Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)

Advertisement

Một câu nói nhẹ nhàng của Phàn Kiến Tu giống như một quả bom được ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, nhất thời nhấc lên sóng to gió lớn. 

Trong phòng họp, hơn ba mươi người đều biến sắc, hít ngược một hơi lạnh, sau đó ánh mắt lại tập trung lên người tôi. 

Những người đang ngồi ở đây đều là tinh anh trong 

 

giới kinh doanh của Lôi Trạch, ai cũng là người thông minh. Vừa rồi khi tôi xuất hiện cùng Phàn Kiến Tu, cũng đã mơ hồ đoán ra được điều gì đó, nhưng khi Phàn Kiến Tu chính thức nói ra khỏi miệng, vẫn khó tránh khỏi cảm thấy khiếp sợ. 

Tôi âm thầm quan sát vẻ mặt của từng người trong phòng hội nghị. 

Trong đó phản ứng lớn nhất chính là Phương Bình ngồi ở bên trái Phàn Kiến Tu. 

Chỉ thấy Phương Bình hai mắt trợn tròn và kinh ngạc nhìn tôi, miệng chậm rãi há to, trên mặt là nỗi khiếp sợ khó có thể che giấu được. Khi ánh mắt của tôi nhìn đến chổ ông ấy, trên mặt lại vội vàng nở ra nụ cười chân thành, làm ra bộ dạng mừng rõ và hưng phấn. 

Từ Thanh ngồi đối diện không có chút biểu cảm nào, hoàn toàn không kinh ngạc với chuyện này. 

Bởi vì tôi đã kể cho anh ta biết về chuyện tôi sẽ tiếp nhận chức hội trưởng của Thanh Thạch thương hội, hơn nữa anh ta bây giờ chỉ một lòng một dạ muốn tiến quân chinh phục thành phố Tế Dương bên cạnh, cho nên vị trí hội trưởng Thanh Thạch thương hội đã không còn là ưu tiên hàng đầu của anh ta. 

Sau khi nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt của tôi dừng lại trên một người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện Từ Thanh. 

Nếu tôi đoán không sai, người này hắn cũng giống như Từ Thanh, Phương Bình, có tư cách cạnh tranh chức vị hội trưởng, tên ông ta là Chu Quốc Khánh. 

Trên mặt Chu Quốc Khánh cũng mang theo vẻ khiếp sợ, và một nụ cười cứng ngắc, trong đáy mắt tràn ngập sự tối tăm và có chút căm phẫn, khó có thể che giấu được. 

Chỉ thấy ông ta hơi mấp máy khóe miệng, sau đó đem 

ánh mắt hướng về phía một người đàn ông trung niên khác đang ngồi bên cạnh mình, len lén bắn một ánh mắt với ông ta. 

Người đàn ông trung niên kia như ngầm hiểu, lại lộ ra vẻ khó xử, cho đến khi Chu Quốc Khánh hung hăng trừng mắt liếc ông ta một cái, lúc này mới dám ho nhẹ hai tiếng, do dự mở miệng nói: "Hội trưởng, việc này... có phải đột ngột quá không?" 

Lời nói vừa dứt, phòng họp lập tức yên tĩnh lại. 

Phàn Kiến Tu cười híp mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên kia: "Ồ? Xem ra Lý tổng có ý kiến khác sao?" 

“Cũng không phải có ý kiến gì." Người đàn ông trung niên vội vàng xua tay, lau mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng nói: "Chỉ là... chỉ là cảm thấy chuyện đổi hội trưởng lớn như vậy, chúng tôi trước đó cái gì cũng không biết, cảm giác thật sự là có chút quá đột ngột." 

“Hiểu rồi.” 

Phàn Kiến Tu gật đầu, bình tĩnh nói: "Lý tổng đây là đang trách tôi tự mình chủ trương, trước khi quyết định không thương lượng trước với mọi người." 

“Không không không, hội trưởng, tôi tuyệt đối không có ý này." 

Người đàn ông trung niên sợ tới mức vội vàng đứng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ bối rối, "Tôi chỉ là... chỉ là..." 

Người đàn ông trung niên lắp bắp nói không nên lời, 

nhịn không được mà hung tợn nhìn thoáng qua Chu Quốc Khánh một cái. 

Chu Quốc Khánh nhíu mày, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói: "Hội trưởng, lão Lý không biết cách ăn nói, ông cũng đừng để ý. Ý của lão Lý là Thanh Thạch thương hội chúng tôi dù sao cũng là một tổ chức chính quy, về việc chọn người kế nhiệm vị trí hội trưởng, có phải nên cẩn thận một chút thì tốt hơn không? Đương nhiên, tôi không phải nói quyết định của hội trưởng là không cẩn thận hay không nghiêm túc, càng không phải nói Trần tiên sinh không thể làm hội trưởng, chỉ là việc gì cần làm đúng theo quy trình, thì vẫn nên tuân theo quy trình của nó, mọi người nói có đúng không?" 

Chu Quốc Khánh cười gượng hai tiếng, lại phát hiện căn bản không có ai phụ họa, nụ cười trên mặt lập tức trở nên hết sức xấu hổ. 

Phàn Kiến Tu cười hỏi: “Vậy quy trình mà cậu nhắc đến, là như thế nào?" 

Chu Quốc Khánh bị Phàn Kiến Tu nhìn chăm chú, trên trán chậm rãi chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kiên trì nhỏ giọng nói: "Dựa theo quy trình của thương hội, vị trí hội trưởng phải do mọi người bỏ phiếu bầu ra mới 

đúng.” 

“Ồ!” Phàn Kiến Tu dường như bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, "Thì ra cậu đang nói cái này, không thành vấn đề, vậy 

cứ làm theo ý cậu đi, nhân dịp hôm nay mọi người đều ở đầy, chúng tôi bỏ phiếu bầu cử đi." 

Chu Quốc Khánh nghe vậy liền sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó là mừng rõ như điên, như không dám tin Phản Kiến Tu sẽ đồng ý với ý kiến của ông ta. 

Chỉ thấy Phàn Kiến Tu gõ gõ bàn, ánh mắt đảo qua mọi người: "Vậy chúng tôi bắt đầu đi, những ứng cử viên 

 

trước đó từng có ý định muốn tranh cử vị trí hội trưởng, theo thứ tự là Từ Thanh, Phương Bình, Chu Quốc Khánh, hiện tại lại thêm một người là Trần Thiên Vị, tổng cộng có bốn vị ứng cử viên, mọi người bỏ phiếu kín đi, không có ý kiến gì chứ?" 

Nói xong, trong phòng họp yên tĩnh không một tiếng động, mọi người đều lắc đầu. 

Ai ngờ Từ Thanh bỗng nhiên giơ tay lên, mở miệng 

nói: "Bất kể là thực lực, tầm nhìn, bố cục hay năng lực kinh doanh, tôi tự nhận không thể so với Thiên thiếu gia, cho nên tôi tự nguyện rời khỏi cuộc tranh cử, hơn nữa toàn lực ủng hộ Thiên thiếu gia tiếp nhận chức vị hội trưởng." 

Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều kinh hãi, sau khi suy nghĩ một chút, lại lộ ra thần sắc như hiểu được chuyện hiển nhiên gì đó. 

Phàn Kiến Tu cũng cảm thấy không ngoài dự đoán, chỉ gật đầu một cái, sau đó lại nhìn về phía Phương Bình và Chu Quốc Khánh: "Hai người các cậu thì sao? Nếu như không có ý kiến, chúng tôi liền bắt đầu bỏ phiếu đi." 

“Hội trưởng, tôi..." 

Phương Bình há miệng thở dốc, sắc mặt có vẻ có chút do dự và phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi nói: "Tôi cũng xin rời khỏi cuộc tranh cử, đem một phiếu này bầu cho Thiên thiếu gia.” 

“Được, vậy thì chỉ còn lại hai người." 

Phàn Kiến Tu cười ha hả, nói: "Quốc Khánh, không 

phải cậu cũng muốn rút lui đấy chứ?" 

Chu Quốc Khánh trầm ngâm một hồi lâu, cắn chặt răng và nói: "Tôi không rút lui!" 

“Được." Phàn Kiến Tu gật đầu, căn dặn Phương Bình: "Cho người chuẩn bị chút giấy bút đưa tới đây." “Vâng." Phương Bình vội vàng đứng dậy. 

Rất nhanh sau đó, giấy bút dùng để bỏ phiếu đã được 

đưa đến, mỗi người một tờ, sau khi viết xong tên thì bỏ vào trong thùng giấy, sau đó thống nhất kiểm phiếu. 

Toàn bộ quá trình tiến hành rất thuận lợi, trong phòng họp tính cả tôi và Phàn Kiến Tu tổng cộng có ba mươi tám người, kết quả bỏ phiếu cuối cùng là, tôi đạt được ba mươi lăm phiếu, còn Chu Quốc Khánh chỉ đạt được ba phiếu. 

Sau khi công bố kết quả, Chu Quốc Khánh nhất thời mặt xám như tro tàn, theo bản năng mà nhìn về phía mấy người bên cạnh mình. 

Mấy người kia làm ra bộ dạng nhìn đất nhìn mây, cũng không thèm nhìn Chu Quốc Khánh một cái. 

Chu Quốc Khánh sắc mặt trắng bệch, thật lâu sau mới chán nản thở dài, trên mặt nặn ra một nụ cười gượng, vô tay liền nói: "Chúc mừng Trần tiên sinh đã thành công tiếp nhận chức vụ hội trưởng Thanh Thạch thương hội!" 

“Ào ào..." 

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt như sấm lập tức vang lên. “Chúc mừng Trần tiên sinh, ngài rất là xứng đáng, rất xứng đáng!” 

“Có Thiên thiếu gia dẫn dắt, Thanh Thạch thương hội chúng ta nhất định có thể lên một tầm cao mới!" 

“Cảm ơn, cảm ơn chư vị đã tín nhiệm." 

Tôi mỉm cười, gật đầu với mọi người, không nhịn được lại liếc mắt nhìn Chu Quốc Khánh một cái. 

Lúc này sắc mặt của ông ta đã khôi phục lại bình 

thường, không những tinh thần không bị sa sút, ngược lại khuôn mặt còn hiện lên nụ cười chân thành mà vui sướng. 

Haha, con người này ngược lại cũng có chút thú vị. Tuy rằng tầm nhìn hơi kém một chút, cho nên mới không nhìn rõ cục diện trước mặt, nhưng lòng dạ cũng tương đối rộng lượng, vừa rồi rõ ràng còn không cam lòng, nhưng bây giờ lại trở thành người chân thành và nhiệt tình nhất trong tất cả mọi người. 

Trong lòng tôi cảm thấy buồn cười, ngoài mặt lại tiếp tục hàn huyên với mọi người: "Tôi dù sao vẫn còn trẻ tuổi, không có quá nhiều kinh nghiệm, hy vọng mọi người ngày sau có thể giúp đó tôi nhiều hơn.” 

“Cũng không dám nói là giúp đó, Thiên thiếu gia có bất kỳ vấn đề gì cứ giao phó cho lão Chu tôi là được." “Đúng vậy, mọi người sau này còn phải dựa vào sự chiếu cố của Thiên thiếu gia nhiều hơn." 

“Haha haha, có Thiên thiếu gia ở đây, tất cả chúng ta sau này còn phải lo lắng về cơ hội làm ăn sao?" 

Mọi người đều nhao nhao đồng ý. 

Sau một hồi hàn huyên, Phàn Kiến Tu giơ tay lên ra hiệu cho mọi người tạm ngưng, liền cười nói: "Các vị hãy nghỉ ngơi trước đi, tôi và hội trưởng mới còn có chút việc, xin lỗi không tiếp được các vị một lát, các vị cũng không được đi, nhân dịp này thì buổi tối hôm nay chúng ta náo 

nhiệt một chút, chúc mừng hội trưởng mới của chúng tôi nhậm chức!” 

"Được! Tôi đây cần phải mời Thiên thiếu gia vài ly mới được." 

“Tối nay không say không về." 

Trong sự nhiệt tình đưa tiễn của mọi người, tôi và 

Phần Kiến Tu rời khỏi phòng họp. 

“Đi, giới thiệu vài người khác cho cậu quen biết. " 

Phàn Kiến Tu cười cười với tôi, sau đó liền đi trước dẫn đường. 

Tôi bước nhanh đuổi theo, trong lòng có chút tò mò, hỏi: "Cũng là thành viên của Thanh Thạch thương hội sao? 

“Không phải." Phàn Kiến Tu lắc đầu, nói: "Là hội viên Hắc Kim của Thanh Thạch hội sở.” 

Tôi nhất thời trừng to mắt, trong lòng kinh ngạc. 

Nếu như nói Thanh Thạch thương hội là tổ chức tương hỗ thương nghiệp do Phàn Kiến Tu sáng lập, vậy Thanh Thạch hội sở chính là tài nguyên mối quan hệ mà Phân Kiến Tu đã khổ tâm kinh doanh, trợ giúp ông ta trở thành thế lực lớn thứ tư của Lôi Trạch có thể sánh vai cùng tam đại gia tộc, ở một mức độ nào đó mà nói thậm chí còn quan trọng hơn so với Thanh Thạch thương hội. 

Tuy rằng hình thức tổ chức của thương hội sẽ chặt chẽ và hỗ trợ nhau tốt hơn, nhưng dù sao số lượng thành viên cũng không phải quá nhiều, mà Thanh Thạch hội sở lại là nơi hưởng lạc và vui chơi của đại đa số phú hào của thành phố Lôi Trạch và thậm chí là các thành phố xung quanh, hội viên từ cấp độ bình thường, trung cấp, cao cấp đến đỉnh cấp, còn có Hắc Kim là đẳng cấp cao nhất, không ai không phải là một đại nhân vật mà người bình thường không hâm mộ. 

Đặc biệt là sáu vị hội viên Hắc Kim kia, lại càng vô cùng thần bí, không phải ai cũng có thể biết được thân phận cũ thể của bọn họ. 

Trong lòng tôi cũng khó tránh khỏi có chút tò mò. “Ngoại trừ tôi ra, năm vị còn lại là ai?" Tôi hỏi Phàn Kiến Tu.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement