Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn

Advertisement
"Minh An, hai hôm nay dì Hồng bị cảm, sợ lây cho cháu. Mấy ngày này tạm để dì Tô chăm sóc cháu nhé, được không nào?" Quan Khải Kỳ bế Minh An từ dưới đất lên, ôm trong lòng.

Thấy Minh An đáng yêu như vậy, trong lòng Tô Lam chợt dâng trào thứ cảm xúc khó định nghĩa bằng lời.

Nếu như con của cô và Quan Triều Viễn còn sống có lẽ cũng trạc tuổi Minh An, cô không tự chủ được vươn tay ra bế Minh An.1

Lúc ôm cậu bé vào lòng, Tô Lam thấy trái tim buồn tủi của mình đã vui trở lại, buồn vì con trai của mình chết yếu mà đứa bé trong lòng này lại đặc biệt khiến người ta yêu thích như thế.

Mặc dù Minh An vẫn chưa biết nói, chỉ có thể phát ra những tiếng a a, thỉnh thoảng còn nói được đúng một từ nhưng dường như cậu bé hiểu được rất nhiều chuyện.

Minh An cầm miếng bánh quy trong tay bỏ vào miệng Tô Lam, còn a a nói một từ không rõ ràng: "Ăn... ăn..."

"Cảm ơn Minh An, dì không ăn đâu." Trước sự tử tế của Minh An, Tô Lam mỉm cười nói.

"Ăn... ăn..." Nhưng Minh An vẫn cứ nhét bánh quy vào miệng cô như thể Tô Lam không ăn thì cậu bé sẽ không từ bỏ.

Cuối cùng Tô Lam cũng hết cách, chỉ đành ăn một miếng cho có lệ, Minh An lập tức vui vẻ ha ha cười lớn.

Tô Lam chơi với Minh An hai tiếng, cậu bé cũng dần quen với cô, hơn nữa còn có vẻ rất thích Tô Lam, cứ ôm cổ cô mãi không buông.

Quan Khải Kỳ bước đến cười nói: "Sao rồi? Được chứ? Nếu không được... thì tôi nghĩ cách khác."

Lúc này Tô Lam đang bế Minh An, không nỡ rời tay, cô ngẩng lên nói với Quan Khải Kỳ: "Anh còn có thể nghĩ ra cách gì khác à?"

"Tôi cũng chẳng nghĩ được cách nào nữa, không thì tự tôi đến chăm sóc Minh An." Quan Khải Kỳ chạm vào đôi tay mũm mĩm của Minh An, bất đắc dĩ cười đáp.

"Anh còn phải tham gia phiên tòa nữa, chẳng lẽ lại bế Minh An đến cùng sao?" Tô Lam bông đùa.

"À thì..." Quan Khải Kỳ cúi đầu cười.

Tô Lam vừa lau miệng cho Minh An bằng khăn ướt vừa nói: "Dù sao thì báo cáo tháng này cũng xong xuôi, mấy hôm nay tôi cũng rảnh, để tôi chăm sóc Minh An cho vậy!"

Thấy Tô Lam đã nhận lời, Quan Khải Kỳ vui mừng khôn xiết, chắp tay lại nói: "Thực sự cảm ơn cô, cô đúng là Quan Thế Âm bồ tát cứu khổ cứu nạn!"

Tô Lam liếc nhìn anh ấy, quay ra cười cười trêu chọc Minh An trong lòng: "Ai bảo Minh An nhà chúng ta đáng yêu, khiến người ta thích như thế nhờ? Dì Tô thích Minh An nhất đó."

Minh An vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé hoan hô reo hò như thể nghe hiểu được những lời này của Tô Lam.

"Đứa bé này thông minh ghê." Tô Lam không khỏi ngợi khen.

"Còn không phải à!" Quan Khải Kỳ phụ họa.

Sau đó chị Hồng dặn dò Tô Lam về giờ giấc sinh hoạt của Minh Ăn, sữa uống, đồ ăn, quần áo và cả bỉm của cậu bé, tất cả những chuyện vụn vặt, phải để ý... nói suốt nửa tiếng mới xong, Tô Lam còn mang sổ nhỏ ra ghi nhanh lại những ý chính để hoàn thành tốt nhất có thể.

Sau khi đã căn dặn hết lời, chị Hồng mới lê cái thân bệnh tật rời đi.

Chẳng mấy chốc, Minh An trong lòng Tô Lam đã ngủ mất, cô đặt cậu bé lên giường trẻ em, mang chăn ra đắp. Sau đó cô mới ngẩng lên khẽ nói với Quan Khải Kỳ: "Không còn sớm nữa, anh về trước đi, mai còn phải tham gia phiên tòa, đúng không?"

"Vậy ngày mai tôi lại đến thăm hai người." Quan Khải Kỳ nói.

"Thôi khỏi, mai anh còn có hai vụ án phải xét xử. Không phải chị Hồng đã dặn dò rồi sao? Sớm trưa tối, ba bữa đều có nhân viên theo giờ đến nấu cơm, còn giúp quét dọn vệ sinh, tôi chỉ cần để mắt đến Minh An là ổn, cũng thoải mái. Mà chỗ này cách nội thành cũng xa, một lần chạy qua chạy lại anh cũng mất gần hai tiếng." Tô Lam quan tâm Quan Khải Kỳ nói.
Quan Khải Kỳ cúi đầu nghĩ ngợi nói: "Vậy có chuyện gì thì cô cứ gọi cho tôi, tôi đi trước đây."

"Ừ." Tô Lam gật đầu, sau đó đứng dậy tiễn Quan Khải Kỳ rời khỏi.

Lần nữa quay lại trước giường trẻ em, Tô Lam từ từ ngồi xuống, ngắm Minh An say ngủ, trái tim không sao yên được.

Nếu như con cô còn sống thì cuộc sống bây giờ của cô sẽ ra sao? Ngày ngày bế con ra ngoài đi dạo, ngày ngày đút cơm cho con, tối ôm con ngủ.

Minh An đã đánh thức tình mẹ của Tô Lam, sau vài ngày sống chung, Tô Lam đã vô thức coi Minh An như con trai mình, Minh An cũng rất thích ở cạnh cô, thường xuyên dùng đôi tay nhỏ nhắn, béo ú chạm vào mặt cô.

Minh An rất ngoan, ăn ngủ gì đều không làm loạn, có nhiều lúc đang ăn cơm còn nhét đồ ăn vào miệng Tô Lam. Chỉ có mấy ngày mà Tô Lam đã có tình cảm gắn bó khăng khít với Minh An.
Đêm ấy, hơn chín giờ, Tô Lam ngồi trên giường dỗ Minh An đi ngủ.

Sợ xem ti vi sẽ đánh thức Minh An nên cô lấy một quyển tạp chí ở đầu giường ra lật xem.

Mới lật được vài trang, Tô Lam đã nghe thấy ở ngoài có tiếng bước chân, cô không khỏi cảnh giác.

Thế nhưng trong đầu cô lại cho rằng nhất định là Quan Khải Kỳ bớt chút thời gian rảnh rỗi buổi tối đến thăm cô với Minh An, nên đành đặt tạp chí xuống, vừa định đứng dậy thì đột nhiên cửa đã bị người ở ngoài mở ra!

Thời khắc Tô lam nhìn thấy người đến ngoài cửa, cô ngạc nhiên vô cùng!

Người nọ bắt gặp Tô Lam cũng không giấu được nỗi ngạc nhiên.

"Sao em lại ở đây?" Quan Triều Viễn vừa thấy Tô Lam đã nhíu mày, biểu cảm khá căng thẳng.

"Anh đến đây làm gì?" Tô Lam có hơi không hiểu, mới nãy cô nhớ bản thân đã khóa chặt cổng ngoài cửa trong, anh vào đây kiểu gì được? Lẽ nào anh lại dùng chìa khóa vạn năng? Rốt cuộc anh tính làm gì? Đuổi theo cô đến tận đây?
"Đây là nhà tôi, tôi đến đây có gì lạ à, còn em đến nhà tôi làm gì? Hơn nữa còn ngủ trên giường của con tôi nữa?" Quan Triều Viễn nhìn liếc qua bộ đồ ngủ trên người Tô Lam.

"Anh bảo sao? Nhà của anh? Con trai anh?" Tô Lam quay lại nhìn Minh An vẫn đang say ngủ, chẳng hiểu rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Quan Triều Viễn đi thẳng đến trước mặt Tô Lam, cúi xuống nhìn cô, người đang ngồi trên giường một cách chăm chú, giọng nói mang đầy sự giễu cợt: "Không phải em nói không còn liên quan gì đến tôi sao? Giờ lại chạy đến giường của con tôi làm gì? Chẳng lẽ đây là lời nói dối cho sự đã nghiện còn ngại của em à?"

Câu nói của anh khiến Tô Lam tức giận cực kì. Cô đứng ngay dậy, mặc dù chiều cao còn kém anh một cái đầu nhưng vẫn hất hàm như cũ, trợn mắt nhìn anh nói: "Quan Triều Viễn, anh tưởng rằng mình ngon lắm à? Chị đây trước nay không nhai lại cỏ cũ, dù đám cỏ ấy có ngon cỡ nào!"
Quan Triều Viễn đen mặt, giơ tay ra tóm lấy vai Tô Lam, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em nghĩ mình là ai? Em tưởng tôi muốn nhai lại cỏ cũ chắc?"1

"Nếu anh không muốn nhai lại cỏ cũ thì anh cứ năm lần bảy lượt chọc tôi làm gì?" Tô Lam hùng hổ dọa người hỏi.

"Tôi..." Quan Triều Viễn nhất thời cứng họng, không nói được gì.

Tô Lam nhìn anh cười lạnh lùng, nụ cười ấy của cô đã chọc tức Quan Triều Viễn. Anh cúi xuống lập tức khóa kín miệng Tô Lam. "Anh... Buông ra... buông ra..." Tô Lam liều mạng giãy giụa, hai tay giáng những cú đấm mạnh mẽ, tới tấp vào lưng anh nhưng lại chẳng có hiệu quả chút nào.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement