Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)

Advertisement

Chương 380: Tìm tôi có việc gì?

Nghe Tần Y nói vậy, Từ Giai chết lặng.

Cô ta biết người nhà Đường Khôn nhất định có thể bồi thường được mười hai triệu ba trăm nghìn. Nhưng bình gốm sứ Thanh Hoa kia là do cô ta đụng vỡ.

Cho dù nhà họ Đường chịu bồi thường cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta. Có lẽ cô ta sẽ phải gánh vác món nợ với nhà họ Đường suốt đời.

Người đáng thương tất nhiên sẽ có chỗ đáng hận, giống như Từ Giai hiện giờ.

Không ai đồng tình với Từ Gai. Thấy Tần Y đẩy cô ta ra, mọi người chỉ thấy hả giận.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ chạy vào, mồ hôi đầy đầu.

“Chào cậu Hào, tôi là Dã Văn Tường, cậu của Đường Khôn. Tôi vừa mới biết tin thằng nhóc này gây sự ở đây”.

Dã Văn Tường vừa vào Thiên Phủ Thành đã vội vàng chạy tới trước mặt Trần Anh Hào, hoảng sợ nói.

Hiện giờ nhà họ Trần đang lớn mạnh, ông ta không dám làm càn trước mặt Trần Anh Hào.

Trần Anh Hào lạnh nhạt liếc nhìn ông ta: “Chắc ông đã biết chuyện gì xảy ra rồi chứ?”

“Biết rồi ạ, biết rồi ạ!”

Dã Văn Tường vội đáp.

Dứt lời, ông ta quệt mồ hôi trên trán, lấy một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Trần Anh Hào bằng hai tay: “Cậu Hào, trong thẻ này có mười lăm triệu, tiền còn dư tặng cậu coi như lời xin lỗi!”

Trần Anh Hào lạnh lùng hỏi: “Ông nghĩ nhà họ Trần chúng tôi thiếu hơn hai triệu kia sao?”

Dã Văn Tường vốn chỉ muốn dùng tiền giảng hòa, thế nhưng lời của Trần Anh Hào như gáo nước lạnh dội vào người ông ta.

Trong lúc ông ta luống cuống tay chân không biết phải làm sao, Trần Anh Hào đột nhiên ra lệnh: “Bình gốm sứ Thanh Hoa kia bao nhiêu tiền thì quẹt bấy nhiêu!”

Nghe vậy, Vương Diễm vội vàng nhận thẻ đi quẹt đủ mười hai triệu ba trăm nghìn rồi trả thẻ cho Dã Văn Tường.

“Chúng ta cũng đi thôi!”

Dương Thanh không có hứng thú tiếp tục ở lại đây, quay sang nói với Tần Y.

“Cậu Thanh, để tôi tiễn hai người!”

Trần Anh Hào vội nói.

Dã Văn Tường đột nhiên nhìn thấy Dương Thanh, hai mắt trợn to tràn đầy sợ hãi.

“Chủ… chủ tịch Dương Thanh!”

Dã Văn Tường run rẩy hô lên một tiếng.

Dương Thanh cau mày nhìn ông ta. Lần đầu tiên anh nghe thấy có người gọi mình là chủ tịch Dương Thanh.

“Ông là ai?”

Dương Thanh lạnh giọng hỏi.

“Chủ tịch, tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Thành Hà, Dã Văn Tường. Trước khi sếp Lạc đi đã cho chúng tôi xem ảnh của cậu”.

Dã Văn Tường lập tức giải thích.

Đường Khôn nghe thấy Dã Văn Tường gọi Dương Thanh là chủ tịch, sắc mặt tái mét.

Dã Văn Tường là phó tổng giám đốc tập đoàn Thành Hà. Người ông ta gọi là chủ tịch chỉ có một, chính là chủ nhân thật sự của tập đoàn Thành Hà.

Dương Thanh cũng rất kinh ngạc, không ngờ Dã Văn Tường chính là phó tổng giám đốc của Thành Hà.

Anh đột nhiên tò mò nhìn sang Đường Khôn đang run lẩy bẩy bên cạnh.

“Ông là phó tổng giám đốc, thế cậu ta là ai?”

Dương Thanh chỉ vào Đường Khôn.

Dã Văn Tường ngơ ngác trả lời: “Nó là cháu tôi”.

“Tôi hỏi cậu ta làm chức vụ gì ở tập đoàn Thành Hà?”, Dương Thanh tức giận nói.

“Hả?”

Dã Văn Tường ngây ra, không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy.

“Bịch!”

Đúng lúc này Đường Khôn không chịu nổi áp lực từ Dương Thanh, trực tiếp quỳ sụp xuống.

“Anh Thanh, tôi sai rồi, tôi không nên xúc phạm anh. Thực ra tôi không phải phó tổng giám đốc của tập đoàn Thành Hà, cậu của tôi mới phải. Tôi chỉ mượn chức vụ của cậu để khoe khoang khoác lác thôi!”

Đường Khôn vội vàng cầu xin.

Nghe vậy, Dương Thanh mới hiểu ra, anh ta chẳng phải phó tổng giám đốc của tập đoàn Thành Hà gì cả.

Dã Văn Tường cũng trợn mắt nổi giận: “Đồ ngu này, sao mày dám giả mạo tao làm xằng làm bậy? Còn xúc phạm chủ tịch Dương Thanh nữa, mày chán sống rồi hả?”

Nói xong, ông ta lao tới đạp lên người Đường Khôn.

Dã Văn Tường đạp rất mạnh, không chút nương tay.

Dương Thanh không nói gì, chỉ thản nhiên chứng kiến hết thảy.

Nếu Dã Văn Tường là người được Lạc Bân bồi dưỡng, chắc chắn ông ta sẽ biết một vài chuyện về anh.

Dã Văn Tường rất thông minh. Ông ta đánh Đường Khôn không chỉ để bảo vệ anh ta mà còn đang bảo vệ vị trí của chính mình.

Mọi người đều kinh hãi, đây là cậu ruột đấy à? Đạp cháu mình mạnh chân ghê thế.

Từ Giai cũng trợn tròn mắt không dám tin.

Thì ra đây chính là chồng chưa cưới mà cô ta vẫn luôn tự hào khoe khoang với người ngoài.

Bây giờ cậu của Đường Khôn gặp Dương Thanh còn không dám thở mạnh, huống chi là Đường Khôn?

Cô ta biết, có lẽ đời này cô ta không thể sánh được với Tần Y.

Lúc này Dương Thanh đã dẫn Tần Y rời khỏi Thiên Phủ Thành.

Dã Văn Tường có đánh chết Đường Khôn cũng chẳng liên quan gì đến anh.

Đối với Dương Thanh, Đường Khôn hay Dã Văn Tường đều là hạng tép riu không đáng nhắc tới.

“Anh rể, vừa nãy anh có nhìn thấy không, mặt Từ Giai xám như tro tàn luôn!”

“Lần này hay rồi. Cả đời này cô ta đừng hòng ngóc đầu lên được. Cô ta đập vỡ bình gốm sứ Thanh Hoa, cậu của Đường Khôn phải bồi thường hộ. Có lẽ nửa đời sau của cô ta đều dùng để trả nợ”.

“Anh trai, anh đỉnh thật đấy. Anh chính là thần tượng của em!”

Sau khi rời khỏi Thiên Phủ Thành, Tần Y hưng phấn ôm tay Dương Thanh nói liến thoắng.

Lúc gọi anh rể, lúc lại gọi anh trai, khiến Dương Thanh cảm thấy bất lực.

Hai người cùng đi ăn cơm trưa xong lại đi dạo xung quanh suốt buổi chiều.

Bốn rưỡi chiều, Dương Thanh đưa Tần Y tới cổng khách sạn Lục Châu.

“Em đi đi, xong việc cứ về nhà trước, đừng đợi anh!”

Dương Thanh dặn dò.

Hội giao lưu Tần Y phải tham gia bắt đầu lúc năm giờ chiều.

Còn hội giao lưu của Dương Thanh bắt đầu lúc tám giờ tối.

Chắc chắn hội giao lưu lần này không đơn giản, có lẽ không kết thúc sớm được.

“Dạ!”

Tần Y hơi thất vọng, vẫn muốn ở riêng với anh thêm một lúc nữa.

“Đợi hôm nào em được nghỉ, muốn đi đâu chơi anh lại đưa em đi!”

Đương nhiên Dương Thanh nhìn ra được sự thất vọng trong mắt Tần Y, không đành lòng nói.

Quả nhiên nghe anh nói vậy, vẻ ảm đạm trên mặt Tần Y lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi rói: “Anh rể nói rồi đó nha! Đợi em được nghỉ sẽ tìm anh!”

Dứt lời, cô ta vui vẻ đi vào khách sạn Lục Châu.



Dương Thanh lắc đầu cười, quay xe về hướng tới khách sạn Trung Châu.

Mấy tiếng nữa mới bắt đầu hội giao lưu, anh phải đi gặp một vài người trước đã.

“Mời anh xuất trình giấy mời!”

Dương Thanh vừa bước tới cửa khách sạn đã bị hai nhân viên bảo vệ chặn lại.

Hội giao lưu hôm nay rất quan trọng, công tác bảo vệ cũng cực kỳ nghiêm ngặt.

“Cảm ơn anh đã phối hợp, mời vào!”

Sau khi kiểm tra thư mời của Dương Thanh, nhân viên bảo vệ cung kính nói.

Dương Thanh mới đi được vài bước, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau: “Cậu là Dương Thanh à?”

Anh nhướng mày quay lưng lại, thấy một người đàn ông trung niên đang lạnh nhạt nhìn mình chằm chằm.

Bên cạnh ông ta là một gương mặt quen thuộc, Mạnh Hồng Nghiệp - chủ nhà họ Mạnh.

Ngoài ra còn có một người phụ nữ trung niên.

Thấy vậy, Dương Thanh lập tức đoán ra được thân phận của đối phương.

Người phụ nữ trung niên này chắc là mẹ của Mạnh Huy, Hoàng Mai.

Còn người đàn ông trung niên kia chính là bố của Hoàng An, Hoàng Chung, cũng là người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Hoàng, một trong tám chủ gia tộc đứng đầu Yến Đô.

Dương Thanh lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”

“Con trai tôi chết trong tay cậu, cậu lại hỏi tôi chuyện gì sao?”

Hoàng Chung cau mày, ánh mắt tràn đầy ý muốn giết người.

 

----------------------------



Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement