Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc

Advertisement

CHƯƠNG 694: SAO LẠI CÓ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG NHƯ VẬY

Tống Dật Hiên lại có chút bất ngờ.

Lúc nãy Trương Mẫn còn đang túm ống tay áo của mình, mà giống như là vô cùng lo lắng sợ hãi, bây giờ lại trở thành người thuyết khách hả?

Anh ta nhìn Trương Mẫn, lại càng cảm thấy người phụ nữ này là trẻ nhỏ dễ dạy.

Lưu Hi trầm mặc tự hỏi.

Tống Dật Hiên cũng không thúc giục anh ta, uống ly rượu vang trước mắt, nhưng mà lông mày có hơi nhíu lại.

“Rượu này là rượu gì vậy? Một chút mùi vị cũng không có. Trương Mẫn, đến quầy lễ tân gọi một bình lafite cho tôi, bao nhiêu năm cũng được.”

“Ừm.”

Hiện tại Trương Mẫn đối với Tống Dật Hiên có chút bội phục.

Cô ta vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Lưu Hi nhìn thấy Trương Mẫn đi ra ngoài, hơi lo lắng mà nói: “Tống tổng, mặc dù câu lạc bộ này không phải do Lưu Đông mở nhưng mà cũng khó tránh khỏi sẽ có người quen biết với Lưu Đông đến đây, nếu như cô Trương gặp phải…”

“Anh cứ yên tâm đi, Trương Mẫn không ngu ngốc như anh nghĩ đâu.”

Tống Dật Hiên nói vậy, Lưu Hi có hơi ngượng ngùng cười cười.

Trương Mẫn đi đến quầy rượu, dựa theo yêu cầu của Tống Dật Hiên mà gọi một bình rượu, lúc dự định trở về phòng đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Lưu Thi Văn!

Ma xui quỷ khiến cô ta lại đi theo.

Lưu Thi Văn đi vào trong một căn phòng khác.

Lúc Trương Mẫn đi đến cửa, nhìn thấy ở bên trong có mấy người đàn ông, người đàn ông ở vị trí trung tâm cao lớn thô kệch, trên cổ mang theo dây chuyền vàng, mang đến cho người ta một loại cảm giác nhà giàu mới nổi.

Lưu Thi Văn đi vào liền nũng nịu nói: “Kiều gia, anh gọi điện thoại cho em vội vàng như thế, người ta làm gì cũng phải trang điểm một chút chứ.”

“Em chỉ cần như thế này, không cần phải sửa soạn.”

Cái người được gọi là Kiều gia nói chuyện vô cùng suồng sả.

Trương Mẫn phát hiện anh ta không phải là người ở bên đây, có lẽ là giống như Tống Dật Hiên, người đến từ nơi khác.

Lưu Thi Văn đến đây tìm Kiều gia này để làm cái gì vậy?

Cách đây không lâu người của Lưu Đông đã phục kích cô và Tống Dật Hiên, hiện tại Lưu Thi Văn lại đến đây gặp cái người Kiều gia gì đó, Trương Mẫn cứ luôn cảm thấy không thích hợp.

Cô ta cũng không dám ở lại, nhanh chóng cầm rượu vang về trong phòng của Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên và Lưu Hi đang bàn bạc chuyện khác, phong hoa tuyết nguyệt.

Trương Mẫn kéo ống tay áo của Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên cảm thấy lúc này Trương Mẫn có mùi vị nữ nhân nhất.

Anh ta cười hỏi: “Sao vậy?”

“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Trương Mẫn thấp giọng nói.

Đúng lúc này Lưu Hi cho người mở karaoke ra, bắt đầu chọn bài nhạc.

Âm thanh âm nhạc nhanh chóng bao phủ cả âm thanh của Trương Mẫn.

“Cái gì?”

Tống Dật Hiên không nghe thấy âm thanh.

Trương Mẫn không thể không ghé sát bên tai của Tống Dật Hiên mà kêu lên: “Tôi có việc muốn nói với anh.”

Lúc Lưu Hi quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này, liền vội vàng cười nói: “Tống tổng, tôi thấy hai người rất ân ái, không bằng hai người cùng nhau hát một bài đi.”

Đối với việc người khác hiểu lầm như thế này, Tống Dật Hiên không có ý định giải thích, bởi vì giải thích sẽ càng làm cho Trương Mẫn khó xử, đồng thời cũng không cách nào đảm bảo được sự an toàn của Trương Mẫn, chỉ có thể làm người khác cho rằng Trương Mẫn là người phụ nữ của mình, bọn họ mới có thể khách khí với Trương Mẫn một chút, cũng sẽ không có ý định gì với Trương Mẫn.

Dù sao thì đàn ông đến đây đa phần đều là người háo sắc.

Trương Mẫn lại có chút không được tự nhiên, cô ta còn muốn giải thích lại bị Tống Dật Hiên trực tiếp cầm tay, nói: “Được, chúng tôi cùng hát một bài, nhưng mà ngũ âm của tôi không đầy đủ cho lắm, các người đừng có cười chúng tôi đó.”

Lúc nói chuyện, anh ta đã kéo Trương Mẫn ra ngoài.

“Tôi không biết hát đâu.”

Trương Mẫn có chút thẹn thùng.

“Đừng có làm rộn nữa, tôi đều đã nghe cô hát sơn ca rồi, hát rất êm tai. Sao vậy, không muốn hát với tôi hả, chẳng lẽ còn muốn hát với người bên trong này?”

Tống Dật Hiên là vì muốn làm cho tất cả mọi người biết Trương Mẫn là của anh ta, chỉ có thể hát với anh ta, người đàn ông khác cũng đừng hòng đánh chủ ý trên người Trương Mẫn.

Đừng tưởng là anh ta không nói thì không nhìn ra, trong đám người Lưu Hi dẫn đến đây có hai người đàn ông cứ luôn không thể di chuyển tầm mắt khỏi người của Trương Mẫn.

Trương Mẫn là người mà Thẩm Hạ Lan đã nhờ anh ta chăm sóc cho tốt, nếu như xảy ra chuyện gì đó anh ta cũng không có biện pháp để bàn giao lại với Thẩm Hạ Lan, huống hồ gì chính anh ta cũng cảm thấy con người Trương Mẫn không tệ, không nên bị những tên cầm thú này nhớ thương.

Nhưng mà Tống Dật Hiên không biết rằng phong tục quê quán của Trương Mẫn chính là chỉ có người yêu mới có thể hát đối với nhau.

Cô ta có chút thẹn thùng.

“Tống Dật Hiên, tôi thật sự không thể hát được đâu.”

“Cái gì gọi là không thể chứ, hát nhanh lên đi.”

Ánh mắt của Tống Dật Hiên có chứa hàm ý, đáng tiếc là Trương Mẫn lại nhìn không hiểu.

Cô ta cảm thấy sau khi mình đến đây trí thông minh của mình đã bị giảm thấp xuống.

“Tôi…”

“Không bằng chúng ta hát bài ‘Lạnh Lẽo’ đi.”

Giọng nói của Tống Dật Hiên vừa dứt, Lưu Hi liền nở nụ cười.

“Tống tổng, vài này là điềm xấu, đổi bài khác đi, không bằng hát bài một lòng yêu người?”

“Bài hát cũ như vậy, đoán chừng Lưu Hi cũng biết hát.”

Tống Dật Hiên cười nhạt lôi kéo tay của Trương Mẫn.

Trương Mẫn đã nhìn ra ngày hôm nay bài hát này không hát là không được, cô ta nhớ đến Lưu Thi Văn và Kiều gia, cắn răng nói: “Có phải là tôi hát rồi thì anh sẽ trở về với tôi không?”

Lời nói này nói ra làm tất cả cọn người Lưu Hi vui vẻ.

“Tống tổng, cô Trương cảm thấy chúng tôi chướng mắt, muốn ở chung với anh một mình đó.”

“Không có cách nào hết, là do tôi quá đẹp trai.”

Thiếu chút nữa Tống Dật Hiên làm Trương Mẫn ngất xỉu.

Nhìn thấy Trương Mẫn sắp bùng nổ, Tống Dật Hiên vội vàng nói: “Được được được, hát xong bài hát anh liền đưa em đi, bình thường cũng không thấy em gấp gáp như vậy.”

Lời nói này nói ra, những người khác lại cười một lần nữa.

Trương Mẫn cảm thấy mặt mũi của mình sắp đỏ thành con tôm luộc, cả người đều sắp bùng nổ.

Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Tống Dật Hiên, không thể không tìm ra một ca khúc ở bên trong thuộc về làn điệu dân ca của khu vực bọn họ.

Trương Mẫn nghĩ thầm không phải là anh muốn hát đó à, hát đi, tôi xem xem anh hát như thế nào, đến lúc đó người mất mặt cũng không phải là tôi.

Lúc Tống Dật Hiên nhìn thấy Trương Mẫn chọn bài hát dân ca thì ngây ra một lúc, vô cùng có thâm ý mà nhìn Trương Mẫn: “Cô cố ý hả?”

“Vậy thì sao chứ? Làm sao, không biết hát hả, vậy thì thôi đi, chúng ta nên đi thôi.”

Trương Mẫn nói xong liền buông micro xuống.

Tống Dật Hiên lại cười nói: “Nói đùa à, không có cái gì mà ông đây không biết.”

Lúc nói chuyện, anh ta đã cầm micro lên, trực tiếp hát.

Cả người Trương Mẫn liền đông cứng.

Có làm như thế nào cô ta cũng không nghĩ tới ngay cả bài hát này mà Tống Dật Hiên cũng biết hát.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Trương Mẫn, trong lòng của Tống Dật Hiên nở hoa.

Anh mới sẽ không nói cho Trương Mẫn biết anh ta đã từng có chiến hữu là người ở đây, bài hát này chiến hữu ấy đã ghé bên tai anh ta hát ròng rã ba năm trời.

Nếu như mà anh ta không biết hát, vậy thì thật sự gặp quỷ.

Bọn người Lưu Hi nhìn thấy Tống Dật Hiên hát hay như vậy, không khỏi vỗ tay.

Trương Mẫn sửng sờ đứng yên tại chỗ, đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực.

Trên đời này còn có cái gì mà Tống Dật Hiên không biết không vậy?

Tại sao lại có thể có người đàn ông như vậy chứ?

Cái gì cũng biết, dáng dấp lại còn đẹp trai, điều kiện gia đình cũng tốt, cái này biểu người khác phải sống như thế nào đây?

Thấy dáng vẻ phiền muộn của Trương Mẫn, Tống Dật Hiên cười nói: “Tiếp lời đi!”

Không có cách nào khác, Trương Mẫn vẫn hát tiếp.

Không thể không nói, hai người bọn họ hát đối với nhau vô cùng ăn ý, hài hòa, thật sự để cho người ta có một loại cảm giác bọn họ chính là người yêu của nhau.

Một bài ca dân gian, Tống Dật Hiên cảm thấy cuốn họng của mình sắp bốc khói rồi.

Trương Mẫn chọn bài hát này quá phí hơi, đã lâu lắm rồi anh ta chưa từng phóng túng như vậy.

Uống một hớp nước liền thấy Trương Mẫn nắm ống tay áo của mình, kêu anh ta đi.

Lưu Hi vội vàng nói: “Chị dâu, ở lại chơi một lát nữa đi.”

Anh ta trực tiếp gọi Trương Mẫn là chị dâu.

Mặt của Trương Mẫn đỏ lên, may mắn là làn da có hơi đen nên không bị người khác phát hiện, nếu không thì thật sự rất xấu hổ.

Tống Dật Hiên nghìn ra cái gì đó trong ánh mắt sốt ruột của Trương Mẫn.

Chắc chắn là thật sự xảy ra chuyện gì đó rồi.

“Thôi bỏ đi, Lưu Hi, cô ấy sốt ruột để tôi mua cái túi xách đó cho cô ấy, chúng tôi đi trước đây, bữa này tôi mời, đừng khách khí với tôi. Lời tôi nói anh cứ suy nghĩ cho thật kỹ đi, tối nay gọi điện thoại cho tôi, sáng sớm ngày mai nếu như tôi còn không nhận được điện thoại của anh, tôi sẽ tìm người khác.”

Lời nói của Tống Dật Hiên làm sắc mặt của Lưu Hi có hơi nghiêm túc.

“Được, tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Tống Dật Hiên dẫn theo Trương Mẫn đi khỏi phòng.

Lúc đầu anh ta dự định dẫn Trương Mẫn đi khỏi đây, ai biết được Trương Mẫn đi được nửa đường thì dừng lại, chỉ vào một căn phòng khác rồi nói: “Lúc nãy tôi đi ra đây lấy rượu đã nhìn thấy Lưu Thi Văn, cô ta ở trong cái phòng bao đó đó, hơn nữa bên trong còn có một người đàn ông trông có vẻ không giống là người tốt, tôi nghe Lưu Thi Văn gọi anh ta là Kiều gia, anh nói xem có khi nào Lưu Thi Văn đang suy nghĩ chiêu gì đó để đối phó với chúng ta không thế?”

Lông mày của Tống Dật Hiên hơi nhíu lại.

Dựa theo lý thuyết, thời gian bọn họ đến đây cùng với việc Chu Tứ trở về báo cáo cũng không chênh lệch bao nhiêu, cho dù Chu Tứ có gọi điện thoại nói cho bọn họ biết hành động đã thất bại rồi, Lưu Thi Văn cũng sẽ không tìm ra một tên đồng lõa khác nhanh chóng như vậy.

Nhưng mà vì lý do cẩn thận, Tống Dật Hiên vẫn quyết định phòng bị một chút.

“Cô đợi tôi ở đây đi, tôi đi qua đó xem một chút.”

“Đừng mà, anh đi vào đó bằng cách nào, anh không sợ Lưu Thi Văn nhìn thấy anh hả?”

Trương Mẫn cảm thấy đầu óc của Tống Dật Hiên có lẽ đã xảy ra vấn đề.

Tống Dật Hiên cười nói: “Tôi có cách của tôi, đừng nhúc nhích, ở lại đây đi, nếu như cô gặp người nào quen thì cứ nói là tôi đi vệ sinh rồi.”

“Được rồi, anh cẩn thận một chút.”

Trương Mẫn không khỏi lo lắng cho Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên nhẹ gật đầu rồi đi qua đó.

Cửa phòng được đóng lại rất chặt, ở cửa còn có nhân viên phục vụ đang đứng ở đó, nhìn thấy Tống Dật Hiên đi tới, lễ phép chào hỏi.

“Chào quý khách, căn phòng này của chúng tôi cần có sự yên tĩnh, mời anh đến nơi khác.”

“Tôi đi vào nhà vệ sinh.”

Tống Dật Hiên tùy tiện nói.

Nhân viên phục vụ vội vàng nói: “Thật sự xin lỗi, phòng nam ở đây đều đã bị người ta bao hết rồi, nếu như anh muốn đi vệ sinh thì anh có thể đi ở lầu một.”

Lúc nói chuyện, cửa phòng mở ra.

“Nhân viên phục vụ mang rượu đến đây.”

Một tên đàn em nói với nhân viên phục vụ.

Thừa dịp khe hở, Tống Dật Hiên nhìn thoáng qua bên trong, Lưu Thi Văn đang ngồi ở bên cạnh người đàn ông vạm vỡ, bàn tay to lớn của người đàn ông đang đặt ở trên đùi của cô ta mà vuốt ve.

Lưu Thi Văn mang theo vẽ mặt nịnh nọt nhìn anh ta, ngầm đồng ý với hành vi của anh ta.

Tống Dật Hiên nhanh chóng xoay người đi khỏi.

Kiều gia đó nhìn có vẻ hơi quen mắt vậy nhỉ?

Nhưng mà trong lúc nhất thời anh không nhớ nổi người này là ai.

Lúc này Lưu Thi Văn nhìn ra ngoài cửa, vừa hay nhìn thấy bóng lưng của Tống Dật Hiên.

Sao Tống Dật Hiên lại ở chỗ này?

Anh ta nhìn thấy cái gì rồi?

“Kiều gia, em vào phòng vệ sinh một lát.”

Lúc nói chuyện, Lưu Thi Văn muốn đứng dậy lại bị Kiều gia trực tiếp đặt ở trên ghế salon.

“Đi vào nhà vệ sinh làm gì chứ, ông đây còn chưa vui vẻ đâu.”

Nói xong, anh ta liền đè lên trên người của Lưu Thi Văn.

Lưu Thi Văn cũng không dám phản kháng, mặc cho anh ta giày vò, nhưng mà trong lòng vẫn luôn lo lắng.

Lúc Tống Dật Hiên đi ra, Trương Mẫn vội vàng nhìn sau lưng anh ta một chút, lo lắng hỏi: “Như thế nào?”

“Đi ra ngoài rồi hẵng nói.”

Tống Dật Hiên dẫn theo Trương Mẫn nhanh chóng đi ra khỏi cửa, bởi vì đi quá gấp gáp, vừa vặn đụng phải người đối diện, Kết quả anh ta bị đụng ngã.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement