Mê vợ không lối về (full 1073 chap) - Lâm Tử Lạp - - Tác giả: Chiêu Tài Tiến Bảo

Advertisement
Khâu Minh Diễm liếc mắt.

Giang Tuấn im miệng.

"Thật vất vả anh hai mới trở về, chúng ta hẳn nên thật vui vẻ." Giang Hữu Khiêm cầm lấy đũa gắp thức ăn: "Xương sườn mà bố thích đây, giao bạch xào mà mẹ thích đây, thịt kho tàu mà anh hai thích đây."

"Cảm ơn con trai." Khâu Minh Diễm trên mặt nở nụ cười, một nụ cười thật lòng dành cho con trai bà ta, không phải nụ cười giả vờ khi xin lỗi lúc nãy.

"Hôm nay hiếm khi người một nhà ngồi chung với nhau, chúng ta uống một chén đi." Khâu Minh Diễm đi lấy một bình rượu tới.

Bà ta rót rượu cho Giang Mạt Hàn: "Trước kia đều là lỗi của mẹ, mong con đừng chấp nhặt với mẹ."

"Mẹ, vết thương trên chân đùi anh hai còn chưa lành đâu, không thể uống rượu?" Giang Hữu Khiêm giật lấy chén rượu: "Vẫn là đừng uống."

Khâu Minh Diễm biểu lộ hơi cứng ngắc, quát lớn con trai: "Tại sao con không lễ phép như vậy? Đó là mẹ rót cho anh hai của con."

"Anh hai bị thương." Giang Hữu Khiêm nhìn Khâu Minh Diễm nói.

Khâu Minh Diễm nhìn con trai, trong lòng nghĩ thằng ngu này!

Trên mặt duy trì nụ cười, miễn cưỡng nói: "... Vậy thì không uống."

Ngược lại Giang Hữu Khiêm cầm lấy chén rượu mà Khâu Minh Diễm rót: "Không uống đổ đi thật đáng tiếc, con uống không lãng phí."

Nói xong liền kề miệng vào chén rượu, Khâu Minh Diễm vội vàng ngăn anh ta lại.

“Hữu Khiêm!"

Giang Hữu Khiêm không hiểu cái vẹo gì, hỏi: "Sao vậy?"

"Không, không có gì." Khâu Minh Diễm giằng lấy chén rượu trong tay anh ta ra: "Anh hai của con đã không uống thì đừng uống."

Giang Hữu Khiêm cảm thấy không hiểu nổi bà ta: "Không uống đổ đi rất tiếc à?"

Khâu Minh Diễm cười nói: "Con uống một mình không tốt, đừng uống."

Nói xong bà ta giật lấy chén rượu.

Giang Hữu Khiêm không rõ hành động như vậy của Khâu Minh Diễm là vì lẽ gì, nhưng Giang Mạt Hàn vẫn luôn im lặng tựa hồ nhìn ra manh mối.

E rằng trong rượu có gì đó rồi? Nếu không phải sẽ không sợ hãi khi Giang Hữu Khiêm uống như vậy.

Trong lòng bỗng nhiên trở nên lạnh buốt.

Lần này gọi anh về chắc không phải muốn thật lòng thật dạ muốn xin lỗi, giải trừ hiềm khích lúc trước đâu?

Bọn họ lại muốn làm gì đây?

Anh giả bộ như không nhìn ra gì cả.

Giang Hữu Khiêm rầu rĩ không vui, cảm thấy tiếc chén rượu kia.

"Ăn cơm, ăn cơm." Khâu Minh Diễm một lần nữa ngồi vào ghế: "Rất lâu cả nhà không ăn chung như vậy."



Giang Hữu Khiêm cảm khái: "Đúng vậy ạ, lần trước là lúc nào con cũng quên rồi."

Quá lâu, lâu đến mức anh ta không nhớ rõ.

"Trước khi tới tôi đã ăn rồi, mấy người ăn đi." Nói xong Giang Mạt Hàn điều khiển xe lăn rời khỏi bàn ăn, anh cũng không dám ăn đồ ăn trên bàn.

Giang Tuấn nhíu mày: "Mày muốn gì? Xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, vất vả lắm mới có thể ngồi chung ăn với nhau, mày nhất thiết phải phá hỏng sao?"

"Ối giời, không ăn thì không ăn, không phải Mạt Hàn nói nó đã ăn rồi à." Khâu Minh Diễm vội vàng đứng dậy tới vuốt lưng cho Giang Tuấn, vừa an ủi ông chồng vừa nói với Giang Mạt Hàn: "Mạt Hàn con đừng nóng giận, là bố đang quan tâm con, sợ con chưa ăn cơm, không có ác ý gì đâu."

Giang Mạt Hàn nhìn gương mặt tức giận của Giang Tuấn, rõ ràng là đang tức giận chứ quan tâm cái gì?

Giang Hữu Khiêm cảm thấy sự việc phát triển không ổn, rõ ràng đang êm ấm tại sao lại giương cung bạt kiếm?

Anh ta đứng lên: "Con cũng không đói bụng."

"Không ăn thì khỏi ăn!" Giang Tuấn buông đũa, điều khiển xe lăn vào nhà.

Khâu Minh Diễm trong lòng tức giận gần chết, cảm thấy Giang Tuấn không biết nhẫn nhịn là gì.

"Vào trong phòng tôi ngồi một chút, đợi lát nữa tôi đưa anh trở về." Giang Hữu Khiêm đẩy Giang Mạt Hàn vào nhà.

Giang Mạt Hàn không cự tuyệt.

Trong phòng của anh ta không khi nào sạch sẽ, hiện tại cũng vậy.

"Hơi lộn xộn." Giang Hữu Khiêm ngượng ngùng cười khẽ, vội vàng nhặt lấy bảy tám chiếc áo quần quăng loạn nhét vào trong tủ.

Đóng lại cửa tủ, anh ta xoay người nhìn Giang Mạt Hàn: "Bố ông ấy nằm trên giường bệnh lâu nên tính cách nóng nảy, anh đừng để ý."

Lòng đã sớm rét lạnh, anh biết Giang Tuấn là hạng người gì.

Anh sẽ không để ý.

"Cậu nên tìm một bạn gái." Giang Mạt Hàn đổi chủ đề.

Giang Hữu Khiêm thoáng thấy xấu hổ, giống như một gã thanh niên đang thẹn thùng: "Chuyện đó, còn chưa tới lúc."

"Đúng rồi, anh hai, chuyện của anh?" Giang Hữu Khiêm ngồi trên giường, rất nghiêm túc nhìn Giang Mạt Hàn: "Tôi thấy chị dâu rất yêu anh, hai người không đi đến cuối đường thật là đáng tiếc."

Giang Mạt Hàn bỗng dưng nắm chặt thành xe, cực lực nhẫn nại cảm xúc đang dâng trào trong lòng: "Tại sao lại nói như vậy?"

"Lúc trước kia khi chị ấy còn sống, tới tim tôi hỏi tôi anh thích gì, kỳ thật tôi không biết, chị ấy cảm thấy chúng ta sống chung với từ khi còn bé nên đoán chừng là tôi sẽ biết." Giọng của Giang Hữu Khiêm nhỏ dần: "Mặc dù gia thế của chị ấy lớn nhưng không hề có vẻ kiêu ngạo, một cô gái tốt như vậy lại thế này thật đáng tiếc."

"Tôi khát, rót cho tôi một ly nước." Giang Mạt Hàn đẩy anh ta ra.

Giang Hữu Khiêm nói được.

Anh ta đứng dậy đi ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, gương mặt vốn dĩ bình tĩnh của Giang Mạt Hàn chợt hiện lên thống khổ, anh ôm ngực, nơi đó đau nhói.



Tất cả mọi người đều biết cô yêu anh.

Chỉ có chính anh không thấy rõ ràng.

Anh nhắm mắt lại che giấu tất cả thống khổ.

Trong phòng khách, Khâu Minh Diễm ngâm một bình trà đang chuẩn bị đưa vào thì Giang Hữu Khiêm vừa vặn đi ra.

Giang Hữu Khiêm nhìn thấy Khâu Minh Diễm cầm một bình trà đã pha xong, hỏi: "Mẹ pha trà?"

"Đúng vậy, mẹ nghĩ các con chưa ăn cơm, mẹ pha chút trà để hai con uống." Khâu Minh Diễm đưa nước trà cho anh ta: "Con mang vào uống với anh đi."

"Vừa lúc anh hai khát." Giang Hữu Khiêm bưng nước tới.

Khâu Minh Diễm cười: "Thật ư? Vậy nhanh chân đem vào."

Giang Hữu Khiêm ngây thơ nói với bà ta: "Mẹ phải cố gắng tranh thủ để anh hai tha thứ cho mẹ, anh ấy không phải người có lòng dạ sắt đá, chỉ cần mẹ chân thành thì chắc chắn anh ấy sẽ tha thứ cho mẹ."

Khâu Minh Diễm cười xuề xòa qua loa, trong lòng nghĩ nó chính là người lòng dạ sắt đá, có xin lỗi cũng vô dụng, trong lòng của nó luôn khắc sâu những việc bà đối xử với nói khi bé.

Từ lần trước ở bệnh viện bà ta đã biết, cố ăn nói uyển chuyển để Giang Mạt Hàn tha thứ căn bản không có khả năng.

Cho nên...

"Mẹ biết, con mau vào đi thôi, kẻo trà sắp lạnh." Bà ta thúc giục con trai.

Giang Hữu Khiêm bưng trà vào phòng.

Anh ta đi vào trong phòng, Giang Mạt Hàn đã khôi phục sắc mặt bình thản.

Anh ta bưng bình trà đã pha sẵn rót ra hai chén, cầm một chén đưa cho Giang Mạt Hàn.

"Anh hai, anh thật là ăn cơm xong rồi?" Lúc từ công ty đi ra không phải là lúc tan sở sao?

Giang Mạt Hàn không nhìn thẳng anh ta, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Giang Hữu Khiêm uống một hớp nước, có chút thở dài một hơi, nhưng anh ta không phải người ngu, biết trong lòng bọn họ vẫn còn khúc mắc, muốn nhanh chóng hóa giải thì không có khả năng. "Đều tại mẹ tôi không tốt, nếu có thể lựa chọn, tôi cũng hi vọng mình được sinh ra bởi mẹ cả."

Anh em hòa thuận, gia đình hạnh phúc.

Haiz, đều là mong ước xa vời.

"Như vậy chính là số mệnh." Giang Hữu Khiêm cảm khái.

Giang Mạt Hàn hạ tầm mắt, giờ khắc này dường như anh có thể cảm giác được bất đắc dĩ của Giang Hữu.

"Anh hai, sao anh không uống nước đi?"

Anh ta phát hiện Giang Mạt Hàn nói khát nhưng lại không uống nước, ngược lại mình đã uống xong một chén rồi.

Giang Mạt Hàn ngẩng đầu bưng nước uống, quả thật có chút khát, cầm lấy chén không đưa cho anh ta: "Tôi cần phải trở về."

"Ừm, tôi đưa anh về." Giang Hữu Khiêm đứng lên định mở cửa, đặt cái ly lên bàn, lúc xoay người muốn đẩy xe lăn bỗng nhiên cảm thấy đầu hơi choáng váng

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement