Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn

Advertisement
Một lúc sau, đột nhiên Quan Triều Viễn như nhớ ra điều gì, buông tay Tô Lam ra, bước đến ghế sô pha, cầm túi xách của Tô Lam lấy điện thoại ra.

“Anh lấy điện thoại của tôi làm gì?” Tô Lam không biết Quan Triều Viễn muốn làm gì, cho nên muốn bước đến giành lấy điện thoại.

Quan Triều Viễn giơ cánh tay lên, vốn dĩ Tô Lam không với không tới điện thoại, hai người vờn qua vờn lại, cô biết dù có làm gì cũng không giành nổi với anh. Vả lại trong điện thoại cũng không có bí mật gì, vì thế cô dứt khoát không giành nữa, khoanh tay ngồi xuống sô pha.

Nhưng việc Tô Lam giành lấy điện thoại lại khiến cho Quan Triều Viễn nghi ngờ trong điện thoại của cô chắc chắn có bí mật, cho nên anh mở điện thoại, kiểm tra tin nhắn trước, sau đó kiểm tra nhật ký cuộc gọi.

Khi nhìn thấy nhật ký cuộc gọi, vẻ mặt Quan Triều Viễn càng trở nên khó coi, anh đưa nhật ký cuộc gọi đến trước mặt Tô Lam hỏi: “Đây là gì?”

Tô Lam có chút không thèm nhìn nhật ký cuộc gọi, nhìn trên đó có tên của Trịnh Hạo, mà mấy ngày nay giữa hai người họ có năm sáu cuộc điện thoại.

Tô Lam biết điều mà Quan Triều Viễn đang nghĩ tới, cô phiền chán trả lời: “Quan Triều Viễn, anh có thôi đi không? Chẳng lẽ tôi không có quyền liên lạc với bạn bè bình thường sao?”

“Người này luôn có ý với cô, không phải cô không biết, nhân lúc tôi không ở Giang Châu, cô và anh ta lại có quan hệ bí mật như vậy là có ý gì? Cô vẫn chưa cắt đứt quan hệ với anh ta, hay là mấy ngày nay lại tro tàn lại cháy với anh ta rồi?” Quan Triều Viễn tức giận ném điện thoại, nghe thấy tiếng điện thoại va vào vách tường, lại trượt từ vách tường xuống sàn nhà.

Tô Lam nhìn điện thoại di động của mình bị vỡ thành nhiều mảnh trên sàn, không khỏi tức giận giơ tay đánh anh: “Quan Triều Viễn, anh đừng gán tội cho người khác như thế!”

Quan Triều Viễn tùy ý để Tô Lam đấm vào ngực mình, đợi đến khi cô đánh mệt kiệt sức, anh không dám kéo cả người cô, đột nhiên anh cúi người ôm ngang người cô lên!

“Anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống, anh có nghe thấy không?” Đột nhiên cả người Tô Lam bị nhấc bổng lên, trong cơn choáng váng, cô vội vàng nắm lấy cổ áo của Quan Triều Viễn, không biết anh muốn làm gì.

Quan Triều Viễn ôm Tô Lam xoay người bước ra cửa lớn, mẹ Trần ở bên cạnh vội vàng đuổi theo: “Cậu chủ, cậu định ôm mợ chủ đi đâu vậy?”

“Dì thu dọn đồ dùng của mợ chủ, lát nữa sẽ có người đến đón dì.” Quan Triều Viễn nói xong, ôm Tô Lam đi thẳng ra cửa lớn.1

Bỏ lại mẹ Trần với khuôn mặt đờ đẫn.

“Quan Triều Viễn, rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh mau thả tôi xuống!” Dọc đường, Tô Lam kêu gào rách cổ họng, nhưng Quan Triều Viễn không chút thay đổi, ngược lại còn thu hút sự chút ý của mọi người.

Đến chỗ đậu xe, Lâm Minh đã đợi sẵn từ trước, khi nhìn thấy bọn họ, tuy rằng có chút ngạc nhiên, nhưng anh ta ngay lập tức mở cửa xe sau.

Quan Triều Viễn dùng hết sức ném Tô Lam vào trong ghế sau, sau đó tự mình lên xe.

Vừa được giải thoát, Tô Lam vươn tay định mở cửa xe, nhưng cửa xe sớm đã bị khóa lại, cô làm thế nào cũng không thể mở khóa được.

Lúc này Lâm Minh cũng đã lên xe, lái xe đi ra khỏi khu tiểu khu.

Tô Lam biết dù sao cô cũng không thể xuống xe, quay đầu lại hỏi Quan Triều Viễn ngồi bên cạnh: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

“Lát nữa cô sẽ biết.” Mặt Quan Triều Viễn vô cảm.

Tô Lam tức giận vươn tay đấm vào cửa sổ xe, ngược lại bị kính cửa sổ cứng cáo làm đau khớp ngón tay, không khỏi hít một ngụm hít khí lạnh.

Quan Triều Viễn ngồi bên cạnh, khóe mắt nhìn thấy tất cả, lông mày khẽ động đậy.
Xe chạy đến vùng ngoại ô, sau đó đột nhiên chạy trên đường núi vòng quanh đến núi Hồ Điệp nổi tiếng ngoài thành phố Giang Châu.

Nhìn thấy xe chạy thẳng lên núi, Tô Lam sửng sốt hét lên: “Anh đưa tôi đến núi Hồ Điệp làm gì?”

Quan Triều Viễn nhắm mắt, ngoảnh mặt làm lơ trước lời nói của Tô Lam.

Tô Lam hết cách đành nói với Lâm Minh đang ngồi phía trước lái xe: “Trợ lý Lâm, dừng xe, tôi muốn xuống xe!”

Lâm Minh ở phía trước lộ vẻ khó xử nói: “Mợ chủ, không có lệnh của tổng giám đốc Quan, tôi không thể dừng xe.”

Nghe vậy, Tô Lam tức giận đến tái mặt, nhưng rốt cuộc cũng không thể làm gì, dứt khoát không nói lời nào để xem anh định làm gì?

Hơn nửa tiếng sau, khi xe đang đi đến gần đỉnh núi, đột nhiên rẽ bánh sang một khu biệt thự.

Ở đây nằm trên đỉnh núi Hồ Điệp, cây cối um tùm, suối chảy róc rách, phong cảnh nhân tạo và bảy hoặc tám ngôi biệt thự theo kiểu phương Tây, cảnh quan nhân văn và phong cảnh thiên nhiên nối liền nhau một cách khéo léo.
Biệt thự như vật nhất định rất có giá trị, mà xe chạy vào vườn hoa của biệt thự lớn nhất.

Khi xe dừng lại ở gần vườn hoa, mắt Tô Lam ngơ ngác nhìn cảnh vật bên ngoài, đại khái hiểu ra được ý đồ của Quan Triều Viễn.

Chắc là anh muốn giam lỏng cô ở đây? Cô ở tỉnh thành không nghe lời, chạy loạn khắp nơi, đưa cô đến ở đây sống, cho dù cô muốn chạy một mình cũng không xuống núi được.

Lúc này, Tô Lam không khỏi toát mồ hôi lạnh sau lưng. Con người Quan Triều Viễn thật đáng sợ. Ở đây cả ngày cũng không nhìn thấy ai trên núi, có lẽ anh muốn gϊếŧ cô cũng rất dễ dàng.

Lâm Minh mở cửa xe cho Tô Lam, nhưng Tô Lam không chịu xuống.

Quan Triều Viễn đứng trên đá xanh cũng bước tới giữ cửa xe, lạnh lùng nói: “Xuống xe!”

“Tôi không…” Tô Lam còn chưa kịp nói xong, chỉ cảm thấy cổ tay thắt chặt, tay cô đã bị anh nắm lấy kéo xuống xe.
“Anh buông tôi ra…” Tiếng Tô Lam gào thét, Quan Triều Viễn đưa cô dẫn vào biệt thự.

Quan Triều Viễn ném cô lên chiếc ghế sô pha kiểu Châu Âu nói: “Trước khi sinh cô cứ ở đây, để tránh cô chạy loạn khắp nơi tìm đàn ông đi khách sạn.”

Anh vẫn còn tức giận, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt u ám, nhưng anh đã cố gắng hết sức kìm nén cơn giận của mình, anh cũng sợ sẽ làm tổn thương đến đứa con trong bụng Tô Lam.

Thấy suy đoán của cô là đúng, Tô Lam không nhịn được nói: “Anh đang nói nhảm gì vậy? Sao tôi có thể sống ở đây? Tôi còn rất nhiều việc vần phải làm, anh mau đưa tôi trở về!”

Tô Yên sắp vào đại học, rất nhiều việc cần cô sắp xếp, dạo gần đây mẹ cô bị đau lưng đang chờ cô đưa đi khám, sao cô có thể ở đây được?

“Buổi tối mẹ Trần sẽ đưa đồ dùng cá nhân của cô đến đây và chăm sóc cô, tốt nhất cô đừng chạy loạn. Núi Hồ Điệp này vẫn chưa được khai phát để phát triển thành điểm thu hút khách du lịch, vì vậy sói, hổ, báo có thể đến bất cứ lúc nào.” Quan Triều Viễn cảnh cáo Tô Lam rồi xoay người ra khỏi biệt thự.1
Đợi đến khi Tô Lam phản ứng lại, vội vàng chạy theo ra ngoài nhưng nhìn thấy Quan Triều Viễn đã lên xe, Lâm Minh lái xe ra khỏi vườn hoa.

“Quan Triều Viễn, anh quay lại cho tôi!” Tô Lam hoảng sợ hét lên.

Nhưng cửa lớn của vườn hoa từ từ đóng lại, chỉ nhìn thấy bảo vệ ra hiệu vẫy tay với xe của Quan Triều Viễn. Lúc này, Tô Lam tuyệt vọng ngồi trên bậc thềm, Quan Triều Viễn là tên khốn, anh thật sự ném cô ở đỉnh núi này rồi!

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement