Giang Nhược thư thả cười một cái, nói thong dong: “Có phải hiện tại cô muốn nghe tôi hỏi cô, vì sao anh ấy không muốn cho cô tiếp xúc với tôi không? Nhưng dù tôi hỏi, cô cũng sẽ không cho tôi bất kì đáp án nào, đúng không?”

Đỗ Thịnh Nghi không tỏ ý kiến.

Giang Nhược nói với thái độ buông xuôi bỏ mặc: “Tất nhiên tôi sẽ chẳng hỏi, cũng chẳng muốn hỏi. Tôi muốn biết quá khứ của anh ấy, có thể thông qua anh ấy, có thể thông qua bất kì người nào bất kì cách nào, nhưng chỉ không muốn thông qua cô. Tiền nhiệm hiện tại, đương nhiệm quá khứ, hai kiểu quan hệ này có bao nhiêu mẫn cảm, mỗi người phụ nữ đều sáng tỏ trong lòng, huống chi chính cô đã nói, cô không muốn để Lục Hoài Thâm sống dễ chịu, không thể nhìn gia đình anh ấy mỹ mãn, thế mục đích còn không phải chính là châm ngòi li gián tôi với anh ấy sao. Tôi phải ngu đến nước nào mới có thể cần biết quá khứ của Lục Hoài Thâm từ miệng cô chứ, cô đừng ngại tính thử cái tỉ lệ này trước xem.”

Đỗ Thịnh Nghi khẽ nhếch môi không tỏ cảm xúc: “Quả thực, tôi cũng không định cho cô biết, nhưng cô dám nói cô chẳng mảy may hứng thú gì với những thứ tôi nói không? Tôi với anh ấy có thù oán gì, và, cô có biết vì sao ban đầu anh ấy dễ dàng đồng ý liên hôn với nhà họ Giang như thế không?”

(Ơ cái con mụ này, đã nói ra được cái gì đâu mà đòi hứng thú hay không, logic kì cục. Nhịn lâu lắm rồi đấy!!!)

Cô ta ngừng một chút, cảm thấy chưa nói rõ ràng, lại bổ sung chỉ ra: “Đúng rồi, không phải chỉ anh ấy với cô, mà là anh ấy cùng Giang Chu Mạn.”

Giang Nhược ngớ ra, nhìn thẳng Đỗ Thịnh Nghi không chớp mắt.

Cô ta có ý gì?

“Có phải bây giờ cô thấy rất khó hiểu không, tôi thế mà cái gì cũng biết?” Thần thái cả người Đỗ Thịnh Nghi rất trầm tĩnh, vẻ mặt đã không còn đắc ý, cũng không khiêu khích.

Giang Nhược cảm thấy mặt mình hơi đờ đẫn, suy nghĩ cũng không còn đúng mạch nữa, nhưng vẫn cố gắng duy trì biểu cảm như không có chuyện gì như cũ, giọng điệu cũng lơi lỏng bình thường, “Không có gì khó hiểu, dù sao cũng là bạn gái cũ.”

Đỗ Thịnh Nghi gật gật đầu, tự mình lẩm bẩm một câu: “Nói cũng phải.”

“Cô gặp tôi chỉ muốn nói những thứ này à? Còn cái khác không?” Tâm tư Giang Nhược đã không ở chỗ Đỗ Thịnh Nghi, cuộc nói chuyện này, mỗi phút mỗi giây đều dài đằng đẵng như một ngày.

“Còn có chuyện tôi muốn hỏi cô,” Đỗ Thịnh Nghi dừng lại, ánh mắt kiểu muốn nói lại thôi, “Cô biết Tùy Hà không?”

Giang Nhược như mắc nghẹn ở cổ họng, người cô ta nói là Tùy Hà, không phải Thủy Hỏa. Tùy Hà là tên của Thủy Hỏa nhiều năm trước.

Lồng ngực Giang Nhược lẩn quẩn cảm giác ngột ngạt, dở dang nửa vời, nghẹn đến mức cô khó chịu, cảm giác không khí loãng đi, khiến hoạt động vận hành tư duy đại não của cô cũng bị chịu ảnh hưởng.

Cô nói như thể không để bụng: “Tất nhiên biết, còn từng mặt đối mặt uống cà phê nữa kìa.”

Đỗ Thịnh Nghi nhíu mày một cái gần như không thể phát hiện ra, dường như không còn lời nào để nói nữa, ánh mắt có chút lơ đãng, tựa như lâm vào trầm tư.

Giang Nhược thấy cô ta như vậy, hình như thật sự muốn biết tin tức về Thủy Hỏa, chứ không phải muốn khiến cô khó chịu.

“Những điều muốn nói đã nói xong chưa, tôi có thể đi chưa?”

Đỗ Thịnh Nghi nâng mí mắt, không ngăn cản cô.

Giang Nhược đứng lên, bình tĩnh mà nhìn xuống Đỗ Thịnh Nghi, “Trước khi đi, tôi có mấy câu tặng cô. Tính cách con người tôi co được giãn được, cô không thể chiếm được khoái cảm báo thù gì đó từ chỗ tôi đâu. Vả lại, đối với tôi mà nói, trọng lượng khối tài sản anh ấy chiếm giữ nặng hơn nhiều cái quá khứ của anh ấy, dẫu tôi thật sự cảm thấy chán ghét, muốn ly hôn anh ấy, nếu theo hợp đồng tiền hôn nhân, tôi vẫn có thể tách lấy một nửa gia sản của anh ấy, tôi không thiệt nổi đâu.”

Giang Nhược lấy thuốc lá và bật lửa của Đỗ Thịnh Nghi, đặt trên chiếc bàn con bên cạnh cô ta, nói tiếp: “Đổi lại là Lục Hoài Thâm, đạo lí cũng giống nhau. Không có tôi, anh ấy còn có hàng ngàn hàng vạn sự lựa chọn. Nếu cô thật sự muốn làm Lục Hoài Thâm sống không yên, cô có bản lĩnh thì phá công ty anh ấy đi, đấy mới là thứ anh ấy để ý nhất, phân cao thấp với tôi chẳng ý nghĩa gì, cho dù cô gây phiền phức cho tôi, Lục Hoài Thâm cũng sẽ chùi đít cho tôi. Trừ bỏ có ưu thế dư luận, luận tài lực luận thủ đoạn, cô đều không phải đối thủ của anh ấy, huống chi dư luận có thể thao túng, thậm chí ngay cả phim điện ảnh cô đóng, đều là anh ấy đầu tư. Chỉ hi vọng bà đừng có kiểu một mặt thì miệng kêu thù với chả oán, mặt khác vẫn muốn dựa vào anh ấy để sinh tồn trong ngành này, ít nhiều vẫn phải giữ lại chút tôn nghiêm cho mình chứ.”

(Bà: nguyên văn là 您,dùng với sắc thái trịnh trọng)

Sắc mặt Đỗ Thịnh Nghi dần dần sa sầm, ánh mắt lạnh lẽo từng tấc một, đến cả giọng nói cũng vì thẹn quá hóa giận mà lạnh lùng đi mấy độ: “Tôi khuyên cô không biết tình hình thực tế thì đừng mở miệng bừa bãi.”

Giang Nhược cảm thấy thú vị, lần trước nghe cô ta nói như vậy, là trong cuộc điện thoại mấy hôm trước.

“Tôi đây cũng khuyên cô đừng vì niềm vui sướng cá nhân, không có việc gì lại tìm việc để làm.” Giang Nhược hờ hững liếc cô ta một cái, “Lời đã nói đến nước này, nếu không cần thiết, hi vọng chúng ta không cần gặp lại.”

Nói xong xoay người rời đi, thay giày ở cửa.

Tay Đỗ Thịnh Nghi túm chặt tay vịn sofa, nhìn bóng dáng mảnh khảnh chỗ huyền quan, cô ta bưng cốc nước lên, phát hiện tay mình thế mà đang run, kiềm chế nhưng không có kết quả, đồng thời với cánh cửa khép lại, cô ta ném cái cốc một phát xuống đất.

Giang Nhược xuống tầng, phát hiện Tiểu Tưởng ngồi ở khu nghỉ ngơi trong đại sảnh tòa chung cư.

Thang máy ở ngay đối diện sofa trong khu vực nghỉ, cửa thang máy vừa mở ra, Tiểu Tưởng đã thấy Giang Nhược, đứng dậy tiến lên: “Giang tiểu thư, các chị nói chuyện xong rồi ạ?”

Giang Nhược: “Nói xong rồi, cô vẫn luôn ngồi ở đây à?”

Giang Nhược thấy cô ấy cũng tầm tuổi mới tốt nghiệp, trông có vẻ xinh xắn nhã nhặn, hoàn toàn không giống kiểu người cá tính như Đỗ Thịnh Nghi.

Tiểu Tưởng nói: “Em không dám đi xa, chân chị Đỗ không thể cử động, không thể rời người quá lâu.”

Giang Nhược gật đầu, không nói thêm nữa, lập tức đi ra ngoài.

Giang Nhược ngồi trên xe, thở một hơi thật dài, nắm tay lái, ý đồ muốn sắp xếp rõ ràng một số chuyện, phát hiện trong lòng không bình tĩnh được, đặc biệt là nhận ra vị trí đỗ xe của cô, thoạt nhìn quen thuộc lạ thường.

Lục Hoài Thâm lần trước tới, có phải đã dừng ở đây không?

Giang Nhược ngẩng đầu hướng lên trên nhìn thử, Đỗ Thịnh Nghi ở tầng mười mấy, cô ngửa đầu nhìn lên thấy những cánh cửa sổ được phân cách tỉ mỉ chỉnh tề, nhưng không thấy được người.

Cô vặn nắp bình giữ nhiệt uống một ngụm nước ấm, bấy giờ mới đánh xe rời đi.

Tiểu Tưởng lên tầng, Đỗ Thịnh Nghi đang nói chuyện điện thoại, giọng có vẻ không vui.

“Giang tiểu thư, tôi xóa bài đăng Weibo hay không có liên quan gì đến cô?”

Tiểu Tưởng thấy rất lạ, Giang tiểu thư không phải vừa mới đi sao?

Đỗ Thịnh Nghi mất kiên nhẫn: “Cô thật sự đã tìm nhầm người, tôi với cô không phải người cùng đường.”

Tiểu Tưởng bỗng nhiên nhớ ra, người này hẳn là một vị “Giang tiểu thư” khác hai ngày trước gọi điện thoại tới, tên là Giang cái gì Mạn đấy.

Đỗ Thịnh Nghi nói lời lạnh nhạt: “Cô đừng quan tâm tôi với Lục Hoài Thâm có quan hệ gì, cũng đừng quan tâm tôi với Giang Nhược có ân oán gì, tóm lại đều chẳng liên quan đến cô. Cành ôliu này cô quẳng sai chỗ rồi.”

Nói xong cũng mặc kệ đối phương nói tiếp cái gì, Đỗ Thịnh Nghi ngắt máy luôn.

Tiểu Tưởng đổi xong dép lê, đi qua mới thấy mảnh vụn thủy tinh đầy đất, âm thầm thở dài, cầm cái chổi lại quét dọn.

Đỗ Thịnh Nghi nhìn bộ dạng cô ấy không dám ngẩng đầu, nói: “Cẩn thận thủy tinh găm vào chân.”

Dép lê trong nhà cô ta đều là loại dép bông đế mềm mỏng, vụn thủy tinh sắc nhọn rất dễ đâm xuyên đế dép.

Tiểu Tưởng ồ một tiếng, nói vâng.

Đỗ Thịnh Nghi nhìn cô ấy dọn sạch đống vụn thủy tinh, trầm mặc trong chốc lát hỏi: “Tiểu Tưởng, có phải cảm thấy ở cùng chị rất khó chịu không?”

Cô ta không thích nói chuyện, hơn nữa tính tình không tốt lắm.

Tiểu Tưởng sao có thể nói ra ý nghĩ chân thật, vội lắc đầu, “Sao có thể chứ.”

Đỗ Thịnh Nghi cũng không vạch trần, nói: “Hai tháng này sẽ cho em thêm một ít tiền thưởng.”

Tiểu Tưởng hoan hỉ: “Cảm ơn chị Đỗ.”

“Nếu chị không bị phong sát.” Đỗ Thịnh Nghi lại thêm một câu như thế.

Vẻ tươi cười của Tiểu Tưởng tức khắc cứng đờ, rụt rè nhìn cô ta một cái rồi cúi đầu, “À…à.”

……

Lục Hoài Thâm kết thúc công việc rời khỏi công ty, ở khu thang máy gian gặp phải mẹ con Thường Uyển.

Trong khoảng thời gian này, Lục Thậm Cảnh ngoài việc hồi phục sức khỏe thì chính là tới công ty trở thành cái gai trong mắt một số người.

Lục Hoài Thâm ngày thường chẳng buồn liếc đến nó, nhưng tiền đề coi như không thấy là Thường Uyển phải đừng tới chọc tức anh.

Nhưng vì để làm nổi bất sự ưu tú của con mình, Thường Uyển luôn thích bới lông tìm vết Lục Hoài Thâm, Lục Hoài Thâm lại là chúa không chịu thiệt bao giờ, văn phòng quản lí cấp cao đều có thể nhận thấy mùi thuốc súng giữa hai người ngày qua ngày càng nồng hơn.

Hôm nay tâm trạng Lục Hoài Thâm cũng không tệ lắm, thấy hai mẹ con kia, còn quan tâm hỏi han Lục Thậm Cảnh một câu: “Phục hồi sức khỏe thế nào rồi?”

Thường Uyển đẩy con trai mình, trong lòng nghĩ mặt trời mọc đằng tây chẳng phải chuyện tốt.

Lục Thậm Cảnh nói: “Vẫn ổn, có thể đi nhiều thêm vài bước.”

Thường Uyển nói tiếp lời: “Qua một thời gian nữa thì có thể không cần ngồi xe lăn.”

Lục Hoài Thâm gật gật đầu: “Không tồi.”

Lúc này Thường Uyển mới thực sự ngạc nhiên tới mức không biết nói gì cho phải, sau đó lên xe rồi mới không nhịn được phỉ nhổ một câu: “Hư tình giả ý.”

Lục Thậm Cảnh khuyên bảo không biết bao nhiêu lần: “Mẹ đừng có lúc nào cũng viết thái độ thù địch lên mặt, không nể mặt nhau có chỗ nào tốt đâu?”

Thường Uyển oán hận nói: “Mẹ chỉ không thích dáng vẻ nó không coi con ra gì.” Bà ta vỗ vỗ đứa con trai ung dung thản nhiên của mình, nói: “Nghe nói nó với vợ đang ở riêng, mấy ngày nay toàn chạy đến chỗ Giang Nhược, mẹ thấy tâm tư nó đều không ở công ty, vây quanh một đứa con gái xoay vòng vòng, chúng ta tìm thời gian ăn một bữa với lão Từ, dự án nó không lưu tâm, chúng ta lưu tâm thay nó.”

Lục Thậm Cảnh khẽ nhíu mày: “Dự án kia của Lão Từ rủi ro lớn, Lục Hoài Thâm không lưu tâm cũng là có lý do.”

“Chưa nói nhất định phải thành mà, tích cóp một ít quan hệ cho con cũng được.”

“Xem đã rồi nói sau.”

……

Giang Nhược trở lại Hoa Lĩnh Phủ, xe dừng hẳn vẫn chưa xuống xe, cúi đầu cầm di động cùng túi xách, gần đó truyền đến một tiếng còi xe.

Âm thanh vang vọng trong hầm để xe trống trải, cực kì chói tai.

Giang Nhược ngẩng đầu lên, mới thấy xe Lục Hoài Thâm chắn ngang lối hành lang, đang định lùi xe vào chỗ đỗ.

Cách cửa kính xe, Giang Nhược nhìn anh chằm chằm, chờ anh đỗ xe xong, cô mới xuống xe, vịn vào cửa xe một tay chống hông hỏi anh: “Sao anh lại tới nữa?”

Lục Hoài Thâm xuống xe đóng sập cửa, động tác tiêu sái cực kì, anh nhìn về phía cô: “Không cho tới?”

Hai người đi vào thang máy, Giang Nhược mắt nhìn thẳng mà nói: “Không phải ngay từ ban đầu tôi đã không cho anh đến đấy à,” nói xong lại khẽ lầu bầu: “Dẫu sao thì anh cũng chẳng bao giờ để ý lời tôi nói.”

Lục Hoài Thâm vặn bả vai cô, cau mày hỏi: “Em lại có chuyện gì thế? Không phải hôm qua vẫn đang yên lành sao?”

Giang Nhược nhìn anh bằng vẻ mặt khó hiểu: “Ai yên lành với anh?” Bộ dáng mù mờ lại ngỡ ngàng.

Lục Hoài Thâm sửng sốt, thang máy vừa vặn dừng ở hầm B1, hai người vừa đi vào, anh bèn giữ eo cô, ghé bên tai nói khẽ một câu tràn qua kẽ răng: “Ngày hôm qua người giúp anh làm chẳng lẽ là chính anh?”

Mặt Giang Nhược đỏ lên, đạp cho anh một phát, rầm rì nói bóng gió: “Bớt đi.”

Lục Hoài Thâm cười một tiếng, buông cô ra, Giang Nhược tức tốc đứng sang bên cạnh.

Anh hỏi cô: “Hôm nay đi đâu đấy?”

Giang Nhược nhìn mình trong gương thang máy, “Có chút việc, ra ngoài một chuyến.”

Lục Hoài Thâm nhìn váy công sở chiết eo của cô, không nói gì nữa.

Hà Nội, 9/1/2023

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement