Giả Trang Thành Quốc Bảo, Mang Tân Sờ Cá - Tác giả:Thập Vĩ Thỏ

Advertisement
Trợ lý Cao Vừa mới xuống khỏi xe: "........"

Con chó này!

Còn cách tận 2 mét mà ngươi đã ăn vạ rồi!

Cục thịt tròn vo nằm trên mặt đất, ở bên cạnh là khuôn mặt vô cảm của Hạ Vân Trù cùng trợ lý Cao, trường hợp này có vài phần quỷ dị.

"Tích tích ——" không ngừng có xe đi ngang qua.

Hạ Vân Trù giơ tay xoa xoa giữa mày: "Đem nó tới ven đường, tìm một chút xem chủ nhân nó......"

Không ai đối với lời nói của Hạ Vân Trù tỏ vẻ dị nghị, không chỉ có bởi vì hắn là ông chủ còn bởi vì bọn họ đều cảm thấy ——

Con chó nhỏ này khẳng định có chủ!

Rốt cuộc đã làm "Khuôn mặt" chó nhỏ, trừ bỏ đôi mắt chung quanh dính "Đen" ra thì địa phương khác đều nhìn rất sạch sẽ, sao có thể là một con chó lưu lạc?

"Vâng" trợ lý Cao liền lập tức ôm chó nhỏ đến ven đường.

Mạc Linh Chi ở thời điểm hắn tới gần theo bản năng sợ hãi lui về phía sau, ngay sau đó lại nghĩ đến chính mình là "Quốc bảo" lại có tự tin, tuy rằng cũng không lui lại nhưng ánh mắt cũng ẩn ẩn mang theo đề phòng.

Rốt cuộc cũng là một đầu chó nhỏ, Trợ lý Cao duỗi tay một cái liền đem nàng đưa tới ven đường.

Mạc Linh Chi bị ôm tới rồi một bên, có chút nghi hoặc mà nghiêng nghiêng cái đầu.

Nhân loại này sao lại thế này?

Hắn trước đó vẫn luôn nói muốn mang nàng trở về nuôi, tuy rằng hiện tại nàng không phải là hamster, nhưng nàng là quốc bảo nha! >.<

Quốc bảo không phải càng thêm trân quý? Càng làm cho người khác muốn mang về nhà sao?

Một con chó con giả thành gấu trúc "Nghiêng đầu" có bao nhiêu mị lực đánh vào?

Xem trợ lý Cao che ngực lại sẽ biết!

Hạ Vân Trù cũng giật mình, ngay sau đó khóe miệng hơi hơi giật giật, trong mắt băng tuyết đều hoà tan một chút.

Gần đây gặp được động vật đều làm sao vậy? Như thế nào mỗi con đều sinh động, đều nhân cách hoá như vậy......

Nghĩ đến kia con hamster kia, hắn nhấc chân hướng tới chỗ bố trí "Động phủ" trong bụi cây xanh mà đi qua.

Trợ lý Cao nhìn về phía chó nhỏ, ngồi xổm xuống: "Tiểu gia hỏa, chủ nhân nhà ngươi đâu? Ngươi từ chỗ nào chạy đến nơi này? Còn không tìm được đường về nhà a?"

Hắn một bên nói, một bên khoa tay múa chân.

Mạc Linh Chi nhìn hắn một cái rồi sau đó yên lặng đứng lên, hướng tới Hạ Vân Trù đi qua.

Trợ lý Cao: "......" Cho nên đây là cái nhan cẩu? Vẫn là cái nô tài?

Bên kia Hạ Vân Trù tới gần bụi cây xanh, thanh âm nhẹ nhàng: "Ngươi ở đâu?"

Không có động tĩnh.

Hắn nghĩ nghĩ,vẫy tay với tài xế, tài xế chạy nhanh đem mấy thứ đồ ăn cấp hamster dùng trong mâm bưng qua, Hạ Vân Trù đặt ở vị trí cũ.

Hắn ngồi xổm xuống lẳng lặng chờ đợi.

Nhưng mà một phút, hai phút......

Thời gian trôi qua, bên trong bụi cây xanh lại không có một chút động tĩnh, com hamster quen thuộc cũng không có giống như ngày hôm qua là từ bên trong dò ra cái đầu nho nhỏ.

Hạ Vân Trù chân mày cau lại.

Con hamster kia phi thường thông minh, lúc hắn cho nó ăn kể từ ngày thứ 2, mỗi khi xe hắn tới gần, dừng lại, hamster liền sẽ dò đầu ra nhìn bọn họ.

Lúc này đây đã qua lâu như vậy thế nhưng còn không có xuất hiện......

Hạ Vân Trù có loại dự cảm bất an.

Hắn đột nhiên đứng lên đẩy bụi cây xanh ra, thảm lông còn ở đó nhưng bên trong cũng không có con hamster nào.

"Tiểu gia hỏa?" Hắn lại hô một tiếng.

Nhưng mà vẫn không có động tĩnh.

Hạ Vân Trù mày nhăn đến càng sát, hắn quay đầu lại nhìn về phía trợ lý Cao, thanh âm nghiêm túc: "Tra theo dõi."

- ----

Hạ Vân Trù đã từng nghĩ tới con hamster này có lẽ cũng sẽ giống như những con mèo hoang được hắn cho ăn khi còn bé, cho ăn quá một lần liền sẽ không còn được gặp lại.

Nhưng ngày hôm sau nó dò đầu ra, ngày thứ ba lại gặp mặt, lúc sau mỗi một ngày đều gặp làm hắn thiếu chút nữa quên mất ——

Một con hamster sinh hoạt ở chỗ băng thiên tuyết địa như vậy tùy thời đều có khả năng biến mất.

Bị đông chết, bị mèo hoang ăn, bị người nhận nuôi, rời đi,.....

Đều có khả năng.

Camera giám sát cho thấy con hamster kia đi vào ngõ nhỏ phía trước, lúc sau đều không có đi ra.

Bất quá thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện ——

con chó nhỏ kia cũng là từ cái ngõ nhỏ kia đi ra.

Tra xong theo dõi, đi vào ngõ nhỏ tìm, rồi lại đợi trong chốc lát, sắc trời liền dần dần tối đen xuống.

Mà nguyên cả buổi chiều đều không thu hoạch được gì.

Không có manh mối của hamster, cũng không thấy chủ nhân của chó nhỏ tìm đến.

Hạ Vân Trù cau mày, nhấp môi không nói một lời.

"Hạ tổng......"trợ lý Cao thanh âm nhẹ nhàng nói: "Đã muộn rồi, ngài nên dùng bữa tối."

Hạ Vân Trù không nói chuyện.

Tầm mắt hắn nhìn chằm chằm vào mâm trên mặt đất, bên trong đều là đồ vật con hamster nhỏ thích ăn, đặc biệt là quả hạch tách vỏ sẵn, đó là món cực ưa thích của hamster nhỏ.

Hạ Vân Trù đợi bao lâu, ở bên cạnh Mạc Linh Chi liền đợi bấy lâu.

Nàng ngay từ đầu không rõ người nam nhân này đang làm cái gì, về sau liền biết.

—— hắn đang tìm nàng.

Nhưng nàng hiện tại là "Quốc bảo", lão tùng nói qua không thể làm nhân loại phát hiện nàng dị thường......

"Thầm thì!" Bụng bắt đầu kháng nghị.

Trong bầu không khí an tĩnh, âm thanh này có vẻ phá lệ rõ ràng, đám người Hạ Vân Trù nhìn về phía nàng.

Trợ lý cao:"nó thế mà lại luôn đợi chúng ta ở đây, chẳng lẽ nó là ở chỗ này lạc đường?"

Đây vẫn là con chó nhỏ ăn vạ bọn họ??

Bọn họ ở chỗ này tìm lâu như vậy, nó thế nhưng cũng ở chỗ này đợi theo luôn.

Trợ lý cao: "Chủ nhân nó vẫn không thấy tới, liền cả dây đeo cổ đều không có, như thế nào tìm ra chủ nhân nó a."

Hạ Vân Trù giơ tay xoa xoa giữa mày.

Không thấy hámter lại đột nhiên xuất hiện chó nhỏ, hắn luôn luôn lý trí nhưng hiện tại đầu đều có chút đau.

Đang ở thời điểm hắn suy tư, Mạc Linh Chi động.

Nàng nhấc chân, mang theo thân thể tròn vo trực tiếp đi tới cái mâm bên cạnh, sau đó ——

Đặt mông ngồi xuống, dùng hai cái chân trước lấy nhân hạch quả ăn.

Móng vuốt "Gấu trúc" ăn hạnh nhân ngược lại không thuận tiện như hamster, một cái móng vuốt không lấy được, hai cái móng vuốt lại quá lớn, chỉ có thể gian nan mà dùng thịt bàn tay đi kẹp.

Miệng so với hamster lớn hơn, một lần một viên ăn thực mau, trong miệng ăn xong rồi mà trên tay còn chưa cầm lấy tới, Mạc Linh Chi liền có chút nóng nảy, biểu tình nghiêm túc.

Hạ Vân Trù: "......"

Trợ lý Cao: "Nó vì cái gì không cần dùng đầu lưỡi liếm???" Cẩu không phải đều dùng lưỡi ăn trực tiếp hay sao?

Hạ Vân Trù: "...... Không biết."

Đối với phân lượng hamster mà nói thì một mâm ăn không hết, nhưng đối với hiện tại Mạc Linh Chi tới nói thì thực nhanh mấy cái mâm đều sạch sẽ.

Nàng nhìn về phía Hạ Vân Trù: "Chi."

—— đừng tìm hamster, nàng cũng có thể ăn mấy thứ này.

—— cho nên mang nàng về nhà đi.

Không biết vì cái gì mà Hạ Vân Trù cảm thấy chính mình giống như từ trong ánh mắt đen như mực của chó nhỏ nhìn ra ý tứ này.

Cũng là lúc này hắn mới phát hiện ra tư thế của chó nhỏ này thế nhưng cùng con hamster kia giống nhau, có được biều tình phi thường nhân cách hoá, cùng với một đôi mắt sạch sẽ, thanh triệt.

Hắn hơi hơi giật mình.

Thực mau, hắn lắc đầu, đem chính suy nghĩ kỳ quái này của mình vứt bỏ.

Thấy hắn lắc đầu, trợ lý Cao vội hỏi: "Hạ tổng làm sao vậy?"

"Không có việc gì," giọng hắn bình tĩnh, "Đi thôi."

"Không tìm hamster?"trợ lý Cao có chút kinh ngạc, xem thái độ để ý của ông chủ như vậy, không tiếp tục tìm sao?

"Không tìm." Hạ Vân Trù thanh âm không hề cảm xúc.

Hắn nên sớm minh bạch là con hamster kia cùng những con mèo hoang đều giống nhau, cuối cùng đều sẽ biến mất.

Đây là thuộc về thiên nhiên tàn khốc.

Chỉ là đáy lòng hắn ẩn ẩn lại có một tia hối hận nổi lên, nếu ngày hôm qua hắn cường ngạnh đem kia hamster mang về thì sao?

Hối hận chợt lóe qua, Hạ Vân Trù lập tức liền rút về suy nghĩ, hồi phục bình tĩnh: "Trở về đi."

"Nó làm sao đây?" Trợ lý Cao chỉ chỉ Mạc Linh Chi.

Hạ Vân Trù mím môi, nói: "Trước đem nó đưa đến cửa hàng thú cưng đi, làm người đem tin tức nó ở chung quanh đều dán lên mục thông báo, đặc biệt là chung quanh các khu lớn nhỏ, nếu chủ nhân nó vẫn không có tìm tới liền tìm cá nhân nuôi dưỡng."

"Vâng!".

Con Chow Chow này cùng con hamster kia không giống nhau, con hamster kia thiếu một lỗ tai hiển nhiên là do bị nhân loại ngược đãi, mà con chow chow này lại xinh đẹp, sạch sẽ, khẳng định là trước giờ có chủ nuôi dưỡng.

Nếu nó muốn chủ nhân, trước tiên hẳn là tìm được chủ nhân của nó, nếu như không tìm thấy liền tìm người nguyện ý nuôi dưỡng nó.

—— đây là an bài tốt nhất.

Hạ Vân Trù nói xong, nhấc chân chuẩn bị lên xe.

Vừa mới từ trên mặt đất đứng lên nghe vậy, Mạc Linh Chi đột nhiên tiến lên, bốn cái móng vuốt ôm chặt lấy cẳng chân đang đi đến bên xe của Hạ Vân Trù.

Thân hình tròn vo treo ở trên đùi,đặt mông ngồi ở cặp giày da định chế thủ công cao cấp......

Nàng ngửa đầu, mắt trông mong nhìn hắn.

Hạ Vân Trù: "......"

Khoé miệng Giật giật, gia hỏa này ôm thật sự rất chặt, sống chết không chịu buông tay.

Mạc Linh Chi: "Anh."

Sắc trời dần tối, đèn đường toàn bộ sáng lên, từng mảnh bông tuyết bắt đầu chậm rãi rớt xuống.

Nguyên Đán, tân niên, lại là một trận tuyết đón năm mới.

Hạ Vân Trù xoa xoa giữa mày, thanh âm mang theo một tia bất đắc dĩ ——

"Thôi, liền trước mang về đi, cho người dán bố cáo, lưu lại phương thức liên hệ, chờ nguyên chủ tìm tới thì trả lại."

Trợ lý Cao: "......" Kính sợ mà liết mắt nhìn Mạc Linh Chi một cái.

Đây tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất trong giới sủng vật!

Thật là biết ăn vạ.

-

Hạ Vân Trù có rất nhiều phòng ở, hiện tại hắn đang ở trong bộ tứ hợp viện nhị tiến ngay trong Bắc Kinh.

Từ bên ngoài thoạt nhìn phi thường điệu thấp, bên trong lại tương đối xa hoa.

Loại xa hoa này cũng không phải là chỉ xa xỉ, hoa lệ, mà là một loại cách điệu cao cấp, từ sân đến hành lang dài lại đến trang trí bên trong, chiếu cố đến mỹ quan cùng thoải mái, mỗi thân cây, mỗi bức họa đều gãi đúng chỗ ngứa.

Mạc Linh Chi đã từng được mang vào biệt thự của Bạch Ngọc, lần này lại bị kinh diễm nữa rồi.

Vô luận là hơi thở hay là bố cục, nơi này đều càng làm cho người vẫn luôn ở tại trên núi là Mạc Linh Chi ưa thích.

Bên ngoài tuyết càng lúc càng lớn, gió lạnh đến thấu xương,trong phòng bởi vì có máy sưởi nên ấm áp đến cực điểm.

Mạc Linh Chi thoải mái mà rên rỉ một tiếng, toàn bộ lông đều mở ra, vẻ mặt đầy hưởng thụ.

Hạ Vân Trù Dẫn khoé miệng trừu trừu dẫn theo nàng tiến vào.

"Hạ tiên sinh, ngài đã trở lại." Đầu bếp từ trong nhà đi ra.

Hạ Vân Trù là người không thích trong nhà có người ngoài nên dù là phòng ở rất rộng nhưng chỉ có mình hắn, ở thời điểm hắn yêu cầu thì đầu bếp mới được tới, giúp việc là người làm theo giờ căn những lúc hắn không ở nhà mà đến.

Đương nhiên những điều này đều là trợ lý Cao an bài tốt, không cần hắn nhọc lòng.

"Bữa tối đã chuẩn bị tốt, ngài muốn hiện tại dùng cơm sao?" Đầu bếp hỏi.

Hạ Vân Trù đem vật nhỏ đang xù lông như lông mèo đặt lên thảm, phân phó: " ừ, thuận tiện lấy cho nó ít đồ ăn."

Thật xứng đáng với khối tiền lương kếch xù nhận hằng năm của trợ lý Cao cùng đầu bếp, khi họ vừa về đến trước nhà đã có nhiều món đồ ăn, đồ chơi, ổ chó giao đến rồi.

Cũng bởi vậy, đầu bếp lập tức liền mở ra túi đồ ăn cho chó, đổ một chén cấp cho Mạc Linh Chi

Hắn bưng chén tới gần.

—— người xa lạ.

Mạc Linh Chi theo bản năng lui về phía sau, hướng về phía Hạ Vân Trù chạy tới.

Đồ ăn Trên bàn đã chuẩn bị tốt, Hạ Vân Trù giờ phút này đang dùng khăn lông ướt lau tay, Mạc Linh Chi trực tiếp chạy tới hắn bên cạnh, tránh ở hắn phía sau.

"Để ta đến đi." Hạ Vân Trù bất đắc dĩ mà duỗi tay tiếp nhận, khom lưng đem chén đặt ở trước mặt Mạc Linh Chi.

Mạc Linh Chi ngửi ngửi, lui về phía sau một bước.

"Không thích?" Hạ Vân Trù hỏi lại.

Vì thế, nhiều loại đồ ăn cho chó đặt ở trước mặt nàng, chỉ chờ nàng lựa chọn.

"Thầm thì ——" nàng bụng kêu lên nhưng nàng cũng không tới gần đĩa cẩu lương, ngược lại nhìn về phía Hạ Vân Trù.

Này nhân loại sao lại thế này!

Lúc trước đều cho nàng ăn ngon, dù thế nào thì nàng cũng là "Quốc bảo", hắn thế nhưng cho nàng ăn đồ vật lung tung rối loạn!

Trên bàn rõ ràng có nhiều đồ ăn tốt như vậy, nàng đều ngửi được mùi hương a!

Này nhân loại này biến hư rồi......

Ánh mắt của nàng có chút ủy khuất.

"Chi." Nàng kêu một tiếng giống như hamster, tầm mắt nhìn trên bàn.

Hạ Vân Trù bất đắc dĩ: "Ngươi không thể ăn cái này, ngươi là chó, phải ăn đồ ăn cho chó."

Sét đánh giữa trời quang!

Mạc Linh Chi gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Vân Trù, đồng tử co rụt lại, một đôi mắt đen đột nhiên trừng lớn, trên mặt đầy vẻ không thể tin tưởng: "Ngao?"

Nói bậy gì đó?

Nàng rõ ràng là quốc bảo gấu trúc a!

Nhân loại này thế nhưng lại nói hươu nói vượn!

Biểu tình của nàng quá sinh động, Hạ Vân Trù liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nàng đang khiếp sợ.

Tuy rằng hắn không rõ nàng vì cái gì mà khiếp sợ, nhưng ở trên mặt một con chó nhìn thấy được cái biểu tình này làm hắn có chút buồn cười, khóe miệng khẽ nhúc nhích, hỏi thực nhẹ: "Làm sao vậy?"

Mạc Linh Chi: "...... Anh."

Này nhân loại quá xấu rồi.

Liền chủng loại của nàng cũng nhận sai.

Nàng xoay người, ngối dưới đất đưa lưng về phía hắn, thân hình tròn vo ngồi như vậy liền có vẻ càng tròn hơn. ^^

—— ngay cả bóng dáng đều lộ ra vẻ ưu thương.

Hạ Vân Trù khóe miệng nhịn không được hơi cong, đứng lên đi đến chính diện nàng, ngồi xổm xuống: "Làm sao vậy? Không cao hứng? Ngươi là Chó thì phải ăn thức ăn dành cho chó, đồ ăn của con người đối với thân thể ngươi không tốt."

Mạc Linh Chi: "!!!"

Nàng tức giận đến đôi mắt đều trợn tròn.

Nhân loại này không thừa nhận nàng là gấu trúc, vậy nàng còn có thể có được đặc quyền của quốc bảo là "Thương tổn phạm tội" sao?!

Nàng lại lần nữa xoay người, tiếp tục đưa lưng về phía hắn.

Hạ Vân Trù lúc này thật sự kinh ngạc, cho nên...... Nàng rốt cuộc là vì cái gì không cao hứng?

Hắn vươn tay, bàn tay đặt ở thân người tròn vo của nàng, hơi hơi dùng sức liền cho nàng xoay người, mặt hướng chính mình.

Chỉ là mới chuyển qua trong nháy mắt, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.

—— chó nhỏ tròn vo này móng vuốt vô lực rũ rũ, lỗ tai gục xuống, trong ánh mắt đen như mực "Lạch cạch lạch cạch" rớt xuống từng viên nước mắt rơi ở trên mặt đất bắn thành từng đóa hoa nước.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement