Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)

Advertisement
Trên biển rộng, lâu thuyền nhanh chóng bay đi hướng chỗ sâu, đám người Lưu Tiêm Vân đứng trên boong lâu thuyền đưa mắt nhìn ra xa, trên mặt mỗi người đều đầy vẻ lo âu.

Bất chợt, dường như Lăng Âm Cầm phát hiện điều gì, đôi mắt đẹp lóe sáng, chỉ về một hướng nói: - Có người tới!

Nghe vậy, đám người Lưu Tiêm Vân, Phạm Hinh cũng đều tinh thần chấn động nhìn lại hướng bên kia, quả nhiên thấy bên kia có một luồng sáng đang nhanh chóng bay tới.

- Làm tính toán xấu nhất, tùy thời chuẩn bị chiến đấu! Lăng Âm Cầm khẽ quát một tiếng, ra lệnh, mọi người đều sắc mặt ngưng trọng, thầm vận nguyên lực.

Nếu người đến là Dương Khai đương nhiên không còn gì tốt hơn, mà nếu là Bàng Quảng, thì bọn họ phải liều chết phản kháng.

Chốc lát, tia sáng kia đã đến cách không xa, Lưu Tiêm Vân mừng rỡ kêu lên: - Là sư huynh, là sư huynh!

Nàng thấy rõ ẩn trong luồng sáng kia chính là thân ảnh của Dương Khai, khối tảng đá lớn trong lòng rốt cục buông lỏng xuống, chỉ cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm.

Đợi đến lúc Dương Khai hạ xuống trên boong lâu thuyền, mọi người đều sắc mặt vui mừng tiến lên đón, hỏi han ân cần, nhất là Lưu Tiêm Vân, quan sát Dương Khai trên dưới, e sợ hắn bị cụt tay cụt chân.

Nhưng nhìn tới nhìn lui, mọi người phát hiện Dương Khai không những lông tóc không hao tổn, thậm chí còn thần thái sáng láng, trong lúc nhất thời ai nấy đều mờ mịt.

Dù sao trước đó Dương Khai nói chính là muốn chiến đấu với Bàng Quảng, đại chiến cùng một vị Đế Tôn Cảnh, cho dù có thể toàn thân trở lui, tình trạng cũng không phải tốt như vậy chứ?

- Bàng Quảng đâu rồi? Lăng Âm Cầm nghi hoặc gặn hỏi, đồng thời nhìn kỹ theo hướng Dương Khai tới, e sợ cho Bàng Quảng ngay sau đó lại đánh tới.

- Chết rồi, không cần lo lắng! Dương Khai toét miệng cười.

- Chết rồi ư? Lăng Âm Cầm trợn to đôi mắt đẹp, thất thanh nói:

- Chết như thế nào?



Vừa hỏi dứt câu, nàng đã biết mình thật ngớ ngẩn: Dương Khai ở lại đối phó với Bàng Quảng, thời khắc này Dương Khai trở về, Bàng Quảng lại chết, vậy còn có thể chết như thế nào chứ? Rõ ràng là bị Dương Khai giết chết còn gì!?.

Ý thức được điểm này, trong lòng Lăng Âm Cầm vô cùng kinh hãi.

Tuy rằng nàng đã từng chứng kiến Dương Khai ra tay, giết cấp Đạo Nguyên Cảnh ngang hàng giống như cắt dưa hấu thái rau. Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới ngay cả Đế Tôn Cảnh hắn đều có thể giết chết. Hắn tu luyện là công pháp cùng bí thuật nghịch thiên gì, trên tay có bí bảo gì, mà lại có thể làm được trình độ này?

Dương Khai nói: - Tên kia vốn đã bị thương nặng trong người, một thân thực lực giảm bớt nhiều, cố tình còn tưởng là mình rất giỏi, cho nên hắn đã chết!

Nghe hắn nói như vậy, Lăng Âm Cầm không khỏi thở phào, thầm nghĩ hóa ra Bàng Quảng vốn đã bị thương trong người, không trách được bị Dương Khai giết đi, nếu như ngay cả một Đế Tôn Cảnh ở trạng thái toàn thịnh đều không phải là đối thủ của Dương Khai, thì điều đó cũng quá không thể tưởng tượng đi!

Tuy nhiên dù như vậy, Lăng Âm Cầm cũng không thể phủ nhận Dương Khai cường đại, Đế Tôn Cảnh bị thương cũng là Đế Tôn Cảnh, cái gọi là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, thế mà Dương Khai vẫn như cũ có thể đánh chết. Đây tuyệt đối là Đạo Nguyên Cảnh xuất sắc nhất mà từ lúc chào đời tới nay nàng mới nhìn thấy.

- Dương đan sư, sư tôn ta đâu? Phạm Hinh lo âu hỏi: - Huynh có thấy tình huống của người bên kia thế nào không?

Dương Khai liếc nhìn nàng một cái, an ủi: - Băng Vân tiền bối các vị không cần lo lắng, nhất định tiền bối sẽ bình an không việc gì. Chúng ta tiếp tục đi, Băng Vân tiền bối sẽ đuổi theo đến đây!

Thấy hắn nói kiên định như vậy, mấy đệ tử Băng Tâm Các đều không khỏi tăng thêm lòng tin. Cảm thấy sư tôn đối phó với Xích Nhật chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Rất nhanh, mọi người đều vào bên trong khoang lâu thuyền, tiếp tục bay tới trước.

Kế tiếp vài ngày, coi như gió êm sóng lặng, ngẫu nhiên gặp mấy con thú biển không có mắt tới quấy rầy, mọi người đều dưới hướng dẫn của Dương Khai thoải mái đánh lui hoặc là đánh chết.

Giờ này mọi người cách Thông Thiên Đảo đã không biết bao xa, sớm đã đến chỗ sâu trên Tịch Hư Hải.

Thế nhưng kế tiếp mấy ngày, vẫn không thấy bóng dáng Băng Vân!

Điều này làm cho đám người Phạm Hinh không khỏi lo lắng không thôi, không biết có phải sư tôn xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không?!

Dương Khai cũng nghi hoặc không hiểu. Theo đạo lý mà nói, Băng Vân đã khôi phục trạng huống đỉnh phong, lại có mấy viên Bách Chuyển Đế Nguyên đan thượng phẩm do mình luyện chế bên mình, dù thế nào cũng không thể bại bởi tay Xích Nhật.

Hắn vốn tưởng rằng Băng Vân sẽ rất nhanh làm cho Xích Nhật biết khó mà lui, sau đó đến đây hội hợp với nhóm người mình, nhưng hiện tại xem ra, tình huống không như mình tưởng tượng.

Xích Nhật dường như khó đối phó hơn dự liệu của mình!

Vị trí lối ra Bí cảnh này Dương Khai đã từ nơi Băng Vân biết được, cho nên mặc dù Băng Vân không trở lại, hắn cũng có thể mang ra ngoài một thuyền người này. Nhưng Băng Vân dù sao cũng là tổ sư của Băng Tâm Cốc, lại đến từ cùng phiến Tinh Vực với hắn, có một chút quan hệ sâu xa ở trong đó. Dương Khai cũng không có ý bỏ lại bà ta ở chỗ này, sâu trong nội tâm còn là hy vọng có thể thấy bà cùng rời khỏi nơi này, trở về Tinh Giới với mình.

Hắn mấy ngày nay một mực đứng trên boong lâu thuyền, một là phòng bị thú biển trong biển đánh lén; thứ hai cũng là muốn trước tiên nhìn thấy tung tích của Băng Vân.

Liên tiếp năm ngày qua, Dương Khai đều không được như nguyện.

Một ngày này, hắn đang ở trên boong lâu thuyền trông về phía xa, bỗng nhiên Phạm Hinh vội vã từ trong khoang lâu thuyền vọt ra, gương mặt lo lắng nói: - Dương đan sư!



- Thế nào? Dương Khai thấy sắc mặt nàng không đúng, trong lòng cũng cả kinh, không biết xảy ra điều gì lại khiến nàng kinh hoảng như vậy.

Phạm Hinh vội vàng nói: - Sư tôn phát tới tin cầu cứu, bà gặp phiền toái rồi!

Vừa nói, nàng vừa đưa la bàn truyền tin trên tay cho Dương Khai.

Dương Khai biến sắc, vội vàng nhận lấy, dùng thần niệm dò xem, sau khi xác định Phạm Hinh nói không giả, vội vàng xoay người nhảy vào biển rộng, đồng thời nói: - Ta đi đón tiền bối!

Pháp tắc không gian vừa điều động, thân hình Dương Khai nhoáng một cái biến mất.

Phạm Hinh vốn định nói cùng đi với Dương Khai, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng, Dương Khai liền không thấy bóng dáng.

Tại một nơi cách lâu thuyền ngoài ba ngàn dặm, một luồng sáng hơi yếu đang bay trên biển rộng. Luồng sáng kia lúc ẩn lúc hiện, dường như tùy thời có thể tắt bất cứ lúc nào, mà ở trong ánh sáng, thân ảnh của một nữ nhân bọc ở trong đó, chính là Băng Vân.

Chỉ là thời khắc này Băng Vân thoạt nhìn cực kỳ thê thảm, vốn quần áo trắng nõn đều bị máu tươi nhuộm đỏ, gương mặt xinh đẹp yêu kiều trắng bệch như tờ giấy, dao động lực lượng trong thân thể mềm mại cũng khi có khi không, thoạt nhìn giống như một ngọn đèn đến thơi điêm hết dầu.

Băng Vân là một Đế Tôn tam tầng cảnh, rất hiếm khi gặp phải nguy cơ như vậy. Có thể nói từ khi bà tấn thăng Đế Tôn Cảnh đến giờ, đây là lần đầu bị thương nghiêm trọng nhất. Trên biển rộng này hoàn toàn không có địa phương nào có thể dừng chân, phía dưới thú biển tới lui tuần tra dường như vì mùi máu tươi hấp dẫn, đuổi theo bà như giòi đục xương chân không thả.

Hơn nữa theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều thú biển tụ tập đến đây.

Băng Vân cố hết sức một hơi bay tới phía trước, cuối cùng thật sự là sắp không kiên trì nổi nữa, lúc này mới truyền tin cầu viện cho đệ tử của mình.

Trong cơ thể một tia lực lượng cuối cùng đều bị ép khô rồi, Băng Vân ngẩng đầu nhìn biển rộng mênh mông không thấy bờ bến kia, trong lòng bà nổi lên ý thê lương.

Băng Vân không nghĩ tới, mình một đường cực khổ từ Hằng La Tinh Vực đi tới Tinh Giới, tu luyện đến cảnh giới Đế Tôn tam tầng cảnh, hôm nay lại sắp chôn thân trong bụng cá... cách chết này không khỏi cũng quá chua xót đi!

Nhưng sống chết tồn vong trước mắt, Băng Vân vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng kiên quyết, không có hoảng loạn chút nào, dường như bà đối mặt không phải tử vong, mà là một quá trình của sinh mạng.

Luồng sáng mơ hồ không chừng kia rốt cục vỡ nát, Băng Vân không còn khí lực bay tới trước, thân mình bà hơi chao đảo một cái, ngã lộn nhào rơi trên mặt biển.

Phía dưới một đám thú biển một mực đuổi sát không buông, dường như đoán được điều gì, chúng lại rối rít lộn nhào, quấy cho mặt biển nổi lên đầy chướng khí, mỗi con đều há cái miệng to như chậu máu, chuẩn bị nghênh đón thức ăn ngon kia rơi xuống.

Mắt thấy Băng Vân nhất định phải rơi vào trong miệng thú, ngay khoảnh khắc này đột ngột một thân ảnh xuất hiện ở phía dưới Băng Vân, đưa tay đón lấy bà, ngay sau đó dưới chân điểm liên tiếp, rút thân bay lên.

Dương Khai liếc một cái liền nhìn ra tình trạng của Băng Vân bây giờ thật hỏng bét, chỗ chạm vào tay đều thấm ướt lạnh như băng, không khỏi nhướn mày lẩm bẩm: - Tại sao lại thành ra như vậy!

Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Băng Vân sau một trận chiến với Xích Nhật lại rơi xuống kết quả thê thảm như vậy, cũng không biết Xích Nhật giờ này sống hay chết? Tuy nhiên Băng Vân mà bộ dáng thê thảm đến mức này, nghĩ đến Xích Nhật cũng không tốt hơn bao nhiêu, thời khắc này cho dù hắn không chết, chỉ sợ cũng không có khí lực tiếp tục truy kích.

Bị Dương Khai ôm vào trong ngực, Băng Vân mở ra mí mắt hư nhược nhìn hắn một cái, dường như cũng hiểu rõ mình được Dương Khai cứu vớt, khẽ gật đầu với hắn với ánh mắt cảm kích, ngay sau đó yếu ớt nói: - Ta muốn trị thương, ngươi hãy mang ta về!



Thanh âm của bà nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi kêu, hiển nhiên là rất hư nhược, nếu không phải Dương Khai cách vừa đủ gần với bà, chỉ sợ còn nghe không rõ bà nói gì.

- Tiền bối yên tâm trị thương là được! Dương Khai nghiêm túc gật gật đầu, nói vừa xong phát hiện Băng Vân đã nhắm lại đôi mắt đẹp, cả người đều mất đi ý thức.

Dương Khai nhíu mày, đổi hướng bay về phía vị trí lâu thuyền.

Một nén nhang sau, Dương Khai lần nữa quay trở về lâu thuyền.

Đám người Phạm Hinh đã sớm đứng chờ trên boong lâu thuyền, lo lắng, thời khắc này thấy Dương Khai ôm Băng Vân bay trở về, mà Băng Vân lại sống chết không biết, trong lúc nhất thời ai nấy đều rối loạn trong lòng, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.

Dương Khai vội vàng nói: - Tiền bối không có nguy hiểm đến tánh mạng, chỉ là quá mức hư nhược, ta đã cho tiền bối uống mấy viên linh đan trị thương rồi! Phạm sư muội hãy mang tiền bối vào trong khoang lâu thuyền, tận tình chăm sóc là được!

- Tốt quá! Thời khắc này Phạm Hinh hoàn toàn không có chủ ý, Dương Khai nói cái gì nàng làm cái đó, từ trên tay Dương Khai nhận lấy Băng Vân, sau đó vội vàng cùng mấy đệ tử Băng Tâm Các cẩn thận mang sư tôn vào bên trong khoang lâu thuyền.

Đợi các nàng đi rồi, Lăng Âm Cầm mới đi tới hỏi: - Xích Nhật đâu? Huynh có biết tình trạng của Xích Nhật hiện tại thế nào không?

Dương Khai lắc lắc đầu, trầm giọng nói: - Không thấy, bất quá Băng Vân tiền bối đều thê thảm như vậy, Xích Nhật sợ là dữ nhiều lành ít... Yên tâm đi, hắn sẽ không đuổi theo đến đây đâu!

Nghe vậy, lúc này Lăng Âm Cầm mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu đúng lúc này Xích Nhật truy đuổi tới, như vậy một thuyền người này căn bản không có cách nào ngăn cản. Dương Khai tuy rằng giết chết Bàng Quảng, nhưng nếu đối mặt với Xích Nhật khẳng định không có cơ hội sống sót.

Đây chính là cường giả cấp bậc Đế Tôn tam tầng cảnh a!

Lâu thuyền tiếp tục bay đi, bởi vì Băng Vân bị thương nặng ngoài ý muốn, dẫn tới tâm tình của mọi người tựa hồ đều giảm thấp, trong mấy ngày không thấy bóng dáng của đệ tử Băng Tâm Các, ai nấy đều ở trong khoang lâu thuyền chăm sóc Băng Vân.

Dương Khai cũng không có tùy tiện đi quấy rầy, lúc này là thời điểm mấu chốt để Băng Vân khôi phục. Bà là một cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh nhất định có pháp môn trị thương cho mình, cũng không cần hắn quan tâm gì nhiều...

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement