Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)

Advertisement
Nghe hắn nói vậy, nam nhân dẫn đầu nhướng mày, không vui nói: - Ta không muốn cách quá xa Vực Thạch Sơn, quá xa thì có hiệu quả gì? Ta muốn ở tầng trong cùng.

- Vậy thì phải cướp thôi! Nam nhân họ Thái cười gằng.

- Tìm được mục tiêu xuống tay chưa?

- Đã tìm được rồi. Nam nhân họ Thái vừa nói, liền quay đầu nhìn về phía mấy người Dương Khai, cười hắc hắc: - Hơn nữa vị trí không tệ đó.

Nam nhân dẫn đầu liếc qua chỗ mấy người Dương Khai, lập tức toát ra vẻ hài lòng, gật đầu nói: - Vị trí thật tốt, vậy là chỗ này.

- Bọn họ nhất định sẽ không nhường. Nam nhân họ Thái cười hắc hắc, nhận ra ánh mắt Dương Khai vẫn nhìn sang bên này, ngoài đầu lại lạnh lùng liếc: - Tiểu tử kia vẫn luôn chú ý chúng ta.

- Nếu bị chúng ta nhìn trúng, bọn chúng không nhường cũng phải nhường! Nam nhân dẫn đầu hừ lạnh, không kiêng dè đối đầu ánh mắt của Dương Khai, sải bước đi tới.

Năm người theo đằng sau, khí thế hung dữ.

Thoáng cái, sáu người đến cách chỗ Dương Khai 3 trượng, nam nhân dẫn đầu từ trên cao nhìn xuống Dương Khai, lạnh lùng nói: - Tiểu tử, các ngươi từ đâu tới?

Dương Khai mỉm cười, nhàn nhạt nói:

- Tới từ U Ám Tinh.

- U Ám Tinh? Nam nhân dẫn đầu nhướng mày, bĩu môi: - Chưa có nghe qua, bổn tọa nhìn trúng chỗ của các ngươi, mau dời đi, bằng không đừng trách bổn tọa không khách khí.

Dương Khai ngồi dưới đất, bâng quơ móc lỗ tai, xì một tiếng nói: - Ngại quá, ngươi nói gì ta không nghe, có thể lặp lại không?

Nam nhân dẫn đầu cười lạnh: - Tiểu tử ngươi có gan, bổn tọa tin ngươi không phải kẻ điếc, bổn tọa sẽ không nói lại lần thứ hai, thức thời thì mau cút--- nếu không muốn chết!

Năm người đằng sau hắn cười hắc hắc, uy hiếp nặng nề.

- Làm gì vậy, các vị có gì từ từ nói, làm gì nóng tính như thế? Bỗng nhiên Triệu Thiên Trạch đứng lên, tràn đầy bất đắc dĩ.



Tuy rằng Dương Khai nói sẽ phụ trách hộ pháp, bảo hắn tìm hiểu huyền diệu phát ra từ Vực Thạch Sơn, nhưng Triệu Thiên Trạchlàm sao yên tâm giao tính mạng mình cho Dương Khai? Mặc kệ Tiền Thông cùng Lâm Ngọc Nhiêu tôn sùng hắn cỡ nào, nhưng đối với Triệu Thiên Trạch, Dương Khai cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.

Hơn nữa còn là Phản Hư lưỡng tầng cảnh xa lạ! Cho nên hắn không nhập tâm, vừa có động tĩnh, hắn lập tức phát hiện, vội nhảy ra hòa giải.

- Tại hạ Triệu Thiên Trạch thành chủ Lục Thủy Thành Thúy Vi Tinh, chào các vị bằng hữu, còn chưa thỉnh giáo đại danh các vị? Triệu Thiên Trạch cười gượng, chắp tay nói.

Nam nhân dẫn đầu nhìn Triệu Thiên Trạch, lại liếc Dương Khai, thầm cảm thấy người làm chủ bên này hẳn là Triệu Thiên Trạch, về phần Dương Khai tu vi thấp hơn chỉ là nghe lệnh làm việc, thần sắc cũng giãn ra, trầm giọng nói: - Bổn tọa Xích Lan Tinh Hỏa Diệu Tông, Trương Kình, các vị này là bằng hữu cùng đồng môn Xích Lan Tinh!

- Xích Lan Tinh? Hỏa Diệu Tông? Dương Khai nhướng mày, cuối cùng nhớ ra vì sao mình cảm thấy quen thuộc.

Lúc trước đụng phải Hứa Đinh Dương bị lĩnh vực giết chết, hắn nói mình là Xích Lan Tinh, Dương Khai đã thấy kỳ quái, lúc đó hắn vẫn luôn cảm thấy mình đã nghe qua chỗ nào.

Bây giờ nghe Trương Kình tự giới thiệu, hắn liền nhớ ra.

Năm đó ở trong Đế Uyển, hắn đã gặp võ giả đến từ Xích Lan Tinh.

Hơn nữa còn là hai nhóm người.

Một đám võ giả xuất thân Hỏa Diệu Tông này, một đám gọi là Băng Tâm Cốc. Hai nhóm người vì tranh giành quyền sở hữu một động phủ thượng cổ mà khai chiến, Dương Khai tình cờ đi ngang qua, bị cuốn vào.

Cuối cùng Dương Khai còn tham dự vào, giúp cô gái Băng Tâm Cốc giết mấy võ giả Hỏa Diệu Tông.

Đan Đạo Chân Giải cùng lò luyện đan Tử Hư Đỉnh cũng lấy được từ động phủ thượng cổ bí ẩn đó.

Khó trách thấy ăn mặc của nam nhân họ Thái này quen mắt, thì ra đã biết trước kia! Dương Khai mỉm cười, vẻ mặt đùa cợt.

- Thì ra là các vị bằng hữu Hỏa Diệu Tông! Triệu Thiên Trạch khẽ biến sắc, vội nói: - Thất kính, thất kính!

Hắn cũng đã nghe qua danh tiếng Hỏa Diệu Tông.

Trương Kình ngạo nghễ, nhàn nhạt gật đầu: - Nếu bằng hữu nghe nói Hỏa Diệu Tông ta, vậy thì dễ rồi, mau bảo đồng bạn của ngươi thu dọn nhường chỗ, bổn tọa không muốn làm quá đoạn tuyệt. Chỉ cần các ngươi chủ động rút lui, bổn tọa có thể đảm bảo không tổn thương các ngươi.

- Chuyện này... Triệu Thiên Trạch vẻ mặt khổ sở, ngập ngừng rồi nói: - Trương huynh thứ lỗi, chỉ là một mình ta không làm chủ được chuyện này, xin để Triệu mỗ thương lượng với các vị bằng hữu.

- Không có gì thương lượng, chỗ này không nhường, các ngươi đi tìm chỗ khác. Lâm Ngọc Nhiêu chợt quát.

Nàng cùng Tiền Thông cũng sớm bị kinh động, vẫn lạnh nhạt ngồi đó, hiện giờ nghe Triệu Thiên Trạch nói vậy, tự nhiên sẽ không nhẫn nhịn lùi bước.

Nàng cùng Tiền Thông đều quyết tâm hướng tới Hư Vương Cảnh!

- Các vị làm thế, không cảm thấy quá đáng sao? Sắc mặt Tiền Thông âm trầm muốn nhỏ nước, lạnh lùng nhìn mấy người Trương Kình.

- Quá đáng? Trương Kình cười lạnh không thôi. - Bổn tọa không cảm thấy có gì quá đáng, bổn tọa cho các ngươi có cơ hội sống, phải xem các ngươi có nắm chắc không.

- Còn dám lôi thôi, giết sạch các ngươi. Nam nhân họ Thái dữ tợn quát, trở nên bực mình.



- Các vị bớt giận, bớt giận. Triệu Thiên Trạch lo lắng đầy mặt, ra hiệu Tiền Thông cùng Lâm Ngọc Nhiêu dừng nói, mới quay sang Trương Kình: - Trương huynh chờ chút, ta nói với bọn họ, sẽ trả lời cho huynh!

- Được! Niệm tình ngươi cũng coi như nửa chủ nhà, bổn tọa nể mặt ngươi, thời không gian không lâu, sau nửa chén trà nhỏ, bổn tọa muốn câu trả lời! Trương Kình lạnh giọng nhắc nhở.

Triệu Thiên Trạch chua xót đồng ý, đi tới trước Tiền Thông cùng Lâm Ngọc Nhiêu, bất đắc dĩ nói: - Hai vị, các người thật không muốn lùi bước sao?

Tiền Thông nhàn nhạt nhìn hắn: - Sao vậy, Triệu huynh muốn rút khỏi chỗ này?

Triệu Thiên Trạch lắc đầu: - Nếu như có thể, ta làm sao cam nguyện rút khỏi đây? Chỉ là bây giờ bọn họ người đông thế mạnh, nếu chúng ta không làm theo ý bọn họ, vậy sẽ không có kết cục tốt.

Tiền Thông khẽ nhíu mày, có chút bất ngờ nói: - Lá gan Triệu huynh không phải nhỏ như vậy chứ? Tốt xấu gì ngươi cũng là Phản Hư tam tầng cảnh, gió to sóng lớn gì chưa gặp qua? Vì sao sợ hãi Hỏa Diệu Tông này như vậy, rốt cuộc bọn họ có lai lịch gì, làm cho ngươi kiêng kỵ?

Khóe miệng Triệu Thiên Trạch co rút, cười khổ nói:

- Tiền trưởng lão đã nhìn ra? ÔI, không giấu ngươi, ta quả thật kiêng kỵ bọn họ. Hỏa Diệu Tông ở trên Xích Lan Tinh, theo lý mà nói không liên hệ gì với Thúy Vi Tinh ta. Nhưng mà thái thượng trưởng lão bọn họ có quan hệ khá tốt với Tinh Chủ ở Thúy Vi Tinh! Đám người này, chúng ta không thể đắc tội!

- Tinh Chủ trên Thúy Vi Tinh! Tiền Thông cùng Lâm Ngọc Nhiêu đều co rụt ánh mắt.

Sinh sống trên Thúy Vi Tinh hai ba năm, bọn họ tự nhiên biết nơi này có Tinh Chủ hùng mạnh, là một vị cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh.

- Ta nói vậy, hai vị đã hiểu được? Triệu Thiên Trạch lo lắng nhìn bọn họ.

- Hiểu rồi, chỉ là có muốn nhường hay không, ta nghe theo tông chủ. Tông chủ bảo ta lui thì lui, tông chủ bảo ta ở thì ở! Lâm Ngọc Nhiêu nhìn sang Dương Khai.

- Nghe theo hắn... Triệu Thiên Trạch buồn bực, làm sao cũng không ngờ, quyền quyết định cuối cùng lại vẫn nằm trên tay Dương Khai.

- Dương Khai, ngươi nói đi hay ở!

Tiền Thông cũng nhìn sang. - Lão phu theo ngươi!

- Có cần lui hay sao? Dương Khai bĩu môi. - Tự nhiên là ở lại, cơ hội tốt như vậy làm sao bỏ lỡ được? Về phần những tên kia... Yên tâm đi, bọn chúng muốn chết, ta thành toàn cho chúng!

- Có câu này, lão phu yên tâm. Tiền Thông cười khẽ, Lâm Ngọc Nhiêu cũng phấn chấn.

- Cái tên này... Triệu Thiên Trạch thật sự hết chỗ nói, sững sờ nhìn Dương Khai. - Ngươi có phải còn chưa rõ ràng tình hình hay không, chính ngươi muốn chết, cần gì kéo theo Tiền trưởng lão Lâm trưởng lão? Bọn họ giao phó tính mạng vào tay ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng phải biết chịu trách nhiệm chứ, đừng vì so đo một hơi, cuối cùng sẽ chỉ chính ngươi chịu thiệt thòi.

Hắn đã tức giận, nói chuyện với Dương Khai cũng không khách khí nữa.

- Nếu như Triệu thành chủ cảm thấy không ổn, có thể tự rời đi.

Dương Khai lạnh nhạt nhìn hắn. - Ta không cưỡng ép ngươi ở lại cùng sống chết với chúng ta.

Triệu Thiên Trạch tức điên, chỉ vào Dương Khai, nhưng không nói được một câu.



Đám người Trương Kình nhìn cảnh này, không khỏi buồn cười.

Bọn họ đột nhiên cảm thấy bốn người này thật là hay, tai họa tới nơi, chẳng những không đoàn kết, mà lại náo loạn nội chiến, quả thật là quá sức ngu muội.

- Lão phu không so đo với ngươi! Triệu Thiên Trạch sắp bị Dương Khai chọc tức chết, quay sang Tiền Thông Lâm Ngọc Nhiêu nói: - Hai vị, theo ta rời đi, bằng không bọn họ nhất định sẽ không khách khí nữa.

Tiền Thông thở dài: - Triệu huynh, cộng sự mấy năm, trong lòng Tiền mỗ hiểu rõ ngươi. Tiền mỗ biết ngươi khổ tâm, là tốt cho chúng ta, nhưng chuyện này không cần nhắc, ngươi lui ra trước!

Lâm Ngọc Nhiêu mỉm cười:

- Đừng đi xa quá, nói không chừng lát nữa phải về.

Triệu Thiên Trạch ngạc nhiên.

Hắn đương nhiên hiểu ẩn ý mà Lâm Ngọc Nhiêu nói, nhưng làm sao cũng không tin nổi.

Lạnh nhạt nhìn Dương Khai, Triệu Thiên Trạch thở dài nói: - Ta không biết vì cái gì Tiền trưởng lão Lâm trưởng lão lại tràn đầy tin tưởng vào ngươi, nhưng ta mong ngươi biết mình đang làm gì.

Nói rồi, hắn một lòng nguội lạnh bước đi.

Hắn đã làm hết sức, Tiền Thông cùng Lâm Ngọc Nhiêu vẫn không nghe hắn khuyên bảo, hắn cũng bất lực.

Hắn không có sức giúp Tiền Thông Lâm Ngọc Nhiêu chống lại kẻ địch, chỉ phải lựa chọn ảm đạm rời đi.

Đám người Trương Kình lạnh lùng nhìn hắn, không cần hắn giải thích, đã biết được kết quả.

Quả nhiên bọn họ không làm khó Triệu Thiên Trạch, chỉ là xông lên, nhìn chằm chằm ba người Dương Khai.

- Xem ra, các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ? Trương Kình cười lạnh, ánh mắt như đao, ngữ khí không tốt nói: - Đừng trách bổn tọa không cho các ngươi cơ hội, là các ngươi tự chịu.

Nói rồi, Thế sắc bén lan tràn, bao trùm ba người Dương Khai!

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement