Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)

Advertisement
Dư Phong vừa cười vừa vỗ nhẹ vào tinh thể màu đỏ máu, ngông cuồng phát thệ.

Vũ Y rất đồng tình gật đầu. Dư Phong có tu vi Thánh Vương nhất tầng cảnh, tuổi tác không lớn hơn nàng là bao, thời gian tấn thăng còn muộn hơn nàng nhiều, nhưng tốt xấu gì thì cũng đạt đến cảnh giới này, với lại công lực của y cũng không cách nào để lại dấu vết trên tinh thể này được. Điều đó chứng minh tảng tinh thể này quả thực rất kiên cố.

Nào ngờ, giọng của Dư Phong vừa dứt thì một trận những tiếng răng rắc nhỏ kỳ lạ vang lên. Nhìn theo hướng âm thanh, tiếng cười lớn của Dư Phong đột nhiên cứng ngắc lại, giống như bị ai đó bóp chặt cổ, hai con ngươi như lòi khỏi tròng. Một bước đã vụt đến trước mặt Vũ Y, thần sắc nghiêm nghị bảo vệ nàng sau thân mình, vô cùng cảnh giác nhìn về hướng tinh thể màu đỏ máu kia.

Những võ giả vẫn luôn luôn tụ tập vây quanh gần đó cũng đều như lâm đại địch, không còn thần thái nhẹ nhõm trước đó nữa.

Vũ Y từ sau người Dư Phong thò đầu ra, sau khi biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bèn không kìm được hét lên một tiếng:

- Dư Phong, ngươi làm hư nó rồi?

Lúc này, trên tinh thể trông thì có vẻ cứng chắc kia lại xuất hiện từng đường ngang dọc giao nhau, vết rạn dày đặc như mạng nhện. Thời gian không đến vài hơi thở, những vết rạn đã nhanh chóng lan dài khắp bốn phía. Tinh thể trong suốt ban đầu đã đầy vết rạn, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ vỡ tan ra được.

Dư Phong kêu oan:

- Thuộc có dùng bao nhiêu sức đâu, ai biết được nó lại dễ vỡ như vậy. Lúc ở bên ngoài nó đâu có như thế. Mấy người chúng ta bất luận có tác động ra sao cũng không có cách nào để lại dấu vết trên nó. Tiểu thư người lùi lại một chút, tình hình có chút không đúng.

Vũ Y khẽ gật đầu, lùi thêm về sau một chút nhưng đôi mắt ấy không chuyển hướng được, cứ nhìn chằm chằm tinh thể màu đỏ máu không chịu dời, muốn xem xem lát nữa nó có biến hóa gì.

- Thường cung phụng đến rồi.

Có người vui mừng hét lên một tiếng.

Mọi người quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy Thường Khởi cung phụng với chòm râu dê đang bước nhanh tới, một đám người lần lượt đến chào, đợi Thường Khởi đến đứng bên cạnh, Vũ Y mới dò hỏi:

- Thường cung phụng. Ngươi có biết đây là thứ gì không? Tại sao lại có nhiều người bị phong ấn ở bên trong?

Thường Khởi nhíu mày xem chừng, thần niệm không ngừng dò xét, một lúc sau mới lắc đầu nói:

- Tiểu thư thứ lỗi cho lão phu mắt kém, lão phu không nhìn ra đây rốt cuộc là thứ vật liệu gì. Có lẽ đây cũng không phải là thứ mà nơi gần U Ám Tinh có thể sinh ra được.

- Đến từ bên ngoài?

Vũ Y mắt sáng lên.

- Chắc thế.

Rắc rắc...

Chính tinh thể màu đỏ máu đầy vết rạn lại truyền đến một hồi tiếng động. Dưới bao con mắt, tinh thạch màu đỏ máu ấy đột nhiên nổ tung ra, mảnh vỡ bay khắp bốn phương tám hướng, khiến một đám võ giả chửi ầm lên, vội vàng che mặt lại.

Kẻ bị phong ấn trong đó rơi xuống đất, từ từ mở mắt, dường như muốn đứng lên nhưng lại yếu vô cùng, đặt mông ngồi trên mặt đất.

- Còn sống?

Rất nhiều võ giả đột nhiên biến sắc. Ngay đến cả đầy lòng hiếu kỳ như Vũ Y cũng tái mét mặt.

Người bị cho là đã chết rồi thì lúc này rõ ràng vẫn còn sống sờ sờ. Điều này vượt qua phạm trù lý giải của mọi người.

Từng đường thần niệm từ bốn phương tám hướng ập đến bao vây lấy kẻ đó. Cho đến sau khi phát hiện ra nội thể của kẻ thoát ra từ tinh thạch màu đỏ máu này không có lấy một chút sức lực, mọi người mới an tâm.

Không có sức lực thì không có nguy hại gì. Tất không cần thiết phải cảnh giác, sợ hãi.

- Đây không phải là người bình thường.

Thường Khởi chậm rãi lắc đầu.

- Người thường không thể bị phong ấn trong một viên tinh thạch mà vẫn bình an vô sự. Hắn rất có khả năng là tạm thời mất đi sức mạnh mà thôi. Cảnh giới tu vi trên người hắn không biết là ở mức độ nào. Nếu như để hắn hồi phục lại...

Mặt Dư Phong biến sắc, bước lên trước một bước. Thánh Nguyên trong cơ thể quay cuồng:

- Ta giết chết hắn!

Cảnh giới của người trong tinh thạch màu đỏ máu còn chưa biết, lai lịch không rõ ràng. Dư Phong tất không dám xem thường.

- Không cần giết hắn chứ?

Vũ Y vội vàng ngăn lại

- Xem hắn cũng trẻ tuổi, cứ cho là có chút vấn đề, cảnh giới tu vi cũng sẽ không quá cao, hạn chế tự do của hắn là được rồi.

- Tiểu thư rất hiếu kỳ về hắn sao?

Thường Khởi nảy sinh chút nghi ngờ, nhìn Vũ yY một cái.

- Thường cung phụng không hiếu kỳ sao?

Vũ Y nhếch mép cười, không để ý tới sự ngăn cản của Dư Phong, lập tức đi đến trước mặt kẻ đó, ngồi xuống hỏi:

- Nghe có hiểu lời chúng ta nói không?

Thấy kẻ đó đáp lại bằng một phản ứng khẳng định, Vũ Y lại nói:

- Ngươi tên là gì? Từ đâu tới?

- Dương Khai, từ Vũ Bộc Tinh đến.

Dương Khai thành thật đáp.

- Vũ Bộc Tinh?

Vũ Y hơi nhướn mày.

- Quả nhiên là từ nơi khác tới. Hành trình Vũ Bộc Tinh cách nơi đây có đến bao nhiêu năm, tại sao ngươi lại đến nơi này?

Dương Khai chậm rãi lắc đầu:

- Ta chỉ nhớ đi một nơi, vào một cái hồ đỏ như máu, không cẩn thận làm động một số cấm chế sau đó liền ngất đi. Khi tỉnh lại thì đã đến đây rồi.

Vũ Y thoáng chút suy nghĩ:

- Vậy chẳng phải là ngươi phiêu dạt đến sao?

- Ta nghĩ vậy. Đây là nơi nào?

Dương Khai nhíu nhíu mày, bị người ta dò hỏi như vậy hắn có chút không quen.

- Tiểu tử, thành thật trả lời, đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện!

Dư Phong quát Dương Khai một tiếng, giơ giơ nắm đấm lớn, bộ dạng như Dương Khai không hợp tác là liền đấm cho một trận vậy.

- Nơi này ấy à, là nơi gần U Ám Tinh.

Dương Khai lại lần nữa lắc đầu, U Ám Tinh thật sự chưa từng nghe qua.

- Chưa từng nghe qua cũng có lý do của nó. U Ám Tinh khá heo hút, rất nhiều người đều chưa từng nghe qua. Hì hì, ngươi to gan đấy, dường như không hề sợ sệt gì.

- Sợ cái gì? Ta thấy hình như cô không có ác ý với ta.

Dương Khai nhếch miệng cười.

- Cái này thì không chắc, phải xem bản thân ngươi thôi. Ngươi chưa từng nghe câu lòng dạ nữ nhân như kim đáy bể sao? Nói không chừng lát nữa ta sẽ sai người giết ngươi, đằng nào thì chúng ta cũng chẳng biết gì về ngươi, không yên tâm để một kẻ lạ mặt trên chiến hạm.

Vũ Y thản nhiên nói.

Nụ cười trên gương mặt Dương Khai lập tức tắt ngóm.

Vũ Y khẽ cười khanh khách, tỏ ra rất hài lòng:

- Thế này được rồi. Ừ, ta hỏi ngươi, ngươi là tu vi gì?

- Nhập Thánh tam tầng cảnh.

Vừa nghe lời này tất cả mọi người đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Một võ giả Nhập Thánh tam tầng cảnh quả thật không cần thiết phải quá lo lắng. Cho dù có nghi ngờ Dương Khai nói dối thì tuổi của hắn đã rõ ràng như thế, cứ cho là nói dối thì công lực cũng không cao đến đâu.

- Ta vẫn còn tất nhiều điều muốn hỏi nhưng trông ngươi có vẻ rất mệt rồi. Hôm nay đến đây thôi. Dư Phong, đưa hắn đi nghỉ ngơi, đưa cho hắn chút đồ ăn.

Vũ Y nhìn sắc mặt Dương Khai có chút không bình thường, điềm nhiên dặn Dư Phong.

Dư Phong gật gật đầu, một tay dìu Dương Khai đợi, đi về một hướng.

Không bao lâu đến trước một gian phòng, Dư Phong một chân đá cửa phòng đẩy Dương Khai vào trong, vẻ mặt hung hãn nói:

- Tiểu tử, ngoan ngoãn ở đây, đừng có giở trò gì. Nếu như để ta thấy ngươi có mưu đồ quấy rối, lập tức lấy mạng ngươi!

- Ta biết rồi.

Dương Khai gật gật đầu.

- Ta sẽ ngoan ngoãn.

Dư Phong quay người đang định rời đi, đột nhiên quay lại nhìn Dương Khai nói:

- Trong nhẫn không gian của ngươi có những thứ gì?

- Một ít thánh tinh và đan dược.

Dương Khai trả lời.

Dư Phong nhìn trái phải, phát hiện bốn phía không một bóng người. Lúc đang định nói thêm gì thì Dương Khai đã chủ động ném nhẫn không gian qua.

Dư Phong đỡ lấy, thần niệm đảo qua bên trong lập tức mặt mày hớn hở, gật đầu nói với Dương Khai:

- Tiểu tử biết điều đó, đợi đấy, ta đi tìm chút đồ ngon cho ngươi ăn.

Nói rồi liền không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

Dư Phong nhếch miệng cười, bước lớn theo một hướng mà đi. Mặc dù Vũ Y quyết để Dương Khai ở lại khiến y có chút bất an nhưng có thể thu hoạch nhiều thánh tinh như vậy lại khiến y vui sướng vô cùng.

Qua một khúc cua, vừa lúc nhìn thấy Vũ Y cười mỉm đứng ở đó.

Dư Phong liền vội vàng giấu nhẫn không gian sau lưng, mặt nở nụ cười.

- Lấy ra!

Vũ Y đưa một cánh tay ra hướng về phía y.

- Tiểu thư muốn thứ gì ạ?

Dư Phong giả vờ ngơ ngác.

- Nhẫn không gian của kẻ đó, hiện giờ không phải là đang ở trong tay ngươi rồi sao?

Vũ Y cười thản nhiên.

Dư Phong thở dài một tiếng, ủ rũ cúi gục đầu như gà trống đấu thua, chậm rãi đi tới, cầm nhẫn không gian của Dương Khai đặt lên tay Vũ Y, hữu khí vô lực nói:

- Tiểu thư, người có thể đừng thông minh như vậy không, làm cánh đàn ông chúng ta thật chẳng có địa vị gì cả.

- Chúng ta cũng không phải cường đạo, cướp đồ của người làm gì chứ, vô duyên vô cớ kết thù kết oán với người ta. Nếu như trong tộc ai cũng như ngươi, vậy thì gia tộc có còn cần tồn tại nữa không?

Vũ Y răn dạy không khách khí.

Dư Phong vừa nghe, trong khoảnh khắc đầu to như cái đấu, không ngừng chắp tay xin tha thứ.

Vũ Y mặc kệ, hung hăng khiển trách y một trận, đến khi Dư Phong nghiêm túc thừa nhận sai lầm và bảo đảm lần sau tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa mới buông tha. Chờ cho đến sau khi Dư Phong ỉu xìu rời đi rồi, thần niệm mới thâm nhập vào bên trong. Trên khuôn mặt mĩ miều cũng hiện ra vẻ kinh ngạc:

- Chả trách người ta nói thánh tinh của người ngoài nhiều đến mức dùng không hết. Một võ giả Nhập Thánh tam tầng cảnh đã có nhiều thánh tinh thượng phẩm thế này đúng là không có thiên lý gì cả. Không phải là không cướp được, bảo hắn tặng mình chắc không vấn đề gì. Nói thế nào thì mình cũng coi như đã cứu mạng hắn.

Lầm bầm hồi lâu, Vũ Y yên tâm thoải mái cất nhẫn không gian đi chuẩn bị lát nữa khi đến gặp Dương Khai nói khéo với hắn về việc sở hữu chiếc nhẫn không gian này.

Trong phòng, Dương Khai thần sắc điềm nhiên, chiếc nhẫn không gian đó chẳng qua chỉ là vật ngụy trang mà thôi, dù sao thì ở trong Tinh vực cơ bản chỉ cần có chút công lực là đã sở hữu được một chiếc nhẫn không gian.

Nhẫn không gian của Dương Khai chỉ đựng được không quá năm trăm viên thánh tinh và cài bình đan dược thường dùng, mất cũng không xót.

Thế nhưng cách làm của gã tên Dư Phong ấy làm hắn sinh cảnh giác, vội vàng sờ soạng trong ngực áo, sau khi tìm được ba nhẫn không gian mới thở một hơi nặng nề.

Mặc dù không biết đã qua thời gian bao lâu nhưng ba chiếc nhẫn không gian thuộc về đám người Quỷ Triệt này vẫn chưa bị mất.

Sauk hi áp tai nghe ngóng, thực sự không có ai nghe lén mình, Dương Khai mới nhanh chóng đem ba chiếc nhẫn không gian chuyển vào trong Ma Thần Bí Điển.

Đồ trong ba chiếc nhẫn không gian này, nếu như mất đi Dương Khai mới đau lòng.

Làm xong xuôi hết thảy Dương Khai mới kịp kiểm tra tình hình bản thân mình.

Từ lúc hắn tỉnh lại, trong người trống rỗng, một chút thánh nguyên cũng không tồn tại, dường như tu vi đã mất hết. Điều này khiến hắn có chút sởn tóc gáy.

Một võ giả nếu như không còn tu vi thì chẳng khác gì người thường.

Sau khi kiểm tra tỉ mỉ một lượt, Dương Khai mới bình tĩnh trở lại.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement