Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)

Advertisement
Dù gì Doãn Kiện Trung cũng là đệ tử xuất sắc nhất trong Thanh Tước Môn, tuy rằng danh tiếng không thanh cao như Ngụy Cổ Xương, nhưng với năng lực của hắn quả thật có tư cách gọi một tiếng Cổ Xương huynh, trước kia hắn cùng các thiên tài của môn phái khác khi giao tiếp đều xưng hô như vậy, cũng không có ai quá để ý.

Nhưng lần này Ngụy Cổ Xương lại không chút nể mặt, liên tục chỉ trích khiến vẻ mặt Doãn Kiện Trung hết sức khó chịu, cắn chặt răng sửa lời nói: - Ngụy huynh...

- Vừa rồi ngươi muốn nói là Dương huynh không chịu nổi phải không? Ngụy Cổ Xương lạnh lùng nhìn chằm chằm Doãn Kiện Trung, bắt đầu chất vấn.

Tiền Thông dặn dò hắn dẫn Dương Khai đi trước tới đây một bước, chính là vì muốn tạo cơ hội cho hắn và Dương Khai trở nên thân thiết hơn. Dương Khai bị người khác gây phiền toái làm cho Ngụy Cổ Xương rất căm tức, hiển nhiên là không chịu từ bỏ ý đồ, nếu như ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không xử lý được thì hắn cũng không có tư cách kết giao cùng Dương Khai.

- Chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, nếu sớm biết vị bằng hữu này là người của Ảnh Nguyệt Điện...

- Ta đã nói rồi, ta không phải người của Ảnh Nguyệt Điện. Dương Khai lại cắt ngang lời của hắn.

Sắc mặt Doãn Kiện Trung đỏ bừng lên, không biết nói gì, trước mặt 30 đồng môn hắn lại tỏ ra yếu thế hơn Ngụy Cổ Xương, điều này vốn đã đủ mất thể diện, nào ngờ lại còn bị chính người nhà làm khó không tha, hắn biết ngay nếu mình không giải thích rõ ràng thì sẽ không xong.

Đành phải mang vẻ mặt buồn bực nói: - Chuyện lần này là Doãn mỗ sai, Doãn mỗ có mắt không tròng, mong Ngụy huynh cùng vị bằng hữu này lượng thứ!

Nói xong, hắn khẽ chắp tay chào rồi dẫn theo đồng môn rời đi, cách xa khỏi chốn thị phi này.

- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? chỉ sợ không dễ như vậy đâu! Ngụy Cổ Xương hừ lạnh một tiếng, hắn coi thường nhất là loại người chuyên bắt nạt kẻ yếu, nếu Doãn Kiện Trung dám chống đối lại hắn, nói không chừng hắn sẽ coi trọng một chút, nhưng hạng người ỷ mạnh hiếp yếu này hắn muốn không khinh bỉ cũng khó.

Xét về một góc độ khác, Dương Khai bị 30 người bao vây xung quanh mà mặt không đổi sắc, khiến cho hắn rất kính nể.

Doãn Kiện Trung không thể không dừng bước, hai tay nắm chặt, gân xanh trên trán nổi lên, cắn răng khẽ nạt: - Ngụy huynh còn muốn như thế nào nữa? Sư đệ ta đã bị vị bằng hữu này bẻ gãy cánh tay, bản thân ta cũng trúng một quyền, trong khi đó vị bằng hữu này của huynh không bị thương chút nào, còn cảm thấy thua thiệt gì nữa?



- Thua thiệt hay không ta không biết, dù sao thì khi ta tới các ngươi đã bao vây huynh ấy, bên ngoài của Dương huynh cho dù không bị thương, nhưng không chắc bên trong sẽ không bị sợ hãi.

Gương mặt Dương Khai lạnh nhạt, ở một bên gật đầu phụ họa.

Mấy chục người của Thanh Tước Môn không khỏi há hốc miệng.

Người này mà sợ hãi nỗi gì? Rõ ràng là thái độ không sợ trời không sợ đất, cho dù là dao kề cổ chỉ sợ là cũng không chút nhíu mày, làm sao có thể bị làm cho sợ hãi? Rõ ràng là đang nói tào lao mà.

Mặc dù biết Ngụy Cổ Xương và Dương Khai đang nói bậy, nhưng không ai dám nghi ngờ. Người ta đang cố ý tìm phiền toái, ai lại ngu ngốc thêm dầu vào lửa chứ?

- Dương huynh đúng là bị làm cho sợ hãi. Sắc mặt Ngụy Cổ Xương nghiêm túc, liếc nhìn Dương Khai trầm giọng nói.

- Ngụy huynh, chừa cho Doãn mỗ một con đường sống đi. Doãn Kiện Trung bất đắc dĩ thở dài, đè nén cơn tức giận nói, một bên mắt trái của hắn đã bị tím bầm, là hậu quả của một quyền lúc nãy của Dương Khai.

- 1 triệu thánh tinh! Ngụy Cổ Xương cũng sảng khoái, liền nói thẳngra một con số.

- Ngụy huynh không nên ép người quá đáng! Doãn Kiện Trung giận dữ, cắn răng quát: - Ta làm sao mà có được 1 triệu chứ?

Thanh Tước Môn mặc dù không tệ, nhưng hắn chỉ là một tên đệ tử, không thể lúc nào cũng mang theo nhiều thánh tinh như vậy.

- Chỉ 1 triệu thánh tinh cũng không có, vậy mà ngươi còn muốn mua lại lệnh bài thông hành từ Dương huynh sao? Ngươi ăn nhiều mỡ heo nên đầu óc lú lẫn rồi hả?

Dương Khai kinh ngạc liếc nhìn Ngụy Cổ Xương một cái, hắn chợt phát hiện ra rằng, tuy người này nhìn bên ngoài có vẻ chính trực, nhưng thật ra trong bụng toàn là suy nghĩ xấu xa, nói chuyện cũng hết sức thất đức, quả nhiên là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong đó nha.

Cũng không biết khi hắn sống chung với Đổng Huyên Nhi có đức hạnh gì, có vẻ như sự điềm tĩnh của Đổng Huyên Nhi được hình thành từ những lần ăn phải quả đắng của hắn.

Doãn Kiện Trung tức xì khói, sắp không thể nhịn được nữa, dáng vẻ như đang muốn đánh một trận với Ngụy Cổ Xương vậy. Cho dù bị giết, cũng còn hơn là đứng đây bị hắn tùy ý làm nhục.

Một số đệ tử Thanh Tước Môn khác thì mang theo ánh mắt cầu cứu nhìn về vị trí cách đó không xa. Phía đó chính là lão giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh phụ trách dẫn đệ tử Thanh Tước Môn tới nơi này, vẻ mặt của lão đang hết sức khó coi, tuy rằng đã nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của đệ tử trong phái, nhưng vẫn không có ý định muốn tiến lên giải vây.

Không nói đến chuyện Thanh Tước Môn không đúng trước, hơn nữa đây là xung đột giữa những người trẻ tuổi với nhau, nếu lão chạy tới sẽ phá vỡ quy củ, Thanh Tước Môn có Phản Hư Cảnh, Ảnh Nguyệt Điện của người ta cũng không phải là không có.

Nếu lão dám đến thật, sẽ chỉ làm cho tình hình càng thêm nghiêm trọng mà thôi.



Cho nên mặc dù tức giận trong lòng, nhưng lão cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại mà thôi, không dám tùy tiện nhúng tay vào chuyện bên này.

- Vậy các ngươi có bao nhiêu thánh tinh? Ngụy Cổ Xương hơi xuống nước nói.

Doãn Kiện Trung quay đầu nhìn qua đồng môn của mình, dò hỏi mấy câu, lúc này mới ủ rũ cúi đầu nói: - 500 ngàn!

Ngụy Cổ Xương nhìn sang Dương Khai, Dương Khai hững hờ nói: - 500 ngàn thì 500 ngàn, miễn cưỡng có thể đền bù đắp tổn thương tinh thần của ta.

Tất nhiên hắn sẽ không quan tâm 500 ngàn thánh tinh cỏn con này, chỉ có điều những tên Thanh Tước Môn này nếu dám chọc đến hắn, thì phải trả một cái giá nhất định, hắn chưa động thủ giết người đã coi như là kết quả tốt nhất rồi, còn về vấn đề mặt mũi của bọn chúng, Ngụy Cổ Xương còn không cố kỵ chứ nói gì đến Dương Khai hắn.

Khi Doãn Kiện Trung dẫn theo sư đệ ép mua lệnh bài thông hành của hắn, có từng quan tâm đến suy nghĩ và mặt mũi của hắn không? Nếu không phải là hắn cũng có chút bản lãnh, đổi lại là võ giả của những tiểu gia tộc khác khẳng định đã bị Doãn Kiện Trung đoạt được rồi.

- Vậy thì 500 ngàn, nhanh đưa đây! Ngụy Cổ Xương khẽ quát một tiếng, bất mãn nói: - May mà Dương huynh nhân từ, chỉ có 500 ngàn là xong chuyện, đổi lại là ta, không lột hết quần áo của các ngươi, ta sẽ không gọi là Ngụy Cổ Xương nữa!

Vừa dứt lời, sắc mặt của Ngụy Cổ Xương bỗng nhiên hơi đổi.

Bàn tay nhỏ của Đổng Huyên Nhi không biết từ lúc nào đã nhéo mạnh hông hắn một cái, mặt đỏ ửng nói: - Huynh ăn nói cái kiểu gì vậy? Bọn họ còn có rất nhiều nữ đệ tử.

Chẳng những Đổng Huyên Nhi đỏ mặt, mà sắc mặt của mười mấy nữ đệ tử Thanh Tước Môn cũng đỏ ửng cả lên, tất cả đều tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Cổ Xương.

30 tên đệ tử Thanh Tước Môn phải gom góp mất một lúc lâu mới đủ 500 ngàn thánh tinh. Dù sao bọn họ đến Lưu Viêm Sa Địa này, có rất nhiều nguy hiểm ở bên trong, nên sẽ không mang theo nhiều thánh tinh trên người, những thánh tinh này bọn họ chuẩn bị theo là để sử dụng trong Lưu Viêm Sa Địa khi cần khôi phục thánh nguyên.

500 ngàn thánh tinh được đưa đến tay Dương Khai, đám người Doãn Kiện Trung lúc này mới mặt mũi xám xịt chuồn gấp.

- Nhát như chuột! Ngụy Cổ Xương nhìn theo bóng lưng đám người kia, lắc đầu khinh thường.

- Thôi, cho qua đi, không cần để ý đến bọn họ nữa. Đổng Huyên Nhi ôn nhu nói, rồi sau đó liền thay đổi đề tài: - Không phải lần này huynh cố ý mang Quỳnh Ngọc Dịch tới để chiêu đãi Dương sư huynh sao, dù sao thời gian cũng không còn sớm nữa, còn không lấy ra đi.

- Phải, phải, phải, sư muội không nói, ta suýt nữa quên. Ngụy Cổ Xương cười lớn vỗ đầu một cái, chiếc nhẫn trên tay lập tức phát sáng, lấy từ trong đó ra một bộ bàn ghế cổ xưa tỏa ra mùi hương thơm ngát. Xong khi sắp đặt bàn ghế xong liền nhiệt tình mời Dương Khai ngồi xuống, lúc này mới nói: - Vừa rồi ta cùng với Vương sư thúc, Yến sư thúc đi dò la tin tức, hai vị sư thúc nói, thời gian Lưu Viêm Sa Địa mở ra còn ba ngày nữa, hơn nữa nhóm người Tiền trưởng lão cũng sẽ không tới, chúng ta cứ túc tắc vừa uống rượu vừa ngồi chờ là được.

- Được. Dương Khai mỉm cười gật gật đầu, người ta có lòng tốt, hắn tự nhiên sẽ không từ chối.

Ngụy Cổ Xương lấy cái gọi là Quỳnh Ngọc Dịch ra ngoài, đó là hai cái hũ rất tinh xảo, được dán giấy niêm phong, mùi rượu nồng đậm tỏa ra nghi ngút, giống như có linh tính tràn vào mũi của Dương Khai.



Đổng Huyên Nhi lại lấy ra hai mâm linh quả từ nhẫn không của mình, linh quả sáng bóng, nhìn qua đã biết là không tầm thường.

Dương Khai cũng không am hiểu về rượu, Ngụy Cổ Xương đưa cho hắn, hắn liền cầm lấy uống luôn, sau khi uống xong mới phát hiện đây hẳn là một loại linh tửu, tương tự như Thiên Hồng Hoa Nhưỡng do sư thúc Phi Vũ của Thiên Tiêu Tông chưng cất, đều có tác dụng cường thân tráng thể, tăng lên tu vi.

Tuy nhiên, cấp bậc của Quỳnh Ngọc Dịch so với Thiên Hồng Hoa Nhưỡng của Phi Vũ sư thúc tốt hơn rất nhiều, dù sao nơi này cũng là Tinh Vực, vật liệu để ủ rượu quý hơn rất nhiều

Sau khi uống một ngụm rượu vào bụng, Dương Khai lập tức cảm thấy tốc độ vận chuyển thánh nguyên nhanh hơn mấy lần, rượu tựa như Linh dich, ngấm vào trong thân thể, ẩn sâu vào trong máu, dường như đang chờ đến lúc cần dùng đến sẽ bộc phát ra.

Ngụy Cổ Xương uống một ngụm lớn đầy sảng khoái, vẻ mặt thỏa mãn, lúc này mới giải thích với Dương Khai: - Ngụy mỗ làm ra được Quỳnh Ngọc Dịch này là do trước đây rất lâu trong một lần mạo hiểm đã chiếm được phương pháp ủ rượu, có thể nói cả U Ám Tinh ngoài Ngụy mỗ không có người thứ hai biết cách ủ rượu. Dương Khai huynh không nên xem thường loại rượu này, tuy rằng tu vi không tăng lên được bao nhiêu, nhưng uống rượu này trong một thời gian dài sẽ có hiệu quả khôi phục thánh nguyên. Hiện tại uống hết một vò này, ít nhất trong nửa tháng tiếp theo, nó đều có thể giúp Dương huynh khôi phục thánh nguyên.

Nghe hắn nói vậy, Dương Khai lập tức biết rõ phỏng đoán của mình vừa rồi là chính xác, chất rượu kia đúng là đang chờ đến lúc cần bộc phát, vội vàng nói: - Tại hạ không am hiểu về rượu lắm, thứ tốt như vậy lại để cho ta uống vào hơi phí của trời.

Ngụy Cổ Xương cười lớn: - Rượu ngon không có người chia sẻ cũng không tính là rượu ngon, Huyên Nhi không uống được rượu, Ngụy mỗ ở Ảnh Nguyệt Điện cũng chẳng có bằng hữu cùng chung chí hướng, bây giờ gặp được Dương huynh, có thể cùng Dương huynh thân mật trò chuyện quả thật là may mắn, Dương huynh không cần nói như vậy, nói vậy chính là không nể mặt của Ngụy mỗ đó.

Cũng không biết hắn là thật lòng hay là do Tiền Thông căn dặn, dù sao hiện tại Ngụy Cổ Xương và Dương Khai dường như rất hợp nhau.

- Vậy ta không khách khí. Dương Khai cười ha ha, học theo phong cách của Ngụy Cổ Xương, nốc một ngụm lớn, rồi giơ ngón cái lên nói một tiếng "hảo" với Ngụy Cổ Xương.

Đổng Huyên Nhi yên lặng ngồi bên cạnh, mỉm cười hạnh phúc, nhìn hai người Ngụy Cổ Xương và Dương Khai ngươi một ngụm ta một ngụm, khiến cho dung nhan vốn không tầm thường của nàng càng thêm xinh đẹp.

Cũng không biết là do rượu hay tức cảnh sinh tình, khiến Dương Khai âm thầm tưởng tượng, nếu giờ phút này cũng có Tô Nhan hoặc là Hạ Ngưng Thường ở đây, các nàng nhất định cũng sẽ giống như Đổng Huyên Nhi, yên lặng ngồi ở bên cạnh mình.

Đối với các nàng mà nói, chỉ cần có thể ở cùng nam nhân mà mình yêu thương, có lẽ dù trời có sập các nàng cũng sẽ không nhăn mày.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement