhưng đối với tôi mà nói, đứng trước cái chết, lòng tự trọng gì đó đều không quan trọng, lòng tự trọng bị mất về sau còn có thể lấy lại được, còn mất mạng thì cái gì cũng không còn.

Tôi vừa nói xong, Hùng Tử khinh thường đạp tôi một cước, nói: "Anh, anh xem dáng vẻ hèn nhát của nó này, đừng trói nữa, phí mất một sợi dây thừng, dù sao nó cũng chạy không thoát."

Mặt sẹo khinh thường nhìn tôi, mắng "rác rưởi". Cô gái nhìn ngây thơ thực chất là người phụ nữ độc ác giả vờ bị làm nhục đã thay quần áo. Cô ta mặc chiếc áo hai dây hở rốn, váy ngắn đến mông, đi giày cao gót, miệng đang nhai kẹo cao su. So với bộ dáng cô gái nhỏ yếu đuối trước kia thì cứ như là hai người khác biệt.

Chẳng trách có người từng nói "phụ nữ là diễn viên trời sinh."
Tôi liếc nhìn người cô ác độc, cụp mắt xuống, trong đầu liên tục suy nghĩ. Mặt sẹo đứng trước mặt tôi, nói: "Mày làm tổn thương em gái tao, mày nghĩ tao nên xử lý mày như nào thì thích hợp? Chặt hai tay của mày hay cắt lưỡi mày?”

Tôi đáp: "So với chuyện này, tôi càng muốn biết người đứng sau anh là ai hơn."

Mặt sẹo khẽ cau mày, hắn nói là không hiểu tôi nói gì. Tôi kêu hắn đừng giả vờ nữa, không có người đứng sau sao hắn dám uy hϊếp Vân Tam Thiên?

Nghe thấy vậy, mặt sẹo cười lạnh, nói: "Mày nghĩ tao muốn thông qua mày để đối phó Vân Tam Thiên?"

Tôi không nói gì, nhìn biểu hiện của hắn không giống như nói dối, tôi nghĩ chẳng lẽ mình đã đoán sai? Tên mặt sẹo nói tiếp: "Mày nghĩ nhiều rồi, tao uy hϊếp Vân Tam Thiên chỉ vì muốn cảnh cáo cậu ấy, đừng có xen vào chuyện này. Hơn nữa, muốn biết chuyện nhà họ Vân không có gì khó, dù sao tao cũng không phải loại đầu gấu bình thường."
Nói đến đây, tên mặt sẹo khá là đắc ý, còn Hùng Tử vẻ mặt vênh váo, cao ngạo nói: "Anh trai tao là con trai nuôi của Yêu Kê, nếu bàn về vai vế trong giới, là người tài xuất chúng trong thế hệ trẻ. Đến Dương Phàm Khôn cũng phải nể mặt anh tao."

Tôi bảo mà, mặt sẹo sao lại ngông cuồng như vậy, thì ra là bản thân cũng có vốn liếng. Mặc dù không biết Yêu Kê là ai, nhưng nghe giọng điệu của bọn hắn cũng biết không hề đơn giản.

Tôi lạnh lùng liếc nhìn bộ mặt sùng bái của Hùng Tử, nghĩ bụng nếu tôi đã đoán sai, vậy Hùng Tử với cô gái độc ác kia đã lợi dụng mặt sẹo trút giận cho bọn họ. Rất có thể đây là khổ nhục kế mà mặt sẹo không hề hay biết.

Nghĩ tới đây, tôi kích động đang định nói ra. Hùng Tử hình như biết tôi muốn nói cái gì, đột ngột đá một phát vào lưng tôi. Miệng vết thương rách toạch làm tôi đau đến mồ hôi chảy đầm đìa. Tôi rêи ɾỉ, đau đớn không thốt nên lời. Hùng Tử tàn nhẫn nói: "Anh, nói nhiều với nó như vậy làm gì? Tên này rất xảo quyệt, có khi là đang kéo dài thời gian. Tuy nó không có chỗ dựa vững chắc gì, nhưng ngộ nhỡ Vân Tam Thiên vẫn muốn cứu nó, gọi điện báo cảnh sát thì phải làm sao?”
Mặt sẹo trầm ngâm rồi nói: "Em nói đúng, các cậu, mang rìu đến cho tôi. Hôm nay tôi phải chặt đi tay của tên nhóc này. Dám xúc phạm em gái tao, tao sẽ cho cánh tay của mày tàn phế luôn."

Tôi còn muốn nói gì nữa, Hùng Tử lại một đá vào người tôi, tôi không nhịn được nữa, đau khổ hét lên, cắn răng trừng mắt nhìn Hùng Tử. Sau đó một tay sờ vào trong túi, lúc mặt sẹo cầm rìu, từ từ ngồi xổm xuống. Tôi nhanh chóng nâng người lên ném một nắm bột vôi vào mắt hắn.

Mặt sẹo che mắt hét lên, lùi lại vài bước, chiếc rìu trong tay rơi xuống đất. Một màn này xảy ra quá nhanh, thế nên tất cả mọi người đều không kịp phản ứng. Tôi nhặt chiếc rìu, nhịn đau lao về phía hắn ta. Vốn muốn thừa dịp bất ngờ, chơi chiêu đánh giặc thì bắt tướng trước. Ai ngờ tôi chưa kịp xông tới chỗ mặt sẹo đã bị Hùng Tử đạp cho một cước bay ra xa.
Đàn em bên cạnh mặt Sẹo lập tức khống chế tay chân không cho tôi động đậy. Hắn ta đứng dậy tức giận đá một cước vào bụng tôi. Sức lực lớn, làm tôi cảm thấy bụng tôi như bị đá thủng rồi.

Hùng Tử văng tục mẹ nó, nói rằng vừa nãy tám phần là tôi giả bộ đáng thương, để tránh bị trói, tạo cơ hội đánh lén bọn hắn.

Tôi không còn sức để nói, đổ mồ hôi khắp người. Mặt sẹo nhặt rìu lên, sắc mặt dữ tợn, tôi nghĩ mình không còn cơ hội mở miệng nữa rồi.

Trong lòng hoảng hốt, lẽ nào về sau tôi sẽ trở thành người tàn tật cụt tay sao?

Vào lúc chiếc rìu chuẩn bị rơi xuống, tôi nghe thấy một âm thanh quen thuộc hô "dừng tay". Động tác trên tay mặt sẹo ngừng lại, tôi nhìn theo hướng phát ra tiếng nói thì thấy Tô Nhược Thủy đang ôm một cái chai thuỷ tinh đi đến. Cô ấy trông thật xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy dài màu hồng, chân đi đôi giày trắng nhỏ, xinh đẹp mà không mất đi khí chất, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Tô Nhược Thủy đứng yên cách đó không xa, nhìn thấy tôi, đôi mắt ngập đau lòng. Cô ấy phẫn nộ trừng mắt nhìn mặt sẹo, nói: "Dám bắt nạt em trai nhỏ của tôi, để xem hôm nay tôi xử các người thế nào!"

Mỹ nữ tức giận, luôn luôn có nét quyến rũ làm cho người ta không thể giận nổi. Mặt sẹo cũng vậy, hắn ta nghe xong lời này, buồn cười nói: "Cô có thể xử lý tôi thế nào?”

Tô Nhược Thủy vỗ nhẹ chai thủy tinh, nói: “Trong này là axit sunfuric, tôi biết một người phụ nữ như tôi không đánh lại các người, các người cùng xông lên tôi chỉ có thể bị bắt. Nhưng tôi nói cho các người biết, ai dám xông lên, dù phải liều cái mạng này, tôi cũng phải đổ axit sunfuric lên người kẻ đó! Ai không sợ đau không sợ chết, có thể lên thử!"

Nghe lời nói của Tô Nhược Thủy, trong lòng tôi rất cảm động, hốc mắt nóng lên.
Câu nói của Tô Nhược Thủy làm cho đám người mặt Sẹo sững sờ, cô ấy lườm bọn họ rồi nói: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, các người làm thế này là "bắt cóc", nếu như bị bắt, thì đợi ăn cơm tù đi!"

Biểu cảm của gã mặt sẹo khó coi, nói: "Cô nhóc, cô có biết tôi là ai không?"

Tô Nhược Thủy cười khúc khích nói: "Cô nhóc? Chị đây không phải cô nhóc, cũng không quan tâm anh là ai. Tôi chỉ biết là tối nay có người bắt nạt em trai tôi, mà tôi phải bảo vệ cậu ấy!"

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement