Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Advertisement
Editor: Bạch Diệp Thảo

Bắc Vũ Đường cười lạnh nhìn hai người.

Tâm Liên thấy nữ nhân kia muốn hại Vương phi nhà mình, lập tức nổi giận.

Khi hai người tiếp cận, nàng ấy không chút khách khí tặng cho mỗi người một cước. Người trên bờ thấy một người toàn thân bị vô số ong mật bao bọc bay từ du thuyền ra, sau đó ngã "ùm" vào hồ.

Sau đó lại một thân ảnh đen tuyền khác, lại một tiếng "ùm", rơi xuống hồ.

Nha hoàn kia thấy ong mật quanh các nàng đi rồi, cũng nhảy xuống hồ theo.

Ba người rơi xuống hồ, những con ong mật không tìm được khí vị hấp dẫn chúng nữa, lượn trên mặt hồ mấy vòng rồi bay đi.

Phương Thanh Dao phản ứng lại đầu tiên, hô lên với những hộ vệ còn sững sờ ở đó, "Mau xuống cứu người!"

Rất nhanh ba người đã được cứu lên, nếu không phải nhận thấy quần áo trên người các nàng, chỉ sợ không phân rõ ai với ai, bởi ba người đã hoàn toàn thay đổi, khuôn mặt sưng phù như đầu heo.

Bắc Niệm Cẩm và Triệu Ti Trúc đã không nói lên lời, trực tiếp ngất đi.

Lần du thuyền này, người không làm sao chỉ có Bắc Vũ Đường, Lý Nghê Trúc, Phương Thanh Dao, du thuyền đã đến bờ, thuyền của họ đã bị vô số người vây quanh.

Chuyện hôm nay có quá nhiều người nhìn thấy, thật sự là cao trào nối tiếp.

Đầu tiên là nữ nhi nhà Hộ Bộ Thượng Thư ngã xuống nước, bị mấy người nhìn thấy thân mình, trong sạch mất hết. Về sau nàng ta nếu không phải làm bạn với thanh đăng cổ Phật, thì chính là gả thấp cho hộ vệ đã cứu nàng ta.

Sau khi Tôn Ngọc Hương "hoạt sắc sinh hương" rơi xuống nước, lại có một đám ong mật vô duyên vô cớ công kích du thuyền, mà người trên du thuyền, trừ Bắc Niệm Cẩm và Triệu Ti Trúc cùng một nha hoàn bị chập cho thành đầu heo, những người khác không bị làm sao.

Trên phố truyền rằng, hẳn là ba người làm chuyện gì chọc trời giận người oán, chọc giận ông trời, nên phái ong mật xuống khiển trách các nàng.

Đương nhiên, còn có nhiều phiên bản khác, nhưng nhiều nhất chính là bản này.

Qua chuyện này, Triệu Ti Trúc và Bắc Niệm Cẩm đều trốn trong nhà, không dám ra.

Lúc Bắc Niệm Cẩm tỉnh lại, thấy Dương di nương canh giữ bên mép giường nàng ta yên lặng gạt lệ.

Dương di nương thấy nàng ta tỉnh lại, "Cẩm Nhi đáng thương của nương.. Ô ô...."

Bà ta gạt lệ.

Bắc Niệm Cẩm muốn mở miệng nói chuyện, nhưng phát hiện mình hoàn toàn không thể thốt lên tiếng.

Dương di nương thấy vậy, vội ngăn cản, "Đừng nói chuyện, giờ con chưa thể động đậy."

Bắc Niệm Cẩm thấy bà ta không khóc, bất động.

Dương di nương lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Cẩm Nhi, có phải nó ra tay không?"

Bà ta cũng chẳng chờ mong gì Bắc Niệm Cẩm mở miệng, nói thẳng: "Vì sao nó lại nhẫn tâm như thế, nó đã Nhiếp Chính Vương phi rồi, vì sao không dung mẹ con chúng ta. Nó đang đuổi tận giết tuyệt sao. Ô, ô.. Nữ nhi đáng thương của ta."

"Cẩm Nhi, con không cần lo lắng, nương đã cho người tìm thuốc mỡ tốt cho con, đảm bảo dung mạo của con sẽ không bị hao tổn." Dương di nương lải nhải nhiều lắm.

Bắc Niệm Cẩm nhìn mẫu thân của mình, mắt ngập nước.

Trên thế giới này, cũng chỉ có mẫu thân yêu mình nhất.

Bắc Niệm Cẩm nhắm mắt lại, yên lặng thề, nhất định phải cho bà hạnh phúc, nhất định phải báo thù này.

- Linh Lan Uyển-

Bắc Vũ Đường thưởng thức hộp thuốc mỡ trong tay, chờ đến lúc Phất Đông vào phòng mới dừng.

"Đại tiểu thư." Phất Đông cung kính hành lễ.

"Tiểu thư nhà các ngươi giờ hẳn rất cần chữa lành khuôn mặt của nàng ta." Bắc Vũ Đường không nhanh không chậm nói, "Đây là thuốc mỡ ta nghiên cứu riêng cho nàng ta, bảo đảm bôi lên rồi sẽ khôi phục như ban đầu, làn da còn tốt hơn trước."

Phất Đông nhận hộp thuốc mỡ trong tay Bắc Vũ Đường, trái tin run nhè nhẹ.

Nàng ấy đã suy đoán được đây là cái gì, lúc trước Nhị tiểu thư đã dùng loại độc này muốn huỷ dung mạo của Đại tiểu thư, lúc này... Nàng ấy nhìn hộp thuốc mỡ trong tay, kinh hãi không thôi.

Nàng ấy nghĩ đến một màn trên du thuyền, không cần phải nói cũng biết là người này ra tay.

Phất Đông càng tiếp xúc với Đại tiểu thư thì lại càng sợ hãi, căn bản không dám làm phản.

"Biết nên làm thế nào chưa?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Phất Đông gật đầu, "Nô tỳ hiểu rồi ạ."

Bắc Vũ Đường vẫy vẫy tay, Phất Đông yên lặng rời đi.

Bắc Vũ Đường đứng lên, nhìn bóng Phất Đông rời đi, lấy gậy ông đập lưng ông.

Nàng càng ngày càng thích dùng cách này, vì chỉ có cảm nhận được đau khổ cực hạn này, thủ đoạn trả thù nào cũng không bằng để cho họ nếm trải tư vị mà họ từng hãm hại nàng.

Thời gian này, Bắc Niệm Cẩm rất an phận dưỡng bệnh, mà hiệu quả của hộp thuốc mỡ kia rất tốt, dù vết thương đã tốt vẫn còn dùng.

Vì chuyện du thuyền lần trước, tài danh nàng ta vất vả lắm mới tích được đã không còn.

Bắc Niệm Cẩm tạm thời từ bỏ việc đối phó với Bắc Vũ Đường, bởi nàng ta biết, những biện pháp nàng ta đang có không thể đối phó nàng, nàng ta cần phải chờ, chờ đến lúc có thể cho nàng một kích trí mạng mới xuất kích.

Nhiệm vụ hàng đầu lúc này của nàng ta là phải có được thanh danh, khiến Thánh thượng chú ý.

Bắc Niệm Cẩm vì là nữ nhi của Bắc Bình Hầu, ở bên ngoài coi như cũng thuận gió xuôi nước. Thời gian này, nàng ta thường đến các yến hội lớn, ngâm thơ đối câu, dần dần, danh tài nữ cũng truyền ra.

Quân Vô Thương rời đi gần một tháng xuất hiện, lúc về còn mang theo một đôi chim nhạn.

Bắc Vũ Đường nhìn nam tử phong trần mệt mỏi, xem nhẹ đôi chim nhạn bên người y, xem nhẹ mọi thứ, trong mắt chỉ còn có y.

Tâm Liên, Tâm Tĩnh, Tâm Triệt, Tâm Y thấy Vương gia đến, rất phối hợp đuổi toàn bộ nha hoàn đi, để cho Vương gia và Vương phi nhà mình liên lạc cảm tình.

"Đây là sính lễ chàng tìm cho ta?" Bắc Vũ Đường nhìn cặp chim nhạn.

Thời tiết này chỉ tìm được chim nhạn ở bắc Đại Đoan, từ kinh thành đến đó, phi ngựa không ngừng cũng phải mất ít nhất nửa tháng, mà y dùng không đến một tháng đã săn được chim nhạn về, chẳng trách cả người phong trần mệt mỏi.

Bắc Vũ Đường nhìn râu lún phún dưới cằm y, có chút đau lòng nói: "Chàng có thể sai hạ nhân làm."

Dù sao còn ba tháng nữa là họ thành hôn, cho hạ nhân làm, cũng kịp trước khi hạ sính.

Quân Vô Thương lại nói: "Chim nhạn cần phải tự đi bắt mới có thể bỉ dực song phi, lâu lâu dài dài."

Đó chỉ là một truyền thuyết mà thôi, đồ ngốc này lại tin.

Bắc Vũ Đường vươn tay sờ khuôn mặt mệt mỏi của y, "Mệt không?"

Quân Vô Thương lắc đầu, trên đường trở về, chỉ cần nghĩ đến sắp thấy được nàng, mọi mệt mỏi đều biến mất. Y chưa bao giờ biết, tưởng niệm lại tra tấn người ta đến thế, chỉ cần nhắm mắt lại, toàn bộ tâm trí của y đều bị nàng chiếm giữ.

"Nàng thích cái gì?" Quân Vô Thương nhìn nàng, con ngươi thâm thuý lộ ra ánh sáng, chỉ cần nhìn nàng như vậy thôi, y đã rất thoả mãn.

Bắc Vũ Đường lắc đầu, nàng sợ mình nói gì, đồ ngốc này sẽ lại vạn dặm xa xôi đi tìm giúp nàng.

Giờ nàng chỉ muốn an an tĩnh tĩnh ở bên y, không tách rời mà thôi.

"Ta dẫn nàng đến một nơi."

Quân Vô Thương duỗi tay ôm nàng vào lòng, hai người vút qua trong không trung.

"Nếu ta biết khinh công thì tốt rồi." Bắc Vũ Đường nhìn cảnh vật vụt qua dưới chân, thốt lên.

"Ta dạy nàng."

"Một lời đã định."

"Ừ, một lời đã định." Quân Vô Thương chỉ cúi đầu là có thể nhìn thấy nàng, nhìn nụ cười của nàng, y cũng không tự giác cười theo.

Khi Bắc Vũ Đường nhìn đến kiến trúc vàng kim ở phía xa, kinh ngạc trong lòng. Nơi y muốn đưa nàng tới, hẳn không phải hoàng cung chứ?

Đáp án rất nhanh đã có, họ thật sự tới hoàng cung.

Tới trên hoàng cung, nghe được thủ vệ Cấm Vệ Quân hét lên, "Ai?"

Theo tiếng hét đó, toàn bộ Cấm Vệ Quân bày trận sẵn sàng đón địch, đầu thương chỉ thẳng về bóng đen đang tiến về phía họ. Đúng lúc này, một lệnh bài đánh vào trên người Thống lĩnh Cấm Vệ Quân.

Thống lĩnh Cấm Vệ Quân thấy lệnh bài đó, trong mắt hiện lên kinh ngạc, lập tức ra lệnh cho quân của mình thu hồi vũ khí, "Mau thu hết lại, mau lên."

Những đại nội thị vệ không rõ nguyên do thu hồi vũ khí, vẻ mặt nghi hoặc, Thống lĩnh nhìn thấy gì vậy nhỉ.

"Thống lĩnh, người tới là người phương nào vậy?" Một thị vệ hỏi.

"Người các ngươi sùng bái nhất." Thống lĩnh Cấm Vệ Quân bỏ lại một câu như vậy, đại nội thị vệ chung quanh lập tức trợn tròn mắt. . Đam Mỹ Hay

"Thật vậy sao?" Vẫn có người không tin.

Thống lĩnh Cấm Vệ Quân tức giận nói một câu, "Giả."

Đại nội thị vệ chung quanh lập tức hưng phấn lên, có người sợ hãi kêu thành tiếng, "Ta vừa rồi hình như nhìn thấy trong lòng Vương gia còn có một người."

Lập tức có người phụ hoạ, "Ta cũng thấy, là nữ."

"Chắc hẳn là Vương phi trong truyền thuyết rồi."

"Không phải nói hôn sự này là Thánh thượng cường ngạnh hạ cho Vương gia, Vương gia cố đồng ý à?" Một đại nội thị vệ đầu óc chậm tiêu nói.

Hắn vừa hỏi xong, đã nhận được ánh mắt khinh bỉ của mọi người.

"Ngươi cảm thấy Hoàng thượng có thể bức được Vương gia à?" Có người không nhịn được mà hỏi.

Tuy có phần bất kính, nhưng sự thật phũ phàng.

Đại nội thị vệ chậm tiêu 囧囧 không nói.

"Được rồi, đừng nhiều lời nữa, từng người tuần tra đi." Thống lĩnh hô một lời, mọi người tản ra.

Lúc này, Đại thái giám Tiểu Tam công công đứng ngoài Ngự Thư Phòng đã thấy được Quân Vô Thương và Bắc Vũ Đường ở rất xa, lập tức xoay người đi bẩm báo cho Hoàng thượng.

"Hoàng thượng, Nhiếp Chính Vương và Bắc tiểu thư tới."

Tiểu Tam công công vừa dứt lời, người mà hắn nói đã vào Ngự Thư Phòng.

Phong Lâm Uyên thấy Quân Vô Thương, suy nghĩ đầu tiên đó là, chẳng lẽ y đổi ý, muốn hắn hạ chỉ sửa thời gian?!

Phong Lâm Uyên nghĩ đến đây, cảm thấy không muốn gặp y.

Hắn vẫy tay, Tiểu Tam công công khom người lui ra ngoài, vừa đến trước Nhiếp Chính Vương, còn chưa kịp hành lễ, đã nghe được Quân Vô Thương ném cho hắn một câu, "Là Nhiếp Chính Vương phi."

Tiểu Tam công công sửng sốt, chợt hiểu ý của vị lão đại này.

Hắn vội sửa lời, "Vâng, vâng, là nô tài ăn nói vụng về. Là Vương phi nương nương tới."

Nhiếp Chính Vương vừa lòng vẫy tay thả người.

Phong Lâm Uyên ngồi trên long ỷ thấy vậy, hắc tuyến đầy đầu.

Sao trước kia hắn không phát hiện thúc phụ là người ấu trĩ như thế nhỉ?!

Ý tưởng này Phong Lâm Uyên không dám nói ra, tuyệt đối không dám biểu lộ trước mặt y, nếu y biết, hắn chắc chắn thảm rồi.

Nhưng mà, thấy y như thế, luôn cảm thấy người này tới không có ý tốt.

Xem ra mình cần ngẫm lại đối sách, không thể sửa thánh chỉ được. Phong Lâm Uyên nhìn Bắc Vũ Đường, Quân Vô Thương không dễ nói chuyện, Bắc Vũ Đường lại khác rồi.

Phong Lâm Uyên đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chiến đấu, nhưng người nào đó lại không đi theo đường hắn dự đoán.

"Thần nữ Bắc Vũ Đường gặp qua Hoàng thượng."

Quân Vô Thương cũng hành lễ theo Bắc Vũ Đường.

Có người ngoài ở đây nên Phong Lâm Uyên vẫn bưng cái giá của Hoàng thượng, uy vũ khí phách đáp, "Miễn lễ."

"Thúc phụ lần này tới đây có chuyện gì quan trọng không?" Phong Lâm Uyên ngồi nghiêm chỉnh, đã chuẩn bị tốt cho quá trình tẩy não sắp tới. (Có Vũ Đường ở đây, chú tẩy bằng trời)

Quân Vô Thương bình tĩnh hỏi: "Hoàng thượng, hôn lễ của thần, có phải sẽ đưa một phần hạ lễ không?"

Phong Lâm Uyên sửng sốt đáp, "Đương nhiên rồi."

"Có phải thần và thê tử có thể tự chọn không?"

Phong Lâm Uyên vô ngữ nhìn Quân Vô Thương, đây là không tin tưởng ánh mắt hắn đến mức nào thế, còn muốn tự mình chọn hạ lễ? Còn nữa, trên đời này có ai muốn tự mình chọn hạ lễ chưa? Chưa kể người đưa hạ lễ là Thiên tử đấy.

Bắc Vũ Đường nghe được mục đích Quân Vô Thương đến đây hôm nay, toát mồ hôi lạnh.

Nàng hơi xấu hổ rồi đấy, chuyện này mà y cũng làm ra được.

Bắc Vũ Đường rất đồng tình với Phong Lâm Uyên đang ngồi trên long ỷ, nhìn bộ dáng khổ bức của hắn, nàng tặng cho hắn một giọt nước mắt đồng tình. (Hẳn một giọt luôn chị?)

Phong Lâm Uyên nhìn Quân Vô Thương, trộm thở dài một hơi.

Aiz, chỉ cần không phải bắt hắn sửa thánh chỉ là được.

Phong Lâm Uyên nghĩ vậy, nhưng một canh giờ sau, hắn sẽ vì sự thiên chân của mình lúc này bức khóc.

Phong Lâm Uyên cho gọi Tiểu Tam công công mang một lệnh bài tới, hắn vì giữ mặt mũi và tỏ vẻ mình hào phóng, "Chỉ cần nhìn trúng trong kho, người cứ việc cầm, coi như trẫm hạ lễ cho người."

Vì chứng minh mình không phải Hoàng đế keo kiệt, Phong Lâm Uyên hào khí vạn trượng vung tay lên, cho Quân Vô Thương một đặc quyền.

Hai người cảm tạ xong, đi thẳng đến Hoàng khố quốc gia, nơi này chỉ có Hoàng đế và Đại nội tổng quản mới có tư cách ra vào, không có lệnh bài và ý chỉ của Hoàng đế, ai cũng không thể tới gần.

Khi đại nội thị vệ thấy Nhiếp Chính Vương, cả đám đều là kinh ngạc, thấy bên cạnh y còn có một mỹ nhân, bộ dáng hai người tay nắm tay, thật sự sáng mù mắt chúng thị vệ.

Sau khi đưa lệnh bài ra, hai người qua ba trạm kiểm soát mới vào được bảo khố.

Nháy mắt khi cửa kho được mở ra, Bắc Vũ Đường bị ánh sáng vàng chói làm đau cả mắt, một đôi tay che mắt nàng lại, sau khi nàng thích ứng được rồi, y mới buông tay.

Tiểu Tam công công đứng ở cửa, cười nịnh nọt, "Vương gia, Vương phi, hai ngài từ từ lựa chọn, lựa chọn xong đánh một dấu phẩy trên đây, lát nữa nô tài sẽ sai người chuyển đồ đến Vương phủ."

Tiểu Tam công công dâng một quyển sách cho Quân Vô Thương rồi thức thời rời đi.

Bắc Vũ Đường nhìn bảo khố tràn ngập đồ vật, thực là ba tầng trong ba tầng ngoài, hoa cả mắt. May mà có quyển sách kia, nếu không từ từ ngắm, chắc tốn ba ngày ba đêm chưa chắc xem hết.

Quân Vô Thương mở sách ra cho nàng chọn.

Nàng cuối cùng cũng hiểu ý y.

Vì không biết nàng thích gì, y lập tức đưa nàng đến trước bảo khố, để nàng tự chọn.

Đồ vật không quan trọng, chỉ một phần tâm ý của y đã là lễ vật tốt nhất mà nàng nhận được.

Bắc Vũ Đường lật vài trang sách, chọn đồ Bắc mẫu sẽ thích, lại chọn vài món cho nha hoàn, còn nàng lại không muốn gì. Còn chọn cho Quân Vô Thương một thanh bội kiếm, còn lại không có đồ nào hợp với y.

Một nén nhang sau, Bắc Vũ Đường đưa quyển sách cho Quân Vô Thương.

Quân Vô Thương lật xem một chút, "Chỉ có vậy thôi sao?"

Bắc Vũ Đường gật đầu.

Quân Vô Thương cảm thấy quá ít, tự mình bắt đầu đao to búa lớn chọn một loạt đồ, chỉ cần là đồ nhìn thấy khiến y nhớ tới Vũ Đường là y lấy, cảm thấy Vũ Đường có thể sẽ dùng đến y cũng lấy, đồ Vũ Đường có lẽ sau này sẽ dùng y cũng lấy. Thậm chí còn lấy mấy đồ sau khi sinh bảo bảo mới dùng đến luôn.

Bắc Vũ Đường thấy y hạ bút nhanh như gió, không ngừng nghỉ một giây nào.

Nàng thò đầu qua nhìn, ôi mẹ con ơi, nhiều đồ như thế, Phong Lâm Uyên có thể tức điên luôn không đây.

Khi Quân Vô Thương khép sách lại, Bắc Vũ Đường không nhịn được hỏi: "Có phải hơi nhiều rồi không?"

Cái này đâu chỉ là hơi nhiều, Bắc Vũ Đường cực kỳ uyển chuyển dùng từ, chính xác mà nói phải là nhiều quá rồi không.

Quân Vô Thương vẻ mặt vô cùng đơn thuần nhìn nàng, "Nhiều à? Ta cảm thấy vẫn quá ít. Đều tại chỗ hắn chẳng có mấy đồ dùng được."

Bắc Vũ Đường:......

Chờ đến khi hai người ra khỏi bảo khố, Tiểu Tam công công nhận quyển sách Quân Vô Thương đưa qua, cung kính đưa tiễn họ đi. Chờ đến khi họ đi rồi, Tiểu Tam công công mới mở quyển sách ra nhìn, vừa nhìn đã kinh hách suýt làm rơi sách luôn.

Ôi má ơi!

Nhiếp Chính Vương đang có ý muốn dọn sạch bảo khố đấy à?!

Tiểu Tam công công càng lật càng run rẩy.

Không được, phải nhanh chóng báo lại cho Hoàng thượng mới được.

- Ngự Thư Phòng-

Phong Lâm Uyên thấy Tiểu Tam công công trở lại, trong tay còn cầm một quyển sách, tò mò buông tấu chương trong tay xuống, "Cho trẫm nhìn xem."

Hắn muốn xem thử thúc phụ chọn những thứ tốt gì.

Tiểu Tam công công cảm thấy cần phải nhắc nhở Hoàng thượng một chút, để cho hắn chuẩn bị tâm lý.

"Hoàng thượng, Nhiếp Chính Vương chọn hơi nhiều đồ."

Phong Lâm Uyên trừng Tiểu Tam công công một cái.

Có ý gì, hắn là người keo kiệt như thế à?

Thật là, ai cũng cảm thấy hắn keo kiệt thế!

Tiểu Tam công công bị Hoàng thượng trừng như thế, tức khắc không dám nói tiếp nữa, ngoan ngoãn trình quyển sách lên.

Phong Lâm Uyên nhận quyển sách, nhìn trang đầu tiên, rất bình tĩnh.

"Thúc phụ chọn cũng không nhiều đồ lắm. Thứ này không phải rất bình thường à?" Phong Lâm Uyên vân đạm phong khinh bình luận, tỏ vẻ mình cao thượng lắm nghen.

Nhưng mà, khi hắn lật đến trang thứ tư, trang thứ tám, trang thứ hai mươi,.......

Phong Lâm Uyên cực lực khống chế xúc động muốn chửi bậy của mình, không ngừng hít sâu và hít sâu.

Hắn liều mạng tự nhủ, bình tĩnh, bình tĩnh, những vật này đều là ngoài thân, làm Đế vương phải rộng lượng!

Nhưng mà......

Nima, muốn chửi người quá!

Phong Lâm Uyên cầm quyển sách, tim đang nhỏ máu, tim ta đau quá, men...

Một bên khác, hai người chỉ kém chưa dọn bảo khố về nhà đang bay khỏi hoàng cung.

Trên đường về, Bắc Vũ Đường tưởng tượng đến cảnh Phong Lâm Uyên xem những đồ họ muốn lấy sẽ có phản ứng gì. Nàng không nhịn được hỏi: "Chàng nói Hoàng thượng nhìn thấy những đồ chúng ta lấy đi, có hối hận không cho không?"

Quân Vô Thương rất bình tĩnh trả lại ba chữ, "Hắn không dám."

Bắc Vũ Đường:.........

Bắc Vũ Đường lại một lần nữa âm thầm châm nến cho Phong Lâm Uyên.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement