Garfield Báo Thù Ký - Kim Cương Quyển (full)

Advertisement
Editor + Beta: Thất Tử - 02/02/23

Lý Trăn Nhược muốn tìm Hạ Hoằng Thâm và những người khác, nhưng đi một vòng cũng chẳng thấy ai. Cậu chỉ có thể gọi điện thoại cho Hạ Hoằng Thâm, bảo rằng cậu có việc quan trọng phải làm, buổi tối sẽ quay lại.

Sau khi Hạ Hoằng Thâm cúp điện thoại, lạnh lùng nhìn Lạc Phi, "Cậu tính kế học trò của tôi."

Lạc Phi vô tội nhún vai, "Học trò của anh cam tâm tình nguyện mà. Tôi nhận uỷ thác của một người bạn, cho hai người cơ hội ngồi xuống nói chuyện mà thôi."

Lý Trăn Nhiên lái xe, Lý Trăn Nhược ngồi ở ghế phụ lái. Rời khỏi quán Starbucks, bọn họ đi gặp Chu Khải.

Lý Trăn Nhược im lặng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

Lý Trăn Nhiên hỏi cậu, "Sao vậy? Căng thẳng à?"

"Hử?" Lý Trăn Nhược không quay đầu lại, không trả lời anh.

Anh chăm chú nhìn về phía trước, tập trung lái xe, "Bạn tốt cùng nhau lớn lên có gì phải căng thẳng."

Lý Trăn Nhược nghe vậy vô thức áp lòng bàn tay vào hai má, ngồi thẳng lưng lên, "Không có gì." Nói xong, im lặng chốc lát, cậu gọi anh, "Lý Trăn Nhiên."

Lý Trăn Nhiên liếc cậu một cái.

Cậu tiếp tục nói, "Anh có nghĩ cái chết của em là chuyện ngoài ý muốn không?"

Anh im lặng một lát, nói: "Anh không biết, có lẽ chỉ là suy đoán."

Trong lòng biết rõ, khi đó, quan hệ của cậu và anh ở mức âm, thậm chí chẳng nói chuyện với nhau. Đổi lại, khi ấy nếu người chết là Lý Trăn Nhiên, cậu cũng chẳng đau lòng mấy. Mà lúc này lại có hơi khó chịu.

Lý Trăn Nhiên chống khuỷu tay trái lên cửa sổ, ngón tay vuốt ve môi mình, "Lúc đầu có người đưa cho bố báo cáo giám định ADN. Cho đến khi xác định em không phải con ruột của bố mới đuổi em đi. Có một đoạn thời gian bố rất giận, không phải vì em không phải là con ruột của ông ấy. Mà là mấy anh em giở trò quỷ sau lưng bố."

Lý Trăn Nhược tròn mắt, nghĩ chẳng lẽ điều này chứng minh trong lòng Lý Giang Lâm vẫn nhớ đứa con trai này?

Lý Trăn Nhiên: "Em không nhận ra sao? Trong nhà, bố yêu thương em nhất."

Lý Trăn Nhược lắc đầu, "Em không cảm nhận được."

Anh khẽ cười một tiếng, "Là do em không để ý, hoặc là đã quên rồi. Lúc còn nhỏ, bố nghiêm khắc với anh cả. Khi tôi lớn hơn chút, có thêm Lão Tam và em, ông ấy dịu dàng hơn rất nhiều."



Cậu không thể tưởng tượng được. Những gì anh nói có lẽ là sự thật, nhưng chắc chắn là thật. Vì nghiêm khắc dạy dỗ Lý Trăn Thái nên mới hình thành nên tính cách hơi rụt rè của Lý Trăn Thái hiện tại.

Nhưng mà cậu không cảm nhận được tình yêu thương của Lý Giang Lâm. Cậu nghĩ, nếu không phải do thiếu vắng tình mẹ và sự yêu thương đùm bọc của mấy người anh thì cậu đã chẳng quyến luyến chút dịu dàng của Lý Trăn Nhiên đến thế. Từ trong xương tủy, cậu cần một người như thế, coi cậu như trẻ nhỏ mà đối đãi.

Lý Trăn Nhiên lái xe đến một khách sạn 5 sao trong nội thành. Khách sạn này, Lý Trăn Nhược biết Chu Khải có quan hệ không tồi với ông chủ khách sạn này. Lúc trước có nghĩ đến khách sạn này, nhưng mà chưa có thời gian đến đây một chuyến.

Xe dừng lại ở cửa khách sạn, Lý Trăn Nhiên xuống xe, giao chìa khoá cho bảo vệ. Đợi Lý Trăn Nhược đi đến chỗ mình, anh nắm lấy tay cậu, "Đi theo anh."

Nghĩ đến những gì mình sắp phải đối mặt, bước chân của Lý Trăn Nhược khẩn trương.

Đi vào sảnh lớn, có người đi tới đưa thẻ phòng cho Lý Trăn Nhiên, nói số phòng. Anh gật đầu rồi dẫn cậu đi vào thang máy.

Trong lúc đợi thang máy đi lên, Lý Trăn Nhiên hỏi cậu, "Nếu thật sự là Chu Khải làm, em định làm thế nào?"

Lý Trăn Nhược nhìn còn số nhảy lên từng tầng một, "Ít nhất em đã biết được lý do."

Ra khỏi thang máy, hai người thả chậm bước chân. Đến trước phòng Chu Khải, Lý Trăn Nhiên dùng thẻ mở cửa phòng.

Đã gần giữa trưa, Chu Khải vẫn còn làm ổ trên giường. Nghe tiếng mở cửa, gã nghĩ là nhân viên mang gì lên hoặc là vào dọn dẹp, khó chịu nằm trên giường nói: "Ai? Không biết trong phòng có người hay sao mà tuỳ tiện đi vào thế hả?!"

"Chu Khải." Lý Trăn Nhiên gọi gã, bước vào phòng.

Lý Trăn Nhược theo sau anh, đi vào phòng thấy Chu Khải lập tức ngồi dậy, nửa người trên để trần nhìn hai người đi vào.

Tóc tai gã rối bù, lông mày xoắn chặt. Thấy hai người Lý Trăn Nhiên, gã chẳng có gì là sợ hay căng thẳng cả, đưa tay vò mái tóc, nói: "Sao vậy? Mới sáng sớm mà..."

Lý Trăn Nhiên đến bên giường, từ trên cao nhìn gã.

Chu Khải gãi mặt, hỏi Lý Trăn Nhiên: "Ông già bảo anh đến tìm tôi hả? Đã hết giận chưa?"

Lý Trăn Nhiên không trả lời gã.

Chu Khải nói tiếp: "Con trai cặp kè với con dâu, tôi chỉ vô tình chụp được một tấm ảnh. Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?"

Lý Trăn Nhược nhìn Chu Khải. Khoảng thời gian này, không biết có phải vì sinh hoạt không có giờ giấc hay không mà trông gã gầy hẳn, mái tóc nhuộm màu vàng xõa trên vai có vẻ buồn chán.

Vốn tưởng rằng mình rất hiểu Chu Khải, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, cái gì cũng không giống trước đây.

Chu Khải cũng thấy Lý Trăn Nhược, liếc Lý Trăn Nhiên một cái, "Gan cũng đủ lớn nha. Không sợ tôi chụp ảnh rồi giao cho ông già hả? Để ông ta biết con trai mình chơi đàn ông?"

Lý Trăn Nhiên thản nhiên nói, "Tuỳ cậu. Tôi đến không hỏi chuyện của Lý Trăn Tự mà hỏi chuyện của Lý Trăn Nhược."

Nháy mắt, biểu cảm của Chu Khải trở nên kỳ quá, lại nhìn thoáng qua Lý Trăn Nhược ở phía sau Lý Trăn Nhiên, "Sao lại muốn hỏi chuyện của Lý Trăn Nhược? Cậu ta..." Chu Khải ngẩng đầu nhìn Lý Trăn Nhược, "... và Lý Trăn Nhược có quan hệ gì?"

Lý Trăn Nhược nói trước khi Lý Trăn Nhiên lên tiếng: "Tôi và Lý Trăn Nhược có quan hệ gì không quan trọng. Nhưng mà tôi rất tò mò, quan hệ của anh và Lý Trăn Nhược rất tốt, tại sao lại hại anh ấy?"

Chu Khải nghe vậy cười một tiếng, "À, để tôi mặc quần áo trước rồi nói. Tôi không ngại tôi khoả thân nhưng tôi sợ rằng hai người không muốn nhìn." Dứt lời, gã kéo chăn ra, phía dưới cái gì cũng không mặc.

Cứ như thế, Chu Khải đi lấy quần áo cạnh tủ TV, không ai cản gã.

Chu Khải thong thả mặc quần áo, cẩn thận cài khuy, kéo khóa, đột nhiên xoay người chạy ra ngoài.

Lý Trăn Nhiên phản ứng rất nhanh, đuổi theo gã ngay. Phản ứng nhanh hơn Lý Trăn Nhiên là Lý Trăn Nhược.

Chu Khải vừa chạy ra hành lang đã bị Lý Trăn Nhược gạt chân ngã chổng queo. Sau đó, cậu đè cả người lên người gã, tay ấn đầu gã trên mặt đất.

Chu Khải hít một hơi, nói: "Đừng làm bừa, hành lang có camera."



Lý Trăn Nhược kéo gã dậy, nói: "Anh không chạy, tôi cũng sẽ không làm bừa." Lời dứt, cậu túm tay Chu Khải lôi về phòng.

Lý Trăn Nhiên đứng trước cửa, có hơi kinh ngạc.

Lý Trăn Nhược lắc lắc cổ tay. Nhớ đến sức mạnh bộc phát của mình vừa rồi, cậu cảm thấy mình đã thay đổi một chút. Mấy ngày nay, cậu luôn dựa theo lời hướng dẫn của Hạ Hoằng Thâm hấp thu linh khí trời đất. Dần dần, linh lực tích trữ trong cơ thể đã nhiều lên, cảm giác rõ ràng nhất là thể lực có biến hoá.

Vừa nãy cậu ấn đầu Chu Khải, gã cảm giác được lực rất mạnh từ tay cậu, không thể thoát ra được.

Chu Khải đặt mông ngồi xuống trước bàn trang điểm, đối hiện với bọn họ, "Nói đi, các người muốn biết cái gì?"

Lý Trăn Nhiên im lặng ngồi bên mép giường.

Lý Trăn Nhược hỏi: "Tại sao lại hãm hại Lý Trăn Nhược? Lúc đó, anh nhờ người tìm giấy dính máu của Lý Trăn Nhược rồi mang đi giám định ADN đúng không?"

Chu Khải có chút muốn cười, "Hãm hại cái gì? Lý Trăn Nhược vốn không phải con của Lý Giang Lâm. Tôi chỉ giúp bọn họ đưa ra bằng chứng thuyết phục nhất thôi. Cái này mà gọi là hãm hại à?"

Lý Trăn Nhược lạnh giọng, "Được, vậy tại sao anh lại biết Lý Trăn Nhược không phải con ruột của Lý Giang Lâm? Vì sao anh làm chuyện này?"

Chu Khải nhìn cậu từ trên xuống dưới, nói với Lý Trăn Nhiên: "Là anh muốn biết hay là cậu ta muốn biết?"

Lý Trăn Nhiên bình thản đáp: "Như nhau cả thôi. Em ấy muốn biết cái gì, tôi cũng muốn biết."

"Chậc, chậc." Chu Khải bĩu môi, "Được thôi. Nếu đã biết được nhiều như thế, tôi cũng chẳng ngại nói thêm. Làm sao tôi biết được Lý Trăn Nhược không phải con ruột của Lý Giang Lâm à? Là Lý Trăn Thái nói cho tôi biết đấy. Còn vì sao tôi lấy máu của Lý Trăn Nhược đi làm xét nghiệm, vì giữa tôi và Lý Trăn Thái có giao dịch. Anh ta nhờ tôi tìm hộ."

Lý Trăn Nhược nhìn Chu Khải, không hoàn toàn tin những gì gã nói, "Giao dịch gì?"

Chu Khải khịt mũi, "Cậu cho rằng tôi sẽ nói chắc?"

Lý Trăn Nhược hỏi: "Nếu đã có giao dịch với Lý Trăn Thái, thế thì sao lại làm chuyện đó trong lễ cưới của anh ta?"

Chu Khải ngước mắt lên, "Anh ta đơn phương huỷ giao dịch nên tôi trả thù. Chỉ vậy thôi. Này, đừng hỏi giao dịch giữa chúng tôi, tôi sẽ không nói đâu."

Nói đến đây, Chu Khải sốt ruột nói: "Bây giờ, tôi chỉ trả lời một câu hỏi cuối cùng. Hỏi xong thì có thể phắn."

Lý Trăn Nhược không tức giận, bước tới gần Chu Khải gằn từng chữ hỏi: "Ngày đó anh nói biết một bí mật của nhà họ Lý, bí mật gì?"

Chu Khải nhìn cậu, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: "Bí mật tôi biết được là... Lý Trăn Nhược chưa chết."

Lý Trăn Nhược không ngờ Chu Khải sẽ nói một câu như vậy, đồng tử co lại.

Chu Khải nhân cơ hội hôn cậu một cái.

Lý Trăn Nhiên đứng dậy, giơ chân đá văng cái ghế mà gã đang ngồi. Gã suýt ngã lăn xuống đất, oán giận nói: "Đồ keo kiệt."

Lý Trăn Nhược cảm thấy gã không nói thật. Dựa vào những gì cậu biết về gã, gã chắc chắn còn giấu rất nhiều. Nhưng người này không ăn mềm cũng không ăn cứng, nói chuyện và hành động theo tâm trạng. Gã nói một không có hai, dù có trói lại đánh một trận cũng chưa chắc đã moi được gì từ miệng gã.

Lý Trăn Nhiên không nói chuyện, lẳng lặng đợi cậu.

Lý Trăn Nhược hít một hơi thật sâu, đứng im trong chốc lát mới nói với anh: "Chúng ta đi thôi."

Khi bọn họ sắp sửa bước ra khỏi phòng, Lý Trăn Nhược đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay đầu lại nói: "Nhị Hoàng ở chỗ của tôi."

Câu nói này câu ra phản ứng lớn nhất của Chu Khải trong hôm nay. Gã lập tức đứng lên, hỏi: "Có thể trả lại cho tôi không?"

Lý Trăn Nhược hơi buồn cười, "Nếu còn quan tâm đến nó mà lỡ lòng nào bỏ rơi nó lâu như vậy? Đương nhiên tôi sẽ không làm gì nó. Chỉ khi nào anh nói thật với tôi, tôi sẽ xem xét đến việc trả nó lại cho anh."



Chu Khải: "Những gì tôi nói đều là thật."

Lý Trăn Nhược nhìn gã, nở một nụ cười lạnh, "Anh không phải nói Lý Trăn Nhược chưa chết sao? Anh nói thật, Lý Trăn Nhược sẽ biết."

Nói xong, cậu kéo tay Lý Trăn Nhiên, "Đi thôi."

Bước vào thang máy rồi mà lông mày Lý Trăn Nhược vẫn cau chặt.

Lý Trăn Nhiên đút tay vào túi quần, hỏi: "Lời Chu Khải chưa chắc đã là thật nhưng những gì muốn biết đều đã biết."

Lý Trăn Nhược nói: "Em chỉ muốn chắc chắn người đứng sau tất cả có phải Lý Trăn Thái hay không thôi."

Lý Trăn Nhiên: "Xác định rồi?"

Cậu vốn chắc chắn nhưng vẫn còn một số vấn đề chưa rõ. Muốn giết Lý Trăn Thái để báo thù rất dễ, nhưng cậu không muốn cuộc đời của mình trôi qua như thế. Cái cảm giác không nói rõ tên này thực sự rất khó chịu.

Lý Trăn Nhiên bỗng nắm lấy tay cậu, ghé sát vào tai cậu thấp giọng nói: "Muốn giết Lý Trăn Thái để báo thù?"

Lý Trăn Nhược sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh. Cậu không biết anh có nói đùa hay không. Dù nghiêm túc hay đùa giỡn, mặt anh vẫn là mặt than.

Cậu chỉ có thể nói: "Ngay cả khi muốn giết anh ta cũng phải biết được anh ta có thuê người giết em không. Còn về phần giám định ADN, Chu Khải không nói dối. Nó không giống hãm hại mà là sự thật. Em không đến nỗi vì cái này mà muốn mạng của anh ta."

Thang máy xuống tầng một, Lý Trăn Nhiên nắm tay Lý Trăn Nhược đi ra ngoài.

Cậu đi sau anh nửa bước, nhìn bóng lưng anh, lại không thể không nhìn ngó xung quanh một chút xem có ai để ý đến bọn họ không. Chắc là có nhưng không ai ngang nhiên nhìn bọn họ.

Sau khi lên xe, Lý Trăn Nhiên hỏi: "Về sao?"

Lý Trăn Nhược chần chừ một chút, "Em về chỗ thầy Hạ trước, nếu không họ sẽ lo lắng."

"Thầy Hạ?" Lý Trăn Nhiên khẽ nhíu mày.

Lý Trăn Nhược sợ anh không cho về với mấy người Hạ Hoằng Thâm, nhưng anh lại bảo: "Được, buổi tối đến đón em."

#Lời editor:

Dạo này thấy mình năng suất ghê 😀

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement