Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)

Advertisement
"Hồng Nhan tuy không có gia thế bối cảnh gì, nhưng được cái hai tay còn có thể gϊếŧ người."

Khi Hồng Nhan bình thản nói ra câu này, mọi người ở đây ai cũng bị dọa cho chết đứng. Tôi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô ấy, từ trong đáy mắt đen nhánh kia nhìn thấy được sự nghiêm túc.

Tôi giật mình, thật sự rất khó mà tưởng tượng, một người phụ nữ rốt cuộc đã từng trải qua chuyện thê thảm như thế nào, mới có thể nói ra lời nói như thế này, cứ như trong mắt cô ấy, gϊếŧ người cũng bình thường như cắt rau củ, hơn nữa giờ phút này, tôi cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng áp lực đang tỏa ra từ trên người của cô ấy, nói như thế nào đây, tôi cảm giác cô ấy rất giống như một sát thủ chuyên nghiệp.

Tuy là tôi chưa từng tiếp xúc với sát thủ, nhưng mà tôi cảm giác rằng dáng vẻ của sát thủ chắc chắn là rất giống cô ấy.

Hồng Nhan thản nhiên quét mắt nhìn tôi và Tô Nhược Thủy, nói: "Đi thôi."

Tôi lập tức dìu Tô Nhược Thủy đi theo cô ấy rời khỏi nhà xưởng, tôi nhìn bóng dáng cô ấy, trong lòng tràn đầy hoang mang, nghĩ mãi không thông, dựa vào dung mạo và thân thủ của cô ấy, tại sao lại cam tâm tình nguyện làm đầu bảng của hộp đêm, khiến bản thân tủi nhục chứ? Chẳng lẽ là vì Tam gia?

Nghĩ đến Tam gia, tôi thở dài một hơi, rốt cuộc hiểu vì sao Triệu Côn Bằng nói Tam gia có lỗi với Hồng Nhan .

Sau khi rời khỏi nhà xưởng, Hồng Nhan bảo chúng tôi lên xe của cô ấy, sau khi lên xe tôi và Tô Nhược Thủy lập tức điện thoại cho Triệu Côn Bằng, Triệu Côn Bằng nhanh chóng nghe máy, anh ấy hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói chúng tôi đã được Hồng Nhan cứu ra , hỏi nhóm người của anh ấy sao rồi? Có phải đã bị người của Dương Phàm Khôn mai phục không.

Triệu Côn Bằng im lặng một lúc lâu, mới nói: "Cậu nói không sai, Dương Phàm Khôn đúng là quỷ kế đa đoan, lòng dạ thâm sâu, hắn đã đoán được chúng tôi sẽ lặng lẽ theo dõi, vì vậy cố ý cho người dẫn chúng tôi dẫn tới chỗ khác, sau đó tìm một nhóm người phục kích chúng tôi."

Tôi nói: "Các anh em không sao chứ?"

Triệu Côn Bằng nói không sao, nói về quán bar gặp mặt rồi nói tiếp.

Cúp máy, tôi nhìn sang Hồng Nhan đang lái xe, nói: "Chị Hồng Nhan, hôm nay thật sự cám ơn chị, nhưng mà làm sao chị biết chúng tôi ở đây?"

Hồng Nhan thản nhiên nói: "Làm sao mà tôi biết không quan trọng. Quan trọng là cậu không sao."

Tôi còn đang tính nói nữa thì Tô Nhược Thủy đã kéo kéo áo của tôi, tôi mới ngoan ngoãn im miệng, thầm nghĩ nếu mà Hồng Nhan đã nói như vậy thì nhất định là không muốn nói ra, tôi có hỏi nữa cũng vô dụng.

Tôi nhìn sang Tô Nhược Thủy, thấy sắc mặt cô ấy vẫn còn chút xanh xao, áy náy nói: "Chị Thủy, thật sự xin lỗi, lần này chị lại bị em làm liên lụy."

Tô Nhược Thủy tựa vào trong lòng ngực của tôi, dịu dàng nói: "Chị không sao, em cũng đừng có tự trách , hơn nữa bọn họ muốn bắt chị cũng không chỉ vì em." Nói tới đây, cô ấy hạ mi mắt, điệu bộ muốn nói lại thôi.

Trong lòng thắc mắc, tôi hỏi cô ấy có ý gì? Cô ấy liếc mắt nhìn Hồng Nhan một cái, nói: "Trở về chị nói cho em nghe sau được không? Bây giờ chị mệt quá đi, rất muốn ngủ một giấc."

Tôi gật gật đầu, cô ấy ghé lên trên đùi tôi nằm nhắm mắt lại, thoáng cái đã chìm vào giấc ngủ, hô hấp đều đều trở lại, mặt cũng dần hồng hào trở lại.

Nhìn thấy vẻ mặt an nhàn của Tô Nhược Thủy khi ngủ, lòng tôi vừa cảm thấy an ủi vừa cảm thấy sợ hãi, tuy rằng đêm nay Hồng Nhan giúp tôi một phen, còn uy hϊếp Dương Phàm Khôn, nhưng tôi biết dựa vào tính cách của Dương Phàm Khôn, hắn chắc chắn không ngưng việc trả thù tôi, huống chi lần này hắn ăn một cục tức lớn, chỉ sợ hắn không chỉ trả thù tôi, mà còn trả thù cả Hồng Nhan.
Nghĩ vậy, tôi áy náy nói: "Chị Hồng Nhan, thật sự xin lỗi, lần này hình như tôi có lẽ tôi sẽ gây phiền phức cho chị."

Hồng Nhan hoàn toàn không thèm để ý nói: "Không có gì, nếu tôi sợ thì đã không đi cứu cậu."

"Vì sao?" Tôi không hiểu nhìn Hồng Nhan, với thân phận của cô ấy căn bản không nên đến giúp tôi.

Hồng Nhan lại nói: "Lúc cậu xông đến Sanna Zoan cứu tôi, có nghĩ tới vì sao phải cứu không? Cậu bị Bào Văn bắt nạt đến mức không còn chút tôn nghiêm, còn không ngại chọc tới nhà họ Dương cũng chỉ vì muốn cứu cô ấy, là vì cái gì?"

Tôi nhỏ giọng nói: "Những việc đó tôi đều có suy nghĩ của riêng mình, với chuyện mà tôi có thể giúp thì tôi… không thể khoanh tay đứng nhìn đúng không?"

Hồng Nhan mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Tôi nhìn cô ấy, nghĩ đến lúc cô ấy đánh nhau dũng mãnh vô cùng, cũng kìm lòng không được mà nghĩ tới đôi chân dài tuyệt đẹp kia khi ra đòn cũng khiến cho thế đánh đẹp biết bao, trên đời này chỉ e rằng chỉ có mình cô ấy mới có thể làm được.
Hồng Nhan trước tiên mang tôi tới bệnh viện, xử lý vết thương cho tôi một lúc, sau đó đưa chúng tôi về lại quán bar, ra hiệu cho chúng tôi xuống xe.

Sau khi chúng tôi xuống xe, tôi nói cảm ơn Hồng Nhan một lần nữa, nhưng cô ấy lại khá nghiêm túc nói: "Trần Danh, có chuyện muốn nhắc nhở cậu, tuy rằng lần này tôi cứu cậu, nhưng cũng là hại cậu, tôi không thể cam đoan sau này sẽ xuất hiện phản ứng dây chuyền gì, chỉ có thể chúc cậu may mắn."

Nói xong, Hồng Nhan lập tức lái xe đi.

Nhìn chiếc xe càng lúc càng xa, tôi suy nghĩ lại câu nói kia của Hồng Nhan, không kìm được mà nhớ tới Tống Giai Âm, cô ấy cũng từng nói với tôi như vậy.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.

Tô Nhược Thủy đột nhiên nắm chặt tay tôi, nói: "Em trai nhỏ, chị có chút chuyện muốn nói với em."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, lòng tôi lại càng thêm bất an, chẳng lẽ cô ấy muốn nói với tôi về chuyện kia?
Tôi không dám mở miệng hỏi, chỉ gật gật đầu nói được, chúng tôi đi vào ký túc xá của cô ấy nói chuyện.

Tôi gửi cho Triệu Côn Bằng một đoạn tin nhắn, sau đó cùng Tô Nhược Thủy đi tới ký túc xá của cô ấy. Vừa đi vào, cô ấy đã ôm chặt lấy thắt lưng của tôi, khiến lưng tôi bị áp trên cánh cửa, đụng đến miệng vết thương, tôi đau đớn kêu lên một tiếng, hỏi cô ấy sao thế?

Tô Nhược Thủy ôm lấy hai má tôi, ánh mắt mơ màng nói: "Đừng nói gì cả, hôn chị."

Hô hấp tôi chợt ngừng, Tô Nhược Thủy dán môi cô ấy lên môi tôi, hôn tôi nhiệt tình. Tôi ôm cô ấy bằng cánh tay không bị thường, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của cô ấy.

Một nụ hôn dài kết thúc, Tô Nhược Thủy hôn lên cổ tôi, nói: "Em trai nhỏ, chị có một chuyện muốn thẳng thắn nói với em, nhưng mà chị rất sợ, sợ em biết rồi về sau sẽ không yêu chị nữa."
Tim tôi chợt đập lên loạn xạ, thầm nghĩ chắc là tôi đoán đúng rồi, Tô Nhược Thủy thật sự đã chuẩn bị nói rõ với tôi. Tôi cố gắng giữ cho ngữ khí ổn định, nói: "Chị Thủy, em yêu chị, cho dù xảy ra chuyện gì, em vẫn sẽ yêu chị."

Tô Nhược Thủy cắn cắn môi, nói: "Thật không?"

Tôi gật đầu nói đương nhiên, tôi sẽ không lừa cô ấy. Cô ấy do dự một lát, mở miệng nói: "Thật ra chị tiếp cận em là có mục đích, là có người sai chị tiếp cận em."

Tôi nhíu mày, tuy đã biết trước, nhưng chính tai nghe được cô ấy nói như vậy, trong lòng vẫn thấy hơi khó chịu.

Tôi hỏi cô ấy vấn đề mà bấy lâu tôi quan tâm, nói: "Em chỉ là một người bình thường, ai lại muốn chị tiếp cận em?"

Tô Nhược Thủy nói là đại ca sau lưng cô ấy, cô ấy gọi hắn là ‘đại ca’, cô ấy nói đại ca sai cô ấy tiếp cận tôi, sau đó tra chi tiết về tôi. Cô ấy còn nói, cô ấy làm việc theo lệnh của hắn, làm cái gì, làm như thế nào, đều là hắn sắp xếp.
Tôi nhíu mày, cô ấy nói: "Chị còn muốn thẳng thắn nói với em một chuyện, đó là chị và Cao Phong thật ra là một phe, là đại ca sai hai bọn chị diễn kịch, nhưng mà ngày đó chị đã nói với đại ca là chị không muốn giám sát em nữa, bởi vì chị đã thích em rồi, đại ca rất tức giận, nói là sẽ cho chị biết hậu quả khi rời khỏi anh ấy."

Nói đến đây, cô ấy có chút uể oải, nói: "Cho nên chuyện hôm nay, thật ra cũng là do đại ca mượn tay Dương Phàm Khôn dạy cho chị một bài học, nếu không Cao Phong hoàn toàn đã có thể cứu chị. Chị nói như vậy, em có hiểu không?"

Lòng tôi chợt đau xót, ôm Tô Nhược Thủy vào trong lòng ngực, khẽ nói: "Em hiểu. Chị Thủy, chị ngốc quá, tại sao không nói cho em biết sớm? Còn nữa, cái thứ gã khốn nạn kia, chị không đi theo hắn là đúng!"

Tô Nhược Thủy giương mắt nhìn tôi, lo lắng hỏi: "Em không trách chị?"
Tôi nói: "Trách."

Mặt cô ấy chợt tối sầm lại, tôi chọc chọc cái mũi cô ấy, nói: "Em trách chị một mình yên lặng chịu đựng bao nhiêu chuyện, trách chị che giấu cảm tình dành cho em, đến tận giờ mới nói cho em biết."

Hai mắt Tô Nhược Thủy rưng rưng, lại cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa, cô ấy ôm cổ tôi, dịu dàng nói: "Em trai nhỏ, em tốt thật, không uổng công chị luôn giữ tình cảm sâu đậm với em."

Trong lòng tôi vừa vui vẻ vừa đắc ý, nhưng mà cũng nghi ngờ, nói: "Nhưng mà đúng là kỳ lạ, em chỉ là một kẻ thất bại mà thôi, đại ca của chị sai chị thăm dò chi tiết về em, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ hắn cho rằng em còn có thân phận khác?"

Tô Nhược Thủy chau mày, nói: "Thật ra chị cũng tò mò, sau khi tiếp xúc với em, chị phát hiện em thật sự là một người bình thường, chị cũng có nói với đại ca. Nhưng đại ca nói người có thể khiến Tống Giai Âm chú ý, làm sao có thể chỉ là một người bình thường."
Tống Giai Âm? Tôi nói: "Tống Giai Âm có nói với em, cô ấy giúp em cũng chỉ là bởi vì bất chợt nổi hứng."

Tô Nhược Thủy lắc đầu, chắc chắc nói: "Cô ấy lừa cậu thôi, lúc đó chị cũng nói với đại ca như vậy, nhưng đại ca nói Tống Giai Âm từ thủ đô về Nam Kinh, chính là vì tìm em. Có thể chính em cũng không biết, thật ra Tống Giai Âm đã chú ý em lâu rồi, thời gian cô ấy đến Nam Kinh còn sớm hơn cả chị."

Lòng tôi giật thót, nhớ tới cô gái đội mũ lưỡi trai kia, nụ cười trong sáng, một nữ thần có ánh mắt khiến người ta nhìn không thấu, nghĩ bụng cô ấy đến Nam Kinh thật ra là vì tìm tôi? Khiến cho tôi cảm thấy vừa mừng vừa lo. Mà nếu thật là như vậy, vậy tại sao cô ấy muốn gạt tôi? Chẳng lẽ trên người của tôi, thật sự có bí mật gì?

Còn nữa, Tống Giai Âm giỏi lắm sao?
Nghe xong câu hỏi của tôi, Tô Nhược Thủy chuyển thành xem thường, nói: "Đương nhiên giỏi rồi, cô ấy là con cả của nhà họ Tống, được miêu tả là một cô gái có tài trí hơn người nhưng không chỉ có dựa vào nhà họ Tống có địa vị không thể lung lay, mà bản thân cô ấy cũng có ưu tú đến mức khiến người khác ghen tị, một cô gái như vậy lại chạy tới Nam Kinh tìm em, cũng khó trách đại ca cảm thấy em không đơn giản chút nào."

Tôi nhíu mày, thầm nghĩ lần sau có gặp lại Tống Giai Âm tôi nhất định sẽ hỏi rõ cô ấy. Nhưng mà cái cô gái xuất quỷ nhập thần đó, nói lần sau gặp lại, không biết phải chờ tới khi nào? Không biết vì sao trong lòng tôi lại có chút chờ mong.

Lúc này Tô Nhược Thủy nhẹ nhàng vuốt lên giữa mày tôi, nói: "Đừng nghĩ nữa, nếu em thật sự muốn biết, chị sẽ đi điều tra giúp em."
Tôi lắc đầu, nói đừng, tôi sợ cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. Tô Nhược Thủy cười cười với tôi, nói: "Không có việc gì đâu, chị nghĩ kĩ rồi, nếu như làm trái lại ý của đại ca, sẽ khiến chúng ta gặp nguy hiểm, chi bằng chị cứ thuận theo ý của đại ca mà làm, bề ngoài vẫn trung thành với anh ấy như cũ, sau lưng thì thu thập tin tức của em."

Nói đến đây, vẻ mặt cô ấy kích động, đôi mắt ngập tràn hưng phấn, cô ấy nói: "Gián điệp hai mang, ngẫm lại cũng rất thú vị đó nha."

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement