Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)

Advertisement
Trong trái tim Thần Thụ, Dương Khai liên tục truyền đạt thần niệm của mình hướng dẫn hoàn thiện ý thức Thần Thụ.

Thời gian dài trôi qua, hắn cũng đối xử với Thần Thụ như với một sinh mênh thật sự, nó cũng có tình cảm, suy nghĩ, phán đoán chứ không còn là một cậy đại thụ đơn thuần.

Dưới tiền đề này, Thần Thụ đối với hắn cũng thân thiết hơn nhiều, không hề phòng bị, mở rộng lòng mình.

Ý thức mong manh của nó như một đứa trẻ ngây thơ, bướng bỉnh, mỗi lần thần hồn linh thể Dương Khai vào trái tim Thần Thụ, nó đều vô cùng vui vẻ, ôm lấy hắn, lôi kéo hắn vào mình, như muốn đưa hắn đi thăm thân thể mình.

Ý thức của nó lúc này vô cùng đơn thuần, hoàn toàn là một tờ giấy trắng chưa vẽ gì lên, mọi cảm xúc đều có thể biểu đạt ra.

Dương Khai đến nó sẽ vui mừng, Dương Khai đi nó sẽ buồn, không nỡ rời xa, rất nhiều lần dù chìm vào giấc ngủ, năng lượng thần hồn của nó vẫn ôm chặt lấy thần hồn linh thể của Dương Khai, bộ dáng không muốn hắn rời xa.

Điều này khiến Dương Khai rất vui mừng, hắn cũng thích sinh mạng thuần khiết này, sự đơn giản và thuần khiết của nó khiến Dương Khai thẹn thùng.

Khi đang vui đùa cùng Dương Khai, ý thức Thần Thụ cũng nhanh chóng trưởng thành.

Lại một ngày, khi Dương Khai đưa thần hồn linh thể vào Thần Thụ, bỗng truyền đến một thần niệm vô cùng rõ ràng đang chào đón hắn đến, rất nhanh, ý thức thần thụ lao tới, lơ lửng trước mặt Dương Khai, thân thiết ôm lấy hắn.

Dương Khai khẽ giật mình, ngẩn ra một hồi mới thử truyền đạt một tức niệm đến Thần Thụ.

Không ngờ nó có thể suy nghĩ và trả lời nhanh như vậy, dù những gì biểu đạt không hoàn toàn rõ ràng, nhưng ít nhất Dương Khai cũng hiểu nó muốn nói gì với mình rồi.

Dương Khai cười vui vẻ, ý thức Thần Thụ đã hoàn toàn được sinh ra.

Trải qua sự cung cấp ngày đêm lâu dài như vậy, nó đã tiến hóa thành công thành một hình thái sinh mệnh khác. Sự xuất hiện sinh mệnh này, công lao của Dương Khai là rất lớn, dù không có Dương Khai, Thần Thụ cũng có thể tiến hóa, nhưng lúc này không nghi ngờ đã tiến hóa nhanh hơn rất nhiều.

Một cảm giác thành tựu bỗng nhiên xuất hiện.

Giống như nhìn thấy đứa trẻ mà mình nuôi dưỡng cuối cùng có thể đứng lên, từ mức độ bi bô tập nói đến chập chững biết đi.

Nhưng những thứ nó muốn học rất nhiều.

Dương Khai lúc này bắt đầu dạy nó cách biểu đạt tình cảm, giao lưu với mình thế nào, nhưng tên tiểu tử đó quá bướng bỉnh, so sánh với những điều này, dường như càng muốn nô đùa cùng Dương Khai, cũng không biết học được bao nhiêu.

Sau một hồi, Dương Khai mới đưa thần hồn linh thể ra khỏi Thần Thụ, xoa nhẹ trán.

Đang lúc không biết phải làm sao, bên cạnh có rất nhiều cành cây vươn ra, cùng lúc đó trong đầu xuất hiện thần niệm rất mạnh truyền tin tới.

Dương Khai ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn những cành cây vươn tới, chỉ thấy trên cành cây xuất hiện một quả màu vàng.

- Tặng cho ta?

Dương Khai vội đáp.

Những cành cây đó khẽ rung, dường như đang gật đầu.

Dương Khai không kìm được cười, lắc đầu đáp:

- Ý tốt của ngươi ta nhận, nhưng những quả này của ngươi ta không thể nhận.

Bên dưới có một cường giả Dương tộc đang giám sát, nếu thực sự hắn lấy quả đó, khó tránh khỏi phiền phức, dù hắn vẫn luôn mong có được những quả mang năng lượng thuộc tính dương này, nhưng từ đầu đến giờ hắn chưa từng động đến.

Không ngờ Thần Thụ không buông, tỏ ý nếu Dương Khai không nhận sẽ không bỏ qua, ra sức vươn những cành cây đó ra trước mặt hắn.

Dương Khai khuyên thế nào cũng không được, cuối cùng những quả này tự rụng xuống, lăn vào lòng hắn.

Sắc mặt Dương Khai tối sầm, cảm thấy điều này khó có thể giải thích rõ.

Nhưng Thần Thụ tỏ vẻ làm được một việc rất giỏi, đem cành cây trở về, đón gió phấp phới.

Dương Khai dở khóc dở cười, nhìn sáu, bảy quả trong lòng, nhận cũng không được mà trả cũng không xong, nghĩ một hồi, trực tiếp treo lên cành cây, hét một tiếng.

Lập tức mấy cường giả Dương tộc giám sát nghe thấy, đi tới, đang định hỏi, thấy những quả trong lòng Dương Khai liền giận giữ.

- Tiểu tử, ngươi dám trộm quả Thần Thụ, rõ ràng là muốn chết!

Một người trong đó tức giận, nói xong chân nguyên trào ra, sẵn sàng ra tay.

Dương Khai lạnh lùng nhìn y, cau mày nói:

- Ta không trộm, nó tự rơi xuống.

- Nói láo, quả trên cây dù mấy trăm năm chỉ cần không hái cũng không thể rụng xuống, tiểu tử ngươi nói dối không chớp mắt.

- Ta nói không trộm là không trộm, nếu trộm ta đã ăn.

Dương Khai không muốn nói nhiều với họ, trực tiếp ném mấy quả trong lòng đi.

Những người kia vội nhận lấy, vẻ mặt khó coi.

Tên nói chuyện khi nãy hừ một tiếng:

- Đừng tưởng như vậy có thể tránh khỏi trách phạt, chuyện này chúng ta phải bẩm báo thủ lĩnh, xem Ngài xử lý ngươi thế nào.

Dương Khai không hề để ý.

Nhưng lúc này, một sức mạnh khiến người khác khiếp sợ phát ra, không khí tràn ngập hơi thở nóng, từng luồng khí như tia sáng công kích từ các phía lao tới, bao lấy những cường giả Dương tộc kia.

Thấy nguy hiểm sắp đến, những kẻ này hoảng hốt, nhanh chóng tránh đi.

Nào ngờ những công kích kia vừa nhanh vừa gấp, số lượng lớn, nhanh chóng bao trùm một phạm vi lớn, không đợi bọn chúng tránh đi liền tấn công vào người.

Bịch, bịch, bịch... những âm vang nhỏ liên tiếp truyền tới, thỉnh thoảng mang theo những tiếng rên, những võ giả Dương tộc đều đẫm máu bay ra, trong đợt công kích này, không có sức phản kháng.

Trong đó, một Dương tộc nhân thực lực kém, trực tiếp bị đánh thành vũng máu, thân xác không còn.

Dương Khai giật mình, An Linh Nhi trốn ở phía sau cũng hoảng sợ, ngây ngô nhìn cảnh tượng trước mắt.

Những cường giả bị đánh bay ra ngoài mình đẫm máu, vẫn chưa làm rõ tình hình, kim mang bao phủ khắp nơi lại lần nữa đánh tới, dù bọn chúng đều đã có sự chuẩn bị cũng vẫn không ngăn được đợt công kích cuồng bạo này.

Bịch, bịch, bịch....

Những tiếng vang nhỏ bên tai không dứt, những võ giả Dương tộc ít nhất cũng bị đánh trúng hơn trăm lần, trong nháy mắt, bốn, năm người chết tại chỗ, không ai sống lại.

Dương Khai quay đầu lại, run rẩy nhìn Thần Thụ to lớn phía sau.

Lúc này, bốn phía đều không có gió, nhưng Thần Thụ lại phát ra tiếng xào xạc, những cành lá rậm rạp đang điên cuồng vặn vẹo, giống như cuồng ma nhảy múa, hình hài dữ tợn.

Từ tán của Thần Thụ, thõng xuống những năng lượng hoàng kim có thể nhìn thấy, những năng lượng này như một cái roi vừa dài, vừa sắc bén vô cùng.

Những võ giả đã chết của Dương tộc chính là bị những năng lượng này quất trúng.

Máu tươi và xác tràn đầy trên đất, mùi máu nồng nặc.

Dương Khai rõ ràng cảm nhận được sự nổi giận truyền ra từ bên trong Thần Thụ, dường như thái độ của những kẻ vừa rồi với Dương Khai đã chọc giận nó.

Dương Khai hoàn toàn sững sờ, không nghĩ rằng sẽ xảy ra biến cố như vậy.

Hắn đem trả những quả kia chỉ vì không muốn rước họa vào thân, dù sao hắn cũng không nắm chắc có thể thoát khỏi nơi đây, càng chưa tìm được đường ra.

Dù hắn biết rõ ràng hơn bất kỳ ai, Thần Thụ đã có ý thức của nó, không giống với trước đây, nhưng không nghĩ rằng nó có thế vì mình ra mặt, công kích cũng khó có thể tưởng tượng ra.

Những công kích kia của nó, không có quy tắc, cũng không cần quy tắc, năng lượng khổng lồ sản sinh ra trong người nó chính là công kích sắc bén nhất trên đời.

- Dương Khai...

An Linh Nhi nắm chặt lấy áo hắn, vẻ mặt mơ hồ.

Dương Khai lấy lại tinh thần, vội vàng truyền đạt cho Thần Thụ ý của mình, sự phẫn nộ của nó mới dần dần dịu xuống.

Năng lượng giống như roi da rũ xuống, nhặt những quả dưới đất lên, lại đưa đến trước mặt Dương Khai.

- Nó có vẻ như... có ý thức.

An Linh Nhi hỗn loạn, kinh ngạc nhìn phía sau Thần Thụ.

- Nên nói thế nào nhỉ.

Dương Khai cười gượng.

Trong khi nói chuyện, những năng lượng thần thụ thu về, hái toàn bộ trái trên cây xuống, duỗi ra tới trước mặt Dương Khai.

Có khoảng sáu bảy mươi quả, mỗi quả đều có nguồn năng lượng cực lớn, khó có thể tưởng tượng.

Dương Khai hít một hơi thật sâu, nhận thấy lần này không thể từ chối nữa.

Thần Thụ xuất phát từ ý tốt, muốn thể hiện ý tốt với mình, đối với nó, giết những người kia căn bản không phải là chuyện lớn, chỉ là giúp Dương Khai mà thôi.

Tuy nhiên những công kích cuồng bạo của nó khiến Dương Khai sáng mắt, trình độ những võ giả Dương tộc bảo vệ xung quanh đều là Siêu Phàm Cảnh, nhưng cũng không thể ngăn nổi công kích điên cuồng của Thần Thụ, trong chốc lát đã mất đi tính mạng.

Trong ánh mắt nhìn bốn phía, hiện lên những hào quang sắc bén, linh hoạt, khóe miệng Dương Khai dần dần nhếch lên.

Đây có lẽ là một cơ hội!

- Ta sẽ xóa bỏ cấm chế của ngươi, đợi lát nữa có thể tự lo cho mình.

Dương Khai vội nói với An Linh Nhi, chân nguyên và thần thức đồng thời đi vào cơ thể nàng.

Đến khu cấm chế trong cơ thể An Linh Nhi, Dương Khai không để ý, chỉ là không muốn người khác chú ý nên mới không giải trừ cho nàng mà thôi. Sự việc hôm nay đã đến mức độ khó giải quyết, đành phải đánh cược một lần.

Nhưng trong lúc đó, An Linh Nhi cảm thấy chân nguyên của mình dần dần phát ra, khu cấm chế cũng bị phá vỡ, thân thể một lần nữa khôi phục tự do.

Ngay sau đó, từ các phía, có vô số người đổ về, dao động Thần Thụ vừa rồi hiển nhiên đã kinh động đến Dương tộc nhân, những võ giả kéo đến đây thực lực đều không hề thấp.

Chợt nhìn thấy những xác người và vết máu, họ lập tức tức giận, căn bản không có ý chào hỏi Dương Khai, lần lượt xông lên, sát khí nghiêm ngặt, chân nguyên phát ra.

Dương Khai cười vui vẻ, vẻ mặt điềm nhiên thu những trái Thần Thụ cho vào không gian Hắc Thư, sức mạnh thần thức bộc phát dữ dội, đánh về bốn phía, trong lực lượng thần thức, phệ hồn chi trùng đã có trong đó.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement