Mùa Hè Mang Tên Em - Nhậm Bằng Chu (full)

Advertisement
Lại đến thứ Hai, Trương Chú chuyển tới tổ bốn ở dãy ngoài cùng bên trái, Thịnh Hạ ngồi dãy bàn đơn sát cửa sổ phía bên phải.

Cô vô cùng biết ơn kiểu sắp xếp chỗ ngồi “đặc sắc” này của trung học phụ thuộc.

Đúng như Tân Tiểu Hòa đã nói hồi mới khai giảng – sau khi cho đằng ấy trải qua một thời gian có bạn cùng bàn, thì phải học cách độc lập từ đó bắt mình tỉnh táo lại.

Học cách độc lập.

Bắt mình tỉnh táo.

Dù rằng cơm trưa cơm tối vẫn ăn cùng nhau, nên chung quy là không thể độc lập hoàn toàn.

Khả năng thật sự tỉnh táo cũng không lớn.

Nhưng đã đủ để cô tương đối quen với việc tự chống gậy xuống tầng, về cơ bản đã không cần Trương Chú giúp.

May thay cuộc sống cuối cấp không có quá nhiều thời gian để nghĩ những chuyện được chăng hay chớ như vậy. Giờ đã có phương hướng, Thịnh Hạ cảm thấy mình tràn trề sức lực, gặp câu hỏi nào cũng hào hứng dốc sức, gặp câu phức tạp thì luôn nung nấu khát vọng tinh giản tối đa.

Đến cuối cùng thậm chí cô không buồn xem xếp hạng thực sự của mình trong lần thi tháng thứ hai này.

Không quan trọng nữa.

Đối với cô, hiện tại là một điểm khởi đầu mới.

Gãy xương gây cho cô không ít bất tiện trong sinh hoạt, đồng thời cũng khiến cô nhạy cảm hơn trước sự trôi đi của thời gian. Bởi vì mỗi một ngày, mỗi một buổi, mỗi một giờ đều là một cột mốc cực kì quan trọng.

Chỗ ngồi lần lượt đảo vòng, cuốn lịch đếm ngược trên bục giảng lần lượt lật trang, cuối cùng con số “2” ở hàng trăm đã trở thành số “1”.

Còn cách hôm thi đại học 180 ngày.

Chẵn sáu tháng, tròn nửa năm.

Ở giai đoạn then chốt này, khối 12 mở họp phụ huynh.

Trung học phụ thuộc là ngôi trường cực kì không thích, không ủng hộ việc họp phụ huynh. Nhà trường không mong phụ huynh can thiệp quá nhiều vào hoạt động dạy học, mà âu thành tích của trường cũng rành rành ra đó, nên không có phụ huynh nào nói gì.

Vương Liên Hoa đã hỏi mấy lần rằng, “Lớp mấy đứa không họp phụ huynh à?”

Giờ thì họp thật rồi.

Dù gì cũng đã lên 12, mỗi học kì họp một lần vẫn là việc cần thiết.

Vương Duy chọn chủ đề cho buổi họp: “Thống nhất tư tưởng, toàn lực tiến tới”.

Vì chủ đề này mà còn viết cả bản thảo diễn thuyết trước phụ huynh.

Nguyên là thầy định giấu thật kĩ, ngờ đâu bị Phó Tiệp cười đùa khui ra trong giờ học.

Phó Tiệp nói xong vờ vĩnh bịt miệng, “Ôi, làm lộ bí mật của thầy Vương rồi!”

Cả lớp cười ầm.

Quan hệ phải tốt lắm mới dám làm vậy.

“Giáo viên ở trung học phụ thuộc ai cũng rất thú vị.” Thịnh Hạ giới thiệu với Vương Liên Hoa như này, “Rất khác với Nhị Trung.”

Vì vậy, những trò tặng quà sau lưng trước kia thì thôi cứ miễn đi.

Vương Liên Hoa nhướng mày, thản nhiên bình phẩm: “Còn trẻ tuổi.”

Thịnh Hạ chọn cách im lặng.

Buổi họp phụ huynh diễn ra vào tiết học cuối cùng của chiều thứ Bảy. Tuần này Thịnh Hạ ngồi cùng bàn với Trương Chú, chỗ ngồi ở vị trí rất dễ thấy, ngay bàn đầu tổ ba, dưới con mắt thầy cô.

Buổi chiều, vừa tới lớp Trương Chú đã thấy cô bạn cứ thơ thẩn treo ngược cành cây.

“Trời còn chưa tối mà sao đã bắt đầu mộng du rồi?” Cậu quơ quơ trước mặt cô.

Thịnh Hạ chớp chớp mắt, nhìn cậu lom lom.

Ánh mắt ấy –

Bây giờ Trương Chú đã có thể nhận rõ những khác biệt tinh vi từ đôi mắt chất đầy cảm xúc của cô: Vui vẻ, than trách, có việc muốn nhờ.

Bây giờ thì là cái phía sau, trong hoang mang lo nghĩ có lẫn vẻ nài xin.

Trương Chú đang đứng, nhìn xuống cô từ trên cao. Va vào đôi mắt tội nghiệp ấy, cậu ngồi xuống đặt mắt ngang với mắt cô, “Nói đi, chuyện gì?”

“Mình có thể, để một số đồ qua bên chỗ cậu không?” Cô bạn mở lời.

Trương Chú cau mày, chuyện này cũng cần hỏi?



Cô chẳng đã bày ra tùy thích đấy còn gì? Đã khi nào hỏi ý cậu chưa?

Nhưng đa số thời điểm cô cũng không cố ý. Đồ linh tinh của cô có rất nhiều, cứ chạy lạc khắp nơi.

Trương Chú cau mày, “Thái độ cậu vậy là, muốn để cái gì sang chỗ mình?”

Cô bạn lảng mắt đi như tránh, “Chỉ một số đồ dùng học tập của mình thôi.”

Trương Chú linh tính thấy điều khác lạ, tuy vậy vẫn gật đầu, “Nếu chiếm chỗ nhiều thì phải nộp tiền thuê.”

“Mình mời cậu ăn kẹo.” Thịnh Hạ đồng ý, cho cậu một viên sô cô la.

Trương Chú: …

Sau đó, cậu im lặng nhìn cô bận rộn.

Đầu tiên là cất túi bút màu đen của cậu vào ngăn bàn, đặt túi bút màu xanh cốm của cô lên.

Cậu lấy làm lạ. Rõ ràng cô đã có ống bút rồi, còn dùng túi bút chi nữa?

Tiếp đó, cô cất hai quyển sổ bìa da nâu của cậu vào ngăn bàn, thay vào đó là quyển sổ họa tiết khăn trải bàn rực rỡ nhiều màu của cô nhét vào ngoài cùng giá chặn sách.

Sau đó nữa, cô lấy một tập nhãn dán ra, hỏi: “Mình dán lên giá chặn sách của cậu được không? Giấy này không có keo, dùng xong gỡ ra sẽ không để lại dấu.”

Trông mặt cô rất nghiêm túc, Trương Chú không hiểu nhưng vẫn hiền lành gật đầu.

Cô chọn đi chọn lại, chọn được mấy nhãn dán dán lên giá chặn sách ở gần mình. Nhãn in họa tiết hoa cỏ, nơ bướm, dâu tây, bánh gato, hoa nhí…

Đôi mày Trương Chú sắp dính cả vào nhau – cái gì thế này? Xấu bỏ xừ ra.

Cuối cùng, cô nhìn bàn học của cậu trầm tư giây lát, bỗng vỗ đầu như bừng tỉnh, lẩm bẩm: “Cả cốc nước nữa!”

Trương Chú: …?

Trông cô như là định đi lấy cốc nước của cậu. Cốc nước của cậu đặt ở góc trên bên phải bàn.

Cô không đứng thẳng được, chỉ vừa ngồi vừa rướn tới với cái cốc, người như sắp đè hẳn lên người cậu.

Trương Chú dựa về sau một cách thật kín đáo, hai tay hơi giơ lên nhường không gian cho cô.

Một mùi hương ấm nhẹ len vào khoang mũi, Trương Chú gượng gạo quay đầu đi, yết hầu trượt lên xuống.

Có lẽ vì với quá mà khi lấy được cốc nước của cậu cô bị hẫng chân, người lệch đi chừng sắp ngã vào đầu gối cậu.

Khuỷu tay được một bàn tay khỏe khoắn đỡ lấy, tim cô đập hẫng một nhịp –

Vẫn may, chưa ngã.

Cũng lúc đó một luồng hơi nóng thổi qua vành tai, cô nghe Trương Chú khẽ cười, nói nhỏ: “Sao cậu dễ thương thế nhỉ?”

Nhịp tim mới trở lại bình thường của Thịnh Hạ thêm một lần loạn nhịp.

Trong đôi mắt Trương Chú có vẻ cam chịu. Nếu đến giờ này mà cậu còn không biết cô muốn làm gì, thì thật uổng là bạn cùng bàn với cô bấy lâu nay.

Sau một hồi “cải tạo” của cô, bây giờ nhìn chỗ cậu ngồi đã không khác gì chỗ của con gái.

Lát nữa là họp phụ huynh, cô sợ mẹ biết bạn cùng bàn là con trai?

Trương Chú cười không thành tiếng, sao lại có người suy nghĩ giản đơn như thế?

Chỉ cần mẹ cô nói chuyện với chị cậu vài câu thôi, thì chẳng vỡ lở hết?

Thịnh Hạ luống cuống ngồi thẳng lại, vành tai mới bị cậu rỉ vào thấp thoáng đỏ lên.

Dạo này cậu cứ ăn nói linh tinh, cô đã hơi hơi miễn dịch rồi.

Không phải lòng không dao động, mà là tự động lọc sạch ném vào lò tái chế, không nghe không hỏi.

Từ trận đại chiến tường QQ tối qua cô đã hiểu ra – bây giờ bộ xử lý của cô chưa đủ, chỉ có thể giải quyết những vấn đề liên quan tới việc học trước.

Còn bây giờ, tay cô còn cầm cốc nước của cậu, không biết nên làm gì với nó vì ngăn bàn đã không thể nhét được thêm.

“Cốc nước của cậu, lát nữa bỏ vào cặp mang đi được không?” Cuối cùng cô vẫn hỏi.

Để nhường chỗ cho buổi họp phụ huynh, nhà trường cho khối 12 tan học chiều sớm.

Tuy thế vì còn giờ tự học tối, không thể theo phụ huynh về nhà nên các bạn cũng không cần đợi bố mẹ. Nhiều bạn đã hẹn trước, nhân khoảng thời gian rảnh rỗi quý báu này ra ngoài thư giãn thả lỏng.

Ví dụ phòng kí túc của Tân Tiểu Hòa và phòng của Dương Lâm Vũ đã hẹn đi chơi bài.

Ví dụ bọn Trương Chú và Hàn Tiếu đã hẹn đi đánh bóng.

Lúc đánh bóng đôi khi cậu không mang cặp theo mà cứ vứt ở sau ghế.

Nhưng thế thì không được. Cặp cậu nhìn là thấy rõ kiểu con trai, buộc phải mang đi.

Trương Chú mím môi cố nhịn, sâu trong đôi mắt lấp lánh nụ cười, gật đầu nói, “Được.”

Trừ “được” ra thì còn có thể nói gì nữa?

Thịnh Hạ rất hài lòng: “Cảm ơn cậu.”

Trương Chú: “Chuyện nhỏ.”

4 giờ chiều, khối 12 tan học, phụ huynh lục tục tới lớp.

“Chú, đi thôi!”

Bọn Hàn Tiếu đứng đầy ở cửa chờ Trương Chú. Ngô Bằng Trình thấy Thịnh Hạ nhìn sang, giơ tay chào: “Hi, mĩ nữ!”

Thịnh Hạ: …

Chu Ứng Tường mới lần đầu nhìn tận mặt Thịnh Hạ, mặt đần ra thì thào: “Nữ thần của anh Chú đây à?”

Bây giờ Thịnh Hạ ngồi bàn đầu, vị trí rất gần cửa, nghe mồn một từng chữ. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.

Cậu ta tưởng mình nhỏ tiếng lắm ư?

Trương Chú vứt cốc nước vào trong cặp, liếc sườn mặt điềm tĩnh của cô bạn, hỏi: “Có cần kiểm tra lại lần nữa không?”

Nhỡ để lạc thứ gì có mùi giống đực của cậu lại thì khổ.

Nghĩ tới đây Trương Chú bất giác cười, chính bản thân cũng không nhận ra nụ cười này hân hoan phơi phới cỡ nào.

Thịnh Hạ ngẩng lên, mắt cũng quét thêm lần nữa thật, kiểm tra hoàn tất, “Hết rồi.”

“Thế mình đi được rồi?”

“Ừm.”

“Ôi chao ôi!”



“Chịu thật, đi đánh bóng mà cũng phải báo cáo cơ đấy!”

“Sẽ về nhanh thôi mĩ nữ à, đến tối là trả anh Chú cho cậu.”

“Ghê gớm thật, thảo nào họ Hầu gầy rộc đi, ngày ngày nhìn người ta sến súa cũng đủ no rồi, làm gì còn khẩu vị ăn uống nữa chứ!”

“Bóng đèn khổng lồ tận mét 95, sáng quá cơ anh Hầu nhỉ?”

Hầu Tuấn Kỳ: “Cút! Buồn á.”

“Hahahahahaha!”

Mấy cậu này, lần nào gặp cũng như thế, bực thật! Không muốn để ý tới mấy cậu, Thịnh Hạ cúi đầu tìm cuốn vở từ vựng.

Trương Chú đảo mắt qua, mấy cậu chàng mới chịu thôi.

Cả hội kéo nhau rời khỏi tòa dạy học.

Bấy giờ Thịnh Hạ mới ngẩng lên.

Một hội bạn thật nổi bật.

Một hội bạn ồn phải biết.

Tiếng chí chóe của thiếu niên mỗi lúc một trôi xa.

Hàn Tiếu đang kêu ca: “Hôm nay bị bố đánh chắc rồi. Lần thi tháng trước thành tích của mình gớm không nhìn nổi, Chú, hay kèm mình ít hôm?”

Trương Chú cười: “Chấp nhận đi, cậu phải cho phép thế giới này có sự tồn tại của người bình thường…”

Hàn Tiếu: …

Cả hội: “Ahahahahahahaha!”

Hử?

Không phải cậu nói là phải tin chắc lần sau mình có thể làm được ư?

Rất nhiều lời cậu nói, phải chẳng chỉ là thuận miệng bịa ra, nhưng cô thì vẫn tôn thờ như chuẩn mực.

Thịnh Hạ lắc đầu.

Chân cô đi lại bất tiện nên chẳng muốn đi đâu, chỉ ngồi dưới cầu thang hướng ra lối đi, cầm vở từ vựng ngồi học.

Người cũng không đi ăn uống vui chơi giống vậy còn có Lư Hựu Trạch.

Cả hai đụng mặt dưới lối đi có mái che, nhìn nhau nở nụ cười.

“Đang học từ vựng à?” Lư Hựu Trạch ngồi xuống cạnh cô, hỏi.

“Ừ.” Thịnh Hạ thấy cậu đang cầm giáo trình TOEFL, ngạc nhiên, “Giờ cậu đã chuẩn bị thi TOEFL rồi?”

Lư Hựu Trạch: “Ừ, định đi du học.”

Thịnh Hạ: “Bỏ thi đại học luôn à?”

Lư Hựu Trạch gật gật, “Ừ, thành tích của mình ở trong nước cũng không khả quan.”

Thịnh Hạ im lặng. Thành tích của cậu chắc chắn có thể vào trường 211, mà đặt mục tiêu vào trường 985 cũng phải có hi vọng chứ?

Thành tích như cậu mà còn không khả quan, thì chẳng phải như cô là nên bỏ cuộc luôn cho rồi?

Nhưng với điều kiện như nhà cậu, rất nhiều người lên cấp ba đã ra nước ngoài, còn có người du học từ bé.

Thịnh Hạ hỏi chuyện: “Nếu có dự định này, thế sao lúc đầu không học lớp quốc tế?”

Lư Hựu Trạch: “Lúc mới vào cấp 3 không định đi. Khi ấy ông nội mình mới mất, trong nhà nhiều việc phải lo.”

Ờm… bí mật hào môn.

Chủ đề dần đi hơn mức xã giao. Thịnh Hạ vô thức lảng tránh, chuyển chủ đề: “Vậy cậu định du học nước nào?”

“Đi Mỹ.”

“Giỏi quá.”

“Hầy,” Lư Hựu Trạch có vẻ tự giễu, “Hèn nhát né tránh hiện thực thôi.”

Thịnh Hạ: …

Cô có thể nhận ra là học kì này phong độ của Lư Hựu Trạch dần đi xuống, trông có vẻ chán nản hoàn toàn khác với lúc mới nhập học. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.

“Không đâu, trường học tốt ở Mỹ cũng khó thi đậu lắm mà, chỉ là con đường cậu lựa chọn khác mọi người thôi. Dù sao tất cả cũng vì để trở thành một bản thân tốt hơn, đúng không?” Thịnh Hạ nói vậy.

Lư Hựu Trạch mím môi không biết đang nghĩ gì. Nhưng cậu vẫn gật đầu: “Ừm.”

Lúc này từ lớp học vọng ra tiếng vỗ tay, nghe thì là đại diện phụ huynh lên phát biển.

“Chào các anh chị, tôi là người nhà Lư Hựu Trạch.”

Bố của Lư Hựu Trạch ư?

Thân phận chủ tịch tập đoàn Quân Lan, làm đại diện phụ huynh đã là quá đủ. Dù vậy Thịnh Hạ vẫn rất ngạc nhiên. Kiểu người bận rộn trăm công nghìn việc như bố cậu mà cũng tới tham dự buổi họp phụ huynh? Hơn nữa nghe giọng còn có vẻ khá trẻ tuổi.

“Đó là chú út của mình. Trước giờ bố mình chưa từng tới họp phụ huynh cho mình.” Có lẽ nhận ra mối nghi hoặc của Thịnh Hạ, Lư Hựu Trạch bỗng nhiên lên tiếng.

Thịnh Hạ ngẩng lên, nhìn thấy vẻ cô đơn sâu trong mắt cậu.

Cô an ủi: “Bố mình cũng chưa tới họp bao giờ…”

Đưa mắt nhìn nhau, Lư Hựu Trạch cười: “Lúc trước chú mình cũng chưa dự bao giờ. Chú ấy tới không phải vì mình đâu.”

Không phải vì cậu, thế thì là vì ai?

Thịnh Hạ không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ im lặng tiếp tục học thuộc từ vựng.

Buổi họp phụ huynh diễn ra gần một giờ đồng hồ mới kết thúc. Chuông điện thoại của Thịnh Hạ reo lên, Vương Liên Hoa nói cần trao đổi ít câu với giáo viên các môn, bảo Thịnh Hạ chờ thêm lúc nữa.

Thịnh Hạ đã đoán trước được nên không ngạc nhiên.

Không lâu sau, các phụ huynh ra về, khu dạy học trở về tĩnh lặng. Thịnh Hạ ngồi im như núi, tiếp tục học từ vựng.

Lạ là Lư Hựu Trạch cũng không có động thái gì. Thịnh Hạ chỉ nghĩ chắc chú cậu cũng đang trao đổi với các thầy cô chứ không nghĩ nhiều.

Chốc sau, cô nghe một giọng nói quen tai.

“Chờ mấy đứa thi đại học xong rồi bàn tiếp.” Là một giọng nữ, chỉ nghe thôi đã có thể mường tượng ra một bóng dáng xinh đẹp và hơi xa cách.

Là Trương Tô Cẩn.



“Thế kết thúc học kì này nhé, ăn tết rồi gặp mặt. Mấy đứa cũng là bạn học, gặp thì có sao.” Là một giọng nam, nghe rất có sức hút.

Là giọng nói mới phát biểu ban nãy.

Bất giác Thịnh Hạ quay sang nhìn Lư Hựu Trạch, thấy cậu đang cười không thành tiếng.

Rất khó để định nghĩa đó là nụ cười thế nào. Nhưng tóm gọn là không phải kiểu cười hạnh phúc.

Chị của Trương Chú và chú của Lư Hựu Trạch?

Hai người họ đang nói chuyện bên cạnh lối đi, vì có cầu thang che nên không nhìn thấy hai cô cậu bên này.

Tất nhiên Thịnh Hạ cũng không nhìn thấy họ.

Nhưng cuộc đối thoại thì có thể nghe rõ từng chữ.

Trông Lư Hựu Trạch có vẻ đã biết chuyện từ trước, hơn nữa còn vì vậy mà phiền lòng.

Chợt Thịnh Hạ nghĩ: Trương Chú thì sao, cậu có biết không?

Phía bên kia, lời Trương Tô Cẩn đã cho Thịnh Hạ đáp án.

“Vậy cũng không cần phải gặp ngay lúc này, chờ thi đại học xong đã. Thằng Chú còn chưa biết, em cần thời gian.”

Giọng nam thở dài, “Nó chẳng mong em sớm xong chuyện chung thân đại sư quá ấy chứ?”

“Ngày mai gặp rồi nói tiếp, đừng nói ở đây.”

“Lần nào nói chuyện này em cũng tránh, có gì đâu mà không thể cho người ta biết, mà nói chuyện thôi cũng không được? Rốt thì anh có chỗ nào khiến em mất mặt?”

“Em không có ý đó. Em đi trước. Tới giờ quán mở bán rồi, em phải về đây.”

Trương Tô Cẩn đi rồi, chú của Lư Hựu Trạch cũng đi sát theo sau.

Khi họ đi ra từ lối mái che, từ chỗ Thịnh Hạ có thể nhìn tới bóng lưng hai người.

Chú của Lư Hựu Trạch vai rộng lưng cao, mặc bộ đồ tây khiêm tốn nhưng không xuề xòa, nhìn người rất phong độ.

Bóng lưng rất đỗi xứng đôi.

Tuy vậy…

Lúc trước hình như Trương Chú có nói là chị cậu bắt đầu nuôi cậu từ khi lớn bằng cô, vậy tức khi đó 17 tuổi, bây giờ sẽ vào khoảng 34, 35?

Nhưng chú của Lư Hựu Trạch thì –

Tóc nâu, ăn mặc rất kiểu trai Hàn, nhìn không giống nam giới tầm 30, 40 tuổi.

Chậc, phi công trẻ?

Thịnh Hạ giật mình vì suy nghĩ của bản thân, vội cúi thấp đầu. Sao lại đi xét đoán chuyện nhà người khác thế chứ, không nên chút nào.

“Mình về trước đây.” Lư Hựu Trạch nói, “Chú không nhớ còn đứa cháu này, nhưng cháu thì vẫn phải nhớ chú. Mình đi tìm chú út, cậu thì sao, muốn đi ăn cơm không?”

Thịnh Hạ nói: “Mình ở đây chờ mẹ.”

“Thế mình đi trước.”

“Ừ.”

Tác giả có lời:

Anh Chú cưng bạn gái online tiêu chuẩn kép:

Hàn Tiếu: Kèm mình ít hôm.

Trương Chú: Cậu phải cho phép thế giới này có sự tồn tại của người bình thường.

Thịnh Hạ: Mình phải làm thế nào?

Trương Chú: Lần sau nhất định sẽ được!

Hạ Hạ cư-tê online tiêu chuẩn kép:

Anh Chú: Bố mình mất rồi.

Thịnh Hạ: Huhuhu đau lòng quá.

Lư Hựu Trạch: Ông mình chết rồi.

Thịnh Hạ: Bí mật hào môn thôi đừng nghe thì hơn.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement