Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)

Advertisement
Bí bảo này như một vầng trăng tròn vậy, tuy rằng uy năng khó lường, nhưng là Ngụy Cổ Xương liên tiếp thúc giục, tự thân tiêu hao cũng không nhỏ.

Trong chiến đấu, hắn ném linh đan vào trong miệng, hy vọng khôi phục thánh nguyên của hắn, nhưng hiệu quả cũng không rõ rệt như trong tưởng tượng.

Năm vị Phản Hư Cảnh vây công hắn cùng với Đổng Huyên Nhi có chút sợ ném chuột vỡ đồ, cũng không hạ sát thủ với nhóm người hắn.

Bọn họ chỉ ở một bên du đấu, tiêu hao thể lực cùng thánh nguyên của hai người, dường như muốn sanh cầm bắt sống bọn họ.

Mà cách đó không xa, một vị cường giả Phản Hư tam tầng cảnh chắp hai tay sau lưng đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngụy Cổ Xương, cất giọng hô to:

- Ngụy sư điệt, không cần dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, giao ra Thiên Nguyệt Ngân Bàn, sư thúc tha ngươi không chết!

- Không!

Ngụy Cổ Xương khinh bỉ đáp một tiếng, bộ dáng tuy rằng cực kỳ chật vật, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ khinh bỉ:

- Tạ Lệ, uổng cho ngươi đã từng là Ảnh Nguyệt Điện trưởng lão, lại không ngờ rất sợ chết như thế, chẳng những cấu kết yêu tà, họa hại tông môn.

Giờ đây lại cam nguyện làm tay sai cho tặc tử kia, ha ha ha...

Muốn ta giao ra Thiên Nguyệt Ngân Bàn, tự mình dựa bản lãnh tới bắt! Cả người Ngụy Cổ Xương tắm máu, vẫn như cũ không thay đổi bản sắc anh hùng hào khí vạn trượng ngày xưa.

Thần sắc của Tạ Lệ lạnh lùng, trong đôi mắt hiển lộ ra hết sát khí.

Lời vừa rồi của Ngụy Cổ Xương không thể nghi ngờ chọt trúng chỗ đau của lão ta.

Lão ta hít sâu một hơi, cũng không phát tác ra tại chỗ, mà tiếp tục tận tình nói:

- Ngụy hiền điệt, ngươi cũng là một đại nhân kiệt, chẳng lẽ không biết cái gì gọi là chim khôn chọn cành mà đậu ư? Giờ này U Ám Tinh là vị kia lấy thúng úp voi, quang huy của Ảnh Nguyệt Điện cùng nhiều đại tông môn đã một đi không trở lại.

Sư thúc niệm tình ngươi trẻ người non dạ, không muốn cùng ngươi tính toán nhiều lắm, giao ra Thiên Nguyệt Ngân Bàn, ngươi có thể rời đi.

Nếu không...

ngươi chết không quan trọng.

Chẳng lẽ ngươi lại không vì Huyên Nhi suy nghĩ một chút hay sao? Tuổi của con bé như hoa như ngọc, bồi ngươi chết ở chỗ này, ngươi không có nửa điểm tội lỗi sao? Thần sắc của Ngụy Cổ Xương khẽ biến, trong kịch chiến quay đầu liếc nhìn một cái về phía Đổng Huyên Nhi, ánh máu đỏ dữ tợn trước mắt trong nháy mắt bị một chút nhu tình thay thế.

Không thể phủ nhận, Tạ Lệ cáo già xảo quyệt, vài ba câu đã tan rã khí thế của Ngụy Cổ Xương.

Đổng Huyên Nhi cắn hàm răng trắng, khẽ kêu:

- Sư huynh đừng nghe lời điên khùng của lão ta.

Lão ta đã không còn là sư thúc của chúng ta nữa.

Huyên Nhi đời này có thể cùng sư huynh đồng sinh cộng tử, đã chết cũng không tiếc.

Thiên Nguyệt Ngân Bàn bất kể như thế nào cũng không thể giao ra!

- Huyên Nhi...

Ngụy Cổ Xương lẩm bẩm kêu một tiếng.

Đúng lúc này, tinh quang bùng lên trong mắt của Tạ Lệ, một mực án binh bất động lão ta bỗng nhiên thúc giục thánh nguyên tinh thuần của mình, đưa tay đánh ra một chỉ về phía Ngụy Cổ Xương.

Một đạo hào quang đen như mực, bính phát ra từ đầu ngón tay của lão ta.

Trong nháy mắt Ngụy Cổ Xương thất thần, một đòn kia đánh trúng nơi ngực của hắn.

Thân thể của Ngụy Cổ Xương chấn động, như gặp bị thương nặng, phun ra một ngụm máu tươi.

Khí thế vốn dĩ đã yếu bớt lại nhanh chóng uể oải hẳn, đặng đặng đặng lui về phía sau mười mấy trượng vẫn chưa ổn định thân hình.

- Sư huynh! Đổng Huyên Nhi kinh hãi, kêu lên thê lương, giống như chim quyên khóc không ra tiếng, khiến người ta nghe thấy mà rơi lệ.

Trên mặt của Tạ Lệ lóe lên thần sắc dữ tợn, cười ha ha:

- Tiểu tử thúi, dám cùng lão phu đấu, cái này xem ngươi có chết hay không, giết hắn cho ta!

- Hèn hạ! Ngụy Cổ Xương cắn răng gầm lên, mắt thấy mấy tên địch nhân khí thế hung hăng đánh tới trước mặt mình, nhiều bí bảo cùng bí thuật quang hoa nở rộ, bao phủ lấy mình, một thân thánh nguyên có thể căn bản không thể nhắc tới phòng ngự.

Mâm bạc như trăng tròn một mực trôi lơ lửng trên đỉnh đầu cũng mờ đi không ánh sáng, cũng không phát huy ra tác dụng chút nào nữa.

Cái chết đang vẫy chào về phía mình.

Kỳ quái chính là Ngụy Cổ Xương trong nháy mắt này, thần sắc lại nhu hòa xuống, cuối cùng nhìn một cái về phương hướng của Đổng Huyên Nhi, trong mắt tràn đầy áy náy cùng đau lòng.

Sau lưng Đổng Huyên Nhi, có hai vị võ giả Phản Hư Cảnh khác đánh ra công kích cuồng bạo về lưng của nàng.

Đổng Huyên Nhi cười với Ngụy Cổ Xương, cả thế giới bỗng nhiên cũng thay đổi được rực rỡ nhiều màu.

Trước khi cái chết phủ xuống, hai người không nói tiếng nào, ấy vậy mà một ánh mắt đơn giản giao hội, đã biết lẫn nhau đều đủ hài lòng, không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, lại có thể chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, còn gì có thể cưỡng cầu nữa chứ.

Ngụy Cổ Xương đưa tay với tới Đổng Huyên Nhi, Đổng Huyên Nhi đồng dạng đưa ra bàntay ngọc của mình.

Hai bàn tay nắm chắc ở giữa không trung, dường như thể xác và tinh thần đều hòa hợp thành một thể.

Ngay sau đó hai người ôm sát ở cùng một chỗ, nhắm mắt lại, chầm chậm chờ đợi cái chết đến.

Bên tai truyền đến tiếng hét thảm của mấy tên địch nhân hoảng sợ, có dao động năng lượng kịch liệt thoải mái ra, còn có tiếng vang do xương cốt gãy lìa.

Cái chết trong tưởng tượng cũng không đến như hẹn...

Ngụy Cổ Xương nhíu mày lại, nghi ngờ mở mắt, đúng lúc đó thấy một cái khuôn mặt quen thuộc đứng ở bên cạnh mình, cười tủm tỉm đang nhìn mình.

Ngụy Cổ Xương ngây dại, trong nháy mắt con ngươi trợn to, dường như có chút không dám tin tưởng một màn mà mình thấy được.

Ngụy Cổ Xương dùng sức giụi giụi mắt, xác định người trước mắt không phải là ảo giác của mình, lúc đó hắn mới thất thanh kêu lên:

- Dương huynh! Người đứng ở bên cạnh mình rõ ràng là Dương Khai! Trong lòng của Ngụy Cổ Xương kinh hoàng.

Dương Khai sớm đã rời khỏi U Ám Tinh, đi tới Tinh Vực rộng lớn tiến hành đi xa, điểm này Ngụy Cổ Xương đã biết.

Bởi vì hắn không chỉ một lần nghe Phí Chi Đồ nhắc tới chuyện này, mỗi lần nhắc tới, Phí Chi Đồ đều mang gương mặt áo não cùng vẻ tiếc hận.

Ngày đó nếu không có cảnh giới của ông ta rớt xuống, ông ta cũng có thể đi theo Dương Khai rời khỏi U Ám Tinh, đi kiến thức một chút về sự thần kỳ cùng đặc sắc trong Tinh Vực.

Nhưng khơi khơi lúc mấu chốt, ông ta xảy ra chuyện, tu vi rớt xuống.

Cuối cùng phương diện của Ảnh Nguyệt Điện đi theo Dương Khai rời đi, chỉ có một mình Tiền Thông mà thôi.

Dương Khai đi lần này đã 7, 8 năm, không có bất kỳ tin tức truyền đến, ai cũng không biết bọn họ có an không an toàn, có qua được trong Tinh Vực hay không.

Nhưng hôm nay, trước mắt nguy cấp, Dương Khai lại hiện thân một cách thần kỳ, cứu sư huynh muội mình một mạng! Nếu Dương Khai đã trở lại, vậy thì Tiền trưởng lão đâu? Ngụy Cổ Xương vội vàng quay đầu chung quanh, trừ phát hiện hai cô gái dung nhan kinh người mà hắn không biết được ra, cũng không thấy bóng dáng của Tiền trưởng lão.

Trong lòng của Ngụy Cổ Xương trầm xuống.

- Tiền trưởng lão rất tốt, Ngụy huynh không cần lo lắng.

Dương Khai thấy thần sắc hắn, liền biết hắn đang suy nghĩ gì, vội vàng trấn an một tiếng:

- Nhiều năm không gặp, Ngụy huynh...

ừ, phong thái như cũ a.

Nghe được Dương Khai trêu chọc, Ngụy Cổ Xương toét miệng cười, máu tươi bên khóe miệng khiến bộ dáng của hắn thoạt nhìn có dạng dữ tợn cuồng bạo khác biệt:

- Dương huynh đây là đang giễu cợt Ngụy mỗ sao?

- Không dám không dám!

- Sư huynh...

huynh buông ta ra trước đã.

Thanh âm của Đổng Huyên Nhi như ruồi kiến truyền vào trong tai Ngụy Cổ Xương.

Hắn ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới mình vẫn đang ôm chặt Đổng Huyên Nhi, đến bây giờ chưa buông tay.

Thân thể mềm mại trong ngực nhanh chóng ấm lên, bên tai thổ khí như lan khiến Ngụy Cổ Xương tâm viên ý mã khó hiểu.

Nơi ngực đầy đặn càng làm cho hắn tơ tưởng không đành.

Sư huynh muội hai người tuy rằng chung tình lẫn nhau đã lâu, nhưng qua nhiều năm như vậy, hai người vẫn chưa có cử động quá mức thân mật.

Lần này nếu không phải trước mắt nguy cơ sinh tử dứt bỏ hết thảy, chỉ sợ cũng không làm được điểm này.

Ngụy Cổ Xương nhẹ nhàng buông lỏng ra Đổng Huyên Nhi, hắn gãi đầu:

- Khiến Dương huynh chê cười rồi.

Khuôn mặt tươi cười của Đổng Huyên Nhi ửng đỏ, đứng ở một bên, cúi đầu, không nói một lời.

Tô Nhan cùng Hạ Ngưng Thường liếc nhau, hội ý mỉm cười.

- Ngụy huynh cùng Đổng cô nương hoạn nạn thấy chân tình, Dương mỗ cảm động không thôi, làm sao chê cười được chứ.

Dương Khai nghiêm mặt nói, ngay sau đó lại nâng lên mi mắt nhìn lại phương hướng phía trước, thản nhiên nói:

- Đây là chuyện gì xảy ra? Những năm ta đi khỏi, Ảnh Nguyệt Điện dường như xảy ra đại sự gì a.

Nghe vậy, Ngụy Cổ Xương thần sắc lạnh lùng đáp:

- Đâu chỉ Ảnh Nguyệt Điện, cả U Ám Tinh đều long trời lỡ đất, trong lúc nhất thời giải thích không rõ.

Nhưng người này vốn là một trong cao tầng của Ảnh Nguyệt ta, tay cầm quyền cao, giờ này lại đầu phục địch nhân, làm xằng làm bậy, thậm chí còn đánh chết lão điện chủ, nhốt Phí thành chủ!

- Giết lão điện chủ, nhốt Phí thành chủ sao? Thần sắc của Dương Khai cả kinh.

- Không sai!

- Tiểu súc sinh, thì ra là ngươi! Đối diện, Tạ Lệ âm sâm sâm nhìn Dương Khai, trong ánh mắt tràn đầy biểu lộ cừu thị, dường như Dương Khai cùng lão ta có oán hận gì không đội trời chung vậy.

Lão ta ngửa mặt lên trời cười điên cuồng:

- Đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi tìm được chẳng tốn chút thời gian.

Lão phu tìm ngươi đã nhiều năm như vậy, không ngờ tới tiểu súc sinh nhà ngươi hôm nay tự nạp mình tới cửa.

Được, rất tốt, hôm nay lão phu sẽ giết ngươi, thay đứa con chết đi của ta báo thù rửa hận!

- Ngươi nhận biết ta sao? Dương Khai nghi ngờ đánh giá lão ta.

Tạ Lệ gầm nhẹ:

- Gần mười năm trước, Tạ Hoằng Văn chết trên tay ngươi, ngươi còn nhớ chứ?

- Tạ Hoằng Văn? Dương Khai cau mày, ngay sau đó nghĩ tới:

- Lão là nói tên Tạ gia thiếu gia ở Lưu Viêm Sa Địa dẫn người đánh lén ta hả?

- Không sai!

- Nói như vậy, lão chính là cha của Tạ Hoằng Văn, Tạ Lệ?Dương Khai suy nghĩ rõ ràng thân phận của đối phương.

- Chính là lão phu! Hôm nay ta thay đứa con chết đi đó của ta báo thù.

Tiểu súc sinh, ngươi có lời gì muốn nói? Tạ Lệ cắn răng rống giận, cặp mắt trở nên đỏ thẫm, giống như mãnh thú nổi điên, khiến người ta không rét mà run.

Dương Khai cười lạnh một tiếng:

- Tạ Hoằng Văn chết, hoàn toàn là y gieo gió gặt bảo, chẳng trách người khác được.. ngôn tình tổng tài

- Ngươi tên hung thủ giết người này lại còn dám già mồm át lẽ phải.

Được, nếu ngươi nói như thế, vậy hôm nay ngươi sẽ chết, cũng là ngươi gieo gió gặt bảo, chẳng trách người khác.

Tạ Lệ mắc chứng cuồng loạn kêu lên.

Dương Khai cười giễu cợt, lắc đầu nói:

- Lão già kia, ngươi nói sai rồi, hôm nay ta sẽ không chết, người chết chính là lão.

Tạ Lệ cười to:

- Nhóc con, ngươi cho là lão phu sẽ nghe chỉ toàn là lời nói bậy của ngươi hay sao?

- Lão có nghe hay không không quan hệ với ta.

Quên đi, nếu là chuyện của Ảnh Nguyệt Điện, ta cũng không tiện nhúng tay, để cho Tiền trưởng lão tới thanh lý môn hộ tốt hơn.

Dương Khai không muốn dài dòng với Tạ Lệ, thần niệm trao đổi Huyền Giới Châu, thông báo Tiền Thông một tiếng, đưa tay điểm tới phía trước.

- Tiền trưởng lão...

Ngụy Cổ Xương nghe vậy, vẻ mặt vui mừng, nhìn xung quanh khắp mọi nơi:

- Tiền trưởng lão ở đâu?

- Sư phụ của ta cũng ở nơi đây sao? Đổng Huyên Nhi cũng một bộ bộ dáng vui mừng.

- Ở đây! Dương Khai toét miệng mỉm cười, chỗ đầu ngón tay bính phát ra lực lượng huyền diệu, một cái vòng xoáy từ từ xuất hiện trước mặt.

Ánh mắt của Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi bị hấp dẫn tới nơi đó, trong khẩn trương mong đợi chăm chú, một đạo thân ảnh nhìn như già nua đi ra từ bên trong vòng xoáy.

Tiền Thông!

- Đây là chuyện gì? Tạ Lệ hơi biến sắc mặt, chăm chú nhìn vòng xoáy quỷ dị kia, thế nào cũng nghĩ không thông Tiền Thông làm sao sẽ đi ra từ nơi đó.

Cái vòng xoáy dường như liên thông một cái thế giới khác vậy, khiến cho lão ta đoán không ra.

Thế nhưng rất nhanh, ánh mắt của lão ta liền ngưng tụ đến trên người Tiền Thông, trên mặt tràn đầy vẻ kiêng kỵ.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement