Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Advertisement

Lục Cận Phong mở mắt ra, đập vào mắt là một luồng ánh sáng trắng lóa, phải mất một lúc anh mới thích ứng được với ánh sáng trong phòng, khung cảnh xung quanh cũng dần rõ ràng trở lại.

Rơi vào tầm mắt là khuôn mặt của Vạn Nhất, Lâu Doanh còn cả Xa Thành Nghị.

Vạn Nhất vui mừng nói: "Đại ca, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi."

Những vết thương của Lục Cận Phong phần lớn là ngoài da, trong lúc rơi xuống đã vực dậy bản năng sinh tồn, cộng thêm được đào tạo quanh năm có năng lực tự vệ nhất định nên hiện tại mới nhặt được một mạng.

Lâu Doanh cũng rất kích động: "Anh rể."

Xa Thành Nghị cũng rất hào hứng: "Anh cũng coi như đã tỉnh rồi, còn sớm hơn mấy tiếng so với suy nghĩ của tôi."

"Yên, Yên Yên đâu? Cô ấy sao rồi?"

Đây là câu nói đầu tiên mà Lục Cận Phong mở miệng nói sau khi tỉnh lại, cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Giọng nói của anh khàn đặc, cảm giác nói chuyện có chút khó khăn.

Cả ba người ở đây đưa mắt nhìn nhau, ai cũng đều không muốn nói sự thật cho Lục Cận Phong biết.

Xa Thành Nghị nói: "Anh vừa mới tỉnh lại, đừng nói quá nhiều."

"Tôi hỏi mấy người, Yên Yên sao rồi?" Lục Cận Phong vừa nhớ lại tình hình lúc ngã xuống núi đã thấy tóc gáy đều dựng đứng, vô cùng sợ hãi.

Không phải anh sợ mình chết, mà là sợ không cứu được Tô Yên.

Anh nhớ lúc Tần Nhã Hân đập xuống, thời khắc đó mình đã dùng sức đẩy Tô Yên lên phía trên tảng đá lớn, rồi chuyện xảy ra sau đó đã không còn nhớ được nữa.

Lục Cận Phong có chút bùi ngùi, cuối cùng không màng tới vết thương, gắng sức ngồi dậy.

Cũng vì lúc rơi xuống núi cánh tay bị va đập dẫn tới bị thương, cho nên vừa dùng sức chống tay ngồi dậy đã lập tức cảm giác một trận đau nhức dữ dội.

"Hmm!"

Lục Cận Phong đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.

Vạn Nhất vội vàng nói: "Đại ca anh mau nằm xuống đi, chị dâu đang nằm ở phòng kế bên, vẫn còn hôn mê chưa tỉnh dậy. Mặc dù tình hình rất nguy cấp nhưng mà tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, anh đừng lo lắng."

Lục Cận Phong chỉ nghe được một vế trong câu nói đó.

Tình hình của Tô Yên rất nguy cấp.

"Đưa tôi đi xem cô ấy, nhanh."

Lục Cận Phong không thể chờ được, một khắc cũng không.

Ba người bên đây đều biết với tính cách của Lục Cận Phong thì không thể nào không cho anh đi xem được.

Xa Thành Nghị nói: "Bây giờ bọn tôi đẩy anh qua đó."

Lục Cận Phong nằm trên giường bệnh, được đám Xa Thành Nghị, Vạn Nhất và Lâu Doanh đẩy đi qua phòng bên cạnh.

Tô Yên đeo mặt nạ dưỡng khí, mu bàn tay bị ghim kim tiêm đang truyền chất lỏng, khuôn mặt cũng đã được băng bó sơ qua.

Xa Thành Nghị giải thích: "Trong lúc ngã xuống sườn núi, mặt của Tô Yên bị va đập dẫn tới bị thương, vết thương có chút sâu, nhiều xương trong người bị gãy cộng với xuất huyết trong. Còn có, thuốc mà Tô Duy cho đã mất đi hiệu lực, vius biến thể rồi, tôi và ngài Thượng Quan đang nghiên cứu chế tạo thuốc giải lần nữa. Biết được ngọn nguồn của virus rồi, lần này sẽ nhanh chóng có thể nghiên cứu ra được đâu."

Bên tai Lục Cận Phong như thể được dựng lên một tấm bình phong che chắn lại, không nghe thấy được gì cả, trong mắt anh chỉ có Tô Yên đang hấp hối đấu tranh với sinh mệnh kia.

Bên trong đôi mắt thâm thúy kia dường như có màng nước đang rung chuyển.

Lục Cận Phong là ai chứ?

Là đầu tàu của tập đoàn Lục thị ở Đế Đô, trong giới kinh doanh chỉ cần giậm chân một cái đã có thể khiến người trong cả hai giới trắng đen kia mất ăn mất ngủ ba ngày ba đêm.

Một đứa con trời như vậy, có ai từng thấy anh rơi nước mắt?

Ai mà tin Lục Cận Phong biết khóc chứ.

Xa Thành Nghị và Vạn Nhất đã quen biết Lục Cận Phong nhiều năm vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Cận Phong rơi lệ, trong lòng cũng đều chấn động.

Ai cũng nói rằng đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa đụng tới chỗ đau lòng mà thôi.

Xa Thành Nghị liếc mắt ra hiệu cho Vạn Nhất và Lâu Doanh, cả ba người thức thời ra ngoài để lại không gian riêng cho Lục Cận Phong và Tô Yên.

Giường bệnh của Lục Cận Phong và giường bệnh của Tô Yên được xếp song song với nhau, cả ba người vừa đi đã thấy Lục Cận Phong run run đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt tay của Tô Yên.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, trượt qua sống mũi, chảy vào trong con mắt còn lại.

"Vợ ơi!"

Âm thanh của Lục Cận Phong nức nở, trước mắt là Tô Yên bị trọng thương, người phụ nữ mà anh nâng niu trong lòng bàn tay lại bị tổn thương thành ra như vậy, hỏi anh làm sao có thể chấp nhận được chứ.

Bên ngoài phòng bệnh.

Bầu không khí cũng rất nặng nề, u ám.

Ông cụ Lục, Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc và Kawaii đều đã tới, biết được Lục Cận Phong đã tỉnh, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Vũ Mặc càng khóc to hơn: "Cha tỉnh rồi, mẹ cũng sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi."

Ông cụ Lục rất vui mừng, trên mặt Hạ Phi cũng có thể nhìn thấy được vẻ phấn khởi.

Lục Cận Phong tỉnh lại cũng là đại diện của một dấu hiệu tốt.

Xa Thành Nghị và Thượng Quan Ân cũng vội vàng tiếp tục nhốt mình trong thí nghiệm để nghiên cứu.

An Hinh và Lý Văn tới bệnh viện, cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Tô Yên vẫn đang hôn mê, nhưng hiện tại người thân không được vào trong phòng chăm sóc đặc biệt thăm, cũng không ai nhìn thấy Tô Yên cả.

Chu Kiệt đi tới bệnh viện, lấy tư cách là bạn bè mà hỏi bác sĩ về bệnh tình của Tô Yên.

Bác sĩ nói: "Tình hình rất không khả quan, tỷ lệ sống sót hiện tại chỉ có 10%."

Người bác sĩ này có tham gia giải phẫu cho Tô Yên, nhưng mà cũng chỉ là yểm trợ Xa Thành Nghị và Thượng Quan Ân mà thôi.

Tình hình của Tô Yên rất xấu, nếu như để cho ông ta đích thân chữa trị thì quả thật chỉ có 10% thành công. Theo suy nghĩ của ông ta thì Xa Thành Nghị và Thượng Quan Ân cũng không có tài cán lớn đến mức có thể chữa khỏi cho bệnh nhân này được, cho nên mới dám nói mấy lời như vậy với Chu Kiệt.

Nếu như không thể nghiên cứu ra được thuốc giải, quả thật tình hình của Tô Yên rất nguy kịch.

Sau khi biết được tình trạng của Tô Yên, Chu Kiệt cảm thấy suy sụp, có cảm giác như vạn vật xung quanh đều trở nên mơ hồ.

Tô Yên chính là sắc màu xinh đẹp nhất xung quanh cuộc đời của Chu Kiệt.

Tô Vân đứng ở cửa phòng bác sĩ nghe lén nội dung cuộc trò chuyện, trong lòng thầm thấy mừng rỡ.

Xem ra, lần này Tô Yên chết chắc rồi.

Vừa nghĩ tới chuyện người kia phải chết, Tô Vân chợt nhận ra vậy không phải Lục Cận Phong góa vợ rồi ư?

Nói cách khác, vị trí mợ cả nhà họ Lục bỏ trống rồi.

Vị trí mợ cả nhà họ Lục bây giờ to lớn hơn vị trí mợ cả nhà họ Sở gấp nhiều lần.

Ý nghĩ đó vừa xoẹt qua trong đầu, trong lòng Tô Vân càng thấy thêm thoải mái.

Tô Vân cũng biết Lục Cận Phong đã tỉnh bèn quyết định sẽ tiếp xúc với Lục Cận Phong nhiều thêm một chút, trước hết để lại một ấn tượng tốt, nói không chừng thật sự có thể thành công.

Lúc này, Tô Vân hoàn toàn quên mất chuyện lúc trước từng bị Lục Cận Phong chém đứt một ngón tay.

Con người, đúng là sẹo lành rồi sẽ quên mất cảm giác đau đớn trước đó.

Lục Cận Phong được đưa tới phòng bệnh thường, người trong nhà họ Lục đều đến bệnh viện thăm hỏi, nhưng đều bị Vạn Nhất và ông cụ Lục đuổi cả rồi.

Tần Chấn Lâm cũng qua thăm Lục Cận Phong, lấy danh nghĩa là cha vợ mới có thể vào nhìn Lục Cận Phong một cái.

Tần Chấn Lâm thấy Lục Cận Phong, trong đầu cũng đầy cảm xúc rối bời, nhất thời không biết nên nói gì, do dự mãi hồi lâu mới gượng gạo nói một câu: "Con rể, cố gắng dưỡng thương, Yên Yên bên kia có đám Thượng Quan Ân chăm sóc rồi, con đừng lo lắng."

Lục Cận Phong không lên tiếng, từ sau khi từ trong phong chăm sóc đặc biệt trở ra, trên mặt anh không bày ra bất cứ biểu cảm gì. Ngay cả nhìn Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cũng đều không có chút cảm xúc.

Tần Chấn Lâm thở dài một hơi, lại nói: "Bi kịch hôm nay có một nửa trách nhiệm là do cha, cha quyết định rồi, sẽ giải tán Địa Sát, từ nay về sau sẽ không còn Địa Sát trong giới nữa."

Theo suy nghĩ của Tần Chấn Lâm thì chuyện Lục Cận Phong và Tô Yên có ngày hôm nay đều là do ông ta trước đó đã giao Địa Sát cho Tần Nhã Hân, quá mức dung túng mới xảy ra bi kịch này.

Ánh mắt Lục Cận Phong u ám, hồi lâu sau mới trầm giọng nói một câu: "Là con không bảo vệ tốt cô ấy."

Chuyện này, Lục Cận Phong không trách người khác, là anh không bảo vệ tốt Tô Yên.

Bảo vệ vợ là trách nhiệm của người chồng.

Bây giờ ngoại trừ an nguy của Tô Yên ra, với Lục Cận Phong mà nói không còn thứ gì quan trọng bằng nữa.

Lục Cận Phong nghỉ ngơi ở phòng bệnh hai tiếng, đang chuẩn bị bảo Vạn Nhất đẩy mình đi qua phòng chăm sóc đặc biệt thăm Tô Yên thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác đẩy mở ra.

Người tới không ai khác, chính là Tô Vân.

Cô ta là nhân lúc người canh gác đi toilet mà tranh thủ chui vào trong này.

Tô Vân không nghĩ tới Lục Cận Phong đang tỉnh, tưởng rằng anh đang nghỉ ngơi, nhìn thấy người kia trợn tròn mắt nhìn mình mới cười xấu hổ nói: "Ngài Lục, nghe nói anh gặp tai nạn phải nhập viện, tôi cố tình hầm canh gà mang tới, anh đỡ hơn chút nào chưa?"

Canh gà này là Tô Vân mua ở tiệm cơm nhỏ ở cửa bệnh viện, đổi nước canh gà.

Cô ta muốn lấy lòng, chỉ tiếc là hướng về sai đối tượng.

Người khác còn có thể thương hoa tiếc ngọc, hoặc là nể tình cô ta là phụ nữ mà nhượng bộ, tế nhị đuổi khéo người đi.

Lục Cận Phong lại phóng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Tô Vân, hỏi một câu: "Cô lì đòn không?"

 

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement