Nông Kiều Có Phúc - Trần Yến Yến (Truyện full)

Advertisement

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Bụi thấy nhi tử trầm mặt, cười rộ lên, sẵng giọng: "Nhìn con chút tiền đồ này, còn ghen cùng một đứa nhỏ."
     
Sở Lệnh Tuyên nhìn nụ cười ôn nhu trên mặt mẫu thân, trong lòng cảm khái vạn phần. Mẫu thân kể từ sau khi gặp chuyện không may, gần như chưa từng cười qua. Nhưng mà bắt đầu từ hôm qua, trên mặt mẫu thân bất cứ lúc nào cũng treo nụ cười, vẻ mặt cũng buông lỏng rất nhiều.
     
Khóe môi hắn lại câu lên, cố ý nói ra: "Sao nhi tử cảm thấy con gái lớn không cần cha đây?"
     
Bụi ha ha cười ra tiếng, nói: "Yên Nhi có thể có chủ ý của mình, không phải do con cái người làm cha này gây khó dễ, vậy thật sự là không thể tốt hơn." Lại như có điều suy nghĩ nói: "Nếu như về sau có thể lại có một người thật lòng che chở nó, nương cũng yên lòng."
     
Sở Lệnh Tuyên nhìn nhìn khuê nữ vẫn còn ngơ ngác ngốc ngốc nhìn cửa, có hơi cười khẽ, nói: "Xem ra, phải bồi dưỡng tiểu tử thối kia kỹ một chút rồi."
     
Mấy người đang nói, đầy tớ đưa cơm tới, còn xách một cái hộp đựng thức ăn, nói là Trần sư phụ đưa tới, còn nói Trần sư phụ nói buổi tối sẽ làm gạo nếp táo ngọt, đưa lại đây sau.
     ...
Trong Lộc Viên, Mục thẩm đã thay xiêm y cũ của Vương thị, Giả Sơn cũng thay xiêm y cũ của Trần Danh, đang đợi ở sảnh phòng.
     
Trần A Phúc gọi Trần Danh, Vương thị, A Lộc, Đại Bảo ngồi xuống, để cho Mục thẩm tử dập đầu nhận chủ.
     
Thời điểm khi bọn họ kêu Trần Danh "Lão gia", Vương thị "Phu nhân", A Phúc "Đại cô nương", A Lộc "Đại thiếu gia", Đại Bảo "Bảo ca nhi", trừ Trần A Phúc và Đại Bảo vẻ mặt tự nhiên ra, Trần Danh, Vương thị, A Lộc đều đỏ mặt lên, vô cùng thẹn thùng.
     
Trần A Phúc có chút ghé mắt với Đại Bảo. Mình có thể thản nhiên, đó là bởi vì mình sống lâu hơn một đời, có đầy đủ lịch duyệt và tự tin. Nhưng Đại Bảo một hài tử không đến năm tuổi, còn có thể thản nhiên dạng này, đây chính là sức lực từ lúc sinh ra đã có. Hơn nữa cậu từ lúc sinh ra đã có thiên phú, thông tuệ, tuấn tú... Mình thật sự là nhặt được bảo bối.
     
Trần Danh đến cùng không có thói quen được gọi là lão gia, đỏ mặt nói: "Chúng ta đều là lớp người quê mùa, gọi cái gì lão gia phu nhân, cười đến rụng răng. Vẫn là gọi ta Trần đại ca hoặc là Trần đại thúc, gọi nương A Phúc là tẩu tử hoặc Nhị thẩm. Gọi A Phúc "Đại cô nương", Đại Bảo "Bảo ca nhi" đều không sai, còn như A Lộc... Liền kêu Lộc thiếu gia đi."
     
Hắn vốn muốn nói gọi là A Lộc, nhưng nghĩ đến nhi tử của mình đang đọc sách, tương lai là muốn khảo tú tài khảo cử nhân, đảm đương nổi một tiếng Lộc thiếu gia.
     
Trần A Phúc biết rõ sức lực không phải là một sớm một chiều dưỡng ra, nếu bọn họ đã không quen, sẽ chờ về sau có thói quen rồi nói sau.
     
Nàng cùng từng người Trần Danh thưởng hai mẹ con kia mỗi người một viên ngân hoa sinh, cũng nói một chút chỗ ở, phân công cùng chú ý hạng mục công việc, còn nói tiền lương phúc lợi đãi ngộ của bọn họ. Mục thẩm mỗi tháng hai trăm văn tiền, Giả Sơn một trăm văn tiền, mỗi người một năm hai bộ quần áo.
     
Giả Sơn tạm thời ở tại nhà kế bên trái, Mục thẩm tạm thời ở tại nhà kề đông phòng. ChieuNinh:{\}[email protected]#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
     
Giả Sơn có nhiệm vụ trông cửa, chân chạy, cùng một chút việc nặng, Mục thẩm chủ quản phòng bếp, giặt quần áo, cho heo ăn và công việc khác.
     
Đại Bảo nhìn người xong, lại kéo A Lộc đi hậu viện xem heo con. Heo đen nhỏ tròn vo, lười biếng nằm ngay đơ ở trong chuồng, ngẫu nhiên sẽ hừ hừ gọi hai tiếng nhúc nhích.
     
Mục thẩm mang theo thức nấu xong tới ăn cho heo ăn, heo con lập tức tinh thần, hừ hừ kêu rồi chôn đầu nhỏ ăn thức ăn ở trong máng. Hai tên tiểu tử nhìn tới trời tối rồi cũng xem không đủ, đây là gia sản bọn họ từ khi hiểu chuyện liền hy vọng có được, cảm thấy so với mua đầy tớ còn khiến bọn họ vui vẻ hơn.
     
Giả sơn đến gọi bọn họ: "Lộc thiếu gia, Bảo ca nhi, Nhị thẩm mời hai người đi ăn cơm tối."
     
A Lộc trước không phản ứng kịp, vẫn là Đại Bảo kéo hắn một cái, hắn mới biết được thì ra cái gọi là Lộc thiếu gia chỉ là chính mình, lại hé miệng cười dắt Đại Bảo đi thượng phòng ăn cơm.
     
Các chủ tử ăn cơm tại đông phòng thượng phòng, mấy người Trần A Phúc đều không có thói quen có người đứng xem bọn họ ăn cơm, liền xua đuổi mẫu tử kia đi ăn cơm.
     
Hai mẹ con vội vàng hấp tấp ăn cơm, thấy các chủ tử ăn xong, liền vào thu dọn chén đi phòng bếp rửa. Trần A Phúc lại dẫn Mục thẩm làm gạo nếp táo, sau đó để Giả Sơn theo Đại Bảo đưa đi Đường Viên. Lại cầm hai khối bố cho Mục thẩm, để bà tự may xiêm y cho mình và Giả Sơn.
     
Cùng Mục thẩm Giả Sơn tiếp xúc không đến một ngày, Trần A Phúc đối với bọn họ vẫn tương đối hài lòng. Đặc biệt là Mục thẩm, chịu khó, lưu loát, có nhãn lực, lại không nhiều lời.
     
Trước khi ngủ, Trần A Phúc và Vương thị vừa muốn đi phòng bếp bưng nước nóng, đã nhìn thấy Mục thẩm mang theo một thùng đựng nước nóng đến Tây Sương, mà Giả Sơn thì mang theo một cái thùng đến thượng phòng.
     
Vương thị nói với Giả Sơn: "Trực tiếp xách đi Đông Sương hầu hạ A Lộc đi."
     
Bà không quen được người hầu hạ, cũng nguyện ý tự mình hầu hạ Trần Danh.
     
Mẫu tử Trần A Phúc rửa mặt xong, lại lau chân cho Truy Phong, Thất Thất và Hôi Hôi mới bay trở về.
     
Trần A Phúc trừng chúng nó một cái, hai vật nhỏ này chạy tới trong nhà người ta ăn chùa uống chùa, chơi đến sắp ngủ mới trở về, da mặt cũng đủ dày.
     
Hai vật nhỏ trực tiếp không đếm xỉa Trần A Phúc mất hứng, bên trong Đường Viên nhiều cây cánh rừng nhiều, hoa quả khô chúng nó thích cũng nhiều, mình lại được hoan nghênh được tôn sùng là khách quý, đương nhiên nguyện ý đi.
     
Ngày hôm sau, mấy người Trần A Phúc mới vừa ăn điểm tâm, liền nghe thấy tiếng đập cửa. Là Cao thị đến.
     
Giả Sơn mở cửa, thấy là một thanh niên phụ nhân, có chút sững sờ. Cao thị cũng sững sờ, không biết tiểu tử nửa lớn này là ai.
     
Vương thị từ thượng phòng đi ra, cười nói: "Giả Sơn, đây là Quý đại tẩu."
     
Rồi nói với Cao thị A Phúc mua hai hạ nhân.
     
Cao thị con mắt trừng to, càng không ngừng chậc chậc, nói A Phúc tài giỏi, không chỉ xây được hai cái sân lớn như thế, ngay cả đầy tớ đều mua nổi.
     
Còn kém một khắc chung đến giờ Tị, Trần A Phúc liền dẫn Đại Bảo cùng hai chó hai chim đi Đường Viên đi làm.
     
Mới vừa đi ra Lộc Viên, đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa đi ở trước cửa, lão nhân đánh xe, đúng là ngày hôm qua nhìn thấy Lão Bang tử Triệu Lý chính, trên lưng hắn còn vác một cái bao.
     
Hắn ngừng xe ngựa xong, nhảy xuống xe, nhìn thấy Trần A Phúc, con mắt trừng thật to, giống như đã gặp quỷ. Tay run run chỉ Trần A Phúc, nói không lưu loát: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi... Là ai?"
     
Hắn miệng càng không ngừng run run, cũng không biết là lạnh, hay là bị dọa.
     
Trần A Phúc hừ lạnh nói: "Trò cười, tại sao ta phải nói cho ông biết ta là ai?"
     
Triệu Lý chính nghẹn một cái, lại nhìn chung quanh một chút, nói: "Trong này hẳn là nhà Vương Quyên Nương đi? Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi là... khuê nữ Vương Quyên Nương?" Lại nghĩ tới điều gì, con mắt trừng được càng lớn: "A, ông trời ơi, không thể nào!" ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
     
Trần A Phúc không lên tiếng, chỉ là trợn mắt trừng mắt hắn, ngăn cản trước mặt hắn không cho hắn đi nhà mình.
     
"Nương, nương sao vậy?" Trần Đại Bảo lôi kéo váy bông vải của nàng, lại mắt nhìn Triệu Lý chính, hỏi: "Gia gia kia là ai?"
     
Trần A Phúc giao hộp cơm trong tay cho cậu, nói: "Nhi tử, con trước mang Thất Thất và Hôi Hôi đi Đường Viên chơi. Nói cùng tỷ muội, nương có chuyện phải làm, đợi lát nữa lại đi bồi nàng. Truy Phong và Vượng Tài thì lưu lại đây bên trong trông nhà." Lại cúi đầu nói với hai con chó: "Không cho phép người không liên quan đi vào nhà chúng ta, ai dám xông vào, cắn chết cho ta."

Hết chương 154.


Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement