Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn

Advertisement
Sau đó, Tô Lam không quan tâm sự phản đối của mẹ Trần, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Chức trách của mẹ Trần vẫn ở đấy, đương nhiên là không cho, đứng ở cửa ngăn cản Tô Lam: “Mợ chủ, cậu chủ đã nói không cho cháu ra ngoài. Nếu dì thả cháu ra ngoài thì cậu chủ trở về sẽ trách tội dì đấy.”

Tô Lam vừa thay giày vừa nói: “Hậu quả đều do cháu gánh chịu, mẹ Trần, cháu không có quần áo thích hợp để ra mắt ba mẹ chồng, dì biết ấn tượng đầu tiên của một người quan trọng cỡ nào không? Lẽ nào dì muốn sau này ba mẹ chồng nhìn cháu không thuận mắt hả?”

Mẹ Trần nghĩ cũng phải, đành phải nói: “Vậy dì đi cùng cháu, lỡ có chuyện gì, cũng có người chăm sóc.”

“Mẹ Trần, dì tốt thật đấy!” Sau đó, Tô Lam kéo mẹ Trần đến cửa hàng bách hóa.

Thời gian một buổi chiều, Tô Lam đã mua được vài bộ quần áo, giày và túi xách về, đều quẹt thẻ của nhà tư bản, đi thăm bố mẹ của anh, đương nhiên anh phải thanh toán rồi.

Khi Tô Lam và mẹ Trần quay về thì đèn đường bắt đầu sáng lên, Quan Triều Viễn cũng đã ngồi trên sô pha ở phòng khách với khuôn mặt nhăn nhó.

“Cậu chủ, cậu… trở về rồi?” Mẹ Trần đang xách trên tay rất nhiều túi vải to nhỏ, nhìn thấy Quan Triều Viễn thì hơi sợ hãi.

“Hai người đã đi đâu, làm gì?” Ánh mắt của Quan Triều Viễn dừng lại trên người Tô Lam.

“Tôi… đi dạo phố cùng mợ chủ.” Mẹ Trần vội vã trả lời.

“Chẳng phải cháu đã nói với dì là không cho cô ấy ra ngoài sao?” Quan Triều Viễn lườm Tô Lam một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên người mẹ Trần.

“Đây…”

Không đợi mẹ Trần nói chuyện, Tô Lam bước lên trước nói với Quan Triều Viễn, người đang nói chuyện như đang thẩm vấn tội phạm: “Anh đừng trách mẹ Trần, là tôi kiên quyết kéo bà ấy đi ra ngoài mua đồ với tôi.”

Nhìn thấy Tô Lam ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi mắt của Quan Triều Viễn tối sầm xuống, chữ không vui đã viết trên khuôn mặt anh. . TruyenHD

“Tôi… đi nấu cơm trước.” Mẹ Trần sợ đến mức đặt hết những túi vải trong tay lên sô pha, người thì lặng lẽ chuồn vào bếp.

“Cô cho rằng tôi không dám làm gì cô phải không?” Giọng nói của Quan Triều Viễn rất cứng nhắc, ánh mắt độc ác nham hiểm nhìn chằm chằm Tô Lam.

Tô Lam dứt khoát xoay người ngồi lên ghế sô pha, vừa xoa cái chân đau nhức vừa nói: “Tôi biết anh dám, từ trước đến nay anh là người không nể mặt mũi. Nói đi, rốt cuộc anh muốn phanh thây tôi thành vạn mảnh, hay là muốn lột da rút gân của tôi?”

Dáng vẻ vô lại của Tô Lam đã hoàn toàn chọc giận Quan Triều Viễn, bỗng chốc anh đứng lên, bàn tay chỉ vào Tô Lam cà lơ phất phơ nói: “Bây giờ cô đang mang thai, tôi không thể phanh thây cô thành vạn mảnh, cũng không thể lột da rút gân, nhưng tôi có thể khiến cả đời này cô không bước ra được khỏi cánh cửa này!”

Nói xong, anh giận dỗi đi lên lầu.

Nhìn bóng lưng của Quan Triều Viễn rời khỏi, Tô Lam lườm trắng mắt, nghĩ thầm: Người này thực sự quá bá đạo ồi, chẳng phải ra ngoài đi dạo phố thôi sao? Đến nỗi như vậy không? Vừa tức giận, cô duỗi chân đá đệm lưng rơi xuống sô pha.

Nhìn thấy cậu chủ đã lên lầu, mẹ Trần mau chóng chạy từ nhà bếp ra, nói nhỏ với Tô Lam: “Mợ chủ, cậu chủ ăn mềm không ăn cứng, cháu mau chạy lên dỗ cậu ấy thì sẽ ổn thôi.”

Đương nhiên Tô Lam không phục, tức giận nói: “Cháu không rảnh dỗ anh ta, cháu còn cần người khác dỗ!”

Mẹ Trần cau mày, tận tình khuyên bảo nói: “Mợ chủ, không thể lấy cứng chọi cứng với đàn ông. Cháu phải học chiến thuật, cậu ấy cứng thì cháu mềm, cậu ấy mềm thì cháu có thể cứng, cháu phải học kỹ xảo để nắm chặt người đàn ông này vào lòng bàn tay!”
Nghe vậy, Tô Lam nhìn chằm chằm mẹ Trần, rất lâu sau mới cười nói: “Mẹ Trần, sao dì giống một chuyên gia tình yêu vậy? Khi dì còn trẻ đã yêu đương mấy lần rồi?”

Hai câu nói của Tô Lam đã khiến mẹ Trần đỏ mặt, vội vàng quay trái ngó phải nói với cô: “Cháu mau chạy lên lầu giải thích với cậu chủ, nói là vì ra mắt ba mẹ chồng mới ra ngoài mua đồ.”

Mẹ Trần nhét mấy cái túi vải ở trên sô pha vào trong tay Tô Lam, đẩy cô lên lầu.

Hết cách rồi, ai bảo người ta có người giúp việc trung thành chứ. Tô Lam xách theo mấy túi vải to nhỏ đứng trước cửa phòng ngủ.

Chần chừ một lúc, cô vẫn cảm giác cứ đi vào như vậy thì hơi mất mặt, cho nên xoay người muốn quay về phòng ngủ phụ.

Lúc này, đột nhiên cửa phòng ngủ chính mở ra!

Tô Lam quay đầu nhìn thấy Quan Triều Viễn đứng ở cửa với khuôn mặt lạnh như băng, bàn tay của cô run lên, túi vải ở trong tay rơi xuống đất.
“Ui da!” Cơ thể của Tô Lam cũng thuận theo tiếng nói mà nghiêng ngả.

Quan Triều Viễn thấy thế, nhanh chân bước lên, hai tay ôm chặt lấy eo của Tô Lam, vội vàng hỏi: “Cô không sao chứ?”

Bàn tay Tô Lam vừa đỡ đầu, nhẹ nhàng nói: “Không sao, bỗng nhiên cảm thấy đầu hơi choáng.”

Quan Triều Viễn khom lưng bế ngang Tô Lam lên, xoay người đi vào phòng ngủ chính.

Cánh tay của anh rất có lực, vòng tay rất rộng rãi, trong lúc nhất thời, sự không thoải mái vừa nãy ở trong lòng Tô Lam đã tan thành mây khói. Nhìn anh cẩn thận đặt mình lên giường lớn, lại xoay người rót một ly nước ấm đưa cho mình, còn nhỏ giọng oán trách nói: “Chiều nay chắc chắn cô đã mệt, bây giờ cô đang mang thai có biết không? Mệt mỏi quá độ rất dễ sảy thai, cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa bé ở trong bụng chứ!”
“Tôi… tôi biết lỗi rồi.” Hiện tại Tô Lam áy náy rũ mí mắt xuống.

Cô không phải áy náy vì không nghe lời Quan Triều Viễn, mà là khoảnh khắc vừa rồi anh mở cửa ra, bỗng nhiên cô muốn đùa giỡn một chút, vứt hết túi vải ở trong tay xuống, giả bộ mình sắp ngất.

Vốn muốn làm anh đừng hung dữ với mình nữa, không ngờ anh lại căng thẳng với mình như vậy. Mình thật sự đã lãng phí sự quan tâm của anh, hiện tại trong lòng cô rất hổ thẹn vì hại anh lo lắng.

Sau đó khuôn mặt của Quan Triều Viễn không còn tệ như vậy nữa, dường như không còn giận dỗi.

“Chiều nay, tôi nhận được mười mấy tin nhắn trừ tiền, xem ra cô mua sắm rất sảng khoái!” Quan Triều Viễn lấy điện thoại ra, vừa lướt xem tin nhắn vừa nói.

Nghe thấy lời này, Tô Lam mở to hai mắt, giật lấy điện thoại trong tay anh, cúi đầu nhìn một cái. Quả nhiên là thật, chi tiết từng khoản tiền mà cô tiêu vào chiều nay đều gửi hết vào trên điện thoại anh.
Hóa ra anh ta trói chặt thẻ của mình và số điện thoại của anh ta, mỗi khoản tiền mà mình tiêu, thời gian, địa điểm, anh đều biết hết. Tô Lam đành phải trả điện thoại cho anh, nằm sấp trên giường, hơi mất mát, cảm giác như mình bị khống chế, sau này nếu lại tiêu tiền thì áp lực thật sự rất lớn!

Thấy Tô Lam bĩu môi, Quan Mộ Thanh không khỏi nhướng mày: “Haiz, cô sao thế? Chút tiền lẻ này, tôi sẽ không để trong lòng đâu!”1

“Tôi cảm giác mình không có sự riêng tư.” Tô Lam nhíu mày, dường như hơi buồn bã.

“Bây giờ tôi là chồng cô, cô còn muốn riêng tư cái gì?” Khi Quan Triều Viễn nói chuyện, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Tô Lam.

Đôi mắt của anh khiến Tô Lam hơi rụt rè, lập tức ngồi dậy, ôm gối vào trong ngực hỏi: “Nhìn tôi như vậy làm gì?”

“Tôi đang nghĩ, phải chăng tôi không hiểu hết hoàn toàn con người cô?” Quan Triều Viễn duỗi tay giành lấy chiếc gối mà Tô Lam ôm trong ngực, vung tay vứt nó xuống mặt đất. Trước khi lấn người lên, hai tay đặt lên hai bên đầu của cô.
Vote

704

8875

Bình luận nổi bật

Tổng số 70 câu trả lời



Bướng _ Biệt đội kim cương

tác gỉa ơi. mần ơn 1 ngày ra 2 chương thôi cũng dc. 1 chương 1 ngày này con dân chịu sao nổi





23

01/11/2021

Nguyễn Thị Hồng Thúy

mong tác giả viết dài dài





4

01/11/2021

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement