Sau Khi Xuyên Đến Show Tuyển Tú, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Advertisement
Editor: _Annne_

"Lục Chước!"

Thiếu niên nằm trên giường cũ đột ngọt tỉnh lại, thở dốc kịch liệt, ngón tay vô thức bấu chặt chăn ga bên cạnh.

Đưa tay chạm lên gương mặt xa lạ, Ôn Trì mới nhận ra nước mắt mình đã chảy dài trên má, trái tim như bị bóp nghẹt không thở nổi, ngay cả hít thở cũng thấy đau đớn.

Vô số mảnh vỡ kí ức lộn xộn thoáng qua trong tâm trí, những trải nghiệm đó như là một giấc mơ ngắn ngủi chưa hề xảy ra.

Ôn Trì cảm thấy lòng mình đau đớn, đuôi mắt đỏ hồng. 

Những việc đó trải qua rất chân thực, mỗi biểu cảm của mọi người đều sống động tươi tắn khiến cậu cực kỳ bối rối.

Nhìn bộ bàn ghế cũ kĩ trước mặt, Ôn Trì mới nhớ ra: Mình chỉ là một học sinh cấp ba nhà nghèo, lại còn không được chào đón.

Sao có thể là thiếu niên ngôi sao rực rỡ đó được?

Cậu đưa tay che kín mắt, khóe miệng nhếch lên ý cười chua xót, chua xót đến nỗi khiến người ta đau lòng.

Nếu tất cả những điều này đều không phải thật, thì những gì cậu và Lục Chước đã trải qua là gì?

Không có lời giải đáp.

Sau khi nằm trên giường bình tĩnh một chút, cậu mới nhớ ra hôm nay lần đầu tiên đi học, cậu vội vàng xuống giường tắm rửa, theo thói quen mở tủ quần áo lấy bộ đồng phục nhăn nheo ố vàng.

Đeo cặp sách, cậu định cầm chìa khóa trên bàn thì nhận thấy bức ảnh được đặt kín đáo trên mặt bàn.

Ôn Trì cầm bức ảnh lên nhìn kĩ, đồng tử co rút: Đây là bức hình cậu và Lục Chước chụp ở công viên giải trí!

Đầu ngón tay cậu run lên không ngừng, tim đập nhanh hơn trong tích tắc.

Đúng rồi, anh ấy đã từng nói.

"Anh nhất định sẽ đến tìm em."

- - 

Sau đó, Ôn Trì lại đi học hàng ngày, sống một cuộc sống bình thường tẻ nhạt.

Mỗi khi xuống lầu, dì ở cửa hàng ăn sáng sẽ tươi cười chào hỏi Ôn Trì.

Khi đến trường học, cậu bạn cùng bàn vẫn sôi nổi như thường, hay kéo cậu đến các quán ăn mới xung quanh trường.

Bài tập về nhà thì vẫn nhiều như vậy, như một hố đen không cách nào làm xong được.

Và mỗi tối khi trở về nhà, cậu vẫn theo thói quen lấy bức ảnh ra xem. Có lúc nhìn ảnh cả tiếng đồng hồ. Cuốn nhật ký trong ngăn tủ mỗi ngày đều được lôi ra.

"Lục Chước, anh có khỏe không? Hôm nay em vẫn mua đồ của dì dưới nhà, bao giờ anh đến ăn thử với em?"

"Lục Chước, buổi tối tốt lành. Hôm nay vẫn còn rất nhiều bài tập về nhà, bao giờ anh mới đến dạy em vậy?"

"Lục Chước, hôm nay bạn cùng bàn đưa em đi ăn quán lẩu mới khai trương, em nhớ anh rất thích ăn lẩu, chúng ta cùng thử nhé."

"Lục Chước, hôm nay đi học không có việc gì, nhưng em càng yêu anh hơn ngày hôm qua."

Từng điều vụn vặt hiện lên trong cuốn nhật ký, thỉnh thoảng còn thấy mấy vệt nước, làm nhòe đi những dòng chữ viết vội.

Nhưng thiếu niên vẫn không thể nhìn thấy người mình nhớ thương.

- ----

Hôm nay Ôn Trì dậy muộn hơn mọi ngày, cậu vội đến trường mà không kịp ăn sáng, may là đến trường trước khi tiếng chuông đầu tiên vang lên.

Bạn cùng bàn của Ôn Trì vội vàng đi đến chỗ ngồi, không nhịn nổi trêu Ôn Trì khi thấy mấy cọng tóc vểnh lên giữa đầu tóc đen của cậu.

Hai má cậu đỏ bừng vì chạy vội, không ngừng thở hổn hển, chỉ có thể cười trước mấy lời trêu chọc của bạn cùng bàn.

Cho đến khi vào lớp, bụng của Ôn Trì hơi đau, mới nhớ tới hôm qua mình không ăn cơm vì nhiều bài tập quá, sáng nay cũng chưa ăn gì vì vội đi học, cậu tự nhủ thầm không ổn lắm.

Cuối cùng cũng hết tiết một, mặt Ôn Trì tái nhợt, môi cũng trắng bệch.

Bạn cùng bàn không ở trong lớp, mấy bạn khác cậu cũng không thân, Ôn Trì chống bàn đứng lên định đi đến phòng y tế xin viên thuốc đau dạ dày là xong.

Mồ hôi lạnh thấm ướt áo trắng, người cậu run rẩy, đi một lúc lại phải chống tường nghỉ ngơi.

Khi đi đến cầu thang, Ôn Trì muốn bước xuống nhưng tự nhiên mắt tối sầm, chân bước hụt một bậc rồi cả người chúi vè phía trước.

Cơn đau không đến như cậu tưởng, Ôn Trì rơi vào một cái ôm ấm áp, mang theo một mùi bạc hà thân thuộc.

údÔn Trì ngẩng đầu, mắt cậu trợn tròn, đôi tay run rẩy sờ lên gò má mà mình nhớ nhung ngày đêm, không biết từ bao giờ nước mắt đã lưng tròng rồi lăn dài trên má.

"Lục Chước.... Em rất nhớ anh....."

Người trước mắt cúi đầu, khẽ hôn lên nước mắt của cậu: "Trì Trì, anh đến để tìm em."

Người trong lòng đang kiệt sức nghe được giọng nói quen thuộc, cuối cùng không gắng gượng thêm được nữa, từ từ nhắm mắt.

- ---

Khi Ôn Trì tỉnh lại, thầy y tế đang đứng bên giường, miệng còn dặn dò cậu: "Thanh niên cho dù có cơ thể khỏe mạnh đến đâu cũng không thể bỏ ăn cả ngày thế được..."

Ôn Trì thấy câu này quen quen, bỗng nhớ đến bóng người ôm lấy mình trước khi ngất đi, thế là vội vàng kéo thầy y tế.

"Thầy... Thầy ơi, thầy có thấy người đưa em đến phòng y tế không? Anh ấy cao gầy..."

Ôn Trì hoảng hốt dùng tay miêu tả dáng người Lục Chước, cậu thậm chí không thèm quan tâm máy đang chảy ngược vào túi truyền dịch.

Cậu sợ đó chỉ là ảo giác do mình nhung nhớ quá lâu.

Hy vọng xuất hiện rồi vụt tắt mới là việc khiến cho người ta đau thấu tâm can.

Thầy y tế đang định nói gì để xoa dịu cảm xúc cậu thì cánh cửa phòng y tế đột ngột mở ra.

Một người cao lớn bước nhanh vào, trên tay vẫn cầm bát cháo nóng hổi.

Nhìn thấy người thân thuộc cuối cùng cũng xuất hiện, Ôn Trì thả lòng tâm tình, để cho Lục Chước tự nhiên tháo ống dịch trên tay mình.

"Lục Chước....." Thiếu niên tựa đầu lên vai Lục Chước, gọi anh một cách nhẹ nhàng.

Thầy y tế đã nhìn thấy nhiều trường hợp như vậy, không nói gì đi ra khỏi phòng, lại còn quan tâm đóng cửa lại.

Lục Chước nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Trì, đôi tay to rộng vuốt ve lưng xoa dịu cảm xúc cho cậu.

"Ôn Trì, xin lỗi vì anh đến chậm, anh...." Anh chưa kịp nói xong thì cậu đã ngẩng đầu hôn anh.

Kỹ năng hôn vẫn ngây thơ như trước, chỉ biết liếm môi một cách vụng về. Ít nhất có thể chắc chắn rằng không có ai xuống tay với cậu khi mình không ở đây - Lục Chước nghĩ thầm.

Sau đó anh đưa tay ôm gáy của cậu để hôn sâu hơn, cạy hàm răng ra, đầu lưỡi tràn vào khoang miệng cậu liếm láp một cách nhiệt tình.

Nước bọt không kịp nuốt biến thành các sợi chỉ bạc chảy xuống từ khóe môi, Ôn Trì chỉ cảm thấy môi mình tê dại vì bị mút, người cậu mềm nhũn.

Nụ hôn của Lục Chước rất sâu nhưng không thô lỗ mà dịu dàng lướt qua mọi ngóc ngách, như thể đôi tình nhân xa cách nhiều năm cuối cùng cũng gặp lại.

Khi liếm đến hàm trên của cậu, Lục Chước cảm giác thấy thiếu niên trong lòng run lên, hai má cậu đỏ bừng, hai mắt cũng bị phủ một lớp sương mù mờ mịt.

Lục Chước xấu xa liếm tiếp hàm trên nhạy cảm, thấy hai má cậu đỏ bừng vì thiếu Oxi, thắt lưng vô thức nâng lên mới miễn cưỡng buông cậu ra.

Cơ thể Ôn Trì mềm nhũn tựa vào ngực Lục Chước thở gấp.

"Xin lỗi, Trì Trì. Anh không cố ý tìm em muộn thế đâu." Giọng nói khàn khàn của Lục Chước vang lên bên tai Ôn Trì.

Vốn dĩ Lục Chước là người của thế giới này nhưng lại đến thế giới song song kia trước Ôn Trì. Sau khi xuyên qua, Lục Chước mất đi kí ức của thế giới hiện thực cứ thế sống một cách lặp đi lặp lại trong thế giới kia với kí ức của nguyên chủ.

Mãi đến khi Ôn Trì rời đi, Lục Chước mới nhận ra mình là người của thế giới khác, rồi cũng đi luôn sau khi Ôn Trì rời đi. Nhưng vì hai người rời đi làm ý thức thế giới bị hỗn loạn nên Ôn Trì về thế giới này trước, Lục Chước phải ở lại vết nứt không gian chờ thế giới kia tìm người thay thế vào hai thân thể trống đó thì mới về được.

"Chúng ta ở thế giới đó sẽ thế nào?" Ôn Trì lẩm bẩm trong vòng tay Lục Chước.

"Họ sẽ sống theo cách của riêng mình." Lục Chước đáp.

Sau đó, Lục Chước nâng cậu dậy từ ngực mình, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi tiến lại gần.

Hơi thở đan xen, Ôn Trì có thể nhìn rõ lông mi của Lục Chước.

Giọng nói trầm thấp vang lên.

"Vậy thì bé cưng Trì Trì, em có muốn ở bên anh không?"

"Em đã là của anh từ lâu rồi."

Đôi má thiếu niên phớt hồng như một trái đào, khiến người ta không khỏi thắc mắc rằng cắn một miếng liệu có nước đào ngọt ngào chảy xuống không.

Lục Chước chậm rãi cong khóe môi, hai người tựa sát vào nhau phát ra tiếng nước ngọt ngào.

Không ai lý giải được tại sao hai người phù hợp như vậy lại đến thế giới song song.

Có thể đó là một sự trùng hợp, hoặc cũng có thể là duyên trời sắp đặt.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Từ nay, trời cao biển rộng, tương lai còn dài.

Họ sẽ cùng nhau tiến tới ngày mai.

-----------------Toàn văn hoàn-----------

Tác giả có điều muốn nói: Cuối cùng cũng kết thúc rồi ~

Anh Lục và Trì Trì sẽ sống hạnh phúc ở một thế giới khác ~

Cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng Anh Lục và Trì Trì thời gian lâu như vậy ~

Lâu lắm mới viết kết thúc vì tác giả hơi bận và không biết phải viết kết thế nào nên mới hoãn lại đến hôm nay. QAQ

Đây là lần đầu tiên mình viết truyện nên mình chọn viết truyện ngắn, thế giới quan cũng rất nhỏ, tuy còn nhiều thiếu sót nhưng đã vượt qua mong đợi rồi ^v^

Mỗi bình luận của mọi người mình đều xem cũng đều sửa lỗi, cũng do các thiên thần nhỏ cmt nhiều quá nên mình không trả lời lại hết, nhưng mình đều xem hết nha moaa ~

Chuyện xưa của Anh Lục và Trì Trì đến đây là hết rồi ~

Yêu mọi người~

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement