Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Advertisement

Thứ sáu trời quang mây tạnh, cô vừa tan ca, đã gọi điện cho anh. Gần đây anh ngày nào cũng đưa đón cô đi làm, tối tối lại chờ trước cổng tòa soạn đón cô trở về, mỗi ngày đều trải qua nhẹ nhàng có quy luật như thế, nên thành ra tối có đi đâu, cô cũng báo trước cho anh, để anh không cần phải đón mình.

Cô vừa gọi cho anh, anh đã bắt máy ngay. Cô chợt nghĩ, không lẽ anh đang đợi điện thoại của mình? Nhưng rồi cô lắc đầu, nào có chuyện trùng hợp như thế chứ.

“Alo, tối nay em về nhà bố ăn tối, anh không cần đến đón em. “

Anh bên kia đang giải quyết công việc cuối ngày, cô vừa gọi sang anh đã gác hết chuyện lại chuẩn bị tan làm, mặc cho công việc vẫn chất chồng như núi cao. Nghe chuyện cô về nhà ăn cơm, anh mới thôi nghĩ đến chuyện tan làm sớm đi đón cô.

“Được rồi, em cẩn thận nhé. Tối ăn xong gọi anh, anh đến đón em về”.

“Không cần đâu, em ăn xong sẽ tự về. Anh ăn trước đi nhé”.

“Được rồi, nhớ ăn no vào”.

Cô bật cười khe khẽ, cô không biết rằng khi này cô đang mỉm cười rất rạng rỡ, như thể cô gái đang độ mười bảy vừa biết yêu, nghe xong chỉ gật đầu dù anh không nhìn thấy.

“Em biết rồi”.

Cô tắt điện thoại, cất vào trong túi, rồi bắt một chuyến xe trở về nhà cũ. Khi về đến nhà, đứng trước cửa nhà mới phát hiện nhà mình có khách, cô không biết có nên vào không, thì đã thấy Nhã Linh từ đâu quay về. Nhã Linh hôm nay khá mệt mỏi, bộ váy dài mềm mại tôn da, thấy cô đứng ngoài cổng thì hơi nhếch môi cười như mỉa mai, bấy giờ mới bước lên một bước

“Chà, chị Tuyết”.

Cô nghe giọng Nhã Linh có phần cười cợt, trong lòng có thứ gì bò bò khiến cả người không thoải mái. Xem ra bữa ăn đêm nay không ngon rồi. Cô không nhìn Nhã Linh, đi một mạch vào nhà. Đây là nhà cô, việc gì cô phải trốn tránh chứ. Nhã Linh thấy cô đi vào cũng không làm khó cô nữa, đi vào theo.

Cô còn đang quái lạ sao hôm nay Nhã Linh dễ nói chuyện vậy, thì khi vào nhà thấy bà Vân, cô càng thấy lạ lùng hơn. Bà Vân lúc trước đã lộ mặt thật với cô, vậy mà hôm nay thấy cô về lại nở nụ cười chào đón, nhìn bà ta nở nụ cười như thể mẹ hiền thì khó chịu không thôi, nỗi lo từ đâu dâng lên khiến cô có phần chùn chân, nhưng nghĩ đến bố cô dù sao cũng là bố cô, làm gì có chuyện làm cứng mãi.

“Ồ, Tiểu Tuyết về rồi à? Mình ơi, con về.”

Cô nghe xong còn tưởng bà ấy là mẹ mình thật.

Sâu trong lòng cô vẫn nghĩ, cô có hơi phản trắc, nhưng bố vẫn là bố cô, nên hôm nay mới về đây. Vậy là ngẩng đầu đi vào trong.

“Về rồi thì vào đi.”

Giọng của ông Nguyên vang vang từ trong bếp, cô thấy thế mới đến gần bếp hơn.

Ngôi nhà hôm nay rộn ràng lắm, trong bếp nói nói cười cười, bà Vân đang nấu ăn, món gì đấy có vẻ thơm lắm. Ông Nguyên đang ngồi trên ghế chờ cơm, mà đối diện ông, có một người đàn ông đang ngồi đấy. Anh ta có vẻ lớn hơn cô mười tuổi, da dẻ khá đen, có lẽ uống nhiều bia nên bụng trương lên như người có bầu tháng thứ bảy. Vẻ ngoài cũng không có gì nổi bật, chỉ có bộ quần áo vest cố làm ra vẻ hào hoa. Cô vừa vào đã thấy anh ta ngẩng đầu nhìn về phía cô, thấy cô thì ánh mắt không hề kiêng dè lướt từ trên xuống, như thể muốn xuyên qua bộ váy công sở của cô, thấy một thứ gì đó gã muốn. Cô nhìn không mấy thiện cảm, đang định mở miệng chào chú, thì gã đã lên tiếng trước.

“Chào em.”

Cô rút lại lời nói, đành phải chào lại.

“Chào anh”.

Nhưng trong lòng vẫn nghĩ, anh đáng tuổi chú tôi đấy.

Ông Nguyên nhìn sang, thấy nụ cười của gã thì gật đầu giục cô.

“Ngồi xuống đi con”.

Cô nhìn ông Nguyên, không biết tại sao ông lại nhẹ nhàng với mình, nhưng vẫn kéo ghế ngồi xuống cạnh ông, chỉ là chẳng biết vô tình hay cố ý, mà người đàn ông nọ lại có vẻ nhích ghế lại gần cô.

Trần đời chưa từng gặp ai như gã, như thể muốn ăn tươi nuốt sống con gái nhà người ta. Cô hơi nhướn mày, định đứng dậy chuyển ghế, thì Nhã Linh và bà Vân đã ngồi xuống, vậy là không tiện đứng dậy nữa. Ông Nguyên rốt rượu cho gã, còn gã cứ săm soi cô nguyên buổi, khiến cô không ăn được miếng nào. Bà Vân gặp cho cô miếng thịt, có mặt khách cô không tiện vứt đi, đành để đấy không đụng đũa, lâu lâu nhìn sang vẻ mặt hứng thú của Nhã Linh, cô mới nhìn ông Nguyên, không lẽ ông định gán ghép cô cho người này?

Cô lắc đầu, không đâu. Dù sao cũng là bố cô, làm sao ghép cô cho anh ta. Nhìn từ trên xuống dưới, có chỗ nào gây thiện cảm với cô nổi đâu.

“Trì Tuyết, con nói chuyện với anh Hoàng đi”.

Gã tên Hoàng nhìn cô.

“Không sao đâu chú, em ấy ngại thôi.”

Cô nhìn hai người tự biên tự diễn, chỉ mong ăn cho xong bữa cơm này.

“Nhà chú có hai đứa con gái thôi, chú thương con bé Trì Tuyết làm đấy”.

“Đúng vậy, Trì Tuyết xinh thật đấy, càng lớn càng đẹp.”

Cô cứ nghĩ, ăn xong cơm, đứng dậy là xong rồi. Kệ hai người nói gì, cô không đáp lại là xong. Mà không, cô mãi đến khi bàn tay gã bỏ lên váy mình, cô mới hiểu chuyện không xong ở đây. Cô vừa giận vừa ngượng tới tái mặt, bật dậy.

“Anh làm cái trò gì đấy?”

Hoàng chỉ len lén rút tay về, ông Nguyên thấy cô đứng dậy mới nổi giận đứng dậy.

“Mày hét vào mặt khách thế à?”

Cô nhìn ông Nguyên đứng trừng mắt với mình, sự tủi thân trong lòng càng lúc càng đầy.

“Ông ta, ông ta…”

Cô ngượng không nói được nên lời, nhưng ông Nguyên làm sao không hay tính cách của gã này, nên không cần cô nói ông cũng hiểu rồi. Gã ta đong đưa với gái đã thành quen, cô vừa mắt gã, nên gã trước sau đều cười tục tằn mà thôi.

“Tiểu Tuyết, ngồi xuống đi em, sau này dù sao cũng về chung nhà, có gì đâu mà ngại.”

Cô như thể không nghe được gì cả, gã nói vậy chẳng khác nào cô đã hứa hôn với gã không bằng, sao từ trước đến giờ cô không nghe nói gì vậy?

Cô liếc nhìn ông Nguyên, đã thấy ông gật đầu.

“Phải, phải, sau này là người một nhà, Tiểu Tuyết, ngồi xuống”.

“Bố nói gì vậy? Con không hiểu gì cả?”

Cô đối diện ông Nguyên, mãi không chịu ngồi xuống. Ông định gả cô cho tên này đấy ư? Không phải cô nghe nhầm chứ? Ông Nguyên nghe vậy không nói gì, chỉ nói với cô.

“Con vào phòng làm việc đợi bố, bố có chuyện muốn nói với con”.

Cô nghe xong dù không muốn, nhưng vẫn sải bước đến phòng làm việc của bố, đẩy cửa đi vào, rồi ngồi xuống ghế sô pha. Cô nhớ lại cảnh trong phòng ăn, càng nghĩ lại càng thấy không ổn. Cô cứ ngồi đấy, trong lòng ngổn ngang trăm mối, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ còn nhớ sự ghê tởm khi bàn tay của gã Hoàng bò lên váy cô.

Ông Nguyên chẳng mấy chốc thì về phòng, khi ấy cô còn đang thẩn thờ, nhìn thấy ông cũng chẳng buồn để tâm, chờ đợi ông sẽ nói gì với mình. Ông Nguyên nhìn thấy không tỏ vẻ giận hờn gì, đến cạnh ngồi kế bên cô, cò bấy giờ mới thấy được mấy sợi tóc bạc bên tai ông, bố của cô, đã già từ bao giờ rồi. Nghĩ vậy, nhưng cô vẫn khó lòng chấp nhận được chuyện ông hứa gả mình dễ dàng như thế, đã là xã hội nào rồi, còn có chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy? Ông Nguyên không những muốn cô ngồi ở chỗ ông đặt, mà còn muốn cô ngoan ngoãn không phản kháng gì, cô đời nào chịu.

“Con nghe bố nói”.

Giọng ông Nguyên rất nhẹ nhàng, như thể trước đây hai bố con chưa từng có cuộc cãi vã nào. Ngọt đến mức cô thoáng đờ ra.

“Bố thấy cậu Hoàng cũng được, con thấy sao?”

Cô thất vọng quá đỗi, cô còn tưởng ông sẽ nói gì, như thể ông đã sai rồi. Nhưng lời nói ấy, hết ngày này đến ngày khác, sợ rằng cô chẳng thể đợi được. Cô mím môi không đáp, sợ mình nói ra chỉ là những lời chia rẽ tình cha con.

Ông Nguyên thấy cô im lặng, được nước làm tới.

“Cậu Hoàng trong giới làm ăn ai mà không biết, con biết công ty UDN không? Cậu ấy là giám đốc của UDN. Trì Tuyết, bố biết con không thích cậu ấy, nhưng cậu ấy giàu có, nhà cũng đàng hoàng, nên con coi như là giúp bố, kết hôn với cậu ta được không?”

Cô bấy giờ mới ngẩng đầu lên, đã thấy ông Nguyên chăm chú nhìn mình, như thể tin chắc mình sẽ đồng ý. Lời hỗn hào ra tới cổ họng lại nghẹn lại, bật ra một câu hỏi đã muốn hỏi từ lâu.

“Bố có phải là bố ruột con không?”

Ông Nguyên đờ ra, nhưng rồi cảm xúc ấy lướt qua rất nhanh, trong lòng có phần không hài lòng mấy.

“Con nói gì vậy? Thôi chuyện này quyết định vậy đi”.

Ông Nguyên định đứng dậy đi, đã bị cô hét lên ngăn lại.

“Con không đồng ý!!”

Ông Nguyên quay đầu, chỉ thấy cô đứng đấy, tay nắm chặt phát run.

“Bố, bố vừa phải thôi. Tại sao lại bắt con lấy một người bằng tuổi bố mình?”

Ông Nguyên ra đời đã lâu, một tay làm nên sự nghiệp, nên có tính tự cho mình là nhất, ai trái ý cũng không được, lúc này nghe cô nói, máu nóng lại bốc lên đầu.

“Bố muốn tốt cho mày thôi, lúc trước con chia tay với Hoài Khanh, con có biết gần đây bên phía MDP đang thu mua cổ phiếu của công ty nhà ta không? Cứ đà này chẳng mấy chốc công ty sẽ nguy hiểm. Bố cần UDN rót vốn đầu tư, chuyện MDP là do con gây ra, thì bây giờ con cũng nên giúp bố vượt qua thời điểm khó khăn này, đúng chưa? Còn nữa bây giờ con là bà chủ Eudora mà không giúp bố được cái gì hết thôi thì ly hôn kết hôn với cậu Hoàng đi.”

Cô nghe xong chỉ thấy buồn cười.

“Tại sao lại là con gây ra? Không phải đứa con gái yêu của bố gây ra sao?”

Ông Nguyên nghe vậy càng giận hơn.

“Trì Tuyết, mày có thôi đi không, tối ngày cứ lấy em mày ra phân bì để làm gì? Nó ngoan như vậy có bao giờ hỗn hào với bố như mày không?”

“Con gái yêu của bố quý hóa như vậy, sao bố không bảo nó nhảy vào lòng của ông Hoàng ngoài kia đi, bố gọi con làm gì? Chẳng lẽ bố có mình con là con gái chắc?”

“Mày còn dám nói em mày thế?”

“Nó còn rành chuyện này hơn con đó, nó không kể với bố sao?”

“Mày…”

Ông Nguyên đã tức đến nổ phổi, tiến gần cô cầm lấy gạt tàn thuốc, cô bướng bỉnh đứng yên tại chỗ, cô tin ông không dám làm gì mình. Dù sao, ông cũng từng tát cô một cái, đánh mắng có gì đáng sợ đâu.

“Con làm sao? Hay con không phải con ruột bố? Hay Nhã Linh trong sáng ngây thơ hiền lành? Sau lưng không biết nó đã cùng bao nhiêu thằng nữa…”

“ Trì Tuyết!”

Cô thấy ông Nguyên quăng gạt tàn qua, cô sững sờ chết đứng tại chỗ. Gạt tàn văng trên đất, lăn lông lốc mấy vòng nghe cạch cạch rồi dừng lại trên thảm. Không gian im lìm như chết, cô còn nghe thấy tiếng thở của mình. Ông Nguyên lúc quăng gạt tàn cũng vì nóng giận, khi quăng rồi mới sợ hãi, chỉ sợ trúng cô thật. Nhưng gạt tàn lăn đi rồi, ông cũng không còn cách nào vãn hồi nữa. Chỉ thấy cô đứng đấy trân mắt nhìn ông, trong đôi mắt không có chút cảm xúc nào.

Cô mất một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, cười cười nhìn ông.

“Chắc bố đang nghĩ, sao không đập chết con cho rồi?”

Ông Nguyên không nói lời nào, cô cũng không buồn nghe nữa. Cô chán chường lướt qua ông, trước khi đi còn nói với ông.

“Con về nhé, có dịp gặp bố sau.”

Bấy giờ mới đi ra cửa, bước chân loạng choạng như người say, mãi chẳng rõ lối về.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement