Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Advertisement
Tác giả: Vân Phi Mặc

Phong Dực âm thầm ghi nhớ tên người kia.

Để anh không nghĩ nhiều, Bắc Vũ Đường giải thích, "Chuyện của anh ta, em muốn tự xử lí. Anh đứng bên nhìn là được."

Bắc Vũ Đường hiểu có một số việc cần phải nói rõ ràng, nói hàm hồ sẽ chỉ khiến nhau nghi ngờ thêm thôi.

Cô nắm lấy tay anh, đặt lên ngực mình, "Nơi này có anh, không ai vào ở được nữa."

Phong Dực ôm chặt cô vào lòng, cảm thấy trái tim mình lại được cô ủ đến nóng bỏng.

"Nó cũng vậy."

Hai người nhìn mấy tấm ảnh kia, Phong Dực càng nhìn càng tức giận, "Anh sẽ tìm ra người gửi ảnh. Nếu dám châm ngòi thì phải gánh được hậu quả."

"Không vội, người nọ sau sẽ còn không ít đồ tốt. Em muốn xem người nọ sẽ gửi thứ gì tới."

Mấy tấm ảnh này không đủ để tình cảm của họ sụp đổ. Người phía sau nhất định còn nắm giữ thứ khác.

"Được. Vợ muốn làm gì cũng được."

"Phối hợp thế, anh muốn lấy công chuộc tội hả." Bắc Vũ Đường liếc anh một cái.

Phong Dực mặt dày sán lại gần, "Vợ nói thế nào thì là thế đó."

Tuy đã đồng ý tạm thời không động vào người phía sau, nhưng Phong Dực sao có thể để kẻ đó nhẹ nhàng thoải mái? Anh đã bắt đầu điều tra trước.

Sau khi lột từng lớp kén, anh tra được Nhật Anh.

Quán cafe, Nhật Anh ngồi thấp thỏm, thường kiểm tra lại xem mình trang điểm đã đẹp chưa, xác định không có lỗi thì luôn nhìn ra cửa.

Nôn nóng chờ đợi nửa giờ, bóng người cao dài đó tiến vào đôi mắt cô ta, hàng mi của cô ta khẽ rung, lập tức nở nụ cười dịu dàng điềm tĩnh.

Khi anh đến gần, Nhật Anh đứng dậy trước qua đón.

"Phong tổng."

Phong Dực đi thẳng qua cô ta, trực tiếp ngồi xuống.

Nụ cười bên môi Nhật Anh hơi cứng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu.

Phong Dực ném xấp ảnh kia đến trước mặt cô ta, "Cho tôi một lời giải thích hợp lý. Bằng không, tôi sẽ truy cứu đến cùng chuyện cô phái người theo dõi vợ tôi."

Nhật Anh nhìn thoáng qua ảnh chụp, cười nói, "Em cũng không ngờ Phong tổng tra ra là em nhanh như vậy. Những bức ảnh này là em vô tình lấy được từ một papartamlinh247i, papartamlinh247i kia vốn định đăng báo. Em cảm thấy việc này sẽ ảnh hưởng không tốt đến Phong phu nhân, cũng bất lợi với Phong tổng, nên mới mua lại từ papartamlinh247i kia."

"Em không giáp mặt giao cho anh là vì sợ anh hiểu lầm. Em gửi những bức ảnh này cho anh cũng là vì mong Phong tổng suy xét. Có chuyện gì thì có thể nói rõ ràng với Phong phu nhân."

Từng câu từng chữ của Nhật Anh đều như hoàn toàn suy xét vì Phong Dực, hoàn toàn không nhìn ra tư tâm.

"Đúng rồi. Em còn một thứ. Nếu Phong tổng đã tìm ra em, vậy em sẽ giao nó cho anh. Thứ này là do papartamlinh247i kia tìm đến em, bán cho em."

Nhật Anh giao video đã sớm chuẩn bị xong cho Phong Dực.

Phong Dực mở video, đó là video Bắc Vũ Đường và Lê Xuyên xuất hiện ở trung tâm thương mại.

Nhật Anh chú ý thấy sắc mặt anh trầm xuống, đáy mắt là ý cười đắc ý.

"Em nghĩ nhất định là có hiểu lầm gì đó. Phong tổng tuyệt đối đừng xúc động, tránh tổn thương tình cảm của anh và Phong phu nhân. Phong phu nhân nhìn không giống người niêm hoa nhạ thảo." Nhật Anh ở bên nói đỡ cho Bắc Vũ Đường, vẻ mặt tình ý chân thành, khiến người khác cảm giác được ý tốt của cô ta. (Niết hoa nhạ thảo: Cùng nghĩa với trêu hoa ghẹo nguyệt ấy.)

"Tôi nghe như có người đang nhắc đến mình."

Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Nhật Anh nhìn người đang đi về phía họ, đôi mắt hơi nheo lại, khi cô đến gần, cô ta lộ ra nụ cười nhiệt tình, "Phong phu nhân, cô tới rồi."

Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn qua Nhật Anh và Phong Dực, "Người nào đó nói có chuyện, thì ra ở đây hẹn hò với mỹ nữ."

Đáy mắt Nhật Anh sáng ngời, vội giải thích, "Phong phu nhân hiểu lầm rồi. Tôi và Phong tổng chỉ tình cờ gặp mặt thôi, không phải hẹn hò gì đâu, cô đừng hiểu lầm."

Cô ta trang điểm rất đẹp, lại thêm ánh mắt cô ta nhìn Phong Dực, nói không diễn thì cũng không có ai tin.

Cô ta không giải thích còn đỡ, giải thích rồi thì nghe như giấu đầu lòi đuôi.

Nhật Anh nói xong còn cho Phong Dực một ánh mắt, muốn anh phối hợp với cô ta.

Bắc Vũ Đường mỉm cười đánh giá kỹ thuật diễn vụng về của cô ta, nếu thật sự muốn lừa người, với IQ của Phong Dực thì cần gì cô ta đưa mắt ra hiểu. Miệng thì nói đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, nhưng trong lòng thì đang muốn cô hiểu lầm.

Phong Dực đứng lên, kéo cô vào lòng mình, đưa video trong tay cho cô.

Cô cúi đầu xem video, nội dung video không dài, chỉ có một phút, trong một phút này chỉ có mình Lê Xuyên nói chuyển, nội dung còn là ảo tưởng của Lê Xuyên về tương lai của hai người.

Người không rõ còn tưởng là người tình cũ cố níu kéo.

Dù sao toàn bộ quá trình Lê Xuyên đều tỏ vẻ rất thâm tình.

"Anh tin không?" Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn anh.

Phong Dực không trả lời, lại nhìn Nhật Anh, "Tiểu thư Nhật Anh, tôi còn có một vấn đề cần cô giải thích."

"Mời Phong tổng nói." Nhật Anh mỉm cười.

"Giữa tôi và người đàn ông kia, phụ nữ thường sẽ chọn ai?"

Bắc Vũ Đường nghe thấy vấn đề này, vui vẻ trong lòng.

Nụ cười của Nhật Anh nhạt đi, "Chuyện này... Đương nhiên là chọn Phong tổng. Phong tổng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, khí vũ hiên ngang, là nhân tài kiệt xuất, chỉ cần là phụ nữ đều sẽ động lòng. Chỉ là......"

"Chỉ là cái gì?"

"Có những lúc, một khi phụ nữ đã yêu một người đàn ông thì dù có gặp được người tốt hơn cũng sẽ không yêu. Phụ nữ luôn tình cảm hơn đàn ông một ít." Nhật Anh mỉm cười nói.

"Theo cái nhìn của tiểu thư Nhật Anh, cô cảm thấy phu nhân của tôi thuộc loại nào?" Phong Dực ném lại vấn đề này cho cô ta.

Nhật Anh hận không thể nói với anh là Bắc Vũ Đường đã yêu người khác, nhưng cô ta không dám nói vậy, chỉ có thể nói vu hồi, "Phong phu nhân đương nhiên thuộc loại một khi đã yêu một người đàn ông thì sẽ rất si tình, khăng khăng một mực. Nhìn Phong phu nhân và Phong tổng ân ái như vậy là có thể thấy được một hai."

Phong Dực gật đầu tán đồng, "Xem ra cô khá tinh mắt."

Nhật Anh thấy anh nhìn Bắc Vũ Đường đầy ôn nhu, trong lòng hộc máu. Chẳng lẽ anh thông minh như vậy lại không nghi ngờ trước đó Bắc Vũ Đường yêu người đàn ông kia sao?!

Phong Dực dẫn theo Bắc Vũ Đường rời đi, trước khi đi còn nghiêng đầu nói với Nhật Anh một câu, "Về nói cho cha cô, ông ta không cần uổng phí tâm tư với hạng mục Nhật Thành nữa."

Nhật Anh hơi lung lay, nếu không phải bám kịp vào song cửa sổ, chắc cô ta đã ngã ngồi xuống đất.

Anh đang cảnh cáo mình!

Nếu cha biết hạng mục Nhật Thành bị Phong gia đá ra, ông ta se giết mình!

Nhật Anh cười tự giễu, thì ra từ đầu tới cuối anh chưa từng nghi ngờ Bắc Vũ Đường. Cô ta giống như một vai hề nhảy nhót, tự cho là đúng tưởng mình khống chế được tất cả.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Một người đàn ông đi từ phía sau ra.

Mặt Nhật Anh đã trắng nhợt, "Chú Nhật Dã, lần này cháu phạm sai lầm, cha nhất định sẽ không tha thứ cho cháu."

Nhật Dã nhìn Nhật Anh hoa lê dính hạt mưa, mặt mũi trắng bệch, thở dài khe khẽ, "Tiểu thư, chuyển này cũng không phải không có cơ hội xoay chuyển."

"Chú có cách nào không?" Nhật Anh vội vàng hỏi.

Vừa hỏi xong, cô ta lại lắc đầu, "Không được, nếu lại ra tay, anh ấy phát hiện, nhất định sẽ không tha cho cháu, không tha cho gia tộc. Người đàn ông này thật sự quá đáng sợ."

"Tiểu thư, việc cô cần làm lúc này không phải nóng lòng thượng vị mà là tách người phụ nữ kia và Phong Dực ra. Chỉ khi họ tách nhau ra, cô mới có cơ hội. Giờ cô quá mong muốn xuất hiện trước mặt Phong Dực nên cô mới thất bại. Muốn khiến Phong Dực vứt bỏ người phụ nữ kia, cô hoàn toàn có thể không ra tay."

Nhật Anh nghe hắn nói, đôi mắt ảm đạm dần tỏa sáng.

"Chỉ cần để tên tiểu tử kia đi làm, Phong Dực cũng sẽ không trách được cô." Nhật Dã nói, "Chuyện lần này, để chú làm, tiểu thư chỉ cần thanh thản ra ngoài du lịch. Chờ cô du lịch về, mọi việc đều đã trần ai lạc định, đến lúc đó chú sẽ cho cô một Phong Dực hoàn chỉnh."

"Ngoan, giờ cô không cần nghĩ gì cả, đi ra ngoài du lịch. Mọi việc làm thỏa đáng rồi, chú sẽ báo cho cô trước."

"Cám ơn chú."

****

"Phong tổng, anh có biết phú thương nào có ham mê đặc biệt không?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Tính thời gian, cha lê xuyên đã nợ sòng bạc một khoản lớn sau đó bỏ chạy rồi.

Là lúc cần tìm kiếm người mua thay Lê Xuyên rồi.

"Em hỏi cái này làm gì?"

Anh có biết một ít người mặt người dạ thú, có ham mê đặc biệt này.

"Tìm người mua cho người nào đó." Bắc Vũ Đường cười thần bí.

"Ai?"

"Anh đoán xem." Bắc Vũ Đường cố ý úp úp mở mở.

Phong Dực nghĩ đến một người đầu tiên, nhưng mà nếu vợ yêu đã hứng thú đến thế, đương nhiên anh không thể phật lòng cô.

"Vương Quang?"

"Không phải."

"Đào Dã?"

"Không phải."

"Là......"

Bắc Vũ Đường trợn trắng mắt, "Phong tổng, anh đang trêu cún à?"

"Trên đời này nào có cún nào xinh đẹp như vậy đâu." Nói xong, gia hỏa phúc hắc kia còn sờ sờ đầu cô, động tác như đang vuốt đầu cún con.

Bắc Vũ Đường cắn một ngụm lên cánh tay anh.

Phong Dực cũng không rút tay ra, để mặc cô cắn.

"Anh không đau?" Bắc Vũ Đường tuy không dùng lục, nhưng cánh tay vẫn có vệt đỏ.

"Vợ cắn thế nào cũng không đau. Tối đến vợ cắn mạnh hơn thì chồng càng thích."

囧......

Không kịp đề phòng, Bắc Vũ Đường bị anh làm nghẹn.

"Háo sắc!"

Phong Dực nhìn thoáng qua hoàng hôn ngoài cửa sổ, ánh mắt nặng nề nhìn cô, "Vợ ơi, tối rồi, nên đi ngủ."

Bắc Vũ Đường yên lặng trợn trắng mắt, "Anh nói cho em mấy phú thương có ham mê đặc thù trước, giới thiệu xong, em sẽ suy xét cho anh ở trên hôm nay."

Đôi mắt Phong Dực sáng ngời, "Nhất định sẽ làm vợ vừa lòng."

Mười lăm phút sau, một tờ tư liệu các phú thương có ham mê đặc biệt ở thành phố H được đặt trước mặt Bắc Vũ Đường, trên đó có ghi chú rõ ràng tỉ mỉ khẩu vị của các phú thương, vô cùng đầy đủ.

Bắc Vũ Đường xem xong, cảm thấy đã đủ.

Kiếp trước gã bán nàng mỹ nhân ngư thế nào, kiếp này để hắn gã nếm thử mùi vị này đi. Lần này tốt xấu gì cũng là gã tự mình trả nợ, mà kiếp trước gã lại hoàn toàn dùng nàng mỹ nhân ngư vô tội để trả.

Trong căn phòng cho thuê cũ nát, Lê Xuyên nhìn hai người trên tường, một người là Bắc Vũ Đường, một người khác là Phong Dực. Ánh mắt gã nhìn hai người lạnh lẽo, tựa như bôi độc.

Đúng lúc này, cánh cửa gỗ bị gõ mạnh.

"Ai đấy?"

Người bên ngoài không trả lời, chỉ vẫn luôn gõ cửa. Lê Xuyên xoay người ra mở cửa, "Đừng gõ nữa, tới đây."

Cửa vừa mở ra, một đám người vai trần, xăm đầy cánh tay nhảy vào trong phòng, vây quanh Lê Xuyên.

Lê Xuyên nhìn đám người đột nhiên nhảy vào, "Các người là ai?"

Người đàn ông có sẹo đao đi lên trước, "Mày là Lê Xuyên?"

"Đúng vậy, tôi là Lê Xuyên." Lê Xuyên nhìn những người này, "Có phải các người do Phong Dực phái tới không?"

Người đàn ông có sẹo đao nhíu mày, "Thằng nhãi này giỏi đấy, mày còn đắc tội Phong Dực?"

"Các người không phải người hắn phái tới, vậy các người là ai?" Lê Xuyên nghi hoặc nhìn mấy người.

"Lê Bình Minh có phải cha mày không?"

"Phải." Lê Xuyên nghi hoặc đáp.

"Đúng cha mày là được rồi. Cha mày nợ sòng bạc của bọn tao 3 triệu. Giờ thằng già đó chạy rồi, mày là con lão thì ngoan ngoãn trả thay cha mày 3 triệu này đi, nếu không, ông đây băm mày cho cá ăn."

Lê Xuyên không tin, "Các người chắc chắn tìm nhầm người rồi. Sao cha tôi có thể nợ sòng bạc được, ông ấy ghét chơi cờ bạc nhất mà."

Người đàn ông có sẹo đao lấy một tờ giấy ra đặt trước mặt Lê Xuyên, giấy trắng mực đen viết rõ, còn có cả chữ ký và dấu tay của Lê Bình Minh.

"Chuyện... Chuyện này không thể nào!" Lê Xuyên không dám tin tưởng nhìn tờ giấy nợ kia.

"Mày đừng mong chạy trốn được, bọn tao sẽ nhìn chằm chằm mày mọi lúc. Nếu bọn tao phát hiện mày bỏ trốn, bọn tao sẽ chặt chân mày. Nghe rõ chưa?" Người đàn ông có sẹo đao vỗ nhẹ bàn tay lên mặt Lê Xuyên, thấp giọng uy hiếp.

"Cho mày một tuần, một tuần sau mà không có tiền, mày liệu." Nói xong, nhóm người này rời đi.

Đám người kia vừa ra khỏi ngõ nhỏ thì liếc mắt đã thấy một chiếc xe sang dừng ven đường. Đàn ông đều thích xe, đặc biệt là siêu xe, thấy chiếc xe kia thì nhìn thêm vài lần.

Đột nhiên, cửa xe mở ra, một người đàn ông bước từ trên xe xuống. Đám người kia thấy người đàn ông, đôi mắt đều trợn to.

Ngay sau đó, một người phụ nữ lại bước xuống xe, cô ấy đẹp đến mức khiến họ nhìn thẳng hai mắt. Đời này họ chưa từng gặp người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy.

Phong Dực chú ý tới ánh mắt trắng trợn của những người đó, đôi mắt nheo lại, mấy người cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của người nào đó phóng ra thì đều rùng mình, ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt.

Mấy tên lưu manh thấy họ đi về phía mình thì sợ đến mức không dám cử động. Mãi đến khi hai người đứng trước mặt họ, họ mới thực sự nhận ra rằng Phong Dực và vợ của anh tới tìm họ.

"Có phải các người vừa đi ra từ nhà Lê Xuyên không?"

Mấy người đó vội vã gật đầu, người đàn ông có sẹo đao vội vã nói, "Tôi... Chúng tôi không làm gì hắn cả. Giờ hắn vẫn còn rất tốt."

Bắc Vũ Đường thấy hắn khẩn trương như vậy thì trấn an, "Đừng khẩn trương, hôm nay tôi tới cũng không phải để hỏi tội các người. Tôi có một việc muốn nhờ các người giúp đỡ."

Người đàn ông có sẹo đao vội nói, "Phong phu nhân cứ nói. Chỉ cần chúng tôi làm được, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô."

Người đàn ông có sẹo đao có chút kinh ngạc, ở thành phố H còn có chuyện gì mà Phong Dực không làm được sao?

Bắc Vũ Đường vươn tay, lấy một phần văn kiện trong túi của Phong Dực ra đưa cho hắn, "Đọc đi."

Người đàn ông có sẹo đao nghi hoặc nhận phần văn kiện đó, khi thấy những cái tên và số điện thoại trên đó, vẻ mặt ngây ngốc.

"Đây là?"

"Không phải Lê Xuyên còn đang nợ các người sao. Với công việc hiện tại, Lê Xuyên hoàn toàn không đủ trả nợ. Thay vì đánh hắn một trận, chặt tay hoặc chân hắn, còn không bằng lợi dụng cho tốt, bán cái giá hời. Những người trên này hẳn có thể trả cho các người một khoản thù lao xa xỉ."

Người đàn ông có sẹo đao cuối cùng đã hiểu mục đích của hai người.

Trước đó còn lo đối phương biết Lê Xuyên, đến là vì ra mặt cho Lê Xuyên, giờ xem ra không những không giúp mà còn có thù oán nữa, nếu không thì sao có thể dùng cách này để xử lý gã đâu.

Aizz, không biết sao Lê Xuyên này lại đắc tội Phong phu nhân nữa.

Người này chết chắc rồi.

Nếu Phong phu nhân đã muốn họ làm vậy, họ tất nhiên sẽ làm theo. Chuyện này không những không xung đột lợi ích với họ mà còn có thể cho Phong phu nhân một ân tình, chuyện tốt như vậy, cớ gì không làm?

"Được, được, không thành vấn đề."

"Các người mau chóng làm đi. Các người chắc cũng không muốn kéo dài lâu đâu nhỉ?"

"Đương nhiên, đương nhiên. Liên hệ với người mua xong, tôi sẽ lập tức đưa thằng đó qua."

"Mọi người vất vả rồi."

Đám lưu manh trăm miệng một lời: "Không vất, không vất."

Quay lại xe, Phong Dực lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho cô, "Viẹc nhỏ này cứ ra lệnh cho cấp dưới làm là được rồi."

"Không mệt, coi như ra ngoài vận động."

Hôm sau, người đàn ông có sẹo đao lại tới nhà Lê Xuyên.

Lê Xuyên tối qua vốn định chạy trốn, lại phát hiện có rất nhiều người canh chừng bên ngoài, gã hoàn toàn không trốn được.

"Các người lại tới làm gì?"

"Đương nhiên là tới đòi tiền rồi. Góp đủ 3 triệu chưa?" Người đàn ông có sẹo đao cười tủm tỉm nhìn gã.

"Không phải các người nói một tuần sao? Mới qua một ngày thôi."

"Bên trên nói gần đây tài chính khá eo hẹp, phải mau chóng truy thu nợ nần. Hỏi mày một câu, có trả tiền không?" Người đàn ông có sẹp đao lạnh giọng quát.

Lê Xuyên rén, "Không có. Không có tiền, chỉ có một cái mạng thôi, anh có bản lĩnh thì tiết tôi đi."

Trong suy nghĩ của Lê Xuyên, mục đích của những người này là tiền, đương nhiên sẽ không làm gì gã, sau đó chắc chắn sẽ thỏa hiệp thả cho gã một thời gian nữa, lúc đó gã có thể ra ngoài tìm người hoặc bỏ trốn.

Người đàn ông có sẹo đao sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của gã, trước kia họ đều đánh một trận, uy hiếp một hồi, cuối cùng thả thêm mấy ngày.

Giờ ấy à, không đâu.

"Không có tiền đúng không. Bọn tao cũng không giết, mày đi hầu hạ một người là được trừ 100 nghìn." Người đàn ông có sẹo đao mở miệng.

"Cái gì?!" Lê Xuyên kinh hãi.

Hầu hạ người?! Một người đàn ông như gã đi hầu hạ người?! Chắc chắn không phải thứ gì tốt lành!

"Các người nằm mơ, tôi không đi. Dù các người có giết tôi thì tôi cũng không đi!"

"Có đi hay không cũng không phải do mày chọn."

Lê Xuyên đột nhiên lao ra cửa, may mà bên ngoài cũng có người trông, nếu không có khi gã trốn được thật.

"Thằng nhãi mày còn dám chạy!" Người đàn ông có sẹo đao đá vào bụng gã.

"Trói lại, tắm rửa sạch sẽ rồi đưa qua." Người đàn ông có sẹo đao nắm cằm gã, "Thằng nhãi mày nghĩ không phối hợp là trốn được chắc, ông đây có rất nhiều cách để mày ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ."

Động tác của họ rất nhanh, nhanh chóng mang Lê Xuyên đi, bỏ thuốc mê gã trước, tắm rửa sạch sẽ cho gã xong thì chỉ cho gã mặc nội y tình thú gợi cảm, rồi ném gã lên giường lớn trong khách sạn.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement