Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)

Advertisement
Trên đại lục lơ lửng, lão già tiêu sái rời đi, để lại đám người đứng nguyên tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.

Nhất là người của Kiếm Minh, ai cũng giống như rắn mất đầu, vẻ mặt vô cùng bi phẫn. Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Hi méo mó, ánh mắt dừng ở hướng lão già rời đi, giận mà không dám nói gì.

Lã Quy Trần liếc nàng cười ha hả:

- Chuyến này tốt rồi, đôi bên giành đi giật lại, cuối cùng lại để kẻ khác giật mất, công toi rồi.

- Ngươi còn dám nói!

Nguyệt Hi quay ngoắt qua, căm tức nhìn Lã Quy Trần, nghiến chặt răng:

- Nếu không phải do lũ Tử Tinh các ngươi đuổi theo hai đồ nhi của ta thì chúng đã sớm mang Tinh Môn lệnh trở về Kiếm Tinh, đâu có chuyện lạc vào vực sâu hỗn loạn, bọn ta cũng sẽ không lạc nạn tại đây, nhìn sắc mặt của người khác mà hành sự, những chuyện này đều do các ngươi gây ra!

Lã Quy Trần sắc mặt chợt lạnh lùng:

- Nói vậy sai rồi, chỗ mà hai đồ nhi của ngươi tìm được Tinh Môn lệnh chính là một đại lục thuộc Tử Tinh ta, suy xét nghiêm túc thì đây chính là vật của Tử Tinh ta, ta còn chưa tìm chúng để tính sổ tội ăn cắp thì ngươi lại đổ lỗi ngược cho ta?

- Lã Quy Trần, ngươi hãy nhớ cho kỹ, nếu một ngày nào ta đó có thể thoát khỏi nơi này, nhất định sẽ cho ngươi vạn kiếp bất phục!

Nguyệt Hi oán hận quát, đổ lỗi bị mất Tinh Môn lệnh lên đầu Tử Tinh.

- Đợi ngươi thoát được rồi hãy nói.

Lã Quy Trần cười cười một tiếng, cũng không thèm để ý đến lời uy hiếp của nàng mà ngoắc đám người Tử Tinh nói:

- Kại cả đây, kiểm kê đồ trong này xem có bao nhiêu là của chúng ta, đừng để người ta lấy trộm đi nữa.

Mười mấy võ giả Tử Tinh lập tức ồ về đống vật tư đang chất đống như núi kia.

Nguyệt Hi khẽ run rẩy, lệnh cho đám người Kiếm Minh cũng bắt đầu kiểm kê.

Hơn trăm người cùng đổ lại một chỗ bắt đầu tự tìm kiếm những thứ thuộc về mình.

- Tinh Môn lệnh, là Tinh Môn lệnh, trời ơi, lại là Tinh Môn lệnh!

Thần Đồ không ngừng la hét, thần sắc có vẻ điên cuồng, hình như có chút kích động không thể tự kiềm chế.

Từ lúc lão già đó lấy Tinh Môn lệnh đi, Thần Đồ đã bắt đầu hưng phấn, cho tới bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại.

Dương Khai im lặng ngồi bên cạnh y, chờ y không còn lải nhải nữa mới bắt đầu hỏi:

- Đó là thứ gì? Có vẻ như ai cũng mong muốn có nó vậy?

- Dĩ nhiên là muốn rồi!



Thần Đồ trầm giọng nói:

- Đấy chính là Tinh Môn lệnh, Tinh Môn lệnh xuất, Tinh vực thần phục, đây chính là một đại sát khí, nếu ta có được vật đó...

Y thì thào một mình, hai tròng mắt tinh quang lóe lên, giống như con sói đói kiếm ăn trong tuyết, mặc sức tưởng tượng ra những viễn cảnh tốt đẹp sau khi mình có được Tinh Môn lệnh.

- Ta hiểu rồi, chẳng trách bọn Tử Tinh bất chấp tất cả xông vào vực sâu hỗn loạn cũng phải đuổi theo Kiếm Minh, hoá ra là vì Tinh Môn lệnh. Ha, cũng phải thôi, Tinh Môn lệnh quả thực đủ sức hấp dẫn để chúng mạo hiểm.

Thần Đồ đăm chiêu.

- Đáng tiếc, đáng tiếc. Không ngờ cuối cùng lại bị lão quái kia đoạt mất. Hầy, thứ này rơi vào tay lão ta chỉ e không thể lấy lại được nữa rồi.

Y nắm cổ tay thở dài như thể Tinh Môn lệnh đó thuộc về y vậy.

Dương Khai đang muốn tìm hiểu một chút về Tinh Môn lệnh, thì phát hiện mỹ phụ Nguyệt Hi đó đang đi về hướng bên này, không khỏi nhướn mày âm thầm cảnh giác.

Dương Khai không quá yên tâm đối với mỹ phụ này.

Hình như những gì gặp phải vừa rồi làm nàng rất phẫn nộ, sắc mặt Nguyệt Hi lúc này cũng rất khó coi.

Nàng đi thẳng tới trước mặt Dương Khai, mấp máy môi muốn nói lại thôi.

- Có chuyện sao?

Dương Khai nhíu mày.

- Có thể trả nhẫn không gian của ngươi lại cho ta không? Ngươi cũng nhìn thấy chuyện vừa rồi, lão tiền bối đó đã lấy đi tất cả nhẫn không gian của bọn ta, hiện tại bọn ta không có bí bảo nào để cất giữ đồ vật cả, rất bất tiện.

Nguyệt Hi có chút lúng túng.

Thái độ hôm qua của nàng đối với Dương Khai không được tốt cho mấy, hơn nữa bây giờ lại muốn đòi lại đồ vật đã cho đi, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.

Nếu không vì bất đắc dĩ, nàng cũng không đời nào làm như vậy.

Sau khi nói xong, nàng lẳng lặng chăm chú nhìn Dương Khai đợi hắn trả lời.

- Ta nhớ không lầm thì chiếc nhẫnđó hôm qua ngươi cho ta, đã tính là đồ của ta rồi.

Dương Khai thần sắc quái dị.

- Đúng vậy.

Nguyệt Hi gật đầu.

- Nhưng hiện tại bọn ta cần chiếc nhẫn này, cho nên ta muốn lấy lại nó, yên tâm, chỉ cần rời khỏi nơi này ta sẽ trả ngươi nhiều hơn nữa, nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng, thế nào?

- Ta không thể từ chối phải không?

Dương Khai cười nhạt.

- Ngươi có thể từ chối.

Nguyệt Hi lạnh lùng.

- Hơn nữa chỉ tính là ở tại đây, ngươi từ chối ta cũng không làm gì ngươi.

- Như vậy có nghĩa là sau khi rời đi, ngươi sẽ làm gì ta?

Dương Khai thưởng thức hàm ý trong lời nói của Nguyệt Hi.

Nguyệt Hi không thừa nhận, cũng không phủ nhận, mà chỉ nói:

- Hiện ta có thể giúp ngươi giải trừ cấm chế, cho ngươi khôi phục sức mạnh tự thân, như vậy ngươi hành động cũng thuận lợi hơn chút.

- Không cần.

Dương Khai lắc đầu, trải qua chuyện ngày hôm đó, hắn sẽ không thể để Nguyệt Hi thi triển sức mạnh với mình nữa.



Đoạn, thần niệm khẽ động, trút hết một nghìn viên tinh thạch trong chiếc nhẫn đó ra, tháo nhẫn trên tay ném về phía Nguyệt Hi:

- Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, lúc trước ta đưa những thứ đó cho Hòa Tảo và Hòa Miêu thực sự không phải vì thù lao của các người, có điều một nghìn viên tinh thạch này ta sẽ giữ lại, hai chúng ta không ai nợ ai.

Nguyệt Hi nhận lấy nhẫn, vẻ mặt trở nên quái dị, nàng có chút băn khoăn, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói:

- Không có ta giúp ngươi, không ai ở đây có thể giải trừ được cấm chế của Lã Quy Trần.

- Không phiền ngươi phải lo!

Vẻ mặt của Nguyệt Hi khẽ thay đổi, hừ lạnh một tiếng:

- Không biết tốt xấu!

Nàng không ngờ ý tốt của mình lại bị Dương Khai cự tuyệt, trong suy nghĩ của nàng, tên thanh niên này hẳn là phải mang ơn mới đúng, dù sao đây cũng là một đại lục vô danh, chẳng ai muốn sức mạnh của mình lại không vận dụng được.

Điều này khiến nàng thẹn quá hoá giận, cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh.

Nếu là trước kia, với thân phận và địa vị của nàng, làm gì lại có thể trực tiếp nói chuyện với một nhân vật nhỏ xíu như Dương Khai?

Nhưng giờ gặp nạn tại đây, nàng không thể không hạ thấp địa vị của mình.

Không muốn phí lời với Dương Khai nữa, nàng cầm lấy chiếc nhẫn rời đi.

- Huynh đệ, ngươi có thù oán với nữ nhân đó?

Đợi sau khi Nguyệt Hi đi khỏi, Thần Đồ mới lén lút hỏi một câu:

- Sao ngươi lại dây vào cô ta?

- Ta không gây gì với cô ta cả, chỉ là cô ta quá đa nghi.

Dương Khai lắc đầu, cũng không thèm để ý.

- Có điều cô ta nói không sai, ở đây nếu không có sự trợ giúp của cô ta, ngươi không thể cởi bỏ cấm chế của Lã Quy Trần, cho dù ta có khôi phục cũng không giúp gì được cho ngươi.

Thần Đồ bất đắc dĩ nói.

- Ta tự nghĩ cách.

- Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, đau đầu chết được, một nghìn viên tinh thạch này xử lý thế nào? Cứ để đây như vậy không tốt lắm đâu.

- Ta có thứ này.

Dương Khai nói xong trên tay bỗng xuất hiện một vài cái túi nhỏ tinh xảo, hắn tiện tay ném cho Thần Đồ hai cái, sau đó tự mình cầm lấy một cái cất thánh tinh vào trong đó.

Từng viên thánh tinh trong suốt lớn chừng bằng nắm tay được bỏ vào trong túi, như bị nuốt chửng mất dạng, Thần Đồ nhìn thấy mà trợn mắt há mồm không kìm nổi hỏi:

- Đây là thứ gì? Sao nó cũng có chức năng cất giữ?

- Túi Càn Khôn, là thứ ở đại lục bọn ta dùng để cất giữ bí bảo.

Dương Khai giải thích. Những túi Càn Khôn này đều là chiến lợi phẩm trước kia hắn đoạt được hoặc trải qua nguy hiểm đoạt được, hắn để trong Ma Thần Bí Điển chưa dùng tới, lần này hóa ra lại có chỗ trọng dụng. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bán Yêu Và Bán Sơn
2. Tùy Tùng
3. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
4. Anh Rung Động Được Không?
=====================================

Chủ ý của lão già thần bí đí tập trung vào Không Linh tinh, Dương Khai cũng không muốn bại lộ Ma Thần Bí Điển của mình, nếu không cẩn thận, Ma Thần Bí Điển có thể sẽ bị lão cướp đi.

Trước mắt cũng chỉ có thể dùng túi Càn Khôn để che giấu tai mắt thôi.

Thần Đồ xuýt xoa, vừa học động tác của Dương Khai nhét Thánh tinh vào túi Càn Khôn vừa cười nói.

- Không tồi, đại lục thấp kém của các ngươi không ngờ cũng có thể khai phá được loại bí bảo này, xem ra cũng không phải không có điểm mạnh, chỉ là không gian hơi nhỏ thôi.

Y có vẻ cảm thấy rất hứng thú với túi Càn Khôn, sau khi nhét hai túi Càn Khôn đầy ắm vào ngực áo, nghênh ngang nói:

- Những tinh thạch này thuộc về ta nhé, sau này sẽ trả lại cho ngươi.

- Ừ.



Dương Khai vẻ thoải mái gật đầu.

Đám võ giả Tử Tinh và Kiếm Minh còn đang kiểm kê núi vật tư kia, Thần Đồ lấy thánh tinh từ trong túi Càn Khôn ra, bắt đầu khôi phục.

Dương Khai khoanh chân ngồi cạnh y, thử điều động sức mạnh trong cơ thể mình, nhưng kinh mạch toàn thân đã bị trói buộc, tắc nghẽn không thông, sức mạnh không thể lưu chuyển làm hắn cảm thấy rất bất lực.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể chìm đắm tâm thần, đưa linh thể thần hồn trốn vào trong thức hải.

Hắn chuẩn bị hấp thu hết chỗ năng lượng tinh thể thần hồn này rồi tính tiếp.

Mấy chục đám năng lượng tinh thể thần hồn lớn nhỏ lơ lửng bên trong thức hải, những thứ này đều là thần hồn của võ giả chết quanh Dương Khai trong vụ tai nạn đó.

Cơ bản đều là Nhập Thánh Cảnh, còn có một năng lượng thần hồn của cường nhân Thánh Vương Cảnh.

Dương Khai xem chừng một hồi, gom chúng lại một cách đầy mong đợi, sau đó bắt đầu điều động đến Diệt Thế Ma Nhãn.

Kim quang chói mắt chiếu rọi, đó là kim quang diệt hồn có thể làm bất cứ ai hồn bay phách lạc, là thần thông Đại Ma Thần tu luyện ra được.

Một hồi tiếng vang xoẹt xoẹt truyền ra, những đám năng lượng đó như bị ném vào trong nước sôi, từng vệt tối đen như sương đặc nổi lên, bị tinh lọc sạch sẽ.

Những thứ này đều là ký ức và trải nghiệm cả cuộc đời lúc sinh tiền của người đã chết.

Dương Khai không thể hấp thu những thứ này, cũng không dám hấp thu, bằng không có thể khiến suy nghĩ của bản thân trở nên hỗn loạn, ngay cả mình là ai cũng không biết.

Trong nháy mắt, mấy chục đám thần hồn đã được tinh lọc sạch sẽ, lưu lại những cảm ngộ võ học của những người này.

Trong đó có một đám năng lượng có vẻ có khác thường, dưới tác dụng của kim quang Diệt Thế Ma Nhãn, nó còn trụ được một thời gian ngắn rồi mới bị tinh học.

Đó là năng lượng thần hồn của cao thủ Thánh Vương Cảnh.

Dương Khai không khỏi biến sắc!

Cẩn thận quan sát, năng lượng này hình như nồng đậm hơn những đám khác rất nhiều, điều này làm hắn không khỏi vui sướng.

Không chần chừ, hắn lập tức luyện hoá, hấp thu năng lượng thần hồn tinh thuần này vào trong thức hải, biến nó thành năng lượng của chính mình.

Thời gian trôi qua không biết đã bao lâu, mấy chục đám năng lượng dường như đã bị Dương Khai luyện hóa xong.

Hắn phát hiện ra một chút vấn đề từ đó.

Cảm ngộ của những võ giả này về thiên đạo vỗ đạo sâu sắc hơn nhiều so với võ giả Thông Huyền đại lục, cũng tinh thuần hơn nhiều, khả năng lĩnh ngộ quy luật và vận dụng sức mạnh cũng hơn võ giả Thông Huyền đại lục nhiều.

Điều này cũng có nghĩa là sức chiến đấu của những người này mạnh hơn một bậc so với võ giả ngang cấp ở Thông Huyền đại lục, bởi vì bọn họ có lí giải sâu về cách vận dụng sức mạnh.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement