Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)

Advertisement
Chỉ trong nháy mắt, Huyền Tình Mặc Chương hùng hổ không ai bằng đã mất mạng, thân mình khổng lồ đã bị cắt tan tành, chết cực kỳ thảm thiết.

Sống lại từ cõi chết, cô gái không biết xuất thân thế lực nào làm sao còn không biết mình may mắn bùng nổ, giữa đường sống chết được cao nhân cứu vớt? Ổn định tâm thần, vội vàng cất giọng hô lớn: - Xin hỏi là vị tiền bối nào giá lâm nơi đây, Thiên Huyền Môn Tiêu Lạc cảm tạ ơn cứu mạng của tiền bối.

Bốn người khác cũng hồi thần lại, vừa cung kính cảm tạ, vừa quan sát xung quanh, muốn tìm ra dấu vết.

Gió mạnh thổi tới, sương mù bao phủ trên mặt biển bị thổi tan, ở gần đó có một thanh niên cao lớn đứng đó, sắc mặt cổ quái, trong mắt như đang tưởng nhớ.

Còn trẻ như vậy? Mấy người đều kinh ngạc, vốn tưởng có thể thoải mái đánh chết thú biển bậc sáu đỉnh phong, khẳng định người này không nhỏ tuổi, nhưng không ngờ nhìn không lớn hơn bọn họ bao nhiêu.

Nhưng rõ ràng đây không phải tuổi thật của đối phương, thực lực võ giả càng cao, sức sống trôi đi càng chậm, cho nên rất nhiều cường giả thực lực tuyệt cao nhìn rất trẻ tuổi.

Nghĩ vậy, 5 người càng thêm cung kính, do một nam nhân cao to dẫn đầu, bay đến trước mặt Dương Khai, một lần nữa khom người cảm tạ.

- Chuyện nhỏ nhoi, không đáng kể. Dương Khai từ tốn nói, nhìn năm người thảm hại cùng thi thể thú biển bậc bảy, hồi tưởng mình cũng từng yếu ớt, nhưng theo thực lực mạnh dần lên, thú biển bậc bảy đỉnh phong lại không chống nổi một nhịp thở trong tay mình.

Thời gian trôi qua thật là nhanh! Hơn nữa... mình cũng thành tiền bối rồi.

Dương Khai đột nhiên cảm giác muốn cười.

Ý tưởng xoay chuyển lại, thấy năm người có vẻ rụt rè, biết bọn họ kiêng kỵ gì, cũng không lôi thôi, hỏi: - Nơi này là Vô Ưu Hải?

Năm người nhìn nhau, nam nhân dẫn đầu gật đầu đáp: - Hồi bẩm tiền bối, nơi này thật là Vô Ưu Hải.

- Quả nhiên...

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, dù đã suy đoán, nhưng không ngờ ra khỏi Đế Uyển, thật sự bị đưa đến Vô Ưu Hải.

- Tiền bối từ đất liền đến đây sao? Cô gái Tiêu Lạc bỗng hỏi.

- Lạc nhi! Nam nhân dẫn đầu sắc mặt đại biến, không nhịn được quát lớn, tuy rằng hắn không biết cảnh giới Dương Khai là gì, nhưng nhìn thủ đoạn đánh chết Huyền Tình Mặc Chương vừa rồi, muốn tiêu diệt mấy người mình cũng không tốn sức gì.

Cảm kích ơn cứu mạng là một chuyện, có lòng cảnh giác là chuyện khác, lại không hiểu tính tình người ta, tùy tiện dò thám, rất có thể sẽ chọc giận hắn.

Huống chi, bên mình có 2 sư muội xinh đẹp, lỡ như đối phương là hạng háo sắc, rất có thể sẽ dẫn họa vào thân. Vừa nghĩ vậy, thần sắc nam nhân liền căng thẳng, nhìn lại Dương Khai, phát hiện hắn không có vẻ tức giận, mà còn hứng thú liếc sư muội mình.

- Làm sao ngươi biết ta đến từ đất liền?

- Bởi vì người thường sống ở Vô Ưu Hải, màu da đều tối hơn, hơn nữa trên người có mùi hơi nước đặc biệt, tiền bối không có. Thiếu nữ Tiêu Lạc lại rất tự nhiên.

- Ra vậy. Dương Khai cười khẽ, thoáng quan sát, phát hiện đúng như nàng nói, trên người 5 người này đều có mùi nước đặc thù, rất nhạt, không kiểm tra kỹ sẽ không phát hiện ra, hơn nữa màu da thật là sậm hơn người trong đất liền. Bị người ta vạch trần, Dương Khai cũng không có ý phủ nhận, dứt khoát gật đầu: - Không sai, ta từ đất liền ra đây, nhưng lạc đường ở đây, các ngươi có biết đi hướng nào mới có thể trở về đất liền? Phải mất bao lâu?

..............

Sau nửa chén trà, Dương Khai tế ra Tinh Toa bay đi một hướng.

Hỏi han 5 đệ tử Thiên Huyền Môn này, Dương Khai phát hiện vận số của mình còn chưa kém đến phát điên, nơi này vẫn là ở vòng ngoài Vô Ưu Hải, không đến vòng trong, cho nên không quá xa đất liền. Với tốc độ của hắn, chỉ cần vài ba ngày là có thể vào đến đất liền.

Nhưng mà muốn bay về Lưu Viêm Sa Địa thì không thực tế, dù sao khoảng cách quá xa, chỉ dựa vào bay đi, tối thiểu cũng phải mất hơn nửa năm!

Dương Khai không có hứng thú bỏ cả đống thời gian để chạy đường.

Cho nên hắn chuẩn bị tìm thành trì, sử dụng pháp trận không gian.

Cũng may không xa Vô Ưu Hải có một tòa Lâm Hải Thành, xem như điểm nối tiếp giữa đất liền và Vô Ưu Hải, rất nhiều võ giả ra vào, pháp trận không gian trong thành trì cũng mở ra với bên ngoài, có điều phải tiêu tốn không ít thánh tinh.

Mỗi lần sử dụng đều phải xem khoảng cách, thu phí cũng khác, tối thiểu cũng phải 10 ngàn thánh tinh, tối đa lại đến 300 ngàn.

Giá cỡ này rất khó gánh nổi đối với võ giả bình thường, nhưng lại không tính là gì với Dương Khai.

Năm ngày sau, Dương Khai chạy đến Lâm Hải Thành, quy mô thành trì này thật không nhỏ, còn lớn gấp mấy lần Thiên Vận Thành, võ giả lui tới chen chúc đông đảo.

Dù sao đất liền cùng ngoài biển tuy rằng đều là một phần của U Ám Tinh, nhưng bởi vì địa vực khác biệt, cho nên sản vật khác nhau, rất nhiều tài nguyên tu luyện bên trong đất liền không có lại có thể thoải mái tìm được ở ngoài biển, ngược lại ngoài biển không có thì trong đất liền lại chỉ là bình thường.

Lâm Hải Thành là điểm giao tiếp, liền trở thành thành trì kinh doanh nổi tiếng nhất trong vòng trăm vạn dặm. .

Truyện đề cử: Duyên Định Mệnh

Dương Khai không muốn ở lại lâu, tìm hiểu một phen, biết được vị trí pháp trận không gian, liền đi thẳng đến đó.

Đường phố Lâm Hải Thành vô cùng rộng rãi, đủ cho mấy chiếc xe bốn ngựa kéo chạy song song, hai bên đường cửa hàng san sát, làm người ta hoa cả mắt.

Đang đi tới mục tiêu, bỗng nhiên nghe được tiếng ồn ào.

- Tiện tỳ nhà ngươi, chỉ có 2000 thánh tinh mà muốn mua Bách Linh đan? Ngươi còn chưa tỉnh ngủ hả? Còn không đi, ta sẽ đánh đó.

- Nhưng tôi chỉ có 2000 thánh tinh, Thành chưởng quỹ, mấy năm này ta cũng giao dịch không ít với ngài, tuy rằng giá trị không cao, nhưng dù gì cũng là người tin được. Xin ngài thương xót, bán đan dược cho tôi trước, còn thiếu thánh tinh thì tôi sẽ bù sau? Sau này tôi còn phải kiếm sống ở Lâm Hải Thành, sẽ không chạy mất.

- Buồn cười, ta là người làm ăn, tiền trao cháo múc, không phải mở nhà từ thiện. Không có thánh tinh, cút xa đi, muốn có Bách Linh đan, nằm mơ!

- Thành chưởng quỹ, tôi cầu xin ngài!

- Không được, ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, còn không đi, vậy tự gánh hậu quả!

Tiếng nói phát ra từ một nam một nữ, nam chính là chưởng quỹ cửa hàng dược, còn nữ lại là người đàn bà chừng 40 tuổi, có thể nhìn ra được lúc còn trẻ nàng có tư sắc không kém, nhưng lúc này nàng mặt vàng khô gầy, hết sức suy sụp, khổ sở cầu khẩn chưởng quỹ họ Thành kia, đối phương vẫn không lay chuyển.

Dương Khai nhìn chằm chằm người phụ nữ kia hồi lâu, bỗng khẽ kêu một tiếng, toát ra vẻ đăm chiêu.

Hắn cảm thấy mình quen biết người phụ nữ này, nhưng có phải hay không thì không dám chắc, dù sao hai người không quá quen, nhưng nghe giọng lại rất giống.

Nghĩ vậy, Dương Khai cất bước đi vào.

Thành chưởng quỹ mới nãy còn hung dữ với người phụ nữ kia, vừa thấy Dương Khai vào liền lập tức chuyển sang cúi đầu khom lưng, tươi cười hỏi: - Quý khách cần gì? Tiệm dù nhỏ, nhưng bán ra linh đan toàn là tinh phẩm, trị thương khôi phục tu luyện cần dùng, toàn bộ đều có, quý khách không ngại xem thử.

Dương Khai liếc hắn, cũng không có để ý tới, mà đi tới chỗ người phụ nữ, quan sát cẩn thận, một hồi mới thử hỏi: - Cô là Hoàng cung phụng?

Người phụ nữ nước mắt rưng rưng, vốn đã một lòng nguội lạnh, chuẩn bị rời khỏi đây, nhưng nghe được giọng Dương Khai, không khỏi biến sắc, ngẩng đầu lên liền thấy Dương Khai đang nhìn nàng.

Thoáng cái, người khẽ run lên, vẻ mặt kinh hãi.

- Quả nhiên là Hoàng cung phụng! Dương Khai khẽ gật đầu, tuy rằng người phụ nữ này hết sức thê thảm, nhưng đúng là người mà mình quen, nhìn phản ứng của nàng, hẳn là cũng nhớ mình.

Hoàng Quyên! Một trong những cung phụng Hải Khắc gia tộc, xem như quen biết nhiều năm với hai người Thường Khởi, Hách An.

Năm đó Dương Khai mâu thuẫn với Hải Khắc gia tộc, Hoàng Quyên phụng lệnh gia chủ Y Ân đi phủ thành chủ cầu viện, đáng tiếc Phí Chi Đồ không có ý nhúng tay, cho nên tránh mà không gặp. Hoàng Quyên bất đắc dĩ trở về gia tộc, sau đó nữ nhân này thoát ly Hải Khắc gia tộc, không biết đi đâu.

Dương Khai cũng nghe Thường Khởi cùng Hách An nói tới nàng, cho nên cũng có chút ấn tượng. Biết được năm đó nàng không muốn là địch với mấy người Vũ Y, cho nên không chùn bước rời khỏi Hải Khắc gia tộc.

Cảm tình cá nhân giữa nàng và Vũ Y không tệ, những năm qua Thường Khởi cùng Hách An cũng thường nhắc tới những bạn cũ ngày xưa, số lần nhắc đến Hoàng Quyên là nhiều nhất.

Chỉ là không biết sao nàng lại đến Lâm Hải Thành, còn lăn lộn thảm như thế.

Cũng khó trách, nàng chỉ là Thánh Vương tam tầng cảnh, tu vi này coi như không kém ở Hải Khắc gia tộc, nhưng nhìn ra U Ám Tinh thì không tính là gì. Không có chỗ dựa, không có bối cảnh, một thân một mình, Thánh Vương tam tầng cảnh thật rất khó sống, nhất là nàng còn là nữ nhân.

- Ngươi là Dương Khai? Hoàng Quyên rõ ràng cũng nhớ ra Dương Khai. - Sao ngươi lại ở đây?

- Chuyện nói thì dài. Dương Khai lắc đầu, không nói rõ ràng. - Mà Hoàng cung phụng, sao cô cũng ở đây?

- Ta đã đến đây từ rất lâu. Thần sắc Hoàng Quyên lập lòe, lúng túng nói: - Chuyện năm đó, ta chỉ là nghe lệnh làm việc, cho nên...

- Tôi biết, cô không cần lo, tôi không phải đến kiếm chuyện, cô trúng độc sao? Dương Khai cau mày nhìn nàng, giữa chân mày của nàng mơ hồ hiện ra khí đen.

Hoàng Quyên kinh ngạc, dường như không ngờ Dương Khai liếc một cái là nhìn ra tình hình thân thể của nàng.

- Khó trách muốn mua Bách Linh đan. Dương Khai khẽ gật đầu.

- Để cậu thấy chuyện cười. Hoàng Quyên lúng túng, dù sao chuyện xấu bị người ta nhìn ra, quả thật làm mình xấu hổ.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement