Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)

Advertisement
Không Gian Nhận cùng Hư Không Hống của Kinh Không Thú đụng vào nhau.

Tiếng nổ vang "rầm rầm" không dứt bên tai, lực lượng không gian bùng phát ra cuồng bạo, không gian cách 10 thước trước mặt Dương Khai chợt sụp đổ. Mảnh không gian kia giống như một mặt vách tường bị đánh nát, trong thời gian cực ngắn biến thành mảnh vỡ, dao động lực lượng hỗn loạn thoải mái bắn ra tung tóe trong hư không.

Trong không gian sụp đổ, thân mình của Kinh Không Thú khổng lồ quỷ dị dò ra, há miệng cắn tới hướng Dương Khai.

Thừa dịp Dương Khai phân tán chú ý, nó lại tiếp cận tới trước người.

Dương Khai dường như sớm có dự liệu với chuyện này, cho nên tuyệt không có vẻ hoảng loạn, dưới chân hơi dịch chuyển, trong lực lượng không gian bao phủ quanh thân, từ từ hóa thành hư ảnh.

Kinh Không Thú cắn một cái vào khoảng không!

Ngay sau đó, Dương Khai như quỷ mỵ xuất hiện phía trên thân thể Kinh Không Thú, hung hăng tung một quyền hàm chứa toàn thân tu vi, giáng xuống đầu của nó.

"Ầm..." Quyền kình bùng phát, Kinh Không Thú bị đánh chia năm xẻ bảy.

Thế nhưng Dương Khai lại không có mảy may mừng rỡ sau khi đắc thủ, ngược lại nhướn mày, vội vàng né tránh khỏi chỗ cũ. Ngay trong nháy mắt hắn có động tác, Kinh Không Thú vốn bị đánh nát chợt hiện ra ở sau lưng của hắn, lần nữa há cái miệng to như chậu máu.

Kinh Không Thú trước đó bị Dương Khai đánh nát, bất ngờ chỉ là hư ảnh mà thôi!

Một người một thú, tốc độ đều nhanh đến cực hạn, lợi dụng lực lượng không gian hành động, đủ để sinh ra quấy nhiễu tầm mắt địch nhân.

Bóng người lóe lên, Dương Khai xuất hiện ở ngoài trăm trượng, mà Kinh Không Thú cũng ngừng lại, trôi lơ lửng giữa hư không, tinh chuẩn tìm được vị trí của Dương Khai, nhìn lại phía hắn.

Giao phong ngắn ngủi, thử dò xét ban đầu, một người một thú đều ý thức được: đối phương không phải trái hồng mềm có thể tùy ý bóp nặn.

- Một khi đã như vậy... Dương Khai lẩm bẩm, toét miệng mỉm cười:

- Như vậy cũng đừng trách ta bất nhân nghĩa!

Khi nói chuyện, hắn phất tay một cái.

Ngay sau đó, Thạch Khổi Tiểu Tiểu, khí linh Lưu Viêm hai trợ lực siêu cấp liền lóe sáng xuất hiện tại trường!

Thạch Khổi vác cây Hám Thiên Trụ, thân mình còng lưng mà nhanh nhẹn, con ngươi đảo lên xuống, dường như không biết nơi này là địa phương nào. Còn Lưu Viêm vừa xuất hiện liền nhìn về phía Dương Khai hỏi: - Chủ nhân có gì phân phó?

- Giết nó! Dương Khai đưa tay chỉ Kinh Không Thú ngoài trăm trượng, ra lệnh.

Lưu Viêm dời đội mắt đẹp nhìn lại hướng Kinh Không Thú, thần sắc trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói: - Dường như nó rất lợi hại nha!

Dương Khai cười to: - Nếu không lợi hại, một mình ta có thể xử lý, thì đâu cần gọi các ngươi ra? Này, nó tinh thông lực lượng không gian, cho nên các ngươi phải phối hợp với ta mới được!

- Chủ nhân phân phó là được! Lưu Viêm gật gật đầu, trên bàn tay ngọc xinh xắn bỗng nhiên bốc cháy lên một đoàn lửa, ngọn lửa kia có màu đỏ tím, bên trong mơ hồ còn lóe lên tia chớp, tràn ra lực lượng cuồng bạo.

- Vậy cứ động thủ đi! Dương Khai toét miệng cười, thân hình lắc lư, một lần nữa vọt tới hướng Kinh Không Thú. Cùng phối hợp với hai đại trợ lực của mình, căn bản không cần nói nhiều, bởi vì bất luận là Thạch Khổi hay là khí linh, đều có tâm thần cảm ứng với Dương Khai, bọn chúng có thể hiểu rõ ý nghĩ của Dương Khai, từ đó làm ra phối hợp hoàn mỹ nhất.

Dương Khai vừa hành động, Lưu Viêm liền biến thành một đoàn ánh lửa, theo sát phía sau Dương Khai vọt tới.

Thạch Khổi thì bỗng nhiên biến thành người đá cực lớn, kéo cây Hám Thiên Trụ dài mười trượng, từng bước một đi lại trong hư không, chậm rãi đến gần bên kia, thoạt nhìn bộ dáng không nhanh không chậm.

Kinh Không Thú không thể nghi ngờ là có linh trí không thấp, cho nên khi nó thấy Dương Khai bỗng nhiên nhiều thêm hai trợ giúp, trong hai con mắt nhỏ cũng không khỏi toát ra vẻ kinh ngạc nghi hoặc rất nhân cách hoá.

Lại thấy Dương Khai cùng Lưu Viêm cùng một lúc tấn công tới, nó lại ở tại chỗ nhảy tới phía trước, hư không phía trước nó giống như biến thành một mặt hồ, đợi sau khi nó xông qua liền hoàn toàn che giấu thân mình nó.

Dương Khai hai tròng mắt sáng rực, cảm nhận được không gian bốn phía biến hóa, ngay sau đó, liền hạ đạt một chỉ thị cho Thạch Khổi đang không nhanh không chậm đi tới phía bên này.

Thạch Khổi không do dự chút nào, trong miệng phát ra tiếng rống giận rung trời, vung lên cây Hám Thiên Trụ trên tay, đập về hướng bên trái mình.

Hám Thiên Trụ nặng mấy trăm ngàn cân, cộng thêm lực lượng cuồng bạo hủy thiên diệt địa của Thạch Khổi, một gậy này đập xuống, ngay cả không gian đều có thể đập vỡ vụn, mà Thạch Khổi công kích trong nháy mắt bạo phát, tại vị trí Hám Thiên Trụ quét tới, Kinh Không Thú vừa mới trồi đầu lên.

Thoạt nhìn, thật giống như Kinh Không Thú chủ động trồi đầu lên cho Thạch Khổi đập.

Kinh Không Thú hiển nhiên là tính toán trước tập kích Thạch Khổi, nhưng không nghĩ tới kỹ xảo của mình bị Dương Khai dễ dàng khám phá, ngược lại bị lợi dụng một phen.

Giờ này khoảng cách gần, tập kích cấp bách như thế, cho dù Kinh Không Thú tinh thông lực lượng không gian như thế nào đi nữa, cũng không thể tránh né.

Một kích này nếu có thể đánh trúng trên người nó, thì dù thực lực của Kinh Không Thú đủ để sánh ngang với Hư Vương Cảnh, cũng nhất định phải tan xương nát thịt: một kích toàn lực của Thạch Khổi cũng không phải chuyện đùa.

Dương Khai trong mắt sáng ngời, thầm mong đợi một màn máu thịt vẩy bắn ra.

Thế nhưng làm cho hắn vô cùng ngạc nhiên là, Kinh Không Thú đối mặt với một kích hẳn phải chết này, nó lại cưỡng ép uốn éo thân dưới, từ trong thân thể nó, phát ra dao động lực lượng không gian nồng đậm, chuyển hóa thành một cái lốc xoáy hư không, chắn phía trước công kích của Thạch Khổi.

Hám Thiên Trụ đập lốc xoáy hư không kia vỡ vụn, dư uy quét vào trên thân Kinh Không Thú, kèm theo máu tươi vẩy bắn ra, Kinh Không Thú bị lực đạo khổng lồ quét bay ra xa ngàn trượng!

Đầu của nó cùng vị trí cổ tương liên, máu thịt bầy nhầy, mơ hồ có thể nhìn thấy xương lòi ra trắng hếu.

Nhưng dù sao nó vẫn còn sống, hơn nữa bị thương cũng không tính là nghiêm trọng lắm!

- Biết ngay không có dễ dàng như vậy! Dương Khai cắn răng quát khẽ, vung tay một cái, thánh nguyên bạo phát bọc lấy Lưu Viêm, xuyên qua hư không, trong nháy mắt liền đi tới trước mặt Kinh Không Thú bị thương.

Trong nháy mắt kế tiếp, chủ tớ hai người điên cuồng triển khai công kích vào Kinh Không Thú.

Trên trăm sợi Kim Huyết Ti được Dương Khai rót vào lực lượng không gian, biến thành thiên la địa võng, hoàn toàn phong tỏa cả một mảnh không gian rộng lớn, cắt đứt con đường chạy trốn của Kinh Không Thú, chính hắn thì điên cuồng vận dụng Không Gian Nhận bắn nhanh tới Kinh Không Thú.

Còn công kích của Lưu Viêm thì đơn giản hơn, từng ngọn lửa xen lẫn lực lượng lôi hệ, như những đóa hoa nhẹ rơi bao phủ bốn phía Kinh Không Thú, mỗi một đóa hoa Lôi Hỏa đều chứa uy năng khiếp người, chỉ cần Kinh Không Thú hơi có lây dính, bên ngoài thân liền bị đốt cháy khét, đồng thời có tia tia chớp chạy dọc trên thân Kinh Không Thú, ảnh hưởng tới động tác của nó.

Trong lúc nhất thời, Kinh Không Thú bị công kích chỉ có nước tránh né, không hề có lực đánh trả, chỉ có thể không ngừng gào thét.

"Bịch Bịch Bịch Bịch..."

Thạch Khổi bao bọc hàn khí đánh tới, phối hợp với Dương Khai và Lưu Viêm kềm chế, giơ cao Hám Thiên Trụ, một lần nữa đập mạnh xuống thân Kinh Không Thú.

Một côn ra, trong con ngươi của Kinh Không Thú toát ra vẻ kinh sợ.

Nó không quá sợ hãi thủ đoạn của Dương Khai cùng Lưu Viêm, nhưng đối với loại công kích lực lượng đơn giản nhất của Thạch Khổi này, lại vô cùng kiêng kỵ, đây là lực lượng cuồng bạo đủ để "lực một đánh mười", ngay cả bí thuật di dời không gian của nó đều không thể hóa giải.

Kinh Không Thú gào thét, ra sức phản kháng, trong miệng không ngừng hộc ra bí thuật Hư Không Hống, tạo thành công kích rậm rạp chằng chịt, đánh úp về phía chủ tớ Dương Khai. Cùng lúc đó, bên ngoài thân nó, một lần nữa xuất hiện một tầng cái chắn di dời không gian, cứng rắn thừa nhận một côn của Thạch Khổi.

Truyền ra tiếng vang xương cốt gãy lìa, khí thế kinh người của Kinh Không Thú đột nhiên uể oải xuống một cái chớp mắt như vậy.

Trong thời gian ngắn ngủi, nó gặp phải quá nhiều tập kích, đã bị thương nghiêm trọng. Đối mặt với chủ tớ Dương Khai như lang như hổ, nó thầm biết mình căn bản không thể dùng lực, nếu không chạy trốn chỉ sợ thật phải chết ở chỗ này.

Nó bắt đầu không quan tơi hêt thay vận dụng lực lượng không gian, quấy nhiễu hư không bốn phía.

Trên trăm sợi Kim Huyết Ti của Dương Khai phân tán ở bốn phía bị ảnh hưởng, cũng không thể ổn định nữa, xuất hiện sơ hở.

Lưu Viêm cũng kinh hô liên tục, bên ngoài thân tràn ngập Lôi Hỏa, cẩn thận đề phòng Kinh Không Thú phản công.

Nhân cơ hội này, Kinh Không Thú nhảy vọt ra, trong nháy mắt liền chạy ra xa mấy chục trượng, thoát khỏi vòng vây của chủ tớ Dương Khai.

- Muốn chạy! Dương Khai hừ lạnh một tiếng, đang lúc chuẩn bị truy kích, lại thấy Kinh Không Thú làm theo sách cũ, một đầu đâm vào hư không phía trước, biến mất không thấy.

Dương Khai cau mày cảm giác, vận dụng lực lượng không gian đến cực hạn, lại từ phụ cận không thể nhận ra khí tức của Kinh Không Thú, rất nhanh, hắn sa sầm mặt nói: - Không ngờ lại chạy thoát rồi!

Hiển nhiên là Kinh Không Thú đã trốn ra khe nứt hư không, cho nên hắn mới không thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương ở nơi này.

Hắn không chần chờ, lập tức thu hồi Thạch Khổi và Lưu Viêm, sãi chân một bước liền đi tới chỗ Kinh Không Thú biến mất, hai tay thò vào trong hư không, hung hăng xé mạnh ra hai bên.

Lập tức xuất hiện một cái khe nứt, Dương Khai chui thẳng vào.

Trong nháy mắt, hắn lần nữa về lại Thất Lạc Chi Địa.

Trước tiên Dương Khai bắt đầu tìm dấu vết Kinh Không Thú, loại yêu thú thượng cổ quỷ dị này có thể tự do đi lại trong hư không, cho nên nếu không kịp thời theo sát, sẽ rất dễ dàng bị nó chạy thoát.

Bên tai truyền đến tiếng Kinh Không Thú gào thét, trong thanh âm kia có cảm giác như đang kinh hoàng thất thố, dường như nó đang bị thứ gì đó hành hạ.

Dương Khai nhướn mày, nhìn lại theo hướng tiếng động, một màn ập vào tầm mắt khiến hắn không khỏi hơi biến sắc.

Ở phía trước cách không xa, một màn mù đen che phủ trời đất, bao phủ một mảnh không gian rộng lớn, ở trong màn đen đó mơ hồ có vô số mặt người vùng vẫy trôi nổi, vặn vẹo biến ảo, những mặt người kia phảng phất như âm hồn, mà khu vực màn đen bao phủ kia cũng giống như chỗ âm hồn hội tụ, tản ra khí tức âm u tà dị.

Xuyên thấu qua màn đen đó, Dương Khai mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng khổng lồ của Kinh Không Thú, chỉ có điều, thời khắc này nó bị vô số âm hồn gì đó bao vây, từng cái mặt người kia đều bám trên người nó, cắn xé máu thịt của nó.

Mắt thường có thể thấy được, thân thể Kinh Không Thú bắt đầu khô quắt, dường như tinh hoa máu thịt nó bị những âm hồn kia hút cho khô cạn rồi. Mặc cho Kinh Không Thú cố gắng vùng vẫy như thế nào, cũng không thể thoát khỏi màn đen bao phủ kia.

Hiển nhiên nó đã đến bước đường cùng!

"Hắc Hắc Hắc Hắc..." bỗng nhiên từ phụ cận truyền đến một tràng tiếng cười quái dị.

Dương Khai sắc mặt không khỏi trầm xuống, thầm thúc giục thánh nguyên, cảnh giác nhìn lại hướng phát ra tiếng cười.

Bên kia, một bóng người toàn thân bao phủ trong màn đen, đang lặng lẽ đứng sừng sững, trong bóng tối, dường như có một đôi con ngươi khiến người ta không rét mà run, đang quan sát đánh giá Dương Khai.

- Là ngươi! Dương Khai quát khẽ, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng...

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement