Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)

Advertisement
Băng Tuyệt Đảo, trong Băng Cung, cao tầng trên đào tụ họp một chỗ.

Lạc Lê ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, Băng Lung, Nhiễm Vân Đình các trưởng lão khác lần lượt ngồi ở hai bên, có trưởng lão đang hồi báo về việc khôi phục cấm chế và trận pháp trên đảo.

Đại trận kinh thiên lần trước, cơ hồ đem cấm chế trận pháp hoàn toàn phá hủy, thời gian này các đệ tử vẫn luôn sửa chữa, cho đến hôm nay, cuối cùng cũng làm xong.

Nhưng mấy tòa băng phong sụp đổ lại vẫn chưa cách nào tái hiện được vẻ huy hoàng ngày xưa, cũng may nói các đệ tử rút lui trước, cũng không có xuất hiện thương vong, đây coi như là tin tức tốt khó có được.

Lạc Lê vẫn một mực nhắm mắt, cho đến khi vị trưởng lão kia hồi báo xong, mới nhẹ nhàng gật đầu, nhưng cũng không có ý mở miệng nói chuyện.

Băng Lung nhìn nàng một cái, rồi mới quay đầu nhìn một người khác, hỏi:

- Thập tam trưởng lão, có tin tức của người đó chưa? Nghe vậy, thập tam trưởng lõa Du Tuyết Tình ảm đạm lắc đầu: -Vẫn chưa, lúc trước chúng ta tìm hắn một năm, cũng mờ mịt không tin tức, nếu như lần đó không phải hắn chủ động xuất thân, chúng ta chỉ sợ vẫn còn chưa tìm được hắn, lần này hắn cố ý ẩn giấu hành tung, chúng ta vẫn không có biện pháp.

- Haiz! Băng Lung thở dài một tiếng.

- Không cần tìm hắn nữa! Lạc Lê bỗng nhiên mở mắt, lạnh nhạt nói.

- Thái Thượng trưởng lão… -Hắn không muốn để các ngươi tìm thấy, các ngươi có thể làm gì? Hơn nữa, trải qua trận chiến như vậy, hắn nhất định là cần chữa thương.

- Chữa thương? Đám người Băng Lung nhướng mày, lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại: -Ý của ngài là… -Hắn vận dụng lực cấm kị, nhất định là phải trả giá.

Lạc Lê thản nhiên nói.

- Hắn bị thương? Nhiễm Vân Đình hai mắt tỏa sáng, nét mặt lộ ra một tia xúc động: -Nếu là như vậy, vậy chúng ta không phải là… Lời còn chưa nói hết, Lạc Lê bỗng nhiên lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, Nhiễm Vân Đình lúc này câm như hến, một chữ cũng không nói ra.

- Băng Tâm Cốc ta kéo dài đến ngày hôm nay, thật không dễ dàng, tâm nguyện cả đời của ta là không cầu Băng Tâm Cốc tiến thêm một bước, Chỉ cầu có thể bảo toàn cơ nghiệp tổ tông, các ngươi chắc cũng rõ? Đôi mắt đẹp của Lạc Lê quét về bốn phía, ẩn chứa uy nghiêm vô cùng.

Mọi người trong lòng cả kinh, ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của Lạc Lê, liền vội vàng đứng lên cung kính nói: -Đệ tử hiểu rõ.

- Hiểu rõ là tốt, nếu hiểu rõ, liền không cần gây họa cho Băng Tâm Cốc là được.

Nhiễm Vân Đình sắc mặt trắng nhợt, run giọng nói: -Đệ tử sai rồi! Lạc Lê khẽ gật đầu, rất hài lòng đối với thái độ của cô ta, bỗng nhiên lại cười nói: -Để những người tìm kiếm hắn rút về đi, hắn sẽ còn quay lại.

- Hắn sẽ quay lại? Một trưởng lão không hiểu rõ tình hình sắc mặt đại biến, ngày đó trong trận chiến Dương Khai giết chết Lạc Hải, quả thực khiến nàng kinh sợ, vừa nghĩ đến người này còn có thể năng quay lại băng Tuyệt Đảo, nhất thời có chút lo lắng bất an.

Băng Lung dường như cũng biết gì đó, cười nói: -Vẫn còn có một người lưu lại Băng Tuyệt Đảo, hắn tự nhiên phải quay lại.

Nhiễm Vân Đình nghĩ ngợi, như có điều băn khoăn nói: -Cốc chủ là nói đệ tử tên Thanh Nhã kia? -Ân.



Thanh Nhã và Tô Nhan là cùng bái nhập Băng Tâm Cốc, quan hệ giữa hai người bọn họ rất thân thiết.

Cho dù Dương Khai không quay lại, Tô Nhan nhất định cũng phải quay lại.

- Vậy có cần tìm Thanh Nhã nói chuyện một chút không? Nhiễm Vân Đình nhíu mày.

- Bổn cung mấy ngày trước đã tìm nàng rồi.

Băng Lung cười khổ một tiếng.

- Ồ? Vậy kết quả thế nào? Nàng có biết tung tích của Dương Khai và Tô Nhan không? Có biết thái độ của Dương Khai đối với Băng Tâm Cốc ta không? Nhiễm Vân Đình truy hỏi.

- Bổn cung mặc dù đi tìm nàng, lại không thể gặp mặt nàng.

Trên mặt Băng Lung nổi lên vẻ ngượng ngùng.

- Có chuyện gì sao? Các trưởng lão vô cùng kinh ngạc.

- Dương Khai để lại một Thạch Khôi Lỗi bảo vệ nàng, lúc bổn cung đi tìm, bị Thạch Khôi Lỗi đó đánh trở về.

Băng Lung cười khổ giải thích, trên mặt còn lưu lại thần sắc sợ hãi, -Nếu không phải Thanh Nhã kịp thời ngăn cản, bổn cung có thể bị thương rồi.

- Vậy Thạch Khôi Lỗi đó rất mạnh sao? Nhiễm Vân Đình sắc mặt đại biến.

Con rối đã cô ta đã gặp qua, ngày đó khi cô ta hạ lệnh để Băng Điệp đánh chết Thanh Nhã, đúng lúc Thạch Khôi Lỗi đang bảo vệ Thanh Nhã.

Nhưng hôm đó toàn bộ lực chú ý của nàng đều ở trên người Dương Khai và Tô Nhan, không có chú ý đến sinh linh cổ quái kia.

Hôm nay nghe Băng Lung nhắc đến, mới biết Thạch Khôi Lỗi này không tầm thường. Truyện Hot

- Chính diện đối kháng, ta tuyệt đối không phải là đối thủ.

Băng Lung thần sắc ngưng trọng.

Một trận âm thanh hít khí lạnh nổi lên.

Băng Lung là cao thủ đứng đầu Phản Hư Cảnh Băng Tâm Cốc, trên cả Xích Lan Tinh cũng là số một số hai, nhưng ngay cả nàng cũng không phải là đối thủ, điều này chẳng phải là nói Thạch Khôi Lỗi đó có thực lực gần với Hư Vương Cảnh? Vậy rốt cuộc là tồn tại cái dạng gì? Mọi người nhất tề đổ dồn ánh mắt về phía Lạc Lê, kỳ vọng nàng có thể giải thích một hai.

- Đừng nhìn ta, Thạch Khôi Lỗi kia ra cũng không biết lai lịch như nào.

Có lẽ là con rối mà thượng cổ còn sót lại, hoặc có thể là một loại sinh linh cổ quái.

Ngay cả Thái thượng trưởng lão cũng không rõ? Mọi người trong lòng cả kinh, trong nhận thức của các nàng, thái thượng trưởng lão cơ hồ là không gì không biết, nhưng hôm nay, nhận thức này đã bị đánh vỡ.

Mà tất cả căn nguyên, vẫn ở trên người Dương Khai.

- Đệ tử tên Thanh Nhã kia vẫn còn có lòng cảm ơn đối với Băng Tâm Cốc, nếu không, nàng cũng sẽ không ngăn cản Thạch Khôi Lỗi xuất thủ với Băng Lung, các ngươi cũng đừng đi quấy rầy nàng nữa, cho người chăm sóc nàng cho tốt đi, Dương Khai và Tô Nhan sẽ quay lại nơi này đem nàng đi.

- Vâng! Băng Lung cung kính gật đầu.

- Lần sau nếu hắn lại đến..không được thất lễ nữa! Lạc Lê lưu lại một câu, cả người liền biến mất không thấy.

Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau vội vàng tản ra, duy chỉ có một mình Nhiễm Vân Đình lưu lại, vẻ mặt dường như hối hận vô cùng.

… Trong Huyền Giới Châu, trong lầu các trước đây Hạ Ngưng Thường từng ở, Dương Khai và Tô Nhan đối mặt xếp bằng mà ngồi, hai tay kề sát cùng một chỗ.

Thánh nguyên thủy nhũ trong cơ thể hai người giao hòa, ý cảnh không khỏi tràn ngập bốn phía quanh hai người.



Sắc mặt hai người đều lộ vẻ tái nhợt.

Cùng Lạc Hải đánh một trận, nhìn như đơn giản thoải mái, nhưng vận dùng lực lượng kinh khủng như vậy, hai người Dương Khai và Tô Nhan đều trả giá rất lớn.

Cho nên sau khi đánh một trận, Dương Khai liền lập tức rời khỏi Băng Tâm Cốc, ngay cả Thanh Nhã cũng không lo lắng được, tìm nơi an tâm trị thương.

Từ một trình độ nào đó mà nói, ánh mắt của Lạc Lê vẫn rất sắc bén.

Nhưng lần này sau khi song thể đồng tầm với Tô Nhan vận dụng Tinh Đế Lệnh, cho nên liền chấp nhập cái giá phải trả, hai người cùng gánh vác, cũng không phải không thể chấp nhận.

Dương Khai cảm thấy may mắn.

Nếu lúc đó không có Tô Nhan vì mình chia sẻ, mà là tự mình vận dụng Tinh Để Lệnh mà nói, hậu quả quả thật không thể lường được.

Đại Đế thần uy, căn bản không phải là hắn có thể chấp nhận.

Xung quanh thân thể hai người, bày đầy thánh tinh nguyên.

Bên cạnh còn có mấy bình ngọc trống không, linh đan bên trong sớm đã được dùng hết.

Năng lượng tinh thuần tràn vào bên trong hai cơ thể, hóa giải thương thế cùng tai họa ngầm, sắc mặt của hai người theo thời gian trôi qua cũng từ từ khôi phục hồng nhuận, khí tức dao động cũng từ từ ổn định.

Một ngày, Dương Khai thở dài một hơi, mở to đôi mắt.

Nghênh diện với đôi mắt đẹp của Tô Nhan.

Hai người nhìn nhau cười, trải qua ba tháng trị thương, thương thế cuối cùng cũng hồi phục.

- Sư đệ đột phá rồi? Trong đôi mắt đẹp của Tô Nhan lóe lên tia kinh ngạc.

- Hình như là thế.

Dương Khai lúc này mới cảm nhận được sự thay đổi của bản thân.

Trận chiến trước đây với Lạc Hải, bản thân là đỉnh Phản Hư lưỡng tầng cảnh, sau trận chiến, hôm nay lại đạt được tam tầng cảnh.

Ngay cả hắn cũng không cảm nhận được mình đột phá vào lúc nào, có thể là năng lượng Đại Đế thần uy rót vào cơ thể quá khổng lồ, dẫn đến bình cảnh của bản thân vô thanh vô tức liền đột phá.

Hơn nữa, cảnh giới lúc trước cũng là cực kì ổn định, căn bản không cần Dương Khai quá hao tổn tâm trí.

- Sư tỷ cũng vậy.

Dương Khai liếc nhìn Tô Nhan, bất ngờ phát hiện tu vi cảnh giới của nàng và mình tương đồng, đều là cấp bậc tam tầng cảnh.

Tô Nhan hé miệng cười.

Tất cả ánh sáng của trời đất tựa hồ hội tụ trên người Tô Nhan.

Khiến nàng thoạt nhìn xinh đẹp không gì sánh được.

Dương Khai không nhịn được ngẩn ngơ, đưa tay cầm bàn tay nhỏ bé của Tô Nhan, tâm thần nhộn nhạo:

- Tô Nhan.

Tô Nhan đỏ mặt, tự nhiên đã biết hắn đnag suy nghĩ gì, nhăn nhó một chút, ngập ngừng nói: -Sư tôn bọn họ đều đang chờ ở bên ngoài.

Dương Khai phóng thần niệm ra ngoài dò xét, bất ngờ phát hiện các bằng hữu thân thiết của mình sớm đã nghe tin chạy đến, vẫn đang đợi bên ngoài.



Cường giả Nhân Yêu Ma tam tộc gần như tề tụ trước lầu các, không có ai nói chuyện, đều đứng ở đó yên lặng chờ đợi.

Dương Khai vò đầu bứt tai.

Hận tâm, cắn răng nói: -Dù sao cũng đã đợi lâu như thế, nhất thời không vội.

Vừa nói, vừa hóa thân thành sói, phủ lên người Tô Nhan.

… Cửa lớn lầu các mở ra.

Dương Khai và Tô Nhan xuất hiện trước mắt đám người Lăng Thái Hư.

Mọi người vội vàng tiến lên trước, hỏi thăm tình hình, trong đôi mắt đẹp của Hạ Ngưng Thường không che giấu được lo lắng cùng quan tâm.

Ngày đó Dương Khai và Tô Nhan hai người xuất hiện trong Huyền Giới Châu, thoạt nhìn khí tức đều hư phù, như bộ dạng của người bị thương nặng, Hạ Ngưng Thường đương nhiên cả kinh thất sắc, vội vàng sắp xếp cho bọn họ trị thương, đồng thời đem tin tức truyền ra ngoài.

Thẳng đến ba tháng sau, ngày hôm nay hai người mới xuất hiện.

- Dương Khai, không sao chứ? Lăng Thái Hư là người đầu tiên mở miệng hỏi.

- Làm phiền sư công lo lắng, đệ tử hiện đã vô sự.

- Tiểu tử thối, làm ta …mẹ ngươi lo lắng gần chết! Dương tứ gia cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ muốn nói làm ta lo lắng gần chết, dường như lại cảm thấy có chút anh hùng khí đoản, liền vội vàng đẩy Đổng Tố Trúc ra làm cớ.

Đổng Tố Trúc đứng bên cạnh, cắn chặt đôi môi hồng, cánh mũi nhẹ nhàng rung động, trong hốc mắt từng giọt từng giọt nước mắt đảo quanh, có ý muốn khóc, lại cố nén không có lên tiếng.

- Mẹ, đừng lo lắng, con đây không phải rất tốt sao.

Dương Khai nhếch miệng cười, vỗ vỗ ngực, một bộ dáng ra vẻ mình rất cường tráng.

Lần này có thể quá sức rồi, Đổng Tố Trúc tâm tình đè nén cuối cùng cũng bạo phát, oa một tiếng khóc lên, nước mước như chuỗi hạt châu bị đứt thi nhau rơi xuống.

Nếu như ở đây không có nhiều cường giả Nhân Yêu Ma Tam tộc như vậy, chỉ sợ nàng muốn xông lên ôm lấy con trai bảo bối vào lòng mà yêu thương một phen.

- Tiểu tử thối! Dương tứ gia vui mừng đến chết, hướng Dương Khai tức giận nhìn nhau.

- Chàng rống cái gì, chàng rống cái gì? Đổng Tố Trúc một đôi bàn tay trắng như phấn đấm vào thân thể cứng như sắt của tứ gia, -Chàng sao dám mắng con trai ta! Dương tứ gia sắc mặt đen kịt, trong lòng nghĩ con trai nàng không phải con trai ta sao, rống một tiếng cũng không mất miếng thịt nào! Thật náo nhiệt.

Trong lòng buồn bực vô cùng, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ, túy ý Đổng Tố Trúc đánh một trận tự mình sừng sững bất động.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement