Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Advertisement
Tác giả: Vân Phi Mặc

Trong bóng tối, Bắc Vũ Đường bất thình lình mở mắt ra, thất thần trong giây lát.

[Đinh, chúc mừng ký chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, độ vừa lòng là 100, đạt được 100 điểm, ký chủ có tổng 2013 điểm.]

[Điểm tích luỹ của ký chủ đã đạt 2000 điểm, đạt được một cơ hội rút thăm trúng thưởng, có rút thăm không?] Giọng Minh khàn khàn, sâu kín nói.

Bắc Vũ Đường ngồi dậy, ngửa đầu nhìn vầng trăng treo cao ngoài cửa sổ, mãi nửa ngày sau mới nhẹ giọng nói: “Bắt đầu đi.”

[Được. Bắt đầu rút thăm trúng thưởng.]

Sau khi Minh dứt lời, Bắc Vũ Đường thấy trước mắt mình xuất hiện một đồ vật giống ô tròn, chia làm 24 múi, mỗi múi đều có một miếng vải đen, khiến người ta không nhìn ra được đồ bên trong.

[Bàn tròn xoay, khi ký chủ nói 'dừng', kim đồng hồ dừng ở ô nào thì đồ trong ô đó thuộc về ký chủ.]

Bàn tròn bắt đầu xoay, tốc độ rất nhanh, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

“Dừng.”

Bàn tròn bất ngờ dừng lại, kim đồng hồ yên tĩnh chỉ một hướng.

Khi miếng vải che được xốc lên, một bình sứ hiện ra.

[Chúc mừng ký chủ rút trúng một lọ Giải độc đan vạn năng, có thể giải bách độc. Giải độc đan này có thể dùng trong bất kỳ thế giới vị diện nào, cũng như trong thế giới của ký chủ.]

Bắc Vũ Đường click mở giải độc đan, bên trong có sáu viên.

[Nhắc nhở hữu nghị, nếu ký chủ muốn dùng nó trong thế giới của ký chủ thì cần trừ giá gấp đôi, dùng một viên sẽ trừ hai viên.]

Bắc Vũ Đường nhàn nhạt đáp lại.

Quy định này, 'Phong' đã từng nói cho nàng rồi.

Nàng mở túi của mình, trong đó là toàn bộ vật phẩm nàng tích cóp trong suốt quá trình làm nhiệm vụ đến giờ.

2013 điểm, một lọ giải độc đan (6 viên), một lọ thuốc phun sương (có thể khiến đối phương hôn mê một ngày một đêm, giống như đã chết, tên gọi khác là Thuốc giả chết), một lọ đạn sương khói (Có thể mê hoặc đối thủ, khiến quân địch rơi vào ảo cảnh tự mình tạo ra, khiến chúng làm ra phản ứng chân thật nhất, tỏ rõ nỗi lòng, tên gọi khác, Thuốc nói thật cao cấp).

Điểm hiện tại đã đủ để nàng sống ở thế giới này hai năm, không cần xuyên qua các thế giới vị diện, nhưng nàng biết hai năm còn chưa đủ, còn lâu mới đủ.

Nàng đã hoàn thành mục tiêu một năm của mình trong vòng nửa năm, nàng có thể làm thêm vài nhiệm vụ, để mình còn đường lui.

Bắc Vũ Đường đã không rõ giờ nàng làm nhiệm vụ là vì kiếm nhiều điểm hơn hay là nguyên nhân khác.

Có lẽ, chính nàng đã sớm không rõ lý do là gì rồi.

Cùng lúc đó, ở phòng bên cạnh, người luôn hôn mê bất ngờ mở mắt, đôi mắt u lãnh nhìn chằm chằm màn lụa, y vuốt ngực, nơi đó cảm thấy vắng vẻ, giống như thiếu đi thứ gì đó.

Y lại nhìn thấy nữ tử đó, người luôn quanh quẩn trong đầu y, đuổi thế nào cũng không đi.

Y ngồi dậy, không khỏi nhìn thoáng qua vết thương trene người mình, đã gần tốt hẳn rồi, có thể thấy được y thuật của chủ nhân ngôi nhà này rất lợi hại.

Phong Ly Ngân nghe được tiếng động bên ngoài, bước xuống giường, qua cửa sổ có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh, thân ảnh đó lại rất giống với thân ảnh trong đầu mình!

Giây phút đó, tim y đập thật mạnh.

Là nàng!

Sau đó, y biến mất khỏi chỗ.

Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy phía sau có gì đó úp lại, nàng đang định phản kích, đối phương đã ôm nàng vào lòng, buột miệng gọi một tiếng, “Đường Nhi.”

Động tác chuẩn bị phản kích của Bắc Vũ Đường cứng đờ, sững người.

Minh đại nhân vẫn luôn trốn trong bóng đêm, vô tung vô ảnh, bay bay giữa không trung như quỷ mị, nhìn hai người đang ôm nhau trong đình.

Hắn lẩm bẩm một tiếng, “Xem ra y sẽ rất nhanh phá được hạn chế thôi.”

Minh dời mắt từ Phong Ly Ngân đến Bắc Vũ Đường, “Quy tắc của hệ thống không biết có thể bị phá vỡ hay không đây.”

Hắn rất tò mò, hai người này có thể đi được đến bước nào.

Hắn đã tồn tại trên thế gian này rất lâu, lâu đến mức y đã quên đi thời gian. Y nhìn thấy không ít những người yêu nhau trong thế giới nhiệm vụ, cho dù họ có thể dựa vào chút ràng buộc mà tìm được nhau trong các thế giới nhiệm vụ, tái tục tiền duyên, nhưng khi một ngày, gặp nhau trong thế giới của mình, họ lại tựa như người xa lạ.

Có lẽ họ chính là người qua đường vội vàng liếc qua nhau.

Hoặc có lẽ trở thành kẻ thù.

Hoặc là gặp nhau nhưng không quen biết.

Nguyên nhân của chúng, đơn giản là quy tắc của thế giới, quy tắc của hệ thống. Họ tự cho là nhớ rõ toàn bộ mọi thứ của người mình yêu, nhớ từng chuyện kể cả nhỏ nhất trong mỗi thế giới vị diện, nhưng họ vĩnh viễn không biết một điều. Khi họ rời khỏi thế giới vị diện, trở về hiện thực, trong tiềm thức của họ sẽ bị một tầng trật tự quy tắc đè ép, ngăn cách mối ràng buộc vô hình giữa họ.

Trong thế giới vị diện, họ có thể đựa vào ràng buộc vô hình kia mà nhanh chóng tìm được nhau. Khi họ nghĩ ràng buộc đó là công cụ tìm kiếm chính xác nửa kia của mình, trở về hiện thực, nó sẽ trở thành trở ngại của họ.

Đơn giản là vì ràng buộc đó đã bị quy tắc hệ thống ngăn chặn, bọn họ nhìn thấy một nửa kia sẽ không có cảm giác ràng buộc ấy nữa, tất nhiên sẽ không nhận ra đối phương.

Minh rất chờ mong hai người này sẽ thế nào.

Là gặp nhưng không quen, hay là điều gì khác?

Hoặc là đột phá được hạn chế, nhận ra lẫn nhau?

Trở thành đôi đầu tiên gặp được nhau trong thế giới hiện thực dưới quy tắc của hệ thống?

Minh nhìn hai người trong đình rồi biến mất.

Bắc Vũ Đường xoay người, nhìn người đàn ông trước mắt, trong mắt tràn đầy không thể tin, giọng nói hơi run rẩy, “Ngươi, ngươi vừa gọi ta là gì?”

Đầu Phong Ly Ngân như bị kim châm, đau đớn từng cơn, tay đặt bên hông nàng chợt buông ra.

“Ngươi vừa gọi ta là gì?” Bắc Vũ Đường vội vàng hỏi lại lần nữa.

Phong Ly Ngân ấn đầu mình, nâng mắt nhìn nàng, người trước mắt đã không còn cho y cảm giác quen thuộc vừa rồi.

Bắc Vũ Đường chú ý thấy y ấn đầu, “Ngươi làm sao vậy?”

Khi nàng sắp chạm tay vào y, Phong Ly Ngân lùi về sau hai bước, tránh không cho nàng chạm vào.

Hơi thở xa cách đạm mạc trên người y khiến Bắc Vũ Đường dừng bước.

Nàng không cảm nhận được ràng buộc, không có cảm giác quen thuộc với y.

Y không phải chàng ấy.

Nhưng mà, nàng lại ôm một hy vọng.

Bắc Vũ Đường chấp nhất nhìn y, “Ngươi vừa gọi ta là gì?”

“Xin lỗi, vừa rồi là ta đường đột.”

Bắc Vũ Đường không nghe lời y nói, chấp nhất truy hỏi, “Trả lời ta, ngươi vừa gọi ta là gì?”

Phong Ly Ngân bị điên cuồng và chấp nhất trong mắt nàng làm kinh sợ, biểu cảm hơi cứng lại, hồi tưởng lời mình vừa nói, hình như có nói gì đó, nhưng y lại không thể nghĩ ra nó là gì.

“Xin lỗi cô nương, ta đã quên mình vừa nói gì. Hẳn cũng không phải chuyện quan trọng.” Phong Ly Ngân lạnh nhạt trả lời.

Bắc Vũ Đường lộ ra nét thất vọng, con ngươi thanh lãnh nhìn y thật sâu.

Nàng đúng là ngốc, vậy mà lại xuất hiện ảo giác, còn buồn cười ở chỗ nàng lại ảo tưởng y có lẽ là chàng ấy.

Phong Ly Ngân nhìn bóng lưng mất mát rời đi của nàng, tim hơi đau đau, cảm giác đó rất ngắn, chỉ lướt qua trong giây lát.

Cách một bức tường, hai người nằm trên giường, đều nhìn về phía vầng trăng ngoài cửa sổ, xuất thần.

Khi tia sáng đầu tiên lộ ra từ chân trời, Bắc Vũ Đường mới ngồi dậy, xuống giường.

Khi nàng ra khỏi cửa phòng, cửa phòng bên cạnh cũng bị mở ra, hai người gần như bước ra khỏi phòng cùng một lúc. Hai người nhìn thấy đối phương thì đều sửng sốt.

“Chào buổi sáng.” Bắc Vũ Đường bình đạm chào một câu.

Phong Ly Ngân hơi gật đầu, thấy nàng bình tĩnh đi qua trước mặt mình. Lúc này biểu cảm của nàng đạm mạc, dường như chuyện đêm qua chỉ là ảo giác trong giấc mộng của y.

Phong Ly Ngân hồi thần, ra đình viện đả tọa, điều tức.

Bắc Vũ Đường vào bếp nấu cơm, khói bếp lượn lờ, tiếng leng ca leng keng từ phòng bếp truyền ra. Phong Ly Ngân khoanh chân đả toạ nghe được âm thanh leng keng rõ ràng, không thể tĩnh tâm.

Y bỗng đứng dậy, đi về phía bếp.

“Ta có thể giúp gì không?” Phong Ly Ngân đứng ở cửa nhìn người bận rộn trong phòng.

Bắc Vũ Đường liếc qua y một cái, trực tiếp ra lệnh, “Nhóm lửa đi.”

Nói xong, nàng như mới nhớ ra gì đó, hỏi lại, “Ngươi biết nhóm lửa không?”

“Biết.”

Phong Ly Ngân ngồi trước bệ bếp, cầm củi ở bên bỏ thêm vào.

Ánh mắt y lướt qua bệ bếp dừng trên người Bắc Vũ Đường, tầm mắt không hiểu sao vẫn luôn dừng trên người nàng.

Bắc Vũ Đường nhìn thế lửa nhỏ dần, ho nhẹ một tiếng, “Sắp tắt rồi.”

Nghe được âm thanh, Phong Ly Ngân bỗng tỉnh lại, quay đầu nhìn, ngọn lửa trong bếp đã từ lớn thành nhỏ, ngọn lửa nhỏ đáng thương dường như có thể tắt bất kỳ lúc nào.

Phong Ly Ngân nhanh chóng thêm củi vào.

Y nhìn một nữ tử, nhìn đến mức ngẩn người!

Nhận ra điều này khiến y cảm thấy cả người không tốt.

Phong Ly Ngân cúi đầu, cũng không dám nhìn Bắc Vũ Đường nữa.

Đến khi Đại Hương vào phòng bếp thì thấy Bắc Vũ Đường đang nhanh chóng nhào bột, một người khác thì nghiêm túc trông lửa.

Hai người không nói gì, cả phòng bếp cực kỳ yên lặng, lại không cảm thấy xấu hổ.

Đại Hương xuất hiện khiến bầu không khí này bị phá vỡ, “Vũ Đường tỷ, tỷ tỉnh rồi, thật sự tốt quá.”

Qua chuyện lần trước, lần này Đại Hương rất dễ tiếp nhận chuyện Bắc Vũ Đường hôn mê. Chỉ là lần này còn có một người khác cũng hôn mê, đó chính là nam tử trước mặt.

Nhưng mà, khác với lý do Vũ Đường tỷ hôn mê, nam tử trước mắt hôn mê là vì thương thế.

Giờ hai người hôn mê cùng tỉnh lại, còn cùng ở trong bếp, Đại Hương có chút không chắc lắm.

Nhưng mà, toàn bộ quá trình hai người không hề nhìn nhau, phỏng đoán không muốn ai biết cũng bị loại bỏ.

“Vũ Đường tỷ, để muội giúp tỷ.” Đại Hương vén tay áo, rửa tay sạch sẽ rồi đi tới.

“Không cần. Sắp xong rồi.”

Tiểu Tử Mặc đi ra khỏi phòng thì nghe được tiếng động trong bếp, loáng thoáng nghe được tiếng mẫu thân, kích động vui sướng chạy qua.

Khi thấy bóng dáng quen thuộc trong bếp, bé hưng phấn chạy vọt vào, ngọt ngào gọi, “Nương.”

Trên tay Bắc Vũ Đường đều là bột trắng, không thể bế bé lên, tuỳ ý bé ôm chân mình.

Bé con ngẩng đầu nhỏ, đôi mắt đen nhánh sáng ngời chớp chớp nhìn nàng, “Nương, Mặc Nhi nhớ nương.”

Bắc Vũ Đường ngồi xổm xuống, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của bé, “Mẫu thân cũng nhớ Mặc Nhi.”

Đại Hương nhìn hai mẹ con, đã quen rồi.

Nhưng mà, tiểu thiếu gia lúc này mới giống như tiểu hài tử bình thường. Ngày thường bé thường banh mặt, vô cùng nghiêm túc, đặc biệt là khi Vũ Đường tỷ hôn mê, bé càng ít khi nói cười.

Có lúc nàng sẽ quên mất tuổi của bé, đối đãi với bé như đối với đại nhân.

“Được rồi, con đi rửa mặt đi, lát có thể ăn sáng rồi.”

Tiểu Mặc Nhi gật đầu.

Phong Ly Ngân nhìn hai mẹ con, lúc này mới phát giác ra nữ tử trước mắt đã là thê tử của người khác. Không biết vì sao, đáy lòng y ẩn ẩn có chút mất mát.

Tiểu Mặc Nhi quay người lại, nhìn thoáng qua Phong Ly Ngân sau bệ bếp, “Thúc tỉnh rồi?”

Phong Ly Ngân nhìn đứa bé trước mặt, nghe bé nói vậy thì nhận ra bây giờ bé mới phát hiện ra mình ngồi đây.

“Ừ.” Phong Ly Ngân nhàn nhạt đáp.

Vốn tưởng bé còn sẽ hỏi gì nữa, nào ngờ bé cứ thế đi thẳng.

Phong Ly Ngân đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng nhỏ bé rời đi, cảm thấy có hơi quen mắt, giống như đã gặp ở đâu rồi vậy. Khi y quay đầu lại, thoáng nhìn Bắc Vũ Đường cạnh bệ bếp thì đã biết.

Đứa bé kia rất giống mẫu thân bé, tấm lưng kia rất giống.

Nhớ bộ dáng của bé vừa rồi, biểu cảm đó mười phần tương tự với mẫu thân bé.

Mì, một món ăn rất đơn giản.

Phong Ly Ngân chưa từng nghĩ một bát mì sẽ ngon đến mức nào, nhưng hôm nay nếm tay nghề của nàng, suy nghĩ của y hoàn toàn thay đổi.

Một bát mì lớn vào bụng, y còn chưa đã thèm, thậm chí còn muốn ăn thêm một bát.

Bắc Vũ Đường buông đũa, ngẩng đầu, trùng hợp lại gặp được tầm mắt y.

“Công tử đã no chưa?” Bắc Vũ Đường hỏi.

Phong Ly Ngân gật đầu, “Đã no rồi.” . Đam Mỹ Sắc

“Mời đi theo ta.”

Hai người một trước một sau tiến vào một căn phòng, Bắc Vũ Đường nhìn y, “Giờ vết thương trên người ngươi đã gần khỏi hẳn, người sinh hoạt trong viện này lại chỉ có mấy nữ quyến chúng ta.”

Ý tứ rất rõ ràng.

Phong Ly Ngân không ngốc, tất nhiên hiểu ý nàng.

Theo đạo lý, y hẳn nên đứng dậy cáo từ, nhưng lời đến bên miệng, thoát ra lại là: “Thương thế của ta còn chưa khỏi hẳn, nếu đi ra ngoài, gặp uy hiếp, vết thương sẽ nhanh chóng tái phát. Ngươi yên tâm, khoảng thời gian ta ở lại chữa thương, ta sẽ trả toàn bộ chi phí cho ngươi, đồng thời còn trả cho ngươi một khoản thù lao phong phú.”

Bắc Vũ Đường nghe y nói thế, nhìn ra y muốn ở chỗ họ lánh nạn, chờ đến khi vết thương khỏi hẳn mới chịu đi.

Nếu lúc trước đã ra tay cứu y, Bắc Vũ Đường cũng không muốn để y lại lần nữa rơi vào hiểm cảnh.

“Được rồi. Nếu ngươi đã nói vậy, ta sẽ để ngươi ở lại một thời gian. Nhưng mà, một khi thương thế của ngươi khỏi hẳn, ngươi cần lập tức rời đi.”

“Được.” Phong Ly Ngân đáp.

“Phòng ngươi đang ở là phòng của ta, ta sẽ chuẩn bị một phòng khác cho ngươi ở.”

“Được.”

“Mặt khác, tốt nhất ngươi đừng ra ngoài, tránh chạm mặt sát thủ, liên luỵ mọi người.”

“Không thành vấn đề.”

Bắc Vũ Đường liên tiếp nói ra mười quy định, đối phương đều đồng ý hết, không phản đối câu nào.

“Ngươi tên là gì?” Bắc Vũ Đường hỏi.

“Ta họ Phong, tên Ly Ngân.”

“Phong Ly Ngân.” Bắc Vũ Đường nhẹ giọng thì thầm, “Vui buồn tan hợp, lại vô ngân. Hai chữ Ly Ngân này thật có ý tứ.”

Phong Ly Ngân không nói gì nhiều, hỏi lại, “Không biết phu nhân họ gì?”

“Bổn gia họ Mộc.” Bắc Vũ Đường suy xét an toàn, không nói ra tên thật của mình.

Phong Ly Ngân nhớ nha hoàn lúc trước gọi nàng là 'Vũ Đường', hẳn tên thật của nàng là Mộc Vũ Đường.

Mưa thuận gió hoà, Cam đường chi huệ, ngụ ý Vũ Đường.

Một tên thật hay.

“Khối ngọc bội này là tiền cọc.” Phong Ly Ngân cởi ngọc bội tuỳ thân đeo bên hông giao cho Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường vuốt ngọc bội trong tay, chất ngọc tinh tế thông thấu, thế nước mười phần, là một khối dương chi bạch ngọc cực phẩm, giá trị xa xỉ.

Bắc Vũ Đường không từ chối, nhận lấy ngọc bội kia, “Đến lúc ngươi đi thì có thể dùng ngân phiếu đổi lại ngọc bội này.”

Phong Ly Ngân gật đầu, “Được.”

Sắp xếp xong cho Phong Ly Ngân rồi, Bắc Vũ Đường không dám chú ý y nữa.

Sau đó, Tiểu Tử Mặc nói cho nàng biết, trong lúc nàng hôn mê, Triệu Nhị Hổ đã đến tìm nàng hai lần. Bắc Vũ Đường biết được, cùng ngày liên hệ cho Triệu Nhị Hổ.

Triệu Nhị Hổ nhìn thấy nàng thì đã nói, “Ôi trời ạ, cuối cùng ta cũng chờ được ngươi về. Ngươi ra ngoài mấy ngày đúng là khiến ta vội muốn chết. Ngươi đi cũng không hẹn về, quả là khiến người ta lo lắng.”

Nhìn hắn sốt ruột như thế, Bắc Vũ Đường hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Đúng vậy đó! Mấy ngày ngươi ra ngoài, người Trương phủ đang thu xếp giúp Trương nhị thiếu gia hứa hẹn hôn nhân.”

PS: Bảo đảm các bạn đáng yêu đều thấy, thuyết minh chút nè.

Mặc gia rất hiểu là các bạn đáng yêu muốn thấy Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân nhận ra nhau, nhưng mà 'Quy tắc thế giới', 'Quy tắc hệ thống' không dễ dàng phá vỡ như vậy.

Bằng không, vì sao Minh chưa từng gặp được đây.

Nếu Mặc gia viết để họ nhận ra nhau ngay, vậy thì không đáng tin chút nào, cũng chẳng hợp lý gì cả.

Phong Ly Ngân và Bắc Vũ Đường chỉ có đạt được một điều kiện gì đó thì mới có hy vọng phá vỡ được 'Quy tắc thế giới', 'Quy tắc hệ thống'.

Lúc ấy hai người mới có thể nhận ra nhau.

Mặc gia đảm bảo, dù họ không có nhận ra nhau thì cũng tuyệt đối không có ngược đâu nha, sẽ không xuất hiện mấy tình huống máu chó như nhận nhầm người gì đâu đó. Cho dù có, cũng... Hì hì. Bí mật, không nói đâu. Không tiết lộ cho đâu~

****

Roro: Tuôi quay lại ròi nè~ Có ai nhớ tui hơm (ㆁωㆁ)

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement