Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Advertisement
Tác giả: Vân Phi Mặc

Xem ra ở trong Hoàng cung này, không những phải đề phòng bạo quân mà còn phải đề phòng những người khác nữa.

Bắc Vũ Đường trái lo phải nghĩ vẫn không nghĩ ra ai muốn đẩy nàng vào chỗ chết.

Sau khi tiến cung đến giờ, nàng cũng không kết thù với ai.

Nếu giờ nàng ở một hậu cung khác, nàng sẽ nghĩ là phi tần xuống tay, nhưng mà ở Phượng Quốc, chuyện này không thể xảy ra. Vì toàn bộ nữ nhân trong hậu cung này, đừng nói là tự động đi tranh sủng, mà dù có cho cả núi vàng núi bạc thì các nàng cũng chẳng dám đi.

Cả đám đều sợ Phượng Xích đến mức tránh còn không kịp, càng e sợ mình bị triệu kiến.

Hiện tượng tranh sủng cũng chỉ xuất hiện khi Phượng Xích mới thống trị thiên hạ thôi.

Không phải nữ nhân, lại chẳng phải Phượng Xích, vậy thì là ai?

Bắc Vũ Đường vắt óc suy nghĩ mãi vẫn chẳng nghĩ ra ai muốn mạng nàng. Một người trốn trong bóng tối muốn giết mình thì càng khiến người ta kiêng kị hơn Phượng Xích ngoài sáng.

Bắc Vũ Đường bắt đầu để ý nhất cử nhất động của người xung quanh, muốn quan sát tìm ra người phía sau.

Nhưng mà, nửa tháng liên tiếp, nàng vẫn không phát hiện ra bất kì dấu vết gì, cứ như người đứng sau đã đột nhiên dừng lại.

Phượng Xích thì đêm đêm đều qua phòng nàng, mỗi lần đều ngồi mép giường nửa giờ mới chịu đi.

Y đến trong im lặng, đi cũng trong im lặng, hoàn toàn không hiểu y định làm gì.

Nếu nói y muốn thăm nàng, vì sao không đến ban ngày? Cứ đêm nào cũng trộm đến, cứ như hai người đang yêu đương vụng trộm trong hậu cung ấy.

Thời gian dài, Bắc Vũ Đường cũng quen với hành động quỷ dị của Phượng Xích, cũng không cố tình chờ y nữa.

Nên ngủ thì ngủ, không thèm để ý y làm gì.

Mãi đến đêm khuya hôm đó, Phượng Xích xuất hiện trong phòng Bắc Vũ Đường như bình thường, đi đến trước giường nàng. Chỉ là lần này y không chỉ ngồi không, mà nằm xuống bên cạnh Bắc Vũ Đường.

Gần như là khi Phượng Xích nằm xuống, Bắc Vũ Đường đã tỉnh.

Ý thức được y nằm bên cạnh mình, thân thể nàng bỗng cứng đờ.

Khi Bắc Vũ Đường đang kinh ngạc, hành động tiếp theo của y càng làm nàng mở rộng tầm mắt. Cánh tay dài của y vòng qua, ôm nàng vào lòng, ôm nàng ngủ.

Phượng Xích ôm thân thể mềm ấm thơm thơm trong lòng, đôi mắt u lãnh đầy thoả mãn.

Nữ nhân này giống như hoa anh túc khiến người ta nghiện vậy.

Ôm nàng vào lòng, toàn bộ bực bội bất an đều biến mất, chỉ còn lại thoả mãn trước giờ chưa từng có.

Rốt cuộc nàng hạ cổ gì với y, lại khiến y chẳng còn giống chính mình nữa.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, giọng nói khàn khàn thuần hậu trầm thấp tiến vào tai Bắc Vũ Đường.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Phượng Xích sờ đến chữ 'nô' trên trán nàng, đột nhiên cảm thấy cái từ này thật chướng mắt.

Bắc Vũ Đường nghe y lẩm bẩm, trong lòng rất kinh ngạc.

Hành động của y hôm nay vượt quá xa so với ngày thường.

Ngón tay y vuốt dọc theo mi, mắt, mũi nàng, cuối cùng hướng về phía cổ nàng, ngón tay y vuốt vuốt cổ nàng, bên tai là tiếng y lẩm bẩm, “Theo ngươi ta có nên giết ngươi, diệt trừ hậu hoạn không?”

Bắc Vũ Đường căng thẳng, thật sự sợ tên bạo quân biến thái này đột nhiên nổi điên bóp gãy cổ nàng.

Ngón tay y thu dần lại, Bắc Vũ Đường cảm nhận áp lực từ cổ truyền đến.

Má, tên biến thái này thật sự định động thủ!

Nếu nàng mà không làm gì nữa, có thể nàng sẽ bị người ta bóp chết.

Bắc Vũ Đường vươn tay về phía cái tay đang bóp cổ mình, 'bộp', nàng đập lên tay y. Thấy chủ nhân cánh tay kia vẫn không phản ứng, lại đập thêm vài cái, mỗi lần đều dùng sức.

Phượng Xích thu tay lại, đôi mắt u lãnh nhìn nàng chằm chằm.

Tay y không hướng về phía cổ nàng nữa, đặt tay bên hông nàng, ôm chặt nàng vào lòng.

Bắc Vũ Đường giãy giụa một lát, thấy không thể lay động y, không làm chuyện tốn công vô ích nữa.

Nằm trong lòng y, cả người Bắc Vũ Đường đều căng chặt, không dám cử động.

Vốn định đợi y đi rồi nàng mới ngủ, nào biết mình ngủ từ lúc nào không hay, càng không biết Phượng Xích đã đi từ khi nào.

Đến khi nàng tỉnh lại, mép giường đã trống rỗng.

Nàng duỗi tay sờ vị trí bên cạnh, nơi đó vậy mà vẫn còn ấm.

Phượng Xích ngủ ở đây cả đêm á?!

Bắc Vũ Đường có hơi kinh ngạc.

Đến tối, Phượng Xích lại xuất hiện. Lần này y trực tiếp xốc chăn lên nằm xuống, ngựa quen đường cũ, cứ như đây là giường của y vậy.

Bắc Vũ Đường lại chẳng thể đá y xuống giường, chỉ có thể yên lặng chia nửa giường cho y.

Giường thì nàng chia cho y một nửa đấy, nhưng mà thói quen xấu thích ôm nàng ngủ này khiến nàng câm nín.

Nàng đẩy không được, chỉ có thể mặc y ôm.

Bắc Vũ Đường không dám ngủ, sợ tên bạo quân biến thái này đột nhiên động kinh, muốn bóp chết nàng.

Hôm sau, Bắc Vũ Đường tỉnh dậy, theo bản năng sờ vị trí bên cạnh, nơi đó vẫn còn ấm. Nhưng mà, Bắc Vũ Đường lại kinh hãi vì tính cảnh giác của mình.

Nàng lại một lần nữa bất tri bất giác ngủ trong ngực y, càng không biết y rời đi lúc nào!

Lần đầu tiên thì có thể coi là ngẫu nhiên, nhưng lần thứ hai thì sao?

Chẳng lẽ trên người y có hương an thần? Nhưng mà không đúng, mùi vị trên người y không có mùi nào có tác dụng khiến người ta say ngủ!

Bắc Vũ Đường xuống giường, cung nữ hầu hạ thấy Bắc Vũ Đường đã mặc xong, đôi mắt trợn tròn, vội vàng nói, “Mỹ nhân, vết thương của ngài còn chưa tốt, chưa thể xuống giường đi lại.”

Bắc Vũ Đường không thèm để ý xua tay, “Không sao, ra ngoài đi lại một lát, vết thương sẽ mau lành hơn.”

Vết thương của cơ thể này tốt lên rất nhanh, tuy còn chưa khỏi hẳn, nhưng đã tốt hơn bảy tám phần, chỉ có miệng vết thương quá sâu trên cánh tay là còn cần chăm sóc nhiều hơn.

Cung nữ thấy nàng kiên trì, cũng không nhiều lời thêm nữa.

Bắc Vũ Đường đi ra khỏi phòng, các mỹ nhân trong viện thấy nàng, mới nãy còn khí thế bừng bừng chuyện trò, giờ đều im bặt.

“Bắc mỹ nhân.”

Có người lên tiếng chào hỏi, sau đó rất nhiều người cũng chào hỏi.

Bắc Vũ Đường cảm giác được sự không tự nhiên của họ, chuẩn bị rời đi, lại nghe một mỹ nhân nói, “Bắc tỷ tỷ, vết thương của tỷ còn chưa tốt, tỷ ngồi đi.”

Chưa chờ nàng từ chối, cả đám đã sôi nổi nói theo.

Bắc Vũ Đường đành ngồi xuống, mỉm cười hỏi, “Vừa rồi mọi người nói chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”

“Chúng ta đang nói đến Vương thượng.”

Bắc Vũ Đường nghi hoặc hỏi, “Vương thượng làm sao à?”

Một mỹ nhân cười nói, “Gần đây Vương thượng không triệu kiến mỹ nhân qua phụng dưỡng.”

Chuyện này là chuyện cực kỳ tốt với các nàng.

Truyền triệu kiến, có nghĩa là bùa đòi mạng.

“Chúng ta đã tiến cung hơn tháng, thêm một tháng nữa là ba tháng rồi. Chúng ta có lẽ sẽ trở thành người phá vỡ ma chú ba tháng rồi.” Có một mỹ nhân lạc quan cười nói.

“Cầu mong Vương thượng quên sự tồn tại của chúng ta.” Có người cầu nguyện.

Ở đây ăn ngon mặc đẹp, chỉ là luôn phải đối mặt với uy hiếp tử vong từ Phượng Xích.

“Hừ, các ngươi nghĩ Vương quên các ngươi thì các ngươi trốn được ba tháng sao?”

Đột nhiên, ma ma quản lý đi về phía các nàng, ánh mắt sắc bén đảo qua những người trong đình.

Bắc Vũ Đường hỏi, “Ma ma nói vậy nghĩa là sao?”

Vương ma ma nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, biết vị mỹ nhân này có thể sống sót trong tay Vương thượng, là người có bản lĩnh, với người như vậy, tất nhiên là sẽ cho mấy phần mặt mũi.

Vốn bà ta khinh thường nói với các nàng, nhưng Bắc Vũ Đường đã hỏi, bà cũng giải thích.

“Các ngươi tốt nhất nên cầu nguyện cho thời gian tới được Vương thượng sủng hạnh đi. Nếu không, qua ba tháng, các ngươi đều phải chết.” Vương ma ma lạnh lùng nói.

“Vì sao ma ma lại nói vậy, vì sao sau ba tháng chúng ta đều phải chết?” Có mỹ nhân vội vàng hỏi.

Vương ma ma chậm rì rì nói, “Trước đây từng có một nhóm mỹ nhân giống các ngươi. Ba tháng đều không bị chọn đưa đến hầu hạ bệ hạ. Các ngươi đoán xem cuối cùng chúng thế nào?”

“Thế nào?”

Tim mọi người treo cao, nhìn chằm chằm Vương ma ma.

Vương ma ma nở nụ cười lãnh đạm, “Chúng bị ném vào khu săn bắn, bị đuổi như con mồi vào dừng, chỉ có người sống sót ra khỏi cánh rừng đó mới có thể sống tiếp. Không thể sinh tồn vậy thì thành đồ ăn trong miệng dã thú.

Mọi người hít mạnh một hơi.

“Đương nhiên, đó chỉ là một trong các cách xử lý thôi, còn có cách khác, đó chính là thả vào hồ Mỹ Nhân.”

Các mỹ nhân nghe đến hồ Mỹ Nhân, lập tức nghĩ đến lúc vừa vào cung, vị Lâm Uyển Nhi nhảy hồ tự tử đã từng nói. Mọi người cảm thấy cả người lạnh lẽo, không tự giác ôm tay.

Một đám người vừa rồi con vui vẻ vì một tháng nữa mà không bị Vương thượng triệu kiến thì sẽ phá được ma chú ba tháng, nào ngờ vừa hết ba tháng, chính là lúc họ chết.

Có mỹ nhân bị doạ đến bật khóc, những người khác cũng bị cảm nhiễm, nhất thời, tiếng nức nở vang khắp đình viện.

Vương ma ma nhìn Bắc Vũ Đường, “Bắc mỹ nhân không cần lo lắng. Nếu Vương thượng đã đồng ý để ngài chết già, vậy ngài không cần lo về ba tháng kia.”

Các mỹ nhân khác nghe vậy, đều nhìn Bắc Vũ Đường.

“Vương ma ma, không còn cách nào khác bình an vượt qua ba tháng sao?” Bắc Vũ Đường truy hỏi.

Các mỹ nhân đều dựng tai lên, vẻ mặt kỳ vọng nhìn nàng.

Vương ma ma mỉm cười nói, “Có. Chỉ cần có thể làm Vương thượng vui thì sẽ bình an vượt qua. Nhưng mà nhiều năm qua, vẫn chưa từng có mỹ nhân nào đạt được vinh sủng của Vương thượng.”

Vương ma ma nói xong, vỗ mông rời đi, bỏ lại đám người đầy tuyệt vọng phía sau.

“Hu hu, hầu hạ Vương thượng mà sống sót được đã là vạn hạnh, nói chi đến việc được Vương thượng sủng ái.” Một mỹ nhân nghẹn ngào nói.

“Làm sao bây giờ? Có phải chúng ta đều sẽ chết không?”

Một mỹ nhân nhìn về phía Bắc Vũ Đường, coi nàng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, “Vũ Đường, Vương thượng đối xử với ngươi khác biệt, ngươi có thể giúp chúng ta không?”

Mỹ nhân khác nghe vậy, đều vây lấy Bắc Vũ Đường, “Vũ Đường, Vương đối xử khác biệt với ngươi. Ngài ấy giữ mạng lại cho ngươi, ngươi cầu tình giúp chúng ta với.”

“Vũ Đường, cầu tình giúp chúng ta với.”

Bốn phương tám hướng quanh Bắc Vũ Đường đều là tiếng cầu xin, hoàn toàn không cho nàng cơ hội nói chuyện.

Cách Tang từ bên ngoài về thì thấy một đám người vây quanh Bắc Vũ Đường, lập tức xông lên trước.

“Các người đang làm gì đấy? Các người định làm gì?!” Canh Tang che trước mặt Bắc Vũ Đường, căm tức nhìn đám người.

“Cách Tang, chúng ta sắp chết rồi. Giờ người duy nhất cứu được chúng ta chỉ có Bắc Vũ Đường.”

Cách Tang chẳng hiểu mô tê gì, “Cái gì cơ, sao ta không hiểu các ngươi nói gì hết?”

Có người nhanh chóng kể lại cho Cách Tang, Cách Tang nghe xong, khuôn mặt xám trắng, cả người sững sờ.

“Cách Tang, giờ chỉ có Bắc Vũ Đường mới cứu được chúng ta.”

Cách Tang nghe vậy, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Nàng ấy ngẩng đầu nhìn đám người kia, “Các người điên rồi à? Vũ Đường có thể giữ lại được tính mạng là vì nàng ấy không màng tất cả giết bốn con sư tử mới đổi được, cũng không phải là vì sự sủng ái của Vương thượng. Giờ các ngươi muốn nàng ấy đến trước mặt Vương thượng cầu tình chẳng khác nào đẩy nàng ấy xuống địa ngục. Các ngươi muốn nàng ấy chôn cùng chúng ta sao?”

Mọi người đều hiểu rõ lời Cách Tang nói, nhưng ai cũng có tư tâm, đều muốn sống sót. Trong tình huống vô vọng, chỉ có thể ký gửi hy vọng ở một người 'không thể' khác.

Lúc họ khắc khẩu, âm thanh hệ thống lại vang lên trong đầu Bắc Vũ Đường.

[Đinh, phát hiện nhiệm vụ phụ. Cứu mạng họ, không để họ chết sau ba tháng. Ký chủ chọn tiếp nhận hay từ chối?]

[Ký chủ có ba giây suy xét, nếu sau ba giây không lựa chọn, hệ thống sẽ tự chọn thay ký chủ.]

[Nhắc nhở hữu nghị, tỷ lệ xuất hiện của nhiệm vụ phụ trong hệ thống cứu vớt là 20%, phần thưởng phong phú.]

Nghe được 'phần thưởng phong phú', Bắc Vũ Đường lập tức truy hỏi, “Phong phú thế nào?”

[Nếu may mắn thì có thể có không gian trữ vật, tài liệu quý giá, hoặc là điểm tích luỹ.]

Mỗi lần Minh kể ra, Bắc Vũ Đường đều nhảy dựng một cái.

Phần thưởng thật sự quá phong phú rồi!

Nghĩ đến phần thưởng nhiệm vụ phụ của hệ thống ngược tra, Bắc Vũ Đường lại sâu sắc khinh thường một phen.

Quả là người so với người sẽ tức chết.

Cùng làm nhiệm vụ, sao khác biệt lại lớn như vậy chứ!

[Cô cứu vớt tính mạng của một nhóm người, phần thưởng tất nhiên không thể so với hệ thống ngược tra.]

Bắc Vũ Đường biết đạo lý này, nhưng nghĩ lại vẫn thấy khó chịu nha.

[Đinh, ba giây đã qua, ký chủ không còn quyền lựa chọn.]

Má mì mi!

Bắc Vũ Đường khiếp sợ trừng mắt.

[Đinh, căn cứ vào kết quả bổn hệ thống rút thăm, ký chủ lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ. À, đúng rồi, nhắc nhở ký chủ nè, nếu nhiệm vụ phụ thất bại thì sẽ trừ ngẫu nhiên vật phẩm ký chủ hiện có.]

Quả nhiên, phần thưởng phong phú cũng là có điều kiện cả.

Dù sao cuối cùng nàng cũng định tiếp nhận, nên cũng chẳng phản cảm gì với nhiệm vụ phụ hệ thống đưa ra.

Khen thưởng của nhiệm vụ phụ quá phong phú, đặc biệt là điểm tích luỹ và không gian trữ vật đều là thứ nàng muốn có.

Bắc Vũ Đường nhìn hai bên đang cãi nhau, họ nhẹ một tiếng, ngắt ngang các nàng, “Để ta thử xem sao.”

Nhất thời mọi người còn chưa phản ứng lại, đến lúc phản ứng lại rồi thì đều tươi cười.

“Vũ Đường, thật sự cảm ơn ngươi.”

“Vũ Đường, ta biết là ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu mà.”

“Sau này ngươi có chuyện gì, chỉ cần ra lệnh một câu, nếu ta làm được, nhất định ta sẽ làm giúp ngươi.”

Mọi người kích động mỗi người một câu, không ngừng cảm tạ.

Bắc Vũ Đường nâng tay ngăn họ lại, “Ta không dám đảm bảo sẽ thành công, nhưng ta sẽ tận lực thử một lần.”

Mọi người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Ngươi giúp đã là ân nhân của chúng ta rồi, kết quả cuối cùng thế nào thì chúng ta đều nguyện ý thừa nhận.”

“Đúng. Chỉ cần ngươi đi, chúng ta còn có một tia hy vọng. Nếu ngươi không đi, chúng ta chỉ có một đường chết. Dù kết quả thế nào, chúng ta cũng sẽ không trách ngươi. Ngươi chính là ân nhân của chúng ta.”

Cách Tang lại nóng nảy, túm tay Bắc Vũ Đường, “Vũ Đường, ngươi định đi thật à? Đó chính là Vương thượng đấy! Mà mạng ngươi là trăm ngàn cay đắng mới giành lại được! Nếu ngươi đi, mệnh ngươi sẽ...”

Bắc Vũ Đường vỗ tay nàng ấy, “Cách Tang, ta không thể trơ mắt nhìn mọi người chết. Chỉ cần có một tia hy vọng, ta nguyện ý thử một lần. Tin ta.”

Vành mắt Cách Tang ửng hồng, “Đồ ngốc này!”

Mọi người quan tâm hỏi khi nào nàng đi, Bắc Vũ Đường quyết định chờ vết thương của mình tốt hơn thì đi qua.

Ban đêm cùng ngày, Phượng Xích lại xuất hiện, giống như bình thường, vừa vào phòng đã trực tiếp leo lên giường, duỗi tay qua ôm nàng vào lòng ngủ.

Bảy ngày sau, thân thể Bắc Vũ Đường đã gần khôi phục hẳn, chỉ còn đôi tay vẫn quấn băng gạc.

Đám mỹ nhân ở Mỹ Nhân Các và các điện xung quanh đều ra khỏi sương phòng, ngóng theo Bắc Vũ Đường rời đi, cảnh tượng như nhìn nàng bước lên đoạn đầu đài. Bắc Vũ Đường đi về vị trí trung tâm hoàng cung, ngựa quen đường cũ tránh thị vệ, đi tới trước Lăng Tiêu Điện.

“Ai?”

Thị vệ canh giữ ngoài Lăng Tiêu Điện vừa thấy Bắc Vũ Đường, rút đao ra, lạnh giọng quát lớn.

Bắc Vũ Đường hơi thi lễ với hai người, “Hai vị hộ vệ, ta là người ở Mỹ Nhân Các, hôm nay cố ý đến là để cảm tạ ân tình của Vương thượng.”

Nói đến Mỹ Nhân Các, hộ vệ lập tức nghĩ đến mỹ nhân ở đấu trường lúc trước, một hơi đánh chết bốn con sư tử, đổi được một lời hứa của bệ hạ.

Chuyện này không chỉ toàn bộ Hoàng cung biết, ngay cả triều đình và bá tánh Đô thành đều biết đến nàng.

Hai hộ vệ tò mò nhìn nàng từ trên xuống dưới, chú ý băng vải quấn quanh hai tay nàng, đã tin tưởng thân phận của nàng.

Hai người nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt kinh nghi.

Trong mắt họ, mỹ nhân trước mắt nhu nhu nhược nhược, vô cùng xinh đẹp, vậy mà một mỹ nhân kiều diễm ướt át như vậy lại có thể giết bốn con sư tử, thật là khiến người ta khó mà tưởng tượng ra được.

“Không được bệ hạ triệu kiến, bất kỳ ai cũng không được vào.” Hộ vệ nghiêm túc nói.

“Hai vị hộ vệ, có thể thông truyền một tiếng giúp ta không? Nếu bệ hạ không gặp, ta sẽ rời đi ngay.” Bắc Vũ Đường kiên trì nói.

“Vị mỹ nhân này, không phải chúng ta không giúp ngươi, mà là chuyện này hoàn toàn không cần thông truyền. Bệ hạ sẽ không gặp ngươi.” Hộ vệ nói thẳng.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm ổn truyền đến.

“Ai ở đó?”

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement