Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên - Tiếu Tiếu

Advertisement
Giết chết Tiếu Diện Phật cao thủ cấp bậc kia?

Tô Thương chỉ khẽ mỉm cười chứ hoàn toàn không giải thích gì, tạm biệt xong liền rời khỏi phòng đọc sách của cha.

Mặc dù hiện tại bản thân anh đã đặt chân đến cảnh giới luyện khí tầng thứ hai, giơ tay ra thì có thể giết được người luyện võ cảnh giới Hóa Kình.Nhưng Tô Thương vẫn chưa gặp qua tông sư võ đạo chân chính nào, không biết bản thân mình so với tông sư thì ai mạnh ai yếu.

Hơn nữa, người đã động đao vào nhà họ Tô kia nữa, tám phần cũng là một tông sư võ đạo.

Cho nên Tô Thương không muốn đánh rắn động cỏ, quan niệm của Huyền Thiên Tiên Đế chỉ có bốn chữ, ổn định, đừng dao động .

Trở về lại phòng, Tô Thương ngồi khoanh chân lại, đi vào trạng thái tu luyện, bây giờ chỉ có tu luyện mới khiến cho lòng anh bình tĩnh trở lại.

Sau khi Tô Thương rời đi, Tô Thần Binh cũng rời khỏi phòng đọc sách, đem chuyện xảy ra tối nay kể cho lão gia nhà họ Tô nghe.

Lúc này.

Trong căn phòng bí mật dưới lòng đất.

Một ông già đầu tóc bạc phơ, đang khoanh tay lại, ngồi ngay ngắn trên một cái đệm cói.

Râu tóc ông ấy đều bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo nhưng mái tóc ngắn gọn gàng trông rất có sức sống.

Đặc biệt là đôi mắt của ông ấy, mặc dù đã đục ngầu nhưng lại tỏa ra ánh sáng tinh khiết dường như chỉ cần ông ấy liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu mọi người .

Ông lão tóc ngắn đó không phải là ai khác chính là ông nội của Tô Thương, Tô Kiền Khôn.

Ngay lúc này.

Sau khi nghe Tô Thần Binh kể thì Tô Kiền Khôn vô cùng kinh ngạc: "Con nói ở Giang Bắc xuất hiện một thanh niên tông sư sao, chỉ một đòn đã giết chết được Tiếu Diện Phật?"

"Đúng vậy."

Tô Thần Binh gật đầu nói: "Cha, người tông sư thanh niên đó tên là Tô Huyền Thiên, con chưa gặp bao giờ, nhưng nghe người khác nói, cao lắm cũng chỉ hơn hai mươi thôi, hơn nữa nhìn còn rất lạ, lúc trước chưa từng tới chợ đen Cửu Môn."

"Tông sư trẻ tuổi như vậy, tư chất tự nhiên như là yêu quái rồi."

Tô Kiền Khôn cười khổ: "Đều nói giang sơn đời nào cũng có người tài, những người tỏa sáng mấy trăm năm trước, ngày trước cha đều không phục, nhưng bây giờ xem ra không phục cũng không được mà."

"Cha lúc hơn hai mươi tuổi cũng chỉ là vừa mới tiếp xúc với giới luyện võ công,vậy mà cậu ấy lại có thể đặt chân được đến cảnh giới mà nhiều người cả đời này cũng không có cách gì đặt chân vào được."

"Cha, cha tiếp xúc với giới luyện võ khá muộn, thuộc dạng có tài nhưng thành đạt muộn, không cần tự coi nhẹ mình." Tô Thần Binh an ủi nói.

"Ừm."

Tô Kiền Khôn khẽ gật đầu, ngay sau đó lại lạnh lùng nói: "Ngược lại cũng quá lợi cho Tiếu Diện Phật rồi, để cho ông ta chết rồi, nếu không tối nay cha sẽ đem ông ta chém thành trăm mảnh!"

"Dám có ý đồ xấu với nhà họ Tô, rơi vào tay cha thì sao có thể để ông ta chết dễ dàng như vậy được!" Giọng nói của Tô Kiền Khôn vô cùng lạnh lẽo nói.

Tô Thần Binh nghe thấy như vậy, nhất thời vui mừng kinh ngạc nói: "Cha, vết thương của cha đã khỏi hẳn rồi sao?"



"Không có."

Tô Kiền Khôn lắc đầu nói: "Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm của Hoa thần y cho dù là có hiệu quả kì diệu nhưng cũng không thể có mấy ngày thì có thể khiến cha khỏi hẳn được, vết thương của cha miễn cưỡng cũng đã hồi phục được sáu phần mà thôi."

"Nhưng mà, cho dù là như vậy thì giết Tiếu Diện Phật cũng không phải là chuyện khó, chỉ cần giơ tay lên mà thôi." Tô Kiền Khôn tự tin nói.

"Cha, sao cha không nói sớm, làm con lo lắng không thôi." Tô Thần Binh oán giận nói.

"Cái đồ bỏ đi nhà con đang oán trách cha sao?"

Tô Kiền Khôn trừng mắt nhìn Tô Thần Binh, lạnh lùng nói: "Bình thường kêu con tu luyện cho tốt vào, con lại không nghe, giờ gặp vấn đề rồi thì chỉ biết dựa vào cha để giải quyết, cha đã hơn bảy mươi tuổi rồi, còn phải trông nom cho nhà họ Tô bao lâu nữa hả?"

"Cha, con tu luyện rồi mà, nhưng con chỉ có thể đạt đến mức này thôi." Tô Thần Binh cười khổ nói.

"Cho nên mới nói con là đồ bỏ đi mà!"

Tô Kiền Khôn dạy dỗ Tô Thần Binh, giống như dạy đứa con vậy, không đúng vốn dĩ là đang dạy con mà.

"Tô Thương gần đây thế nào?" Lúc này, Tô Kiền Khôn thản nhiên nói.

Tô Thần Binh trả lời: "Cái đồ bỏ đi đó, vẫn giống như trước đây thôi, không biết tiến thủ, không làm việc đàng hoàng, không chịu ăn học."

Trong mắt Tô Kiền Khôn, Tô Thần Binh là đồ bỏ đi.

Trong mắt Tô Thần Binh thì Tô Thương là đồ bỏ đi.

Thể hiện tình cảm bằng cách đả kích thế hệ sau là truyền thống văn hóa của nhà họ Tô mà.

"Haiz."

Tô Kiền Khôn không khỏi lắc đầu nói: "Vốn dĩ, cha cho rằng con đã đủ dở rồi, ba mươi tuổi mới đạt được Hóa Kình."

"Nhưng cha không ngờ, đứa cháu trai kia của cha lại còn bỏ đi hơn, hai mươi tuổi rồi mà ngay cả võ thuật cũng chưa hề tiếp xúc."

"Cũng may còn có một cô cháu gái, tư chất ngút trời, mười tám tuổi đã đặt chân vào cảnh giới Hóa Kình, hai mươi tuổi là Hóa Kình đỉnh phong, hai mươi lăm tuổi đã sắp là tông sư rồi."

Nhắc đến Tô Cân Dực thì Tô Kiền Khôn liền đắc ý nói: "Cứ như vậy mà phát triển thì trước năm ba mươi tuổi Cân Dực có hy vọng sẽ đặt chân đến cảnh giới tông sư chân chính rồi, thiên phú như vậy, cả Giang Bắc không ai sánh bằng được!"

"Cha, cha nói như vậy thì hơi quá rồi, thanh niên Tô Huyền Thiên giết Tiếu Diện Phật kia đã là tông sư rồi." Tô Thần Binh chen miệng nói.

"Con không nói thì cũng không ai nói con câm đâu." Tô Kiền Khôn trừng mắt nhìn Tô Thần Binh.

Tô Thần Binh biết điều liền cúi đầu xuống không lên tiếng nữa.

"Cho dù nói như thế nào thì Tô Huyền Thiên kia cũng đã giúp nhà họ Tô giải quyết được một rắc rối, coi như nhà họ Tô nợ cậu ấy một ân tình vậy."

Tô Kiền Khôn dừng lại một lúc rồi hỏi: "Thần Binh, con điều tra lai lịch của cậu ấy chưa, cha muốn gặp cậu ấy một lần."

"Chưa có, Tô Huyền Thiên giống như là đột nhiên xuất hiện vậy, cả Giang Bắc không ai biết cậu ấy là ai, từ đâu tới."



Tô Thần Binh nói: "Nhưng cậu ấy có đi đến chợ đen Cửu Môn hai lần, có người nói cậu ấy muốn mua đá năng lượng, cha, cha muốn gặp cậu ấy, có lẽ có thể đến chợ đen Cửu Môn thử vận may xem thế nào."

"Ừm, cha biết rồi." Tô Kiền Khôn gật đầu rồi nói: "Không còn việc gì nữa thì con đi ra đi, cha cần yên tĩnh để nghỉ ngơi."

"Cha, con muốn nói chuyện với cha về chuyện của Tô Thương." Tô Thần Binh nói.

"Tô Thương? Nó làm sao?"

"Gần đây Tô Thương ngày càng hư hỏng rồi, hơn nữa chuyện của Cảnh Hàm cha cũng biết rồi, bây giờ tương lai của nhà họ Tô đều chỉ trông chờ vào Tô Thương thôi."

Tô Thần Binh nói tiếp: "Cho nên con muốn đưa nó đi Quốc Nhận rèn luyện một chút, nói không chừng có lẽ có thể thành tài cũng nên."

"Ừm, con tự xem rồi sắp xếp là được rồi, cũng đã đến lúc để cho đồ bỏ đi đó chịu khổ rồi."Tô Kiền Khôn tán thành nói.

"Cha, là như vậy, Tô Thương nhìn có vẻ như rất chống đối chuyện này, con sợ nó sẽ gọi điện cho Cân Dực."

Tô Thần Binh cười khổi nói: "Cha cũng biết đó, con sợ nhất là Cân Dực, nếu như Cân Dực cảm thấy đau lòng cho Tô Thương từ đó mà ngăn cản thì..."

"Yên tâm đi, Cân Dực để đó cho cha giải quyết, chuyện này nó sẽ không hỏi tới đâu."

Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Cha đột nhiên nghĩ tới, cha cũng đã hơn nửa năm rồi chưa gặp Tô Thương nhỉ?"

"Đúng vậy, cha nhìn thấy nó chỉ bực mình thêm thôi." Tô Thần Binh nói.

"Ai, đều là máu mủ ruột rà, người làm ông nội sao lại có thể cảm thấy cháu mình phiền chứ."

Tô Kiền Khôn thở dài nói: "Thời gian nửa năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn mà."

"Cha, cha đang nhớ Tô Thương à."

Tô Thần Binh khẽ cười nói: "Cũng đúng, đều nói cách một thế hệ sẽ thân thiết hơn, cha đương nhiên yêu thương Tô Thương hơn con, thế này đi, cha, ngày mai con kêu Tô Thương qua thăm cha nhé."

"Đừng."

"Không cần."

Tô Kiền Khôn lại vô cùng bác bỏ, nghiêm túc nói: "Ý cha muốn nói là nửa năm này không gặp Tô Thương khiến cha cảm thấy thoải mái quá, con đừng kêu nó đến gặp cha, cha không muốn nhìn thấy đồ bỏ đi đó, tránh ảnh hưởng đến tâm tình của cha."

"Ặc..."

Tô Thần Binh nhất thời ngơ ngẩn cả người, có chút mông lung, sau khi phản ứng lại thì cảm thấy dở khóc dở cười mà.

Vốn dĩ ông ấy cho rằng Tô Kiền Khôn đang nhớ nhung Tô Thương, nói cả buổi trời thì ra là cha chỉ đang xúc động vì nửa năm không gặp Tô Thương thì thoải mái biết bao.

Con trai à con trai, cha nói con là đồ bỏ đi, mắng con là thằng nhãi, con liền không vui, còn tranh cãi với cha.

Nhưng ông nội con ngay cả gặp cũng không muốn gặp con, như vậy có thể thấy ông ấy cảm thấy con phiền phức biết bao nhiêu.

So sánh như vậy thì cha đối với con vẫn còn tốt chán nhé.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement