Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)

Advertisement
Dương Phàm Khôn nói rằng vở kịch giống như cũ, hắn sẽ không bị lừa lần thứ hai… tôi bỗng thấy rất nguy hiểm, biết bọn Triệu Côn Bằng có thể đã bị mai phục ngược lại, cứ như vậy tiếp diễn tôi sẽ đánh mất lợi thế lớn nhất.

Trong lúc lòng tôi đang hoảng loạn, Cao Phong ném ghế vào tôi, tôi lập tức né sang một bên, cũng trong lúc này, mấy tên khác cũng xông đến, kéo tôi xuống khỏi người Dương Phàm Khôn, đè chặt cơ thể tôi, cướp lấy con dao găm của tôi.

Cao phong đi đến đạp mạnh lên đầu tôi, cười lạnh nói: "Trần Danh, chơi vui không?"

Dương Phàm Khôn bò dậy, sờ cổ một cái, tức giận mắng: "Chết tiệt, chảy máu rồi!" Nói xong, hắn tiến đến đạp mạnh tôi một cái, sau đó cầm lấy con dao găm của tôi trong tay Cao Phong, nhe răng trợn mắt, mặt mày dữ tợn, hét: "Mẹ nó, tao sẽ cắt gân tay gân chân của mày ra trước, rồi sẽ chậm rãi tra tấn mày!"

Nói xong, hắn ngắm nghía con dao găm tinh xảo, ánh mắt tham lam nói: "Đúng là một con dao tốt, bị loại chủ nhân như mày sử dụng, thật là lãng phí."

Tôi nhìn hắn, nói: "Trả con dao lại cho tao!"

Mới vừa nói xong, tôi đã bị đấm một cú vào mặt, máu mũi chảy ra không ngừng, Cao Phong lại đạp mạnh vào đầu tôi, mắng: "Trần Danh, mẹ nó, mày láo thật, chắc là mày quên bản thân là ai rồi."

Tô Nhược Thủy đột nhiên hung dữ hét: "Các người biết cậu ấy là ai không? Nếu các người dám đụng đến cậu ấy, nhất định sẽ chuốc lấy phiền phức lớn!"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Nhược Thủy, nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn của cô ấy, tim tôi bắt đầu đập thình thịch, tôi cảm thấy được cô ấy thực sự lo lắng cho tôi, như vậy thì hôm nay tôi đến đây cũng đáng giá.

Đáng tiếc trừ tôi ra thì ai cũng xem Tô Nhược Thủy như là tên ngốc, trong nhà xưởng im lặng lạ thường chốc lát, rồi vang lên tiếng cười to.

Dương Phàm Khôn cười lạnh nói: "Tao biết mày muốn nói gì, mày không phải là muốn lấy cái con đàn bà đội mũ lưỡi trai kia ra để dọa tao chứ? Tao nói cho mày biết, cho dù Trần Danh có thân phận gì, bố mày cũng không sợ, bởi vì tao đoán chắc chắn hắn sẽ không rêu rao việc hôm nay.”

Nói xong, hắn nhìn tôi nói: "Đợi chút nữa tao sẽ lôi Tô Nhược Thủy ra quay một đoạn phim nhỏ, nếu mày không muốn đoạn phim này bị công khai thì chuyện ngày hôm nay phải chôn ở trong lòng, đã hiểu chưa?"

Tôi hít sâu một hơi, nói: "Đm mày, mày dám đụng vào cô ấy thì tao sẽ gϊếŧ cả nhà mày!"

Tôi vừa nói xong, Dương Phàm Khôn đã cầm con dao cắm mạnh vào bả vai tôi, máu tươi bỗng tuôn trào, tôi đau đớn đến nỗi kêu to ra tiếng, tôi càng la càng đau đớn, bọn họ càng cười vui vẻ.

Dương Phàm Khôn rút dao ra, cọ con dao dính máu lên mặt tôi, nói: "Hơn nữa, nếu như thằng này thật sự có thân phận gì, thì liệu có rơi vào tình trạng dở sống dở chết như thế này không?"

Mọi người lập tức phụ họa theo, lúc này tôi hiểu được, do Dương Phàm Khôn cảm thấy tôi không thể nào có được gia cảnh to lớn gì, không có quan hệ thân thiết gì với Tống Giai Âm, cho nên mới dám làm càn như vậy.

Lúc này Dương Phàm Khôn cho người đè tay của tôi lại, chuẩn bị cắt đứt gân tay của tôi. Giờ phút này, tôi thật sự rất sợ hãi, chẳng lẽ tôi phải trở thành một kẻ tàn phế thật sao?

Tô Nhược Thủy sốt ruột hét lên: "Các người không cần hành hạ cậu ấy nữa! Tôi cầu xin các người, các người muốn cái gì, tôi đều có thể cho các người! Chỉ cần các người chịu thả cậu ấy ra!"

Tôi nhìn Tô Nhược Thủy, lắc đầu nói, không được.

Bọn người Cao Phong bắt đầu cười ha ha, những cặp mắt bỉ ổi quét tới quét lui ở trên người của Tô Nhược Thủy, Dương Phàm Khôn cười đê tiện nói: "Vội vàng muốn hiến thân đến vậy sao? Không vội, chờ anh đây cắt hết gân tay gân chân của tên rác rưởi này xong, sẽ cùng cô vui vẻ với nhau, bảo đảm sẽ làm cho cô suиɠ sướиɠ bất tận."
Tôi phẫn nộ trừng Dương Phàm Khôn. Bảo hắn câm miệng, nói xong tôi đã bị người khác tát mấy bạt tai, sau đó, tôi thấy Dương Phàm Khôn chậm rãi đứng lên, trào phúng nhìn tôi, nói: "Vốn là tao định tối nay mới đụng đến cô ta, bây giờ nghĩ lại trước tiên tra tấn tinh thần của mày, sau đó mới tra tấn thân thể của mày, như vậy hình như càng thích thú hơn."

Nói xong, Dương Phàm Khôn bèn đi qua Tô Nhược Thủy, tôi muốn đứng lên ngăn hắn lại, nhưng lại bị đè không thể đứng dậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi đến bên người Tô Nhược Thủy. Tôi biết mình không cứu được Tô Nhược Thủy, đành phải gửi hy vọng này cho Cao Phong, ai ngờ hắn hoàn toàn không có một chút ý gì muốn cứu Tô Nhược Thủy, còn trưng ra dáng vẻ rất hưng phấn.

Lòng tôi hoàn toàn tuyệt vọng, Dương Phàm Khôn đi đến trước mặt Tô Nhược Thủy, một tay nâng cằm của cô ấy lên, trong mắt tràn đầy du͙© vọиɠ, nói: "Tuy rằng cô kém hơn Bào Văn, cũng không hợp với khẩu vị của tôi lắm, nhưng mà ăn đại một bữa cũng rất được, đặc biệt là khi tưởng tượng đến cô và Bào Văn đã từng làm chuyện này, thì tôi liền cảm thấy thật hưng phấn."
Nói xong, hắn nắm lấy một nhúm tóc của Tô Nhược Thủy, hít một hơi thật sâu, nói: "Thơm thật." Nói xong hắn định xé quần áo của Tô Nhược Thủy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi vội vàng cầu xin Phàm Khôn như một con chó, nói: "Đừng đụng đến cô ấy, cầu xin mày, mày muốn tay hay chân của tao cũng được, muốn đánh gãy chân tao cũng được, cho dù là muốn mạng của tao cũng được, cô ấy vô tội... Cầu xin anh đừng đụng vào cô ấy, tôi van anh, tôi lạy anh, tôi quỳ lạy anh!"

Giờ phút này, tôi thật sự bất lực, cũng thật sự ấm ức. Sự thuận buồn xuôi gió thời gian qua khiến tôi có chút cảm giác lâng lâng, cứ nghĩ bản thân đã không còn là một tên thấp hèn có thể bị người khác tùy tiện bắt nạt nữa, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện, đứng trước quyền thế tuyệt đối, tôi vĩnh viễn cũng chỉ là một tên hề, ngay cả người phụ nữ mà mình thương yêu cũng không bảo vệ được.
Dương Phàm Khôn cười lạnh nói: "Bây giờ biết cầu xin tao rồi sao? Đáng tiếc, muộn rồi!"

Giờ phút này, tôi cảm giác máu của chính mình đều đã lạnh đi, loại cảm giác nản lòng thoái chí này khiến cho tôi thật sự muốn chết quách đi. Tôi cúi đầu, nhắm mắt lại, không dám nhìn thêm.

Lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng, chị ấy nói: "Đường đường là con trai trưởng của nhà họ Dương, vậy mà lại giở trò tiểu nhân, vô liêm sỉ thế này, thảo nào nhà họ Dương lại ngày càng tụt dốc."

Tôi mở choàng hai mắt, ngước cổ nhìn ra cửa, chỉ thấy một cô gái đứng ở cửa, chị ấy mặc một chiếc váy dài bằng vải thô đũi, chân mang một đôi giày thêu hoa màu trắng, suối tóc đen dài cùng và làn váy hơi nhẹ bay, nụ cười nhìn như ôn hòa nhưng thực ra lại lạnh như băng nở trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần khiến người người đắm say.
Người này chính là Hồng Nhan.

Sự xuất hiện của Hồng Nhan là điều mà tôi không ngờ tới, phản ứng đầu tiên của tôi là ra hiệu cho chị ấy chạy nhanh đi. Tuy Triệu Côn Bằng nói chị ấy là người luyện võ, nhưng tôi cảm thấy cho dù chị ấy giỏi đánh nhau cũng không thể đánh thắng được một lượt mười mấy người.

Hồng Nhan từ trong bóng tối đi ra, khi chị ấy đi vào vùng có ánh sáng, tất cả mọi người bao gồm cả Dương Phàm Khôn đều bị chị ấy hấp dẫn, cho nên đến tận khi chị ấy đến trước mặt tôi, bọn người này vẫn không có phản ứng gì.

Dương Phàm Khôn là người đầu tiên phản ứng, hắn không hổ danh là người của gia tộc lớn, tuy rằng kinh ngạc trước sắc đẹp của Hồng Nhan, nhưng hắn vẫn còn nhận biết được là đang cùng tôi đối địch, hắn cảnh giác nói: “Cô gái, chắc cô không phải là tới cứu tên rác rưởi này chứ?"
Hồng Nhan thản nhiên nói: "Tôi chỉ nhìn thấy một tên rác rưởi đang nói chuyện, cùng với một đống rác đang nhìn tôi chảy nước miếng, chứ không có nhìn thấy ‘tên rác rưởi’ nào mà anh vừa nói, hay là, anh đang nói chính anh?"

Cuộc nói chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ, tôi nhìn dáng vẻ của chị ấy, nghĩ bụng thật quá ngông cuồng. Nhưng mà tôi thích!

Dương Phàm Khôn cũng không tức giận, mà cười ha ha nói: "Thú vị." Nói xong, hắn buông cằm của Tô Nhược Thủy ra, chậm rãi đi đến trước mặt Hồng Nhan, hút một điếu thuốc, nói: "Cô gái, tôi biết cô có sắc, nhưng cũng không cần phải làm màu thế này?"

Hắn nói xong, Hồng Nhan đột nhiên nhấc chân dài lên chuẩn xác đá vào cằm của hắn, một đá này nhìn như rất nhẹ, thế nhưng đã đá Dương Phàm Khôn văng ra rất xa.
Dương Phàm Khôn lảo đảo lui về phía sau vài bước, mũi chân Hồng Nhân giậm một cái, phóng tới hắn với tốc độ siêu nhanh, tóm lấy cổ tay bằng một tay. Kéo mạnh lên, đá một phát vào đầu gối hắn, mấy động tác liên tục lưu loát, tôi xem đến nỗi hoa cả mắt, lúc tôi kịp phản ứng lại thì Dương Phàm Khôn đã quỳ trên mặt đất gào khóc thảm thiết.

Tất cả mọi người bao vây Hồng Nhan lại, chị ấy giống như không có cảm thấy nguy hiểm gì. Cầm con dao găm trong tay Dương Phàm Khôn lên, nói: "Đồ tôi tặng cho em trai tôi mà anh cũng dám lấy?"

Hồng Nhan nói xong, lập tức cắm con dao găm vào bả vai của Dương Phàm Khôn, động tác giống y như đúc lúc Dương Phàm Khôn cắm con dao vào bả vai tôi, không, thậm chí còn ác hơn. Bởi vì chị ấy đột nhiên cầm con dao rạch mạnh lên trên, dộng tác này làm cho miệng vết thương trở nên càng sâu, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy thịt bị lưỡi dao cắt ra.
Thủ đoạn như thế này, kể cả một người đàn ông như tôi còn cảm thấy tàn nhẫn, nhưng mà Hồng Nhan lại không có phản ứng gì, lúc này tôi mới phát hiện đôi môi của chị ấy tô son đỏ. Nhan sắc diễm lệ, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cũng giống như một con dao nhuốm máu, tràn đầy ác ý.

Hồng Nhan rút con dao ra, sau đó đá một cước vào bả vai đang bị thương của Dương Phàm Khôn, khiến hắn càng kêu la thảm thiết hơn. Chị ấy bình thản vẫy tay với bọn người Cao Phong, bàn tay trắng nõn vuốt ve con dao găm tinh xảo, rõ ràng rất bình tĩnh nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy được khí phách và quyến rũ.

Một cơn gió lạnh từ cửa nhà xưởng thổi vào, thổi bay mái tóc dài của Hồng Nhan, tôi nhìn chị ấy, cảm giác giống như nhìn thấy Nhϊếp Tiểu Thiện trong Thiện Nữ U Hồn, có một không hai, xinh đẹp vô cùng.
Tất cả mọi người đều xông lên. Trái tim tôi như muốn nhảy lên tới cổ họng, chợt thấy Hồng Nhan Cầm lấy con dao nhanh nhẹn đâm vào ngực của Cao Phong đang xông tới, cũng chuẩn xác tránh đâm vào trái tim, nhưng cho dù như vậy thì Cao Phong vẫn bị thương.

Sau khi đâm Cao Phong, Hồng Nhan lập tức đá hắn văng ra xa, hơi hạ người xuống, tránh thoát được cú đấm của mấy người, một tay chống đất, hai chân quét ngang chớp mắt đã đẩy lui được những người xông tới gần, sau đó, chị ấy ở lộn một vòng trên không, nửa cẳng chân nhanh chóng lộ ra, nhưng cũng nhanh chóng trốn lại vào trong làn váy, như một màu trắng khiến thời gian cũng phải kinh ngạc.

Xem đến đây, tôi cuối cùng cũng hiểu được vì sao Triệu Côn Bằng cứ nói cô gái này không đơn giản, quả thực là yêu nghiệt.

Hồng Nhan túm lấy cổ áo của một người bằng hai tách, xách người đó lên rồi ném qua phía người còn lại, sau đó, chân đạp lên cơ thể của hai người đó. Vừa xoay cổ tay, con dao nhỏ trong tay đã bay đi, ghim trúng đầu gối của một tên khác.
Tiếng la thảm thiết khiến cho người nghe run rẩy tận đáy lòng.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, Hồng Nhan đã giải quyết được bốn năm người, hơn nữa thủ đoạn còn rất tàn độc, nháy mắt dọa cho người của Dương Phàm Khôn sợ tới mức không dám động đậy.

Hồng Nhan bước đi nhẹ nhàng, tới trước mặt tôi, mấy người đang giữ chặt tôi cũng sợ tới mức buông tay ra, chị ấy vươn tay, tôi ngượng ngùng nắm lấy tay chị ấy rồi đứng lên, nói với chị ấy một tiếng "cám ơn", sau đó lập tức chạy nhanh tới cởi trói cho Tô Nhược Thủy.

Sau khi cởi dây thừng cho Tô Nhược Thủy, cô ấy chợt lao mạnh vào trong lòng ngực tôi khóc lên.

Tôi vừa an ủi Tô Nhược Thủy, vừa nhìn Hồng Nhan, chỉ thấy chị ấy đang nhìn Dương Phàm Khôn, nói: "Về nói cho ông nội anh biết, Trần Danh là em trai của Hồng Nhan, ai dám đụng tới cậu ấy, cũng đồng nghĩa với việc muốn tuyên chuyến với tôi."
Cô ấy dừng một chút lại tiếp tục khí thế nói: "Hồng Nhan tuy không có gia thế bối cảnh gì, nhưng được cái hai tay vẫn có thể gϊếŧ người."

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement